Lục Tường Vi
-
Chương 1: Hàng xóm trúc mã
Kha Thanh Hán cầm cái xẻng về nhà, đi tới góc tường phía tây, phát hiện chỗ đó mọc một đám cây Tường Vi. Nhìn xem hoa nhỏ hồng nhạt nở rộ, hắn nhíu mày cầm xẻng thuận tay xúc gốc Tường Vi.
“Mọt sách, anh tan học rồi à!”
Cửa gỗ bên cạnh két một tiếng, truyền đến thanh âm dễ nghe. Kha Thanh Hán nghiêng đầu nhìn lại, một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi mặc váy liền thân, màu cũ kỹ không che giấu được sức sống thanh xuân.
Tầm mắt Kha Thanh Hán bất giác nhìn hướng bím tóc rũ trước ngực thiếu niên, có loại xúc động muốn giật mái tóc kiểm tra.
“Ừm.”
Kha Thanh Hán ít nói, thiếu niên rất hiểu, không thèm để ý đối phương lạnh lùng, cười tươi. Thấy cái xẻng trong tay Kha Thanh Hán, cậu nói.
“Tường Vi nở rất đẹp, sao anh phải xới nó lên chứ?”
Kha Thanh Hán liếc mắt Tường Vi bị đào lên một nửa, lại nói với thiếu niên.
“Không xới.”
Thiếu niên nghe xong, cười càng tươi.
“A Hán.” Bà Kha nghe tiếng nói chuyện đi tới cửa sân, liếc thấy thiếu niên cách vách, mặt cứng đờ, nói với Kha Thanh Hán. “Ống khói lọt, con mau đi sửa.”
Kha Thanh Hán lẳng lặng gật đầu, cầm cái xẻng đi vào trong sân. Lúc bước vào cửa chợt ngừng, hắn lại liếc thiếu niên đứng ở cửa cách vách. Vốn nụ cười ảm đạm lại nở rộ, thiếu niên há miệng không tiếng động phun ra mấy chữ.
Nhếch môi, Kha Thanh Hán thấp giọng nói.
“Buổi tối cho em.”
Nói xong Kha Thanh Hán chợt nghe mẹ kêu to thúc giục, không chần chờ nữa bước vào trong nhà.
“A Hán, con đi học không thường ở nhà, có nhiều chuyện không biết. Người kia, ở trong thôn có nhiều lời đồn lắm.” Bà Kha vịn cái thang, nhìn xem thiếu niên đứng cạnh mái hiên nhặt gạch ngói vụn, một bên lảm nhảm. “Con đó, đừng quá thành thật, có một số người…”
Kha Thanh Hán sửa ống khói, đột nhiên lên tiếng cắt đứt mẹ lải nhải.
“Xong rồi. Con đi ăn cơm tối.”
Bà Kha giận trách. “Thằng bé này…” Đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Kha Thanh Hán cũng thấy không thoải mái. Mẹ nói người kia, chính là ở cách vách từ nhỏ cùng hắn lớn lên, Hồng Vi. Hắn không thấy Hồng Vi có gì đáng sợ khiến người tránh như bệnh dịch.
Trong mắt Kha Thanh Hán, Hồng Vi là đứa trẻ số khổ, làm hắn thấy đau lòng, nhịn không được muốn nâng niu trong bàn tay.
Mẹ Hồng Vi sinh cậu xong rong huyết qua đời. Cha là người thật thà giữ mình, lớn tuổi, đi đứng không tốt, bình thường hay bị người trong thôn lấn lướt, chỉ có thể nhịn.
Hồng Vi không học xong tiểu học liền bỏ học làm việc. Cậu tay chân nhanh nhẹn, chịu khó lại có tài, hai ba năm sau tuy trong nhà còn rất khổ, nhưng không đến mức giống trước kia ngay cả cơm cũng ăn không đủ no.
Ngày nay Hồng Vi bị người trong thôn chê cười khinh thường, chẳng qua vì…cậu cứ mặc đồ nữ.
Hồng Vi sinh ra thân thể không tốt, thầy tướng số nói cậu bạc mệnh khó nuôi. Ông Hồng chỉ có một đứa con trai, đương nhiên không nỡ, liền nghe theo lời ông già, từ nhỏ nuôi Hồng Vi như con gái.
Thế nên khi Hồng Vi còn nhỏ gần như không có bạn chơi. Mẹ chết sớm, cha yếu đuối, bình thường có một đám con nít không hiểu chuyện khi dễ nhục mạ, bị người kêu cậu là ‘con hoang’.
Có mấy đứa nhóc hay kéo tóc cậu trêu cợt, sau này Kha Thanh Hán nhìn gai mắt đánh chúng vài trận, dạy cho bài học nhớ đời, sau đó Hồng Vi không bị ăn hiếp nữa.
Chẳng qua, cuối cùng không có ai muốn chơi với cậu.
Hồng Vi không thèm để ý, quấn quýt hàng xóm của mình, ngoài miệng ngọt ngào kêu “Anh Thanh Hán.” Thời gian lâu, Kha Thanh Hán từ từ quen việc đối phương quay quanh mình. Tới tuổi đi học, hắn còn mang theo Hồng Vi nhỏ hơn mình hai năm cùng nhau đến trường, tan học, mãi đến khi hắn học xong cấp hai.
Kha Thanh Hán là học sinh trọ ở trường. Trường học đặc biệt xa, vì tiết kiệm chi phí đi đường, một tháng hắn mới về nhà một chuyến. Trong ba năm nay, hắn và Hồng Vi tiếp xúc cực ít, giật mình phát hiện năm đó đứa trẻ gầy yếu thích khóc đã trưởng thành từ khi nào.
Tính cách Hồng Vi không còn là mềm yếu dễ bắt nạt.
Có lần nghỉ học Kha Thanh Hán về nhà, Hồng Vi nói gia đình người kia cùng nhà cậu chung một ruộng không phúc hậu, đem nửa bên ruộng đào hết còn muốn chiếm ruộng nhà cậu trồng đậu nành.
Ông Hồng không muốn gây chuyện, cậu không sợ ai hết, cầm xẻng chạy xuống ruộng xúc hết đậu nhà người ta.
Người ta thấy cậu hung hăng khó chơi, lại đuối lý trước nên đành rụt đầu không dám nói lời nào.
Thấy Hồng Vi nói chuyện bộ dạng kiêu ngạo, Kha Thanh Hán nhịn không được muốn cười, mắt bất giác nhìn chằm chằm đối phương đến ngây ra. Người này ngồi trên gò đất, váy theo gió chập chờn, bím tóc to và dài ở sau lưng lắc lư, khiến cậu toát ra sức sống thanh xuân.
Nhưng bởi vì Hồng Vi mặc đồ như vậy mới chậm rãi bị bàn tán.
Theo quy củ, khi cậu mười hai tuổi nên cạo tóc. Ai biết Hồng Vi chết sống không muốn cắt tóc. Lúc kia còn đi học, cậu mặc đồ nam, đợi lúc bỏ học cậu biết dùng máy may trong nhà, bắt đầu đem một vài quần áo cũ cắt bỏ lần nữa sửa lại, còn chọn màu sắc rực rỡ, làm thành đủ loại váy.
Vài năm sau, người trong thôn thấy cậu thắt bím quấn tóc, có khi mùa đông lạnh ở ngoài quần phủ riếp dài, rất nhiều người không quen mắt, ở sau lưng xì xầm nhiều hơn.
Kha Thanh Hán nghe lời đồn, tuy không hiểu tâm lý Hồng Vi nhưng rất nhanh gỡ cái kết. Hắn và Hồng Vi cùng nhau lớn lên, biết đối phương cực kỳ thích làm đẹp. Còn đồ nữ thì có lẽ vì Hồng Vi luôn bị ông Hồng nuôi như con gái, thời gian lâu cho mình thật là gái.
Lúc mới bắt đầu Kha Thanh Hán từng cố gắng mịt mờ nhắc nhở Hồng Vi một chút, bị đối phương dùng ánh mắt bi thương ngăn chặn. Hắn còn nhớ Hồng Vi dùng tiếng nói yếu ớt lại kiên cường chất vấn.
“Anh Thanh Hán cũng xem thường em?”
Chỉ một câu này, từ nay về sau Kha Thanh Hán không nhắc tới cách ăn mặc của cậu nữa. Kỳ thật Hồng Vi vẫn là Hồng Vi trong lòng hắn, dù đối phương biến mình thành con gái cũng không phải là chuyện xấu xa gì.
Dù sao hắn rất thích Hồng Vi kết tóc, thật muốn cắt đứt mái tóc dài rồi trong lòng lại luyến tiếc.
“A Hán.” Trên bàn cơm, ông Kha uống vài hớp rượu trắng, miệng ngậm đồ ăn nói không rõ ràng. “Bán mấy cuốn sách của mày đi, không chừng đổi được vài đồng tiền.”
Kha Thanh Hán cúi đầu và cơm.
Thấy Kha Thanh Hán không nói tiếng nào, bà Kha than thở, lại lảm nhảm.
“A Hán, con đã lấy được bằng tốt nghiệp trung học. Trong nhà gánh nặng, phải biết hiểu chuyện, đừng lo học hành nữa…”
Lúc này ông Kha mạnh vỗ mặt bàn, lực mạnh đến mức chân bàn lắc lư, quát bà Kha.
“Nói dai quá! Cả ngày chỉ biết nói, nói, nói, ăn một bữa cơm cũng không yên!” Thấy bà Kha ngậm miệng, ông hung tợn trừng mắt Kha Thanh Hán. “Còn mày nữa, rảnh rỗi thì đi trong ruộng làm việc, đừng học bài, cứ ở trong nhà giở sách thì giống cái gì!”
Kha Thanh Hán như không nghe thấy lời cha mẹ, nuốt xuống ngụm cơm cuối cùng, buông bát đũa, phun ra mấy chữ.
“Con đi tắm.”
Nói xong hắn không để ý ông Kha tức giận, tiện tay cầm khăn mặt đi khỏi nhà.
Giờ là đầu tháng sáu, trời nóng bức. Trong thôn già trẻ đàn ông đều trực tiếp đi nhà tắm lớn gần đó.
Kha Thanh Hán đi chân đất, quần ngắn, trên vai giắt khăn mặt hướng chỗ nhà tắm lớn. Đi đến ngõ nhỏ bên cạnh, không đụng phải người nào, hắn chuyển bước chân vòng qua tường nhà mình đi vào cửa sau nhà Hồng Vi, nhẹ nhàng đẩy cửa nhỏ nửa khép.
Cửa sau nhà Hồng Vi nằm ở nhà bếp, Kha Thanh Hán vừa vào liền thấy bếp lò bốc hơi nước, trong nồi phát ra tiếng ùng ục.
“A?”
Hồng Vi đang nhúm bếp lò rướn cổ lên, thấy Kha Thanh Hán liền nở nụ cười.
“Thanh Hán, anh tới rồi!”
Kha Thanh Hán đi tới sau bệ bếp, ngồi xổm bên cạnh Hồng Vi.
“Ai, anh qua bên kia ngồi đi, trong này nóng lắm.” Hồng Vi tiện tay túm rơm tay kia đẩy Kha Thanh Hán.
“Anh nhúm bếp lò giúp em.” Kha Thanh Hán thấy trán Hồng Vi chảy mồ hôi, cầm khăn mặt trên vai lau cho cậu.
Hồng Vi ngẩng đầu, cười mắt cong cong.
“Không cần.”
Đợi Kha Thanh Hán lau xong mặt mình, cậu nhét rơm vào lòng bếp, lại dùng cặp gắp than sắp xếp lại than, kéo đối phương cùng đứng lên.
“Chờ lát nữa thì được rồi.”
Kha Thanh Hán mặc cậu kéo tay mình, theo bước chân đối phương cùng ngồi bên cạnh giường. Nhà Hồng Vi có hai gian phòng đất, nhà chính là chỗ ăn cơm đãi khách và chỗ ông Hồng ngủ. Giường chiếu của Hồng Vi thì ở trong nhà bếp.
Đầu giường là một tủ bát cũ, bên kia tường dựng cái bàn đã tróc sơn. Trên bàn đặt vài thứ lặt vặt, còn có hộp trang điểm đồ hồi môn năm đó của bà Hồng.
“Chú Ba không ở nhà?” Kha Thanh Hán chăm chú nhìn Hồng Vi. Người này đang ở trước gương loay hoay mái tóc hơi rối.
Cầm dây hoa cột lại mái tóc, Hồng Vi một bên trả lời.
“Tía đi tắm rồi.” Cậu nhìn trái nhìn phải tấm gương xong quay đầu hỏi Kha Thanh Hán. “Vậy được không?”
Kha Thanh Hán không hiểu hoa có gì đẹp, nhưng thấy Hồng Vi mặt mày vui sướng, bất giác gật đầu.
Lúc này Hồng Vi lộ ra nụ cười thật tươi, tới gần Kha Thanh Hán, bò hướng đối phương, hai tay túm cánh tay hắn, nhõng nhẽo nói.
“Quà đâu?”
Kha Thanh Hán bỗng nhớ tới mục đích đến đây, vội vàng từ trong túi quần móc ra kẹp tóc hình con bướm. Dù ánh sáng trong phòng hơi tối cũng có thể thấy trên kẹp tóc lấp lánh điểm sáng.
Hồng Vi thấy, cực kỳ yêu thích, vội cầm lấy kẹp tóc, lại sợ không cẩn thận làm hư, động tác cực nhẹ nhàng.
“Anh Thanh Hán.” Hồng Vi ngắm nghía nửa ngày mới vui sướng ngẩng đầu. “Cái kẹp này thật đẹp.” Nói xong cậu đi soi gương cài trên đầu, đột nhiên ngừng động tác, nghi hoặc nhìn hướng Kha Thanh Hán. “Cái này chắc ít nhất mấy đồng tiền? Anh lấy đâu ra tiền?”
Kha Thanh Hán không biết giải thích thế nào, cứng ngắc đáp.
“Tiết kiệm sinh hoạt phí.”
“Xạo!” Hồng Vi lập tức phản bác. “Trừ tiền đi đường ra, tía anh đâu có cho sinh hoạt phí!”
Kha Thanh Hán nghẹn lời. Hồng Vi nói đúng là thật. Hắn đọc sách trọ ở trường, trừ đường xa phải ngồi xe dùng tiền, cha cho tiền đi xe ra sẽ không có tiền tiêu vặt. Bình thường ăn cơm trong trường đều là gạo và dưa muối chính hắn mang theo, ở căn tin trường học nấu.
Hồng Vi thấy hắn nửa ngày không nói, sắc mặt không tốt nhét kẹp tóc trở về tay Kha Thanh Hán.
“Anh không nói rõ thì em không cần kẹp này!”
Kha Thanh Hán biết tuy Hồng Vi thích dựa dẫm mình, nhưng kỳ thật rất hiểu chuyện, tiết kiệm. Hôm nay hắn không nói rõ ràng làm sao có cái kẹp này, chỉ sợ Hồng Vi thật sự không chịu nhận.
“Mọt sách, anh tan học rồi à!”
Cửa gỗ bên cạnh két một tiếng, truyền đến thanh âm dễ nghe. Kha Thanh Hán nghiêng đầu nhìn lại, một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi mặc váy liền thân, màu cũ kỹ không che giấu được sức sống thanh xuân.
Tầm mắt Kha Thanh Hán bất giác nhìn hướng bím tóc rũ trước ngực thiếu niên, có loại xúc động muốn giật mái tóc kiểm tra.
“Ừm.”
Kha Thanh Hán ít nói, thiếu niên rất hiểu, không thèm để ý đối phương lạnh lùng, cười tươi. Thấy cái xẻng trong tay Kha Thanh Hán, cậu nói.
“Tường Vi nở rất đẹp, sao anh phải xới nó lên chứ?”
Kha Thanh Hán liếc mắt Tường Vi bị đào lên một nửa, lại nói với thiếu niên.
“Không xới.”
Thiếu niên nghe xong, cười càng tươi.
“A Hán.” Bà Kha nghe tiếng nói chuyện đi tới cửa sân, liếc thấy thiếu niên cách vách, mặt cứng đờ, nói với Kha Thanh Hán. “Ống khói lọt, con mau đi sửa.”
Kha Thanh Hán lẳng lặng gật đầu, cầm cái xẻng đi vào trong sân. Lúc bước vào cửa chợt ngừng, hắn lại liếc thiếu niên đứng ở cửa cách vách. Vốn nụ cười ảm đạm lại nở rộ, thiếu niên há miệng không tiếng động phun ra mấy chữ.
Nhếch môi, Kha Thanh Hán thấp giọng nói.
“Buổi tối cho em.”
Nói xong Kha Thanh Hán chợt nghe mẹ kêu to thúc giục, không chần chờ nữa bước vào trong nhà.
“A Hán, con đi học không thường ở nhà, có nhiều chuyện không biết. Người kia, ở trong thôn có nhiều lời đồn lắm.” Bà Kha vịn cái thang, nhìn xem thiếu niên đứng cạnh mái hiên nhặt gạch ngói vụn, một bên lảm nhảm. “Con đó, đừng quá thành thật, có một số người…”
Kha Thanh Hán sửa ống khói, đột nhiên lên tiếng cắt đứt mẹ lải nhải.
“Xong rồi. Con đi ăn cơm tối.”
Bà Kha giận trách. “Thằng bé này…” Đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Kha Thanh Hán cũng thấy không thoải mái. Mẹ nói người kia, chính là ở cách vách từ nhỏ cùng hắn lớn lên, Hồng Vi. Hắn không thấy Hồng Vi có gì đáng sợ khiến người tránh như bệnh dịch.
Trong mắt Kha Thanh Hán, Hồng Vi là đứa trẻ số khổ, làm hắn thấy đau lòng, nhịn không được muốn nâng niu trong bàn tay.
Mẹ Hồng Vi sinh cậu xong rong huyết qua đời. Cha là người thật thà giữ mình, lớn tuổi, đi đứng không tốt, bình thường hay bị người trong thôn lấn lướt, chỉ có thể nhịn.
Hồng Vi không học xong tiểu học liền bỏ học làm việc. Cậu tay chân nhanh nhẹn, chịu khó lại có tài, hai ba năm sau tuy trong nhà còn rất khổ, nhưng không đến mức giống trước kia ngay cả cơm cũng ăn không đủ no.
Ngày nay Hồng Vi bị người trong thôn chê cười khinh thường, chẳng qua vì…cậu cứ mặc đồ nữ.
Hồng Vi sinh ra thân thể không tốt, thầy tướng số nói cậu bạc mệnh khó nuôi. Ông Hồng chỉ có một đứa con trai, đương nhiên không nỡ, liền nghe theo lời ông già, từ nhỏ nuôi Hồng Vi như con gái.
Thế nên khi Hồng Vi còn nhỏ gần như không có bạn chơi. Mẹ chết sớm, cha yếu đuối, bình thường có một đám con nít không hiểu chuyện khi dễ nhục mạ, bị người kêu cậu là ‘con hoang’.
Có mấy đứa nhóc hay kéo tóc cậu trêu cợt, sau này Kha Thanh Hán nhìn gai mắt đánh chúng vài trận, dạy cho bài học nhớ đời, sau đó Hồng Vi không bị ăn hiếp nữa.
Chẳng qua, cuối cùng không có ai muốn chơi với cậu.
Hồng Vi không thèm để ý, quấn quýt hàng xóm của mình, ngoài miệng ngọt ngào kêu “Anh Thanh Hán.” Thời gian lâu, Kha Thanh Hán từ từ quen việc đối phương quay quanh mình. Tới tuổi đi học, hắn còn mang theo Hồng Vi nhỏ hơn mình hai năm cùng nhau đến trường, tan học, mãi đến khi hắn học xong cấp hai.
Kha Thanh Hán là học sinh trọ ở trường. Trường học đặc biệt xa, vì tiết kiệm chi phí đi đường, một tháng hắn mới về nhà một chuyến. Trong ba năm nay, hắn và Hồng Vi tiếp xúc cực ít, giật mình phát hiện năm đó đứa trẻ gầy yếu thích khóc đã trưởng thành từ khi nào.
Tính cách Hồng Vi không còn là mềm yếu dễ bắt nạt.
Có lần nghỉ học Kha Thanh Hán về nhà, Hồng Vi nói gia đình người kia cùng nhà cậu chung một ruộng không phúc hậu, đem nửa bên ruộng đào hết còn muốn chiếm ruộng nhà cậu trồng đậu nành.
Ông Hồng không muốn gây chuyện, cậu không sợ ai hết, cầm xẻng chạy xuống ruộng xúc hết đậu nhà người ta.
Người ta thấy cậu hung hăng khó chơi, lại đuối lý trước nên đành rụt đầu không dám nói lời nào.
Thấy Hồng Vi nói chuyện bộ dạng kiêu ngạo, Kha Thanh Hán nhịn không được muốn cười, mắt bất giác nhìn chằm chằm đối phương đến ngây ra. Người này ngồi trên gò đất, váy theo gió chập chờn, bím tóc to và dài ở sau lưng lắc lư, khiến cậu toát ra sức sống thanh xuân.
Nhưng bởi vì Hồng Vi mặc đồ như vậy mới chậm rãi bị bàn tán.
Theo quy củ, khi cậu mười hai tuổi nên cạo tóc. Ai biết Hồng Vi chết sống không muốn cắt tóc. Lúc kia còn đi học, cậu mặc đồ nam, đợi lúc bỏ học cậu biết dùng máy may trong nhà, bắt đầu đem một vài quần áo cũ cắt bỏ lần nữa sửa lại, còn chọn màu sắc rực rỡ, làm thành đủ loại váy.
Vài năm sau, người trong thôn thấy cậu thắt bím quấn tóc, có khi mùa đông lạnh ở ngoài quần phủ riếp dài, rất nhiều người không quen mắt, ở sau lưng xì xầm nhiều hơn.
Kha Thanh Hán nghe lời đồn, tuy không hiểu tâm lý Hồng Vi nhưng rất nhanh gỡ cái kết. Hắn và Hồng Vi cùng nhau lớn lên, biết đối phương cực kỳ thích làm đẹp. Còn đồ nữ thì có lẽ vì Hồng Vi luôn bị ông Hồng nuôi như con gái, thời gian lâu cho mình thật là gái.
Lúc mới bắt đầu Kha Thanh Hán từng cố gắng mịt mờ nhắc nhở Hồng Vi một chút, bị đối phương dùng ánh mắt bi thương ngăn chặn. Hắn còn nhớ Hồng Vi dùng tiếng nói yếu ớt lại kiên cường chất vấn.
“Anh Thanh Hán cũng xem thường em?”
Chỉ một câu này, từ nay về sau Kha Thanh Hán không nhắc tới cách ăn mặc của cậu nữa. Kỳ thật Hồng Vi vẫn là Hồng Vi trong lòng hắn, dù đối phương biến mình thành con gái cũng không phải là chuyện xấu xa gì.
Dù sao hắn rất thích Hồng Vi kết tóc, thật muốn cắt đứt mái tóc dài rồi trong lòng lại luyến tiếc.
“A Hán.” Trên bàn cơm, ông Kha uống vài hớp rượu trắng, miệng ngậm đồ ăn nói không rõ ràng. “Bán mấy cuốn sách của mày đi, không chừng đổi được vài đồng tiền.”
Kha Thanh Hán cúi đầu và cơm.
Thấy Kha Thanh Hán không nói tiếng nào, bà Kha than thở, lại lảm nhảm.
“A Hán, con đã lấy được bằng tốt nghiệp trung học. Trong nhà gánh nặng, phải biết hiểu chuyện, đừng lo học hành nữa…”
Lúc này ông Kha mạnh vỗ mặt bàn, lực mạnh đến mức chân bàn lắc lư, quát bà Kha.
“Nói dai quá! Cả ngày chỉ biết nói, nói, nói, ăn một bữa cơm cũng không yên!” Thấy bà Kha ngậm miệng, ông hung tợn trừng mắt Kha Thanh Hán. “Còn mày nữa, rảnh rỗi thì đi trong ruộng làm việc, đừng học bài, cứ ở trong nhà giở sách thì giống cái gì!”
Kha Thanh Hán như không nghe thấy lời cha mẹ, nuốt xuống ngụm cơm cuối cùng, buông bát đũa, phun ra mấy chữ.
“Con đi tắm.”
Nói xong hắn không để ý ông Kha tức giận, tiện tay cầm khăn mặt đi khỏi nhà.
Giờ là đầu tháng sáu, trời nóng bức. Trong thôn già trẻ đàn ông đều trực tiếp đi nhà tắm lớn gần đó.
Kha Thanh Hán đi chân đất, quần ngắn, trên vai giắt khăn mặt hướng chỗ nhà tắm lớn. Đi đến ngõ nhỏ bên cạnh, không đụng phải người nào, hắn chuyển bước chân vòng qua tường nhà mình đi vào cửa sau nhà Hồng Vi, nhẹ nhàng đẩy cửa nhỏ nửa khép.
Cửa sau nhà Hồng Vi nằm ở nhà bếp, Kha Thanh Hán vừa vào liền thấy bếp lò bốc hơi nước, trong nồi phát ra tiếng ùng ục.
“A?”
Hồng Vi đang nhúm bếp lò rướn cổ lên, thấy Kha Thanh Hán liền nở nụ cười.
“Thanh Hán, anh tới rồi!”
Kha Thanh Hán đi tới sau bệ bếp, ngồi xổm bên cạnh Hồng Vi.
“Ai, anh qua bên kia ngồi đi, trong này nóng lắm.” Hồng Vi tiện tay túm rơm tay kia đẩy Kha Thanh Hán.
“Anh nhúm bếp lò giúp em.” Kha Thanh Hán thấy trán Hồng Vi chảy mồ hôi, cầm khăn mặt trên vai lau cho cậu.
Hồng Vi ngẩng đầu, cười mắt cong cong.
“Không cần.”
Đợi Kha Thanh Hán lau xong mặt mình, cậu nhét rơm vào lòng bếp, lại dùng cặp gắp than sắp xếp lại than, kéo đối phương cùng đứng lên.
“Chờ lát nữa thì được rồi.”
Kha Thanh Hán mặc cậu kéo tay mình, theo bước chân đối phương cùng ngồi bên cạnh giường. Nhà Hồng Vi có hai gian phòng đất, nhà chính là chỗ ăn cơm đãi khách và chỗ ông Hồng ngủ. Giường chiếu của Hồng Vi thì ở trong nhà bếp.
Đầu giường là một tủ bát cũ, bên kia tường dựng cái bàn đã tróc sơn. Trên bàn đặt vài thứ lặt vặt, còn có hộp trang điểm đồ hồi môn năm đó của bà Hồng.
“Chú Ba không ở nhà?” Kha Thanh Hán chăm chú nhìn Hồng Vi. Người này đang ở trước gương loay hoay mái tóc hơi rối.
Cầm dây hoa cột lại mái tóc, Hồng Vi một bên trả lời.
“Tía đi tắm rồi.” Cậu nhìn trái nhìn phải tấm gương xong quay đầu hỏi Kha Thanh Hán. “Vậy được không?”
Kha Thanh Hán không hiểu hoa có gì đẹp, nhưng thấy Hồng Vi mặt mày vui sướng, bất giác gật đầu.
Lúc này Hồng Vi lộ ra nụ cười thật tươi, tới gần Kha Thanh Hán, bò hướng đối phương, hai tay túm cánh tay hắn, nhõng nhẽo nói.
“Quà đâu?”
Kha Thanh Hán bỗng nhớ tới mục đích đến đây, vội vàng từ trong túi quần móc ra kẹp tóc hình con bướm. Dù ánh sáng trong phòng hơi tối cũng có thể thấy trên kẹp tóc lấp lánh điểm sáng.
Hồng Vi thấy, cực kỳ yêu thích, vội cầm lấy kẹp tóc, lại sợ không cẩn thận làm hư, động tác cực nhẹ nhàng.
“Anh Thanh Hán.” Hồng Vi ngắm nghía nửa ngày mới vui sướng ngẩng đầu. “Cái kẹp này thật đẹp.” Nói xong cậu đi soi gương cài trên đầu, đột nhiên ngừng động tác, nghi hoặc nhìn hướng Kha Thanh Hán. “Cái này chắc ít nhất mấy đồng tiền? Anh lấy đâu ra tiền?”
Kha Thanh Hán không biết giải thích thế nào, cứng ngắc đáp.
“Tiết kiệm sinh hoạt phí.”
“Xạo!” Hồng Vi lập tức phản bác. “Trừ tiền đi đường ra, tía anh đâu có cho sinh hoạt phí!”
Kha Thanh Hán nghẹn lời. Hồng Vi nói đúng là thật. Hắn đọc sách trọ ở trường, trừ đường xa phải ngồi xe dùng tiền, cha cho tiền đi xe ra sẽ không có tiền tiêu vặt. Bình thường ăn cơm trong trường đều là gạo và dưa muối chính hắn mang theo, ở căn tin trường học nấu.
Hồng Vi thấy hắn nửa ngày không nói, sắc mặt không tốt nhét kẹp tóc trở về tay Kha Thanh Hán.
“Anh không nói rõ thì em không cần kẹp này!”
Kha Thanh Hán biết tuy Hồng Vi thích dựa dẫm mình, nhưng kỳ thật rất hiểu chuyện, tiết kiệm. Hôm nay hắn không nói rõ ràng làm sao có cái kẹp này, chỉ sợ Hồng Vi thật sự không chịu nhận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook