Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm
-
Chương 89
CHƯƠNG 89
A Tuyết mắt thấy cha hắn và Tây Môn Xuy Tuyết kia cùng nổi sát khí, đã cảm thấy bất đắc dĩ, cũng cảm thấy không được tự nhiên ―― nói thật, hắn thật sự từng có vài phần hảo cảm với Tôn Tú Thanh, mà nay hắn rốt cuộc đã biết: Nếu không có Ngọc La Sát càn quấy, nguyên lai Tôn Tú Thanh thật sẽ trở thành thê tử của hắn…… cảm giác này thật phức tạp đến không cách nào hình dung.
Không khí trong sân nhất thời bất ổn, Cung Cửu lại còn e sợ thiên hạ không loạn, sung sướng khi người gặp họa bật cười, Diệp Cô Thành cũng không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ sâu sắc, chỉ có thể bắn cho Lục Tiểu Phụng một ánh mắt.
Lục Tiểu Phụng quả không hổ là cao thủ giao hữu thiên hạ đệ nhất, hắn lập tức lĩnh ngộ, chạy nhanh đi ra hoà giải, cố ý hô to nói:“Ai nha nha nguyên lai như vậy, thế sự thật kỳ diệu a ha ha. Nga đúng rồi, tiểu Diệp tử kia a, vừa rồi ngươi vì sao nói ta là thứ khốn kiếp trọng sắc khinh hữu vậy?”
Lục Tiểu Phụng “Quên mình vì người” Quả nhiên có hiệu quả, Diệp Cô Hồng lập tức oán hận nói:“Ngươi sắc phôi, cả Tây Môn phu nhân cũng dám đùa giỡn, dẫn tới Tây Môn trang chủ đuổi giết ngươi khắp thiên hạ!” Trong lúc nhất thời, lực chú ý của mọi người đều bị dời đi, Diệp Cô Hồng lại căm giận nói:“Còn có, tiểu kê thối tha nhà ngươi, không được bảo ta là tiểu Diệp tử !”
Sát khí của Ngọc La Sát bị kiềm hãm ―― Lục Tiểu Phụng đùa giỡn Tây Môn phu nhân? Lời này nghe sao kỳ quái thế…… Bất quá lấy tính tình của A Tuyết nhà gã, nếu Tôn Tú Thanh thật sự là phu nhân của hắn, hắn sao có thể để chuyện này phát sinh, còn quậy đến thiên hạ đều biết: Hoặc là Tây Môn Xuy Tuyết căn bản vô tình với Tôn Tú Thanh, hoặc là đây chỉ là một ngụy trang.
Lục Tiểu Phụng tự nhiên cũng trợn mắt há hốc mồm ―― quên mình vì người quả không dễ dàng a, sắc mặt Hoa Mãn Lâu cũng thay đổi, chỉ nghe hắn dùng ngữ điệu hỗn hợp không thể tin và bi thương nói:“Sẽ không , Tiểu Phụng không phải người như vậy.”
Lục Tiểu Phụng sốt ruột, vẻ mặt đau khổ túm lấy tay áo Hoa Mãn Lâu lắc lắc, nói:“Không có khả năng a, đó tuyệt đối là hiểu lầm, Thất Đồng ngươi phải tin ta a……” Nói xong hắn linh quang chợt lóe, vỗ đùi, bừng tỉnh đại ngộ nói:“Ta hiểu rồi, đó khẳng định là một tuồng kịch chúng ta diễn vì đối phó U Linh sơn trang, Tây Môn ngươi nói có phải không? Mau trả lại trong sạch cho ta……”
Mắt Tây Môn Xuy Tuyết nhất ngưng, nói:“Không sai.” Nói xong hắn mắt lạnh đảo qua Diệp Cô Hồng chợt trợn to hai mắt và Phấn Yến Tử tròng mắt loạn chuyển, như đang nhìn hai người chết…… Biết được quá nhiều, từ trước đến nay cũng không phải chuyện tốt gì.
Cung Cửu chọn mi cười nói:“Yêu, tiểu Diệp tử lần này chỉ sợ thật sự bị diệt khẩu, tiểu tử này vốn là người của U Linh sơn trang mà.”
Diệp Cô Hồng trong lúc nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng, bi phẫn nói:“Ngươi! ngươi là đường ** của ta a, ngươi sao có thể như vậy hả? !” Nói xong hắn tội nghiệp xem xét Diệp Cô Thành, chờ đợi hô:“Đại đường huynh……”
Cung Cửu bĩu môi nói:“Ai kêu bộ dạng của ngươi giống con tư sinh của A Thành nhà ta và Tây Môn trang chủ chứ? Ta chướng mắt ngươi lâu rồi !”
“……” Mọi người đều khóe miệng run rẩy không ngừng, Diệp Cô Thành trong lòng bật cười, liền vỗ vỗ đầu Cung Cửu, nói:“Đừng làm rộn nào, chuyện U Linh sơn trang chúng ta có thể hỗ trợ giải quyết. Để khỏi để lộ tin tức, tạm tồn Cô Hồng và Phấn Yến Tử tới Bạch Vân thành là được.”
Tạm tồn cái gì, Diệp Cô Hồng và Phấn Yến Tử bỗng sinh ra cảm giác hiu quạnh từ người mà biến thành “hàng hóa bị đóng gói” tự đáy lòng. Cung Cửu hừ cười nói:“Biết là A Thành luyến tiếc tiểu tử này, yên tâm đi, ta sẽ làm một mẹ kế xứng chức mà.”
Mọi người lại không nói gì lần nữa, Lục Tiểu Phụng sờ sờ mũi, cười nói:“Được rồi đừng làm rộn, vậy định vậy đi, dù sao chúng ta cũng không biết nên trở về thế nào, không bằng hỗ trợ giải quyết Mộc đạo nhân trước…… Nga, Mộc đạo nhân chính là Lão Đao Bả Tử U Linh sơn trang, lần này không cần phiền toái thế, chứng cớ ta đều biết ở nơi nào .”
Tây Môn Xuy Tuyết nhìn về phía Lục Tiểu Phụng, thản nhiên nói:“Ngươi phá án này rồi.”
Lục Tiểu Phụng gật đầu nói:“Đúng vậy, nhưng lúc ấy ta tìm Diệp thành chủ đến đuổi giết ta.”
Cung Cửu khẽ cười nói:“Đâu chỉ thế, lúc ấy ngươi rõ ràng bị Bạch Vân thành và Tây Phương Ma Giáo liên thủ đuổi giết.”
Mặt Lục Tiểu Phụng nhất thời vặn vẹo, Diệp Cô Hồng lại rất ngạc nhiên hỏi:“Là dùng lý do gì?”
Cung Cửu cho Diệp Cô Hồng một ánh mắt “Từ ái”, cười xấu xa nói:“Lý do chính là…… con lục tiểu kê to gan lớn mật này dám đùa giỡn…… Nam nhân không nên đùa giỡn!”
“Di !” Phấn Yến Tử cảm thấy hứng thú, ánh mắt tỏa sáng hỏi:“Hắn đùa giỡn ai?”
Cung Cửu bĩu môi, nói:“Đó chỉ là lý do để chúng ta ra tay thôi, để người trong giang hồ đoán mò. Bất quá người được bầu cử nhiều nhất là tiểu Diệp tử, à còn Tây Môn trang chủ nữa……” sắc mặt Diệp Cô Hồng và Tây Môn Xuy Tuyết đều quỷ dị lên, Ngọc La Sát vừa miễn cưỡng bình tĩnh lại lại có dấu hiệu bão nổi.
Giỏi nha, Lục Tiểu Phụng hai thế giới, một đùa giỡn Tây Môn phu nhân, một cư nhiên trực tiếp đi đùa giỡn Tây Môn Xuy Tuyết luôn! tuy chỉ là ngụy trang, nhưng Lục Tiểu Phụng cũng quả không hổ là Lục Tiểu Phụng a……
“Người được chọn rõ ràng còn có ngươi nữa!” Lục Tiểu Phụng tức giận nhìn Cung Cửu, nghiến răng nghiến lợi nói:“Ta phát hiện ta thực chán ghét ngươi a, Cung Cửu.”
Cung Cửu bắn mị nhãn, cười nói:“Nhưng ta rất thích ngươi nha, Lục tiểu kê, ta thật sự không ngại ngươi đùa giỡn ta đâu nà.”
Đón lấy mị nhãn của Cung Cửu và ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Diệp Cô Thành, Lục Tiểu Phụng không biết nói gì cứng họng, bất đắc dĩ nói:“Tốt lắm tốt lắm, coi như ta sợ ngươi, ta nhận thua được rồi chứ, chúng ta đi đối phó Mộc đạo nhân đi, đừng nói chuyện tào lao ở chỗ này.”
Ngọc La Sát mặt âm trầm rốt cục lạnh buốt mở miệng:“Bổn tọa không có hứng hỗ trợ, các ngươi tự đi chơi đi.” Nói xong gã nắm tay A Tuyết nhà gã, rời khỏi cái nơi khiến gã bực dọc này―― gã nhất định phải hắn hảo hảo mà “Trao đổi” với A Tuyết thân ái a .
Cung Cửu thản nhiên cười nói:“Nơi này có hai Lục Tiểu Phụng và hai Hoa Mãn Lâu, muốn giải quyết Mộc đạo nhân thì dư dật. Ngọc lão cha và A Tuyết ca nơi nơi đi dạo cũng tốt, ta đang định cùng A Thành về Phi Tiên đảo, cũng phải quen biết vợ chồng Bạch Vân thành chủ một chút, chúng ta liền binh phân ba đường đi.”
Ngọc La Sát “Hừ” một tiếng, ngữ khí cứng rắn nói:“Chuyện của ta và A Tuyết không nhọc ngươi lo, ngươi hảo hảo mà đi dưỡng thai đi.”
Cung Cửu cười tủm tỉm nói:“Đa tạ quan tâm, kỳ thật Ngọc lão cha cũng có thể đến Vạn Mai sơn trang thăm bảo bối tôn tử của ngươi a.” Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “Của ngươi”, lòng biết Ngọc La Sát tuyệt đối kháng cự không được bảo bối tôn tử **.
Quả nhiên, mặt Ngọc La Sát lại biến hóa vài màu, bất quá rốt cục gã vẫn không nói một lời lôi kéo A Tuyết, hai người liền như gió ly khai nhà trọ này.
Mãi đến khi bóng dáng hai phụ tử Ngọc La Sát đều biến mất không thấy, Cung Cửu khôn ngoan nhướng mày, cười xấu xa nói với Tây Môn Xuy Tuyết:“Tây Môn trang chủ ngươi tốt nhất cũng lập tức chạy về Vạn Mai sơn trang đi, nếu không an nguy của tôn phu nhân và lệnh lang sẽ phiền đấy.”
Tây Môn Xuy Tuyết cảm thấy lạnh gáy, đứng dậy muốn đi, thế nhưng hắn vẫn quay đầu lần nữa, nhìn Cung Cửu, thản nhiên nói:“Nguyên lai tính tình ngươi là vậy, sợ thiên hạ không loạn, khó trách lại đánh nhau ở Bạch Vân thành không ngừng, máu chảy thành sông .” Dứt lời bay bỗng đi xa.
“Phốc!” Lục Tiểu Phụng phì cười ―― hắn sớm đã biết Tây Môn Xuy Tuyết luôn thích cạo sạch đôi ria mép của hắn không phải thứ lương thiện gì, rốt cục bọn họ cũng đánh trả lại được Cung Cửu một ván, quả không dễ dàng a.
Cung Cửu nghẹn nghẹn, rầm rì nói:“Ta thật muốn xem Bạch Vân thành máu chảy thành sông là bộ dáng gì, A Thành chúng ta đi.”
Kết quả là, sáu hảo hữu chia thành ba đường như vậy.
Mà không đề cập tới Ngọc La Sát và Tây Môn Xuy Tuyết dấy lên phong ba khổng lồ ở Vạn Mai sơn trang thế nào; Cũng không bàn đến Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu sẽ đối phó Lão Đao Bả Tử thê thảm, phải cùng đối mặt với hai thần thám ra sao; Chỉ nói Cung Cửu và Diệp Cô Thành bên này, họ cùng Diệp Cô Hồng Phấn Yến Tử, bốn người trở thành một tổ hợp kỳ quái, chậm rãi đi đến Phi Tiên đảo.
Ngay nửa đường, Diệp Cô Thành liền âm thầm đưa tin cho Bạch Vân thành chủ, vì trước đó họ đều trải qua chuyện đổi hồn, coi như cũng có chút liên quan, nên câu thông cũng dễ hơn rất nhiều.
Không quá dọc đường đi họ hao tốn không ít thời gian, lấy trạng huống thân thể hiện tại của Cung Cửu, bọn họ vốn không có biện pháp toàn lực chạy đi; Mà Diệp Cô Hồng và Phấn Yến Tử lại bày kế hoạch chạy trốn mấy lần, tuy họ đều thất bại, chẳng những bị Diệp Cô Thành bắt về, còn bị Cung Cửu hung hăng trị tội mấy lần…… Nói ngắn gọn, đây là một đoạn lữ đồ khoái trá mà tốt đẹp, làm ai ai cũng để lại ấn tượng khắc sâu.
Khi bốn người họ rốt cục đi vào bờ, bụng Cung Cửu đã lớn hơn, mà Bạch Vân thành chủ cũng sớm đã chuẩn bị thuyền, trực tiếp đưa họ thần không biết quỷ không hay chuyển về Phi Tiên đảo.
Vì phòng quá mức oanh động, Bạch Vân thành chủ cũng không tính để quá nhiều người biết những khách nhân đến từ một thế giới khác, y tự mình dàn xếp những người này tại một nơi yên tĩnh trong thành chủ, cứ như thần thần bí bí nạp thêm thiếp vậy.
Kỳ thật nói “Nạp thiếp” Cũng khá chuẩn xác, hài tử trong bụng Cung Cửu không phải của Diệp Cô Thành sao…… Có thể suy ra khi Bạch Vân thành chủ nhìn đến Cung Cửu bụng to, vẻ mặt của y muôn màu muôn vẻ biết bao.
Bạch Vân thành chủ đương nhiên chấn kinh, vô cùng chấn kinh ―― nếu nói trước kia y còn đối có chút hoài nghi lai lịch của oa nhi Diệp Phúc Bảo kia, như vậy hiện tại tận mắt nhìn thấy, đã khiến y không thể không tin: Nguyên lai hài tử kia thật do Cung Cửu sinh !
Bạch Vân thành chủ dùng ánh mắt cực kỳ ngưng trọng và phức tạp đánh giá Cung Cửu lần nữa, dưới loại khí thế cường đại này, cũng chỉ có Cung Cửu và Diệp Cô Thành vận có thể thản nhiên, Cung Cửu thực tùy ý nằm vào ghế nằm mềm mại, gối đầu lên đùi Diệp Cô Thành, bọn họ tự tại chẳng giống khách nhân chút xíu nào ―― vốn Bạch Vân thành cũng là nhà của hai người bọn họ mà.
Nhưng Diệp Cô Hồng chịu đựng ánh mắt của Bạch Vân thành chủ, chỉ cảm thấy cả chân cũng nhũn ra, hắn nơm nớp lo sợ nói:“Đại đường huynh, ta tuyệt đối sẽ không nói việc này ra đâu ……” Tốt xấu gì cũng có quan hệ huyết thống, hắn có lẽ sẽ không bị diệt khẩu đâu, đúng không.
Phấn Yến Tử rốt cục không phải đầy mặt phấn hồng nữa, mà là đầy mặt xanh xao ―― dọc đường bọn họ bị Cung Cửu dày vò, lúc này lại gặp phải nguy cơ sinh tử, vì thế Phấn Yến Tử mắt chứa lệ nóng nhìn Bạch Vân thành chủ, khẩn thiết nói:“Ta cũng tuyệt không tiết lộ chút gì hết, ta có thể thề độc !”
Bạch Vân thành chủ phất phất tay, bảo nhóm tâm phúc mang hai người đi trông giữ, nói:“An tâm lưu lại Bạch Vân thành, tính mạng các ngươi không lo.” Thay lời khác chính là, các ngươi ra khỏi Bạch Vân thành sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ nha……
Tiễn bước hai kẻ đã biết quá nhiều, Bạch Vân thành chủ im lặng thật lâu, lúc này mới nói:“Các ngươi cũng an tâm ở lại đi, khi nào có thể trở lại làm Hoàng đế hoàng hậu…… cũng chỉ có thể xem thiên ý .” Ước chừng là nể tình hài tử và tình nghĩa cũ, ngữ khí của Bạch Vân thành chủ quả thật được coi là thập phần ôn hòa .
Cung Cửu ôn nhu vuốt ve bụng, xa xăm cười nói:“Như thế rất tốt, đoạn thời gian này chúng ta bôn ba trên giang hồ, mệt ta thì thôi, mệt hài tử không được đâu.”
Bạch Vân thành chủ bị Cung Cửu “Mẫu tính quá” Biến thành cả người không được tự nhiên, nhịn không được nói:“Ngươi thân là thiên tử, cư nhiên như vậy…… vào triều thế nào?”
Cung Cửu đương nhiên nói:“Có A Thành thay ta vào triều a, ta chỉ cần an tâm dưỡng thai thì tốt rồi.”
“……” Bạch Vân thành chủ triệt để không nói gì, y yên lặng nhìn Diệp Cô Thành, cũng không biết là hâm mộ nhiều một chút, hay là rối rắm nhiều một chút.
Diệp Cô Thành đột nhiên hỏi:“Tôn phu nhân đâu?” Y nhưng nhớ rõ lần trước lúc đổi hồn, vị Bạch Vân thành chủ này suýt nữa liền quất chết Cung Cửu đùa giỡn **, nói vậy trong thời gian này, cuộc sống của hai người họ cũng không yên ả nổi.
Sắc mặt Bạch Vân thành chủ quả nhiên càng cổ quái, y chỉ bỏ xuống một câu “Ta đi gọi hắn đến”, liền vội vàng rời khỏi: Cung Cửu và Diệp Cô Thành liếc nhìn nhau một cái, đều cảm thấy trong đó khẳng định có vấn đề.
Đợi chừng hơn nửa giờ, vị thành chủ phu nhân kia mới kéo bước chân mềm nhũn chậm rì rì đến, hắn vừa thấy Diệp Cô Thành liền hai mắt tỏa sáng, lệ nóng doanh tròng nhào tới, tình ý kéo dài nói:“Hoàng hậu…… Ta rất nhớ ngươi……”
Diệp Cô Thành theo bản năng đẩy người ra xa vài bước, thì nghe Cung Cửu nặng nề mà “Hừ” một tiếng, quái thanh quái khí nói:“Đây là hoàng hậu của ta, ngươi về mà ôm vị nào đó của ngươi đi.”
Lui ra phía sau vài bước, vị Cửu công tử này mới thất tha thất thểu đứng vững, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, hốc mắt hãm sâu, cộng thêm khí tức không xong cước bộ loạng choạng, nhìn thế nào cũng là bộ dáng chịu đủ tàn phá ―― bất quá khi hắn nhìn thấy bụng Cung Cửu, nháy mắt liền bị tàn phá nghiêm trọng hơn, hắn không thể tin nói:“Ngươi…… Ngươi cư nhiên mang thai hài tử của hoàng hậu? !”
Cung Cửu đắc ý ôm eo Diệp Cô Thành, nói:“Đúng đó, ngươi hâm mộ hử?”
Cửu công tử im lặng thật lâu, rốt cuộc gật gật đầu ―― do hắn hiểu Cung Cửu nhất, nếu hắn không tỏ vẻ hâm mộ trước sự khoe khoang của Cung Cửu, khẳng định sẽ bị dày vò lớn hơn nữa…… Vì thế Cửu công tử liền thừa nhận ăn dấm chua, hơn nữa hắn quả thật rất hâm mộ Cung Cửu, hâm mộ đến cong tâm cong phế a !
Chỉ thấy vị Cửu công tử này tội nghiệp xem xét một nhà ba người tương thân tương ái, thương tâm nói:“Vì sao a…… Rõ ràng đều là Bạch Vân thành chủ, khác biệt cư nhiên lớn như vậy, hắn hông ôn nhu với ta chút xíu nào hết……” Nói xong hắn cười khổ ôm ôm ngực, ho nhẹ nói:“Ta đã trúng mấy kiếm của hắn, cư nhiên cả tay cũng chẳng nắm được một cái nữa……”
Diệp Cô Thành nhịn không được lộ ra chút tiếu ý mang theo đồng tình, Cung Cửu kiêu ngạo mà nói:“Vậy ngươi thật thất bại a, lúc ta ăn kiếm đầu tiên của A Thành liền hôn được một cái đó.”
Cửu công tử nghe thế lại không bị đả kích, ngược lại nhãn tình sáng lên, cao hứng nói:“Nguyên lai ngươi cũng từng ăn kiếm, vậy xem ra ta còn có hi vọng nha ……”
Diệp Cô Thành trong lòng thầm thương xót cho Cửu công tử đáng thương này: Vị này là Bạch Vân thành chủ chính bản, tuyệt không mềm lòng như y, Cửu công tử ăn mấy chục kiếm cũng chưa chắc có tiến triển a, thật là bi kịch công thêm thảm kịch a.
Cung Cửu cười nhạo một tiếng, không chút thành ý nói:“Ta liền chúc phúc ngươi được đền bù như mong muốn nha.”
** chung quy là **, Cửu công tử thân là thần của các **, càng bị chèn ép thì càng dũng mãng là ưu điểm lớn nhất của hắn, hắn có chút đăm chiêu nhìn Cung Cửu, nói:“Ngươi nói coi, nếu ta cũng sinh con trai cho hắn thì sao? Hoặc là…… để hắn sinh một đứa cho ta?”
May mà vị Cửu công tử cả tay của Bạch Vân thành cũng chưa nắm được đang bắt đầu mặc sức tưởng tượng chuyện hài tử, Cung Cửu cũng không vạch trần, mà đeo tiếu ý “Lừa gạt” đầy mặt, từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ……
Giờ khắc này, không ai có thể nghĩ đến, trong tương lai không lâu, bình sứ này sẽ mang đến cho trời đất này , giang hồ này phong bạo lớn đến thế nào…… Duy nhất biết đến là, trong nháy mắt Cửu công tử tiếp nhận bình sứ kia, sáu khách nhân đến từ thế giới kia họ đều trước mắt tối lại.
Cửu công tử kinh ngạc đứng tại chỗ, trước mắt hắn đã chẳng còn ai, Cung Cửu và Diệp Cô Thành cư nhiên trong nháy mắt liền tiêu thất……
Cửu công tử cảm giác mất mát sâu sắc, hắn còn chưa kịp nói lời tạm biệt với Diệp hoàng hậu mà. vật kỷ niệm duy nhất lưu lại liền nằm trong tay hắn, một cái bình sứ Cửu công tử gắt gao nắm, tựa hồ mang theo chút khí tức thần bí ―― Cung Cửu vừa rồi đã nói cho hắn : Đây là “Sinh tử thần dược”.
Mà cùng lúc đó, tại một trời đất xa xôi khác, sáu người trợn mắt liền phát hiện : Bọn họ lại trở về ngự hoa viên sắc màu rực rỡ. Trên bàn đá ấm trà còn đang bốc lên hơi nước hôi hổi, phảng phất như họ chưa từng rời khỏi.
Bất quá cũng chỉ là “Phảng phất” thôi, bọn họ ở lại thế giới kia hơn mấy tháng cũng không phải hư vô, quần áo trên người họ đều trong nháy mắt đổi mới, mà bụng Cung Cửu cũng lớn hơn, mắt thấy cũng sắp sinh …… Nhìn nhìn lại bọn Ngọc La Sát và Lục Tiểu Phụng, trên quần áo cư nhiên còn không hẹn mà có mấy vết máu.
Tuy đều như trải qua một trận đánh nhau, nhưng Lục Tiểu Phụng toàn thân cao thấp đều tràn đầy hưng phấn, mà Ngọc La Sát lại vẻ mặt tức giận và đầy sát khí.
Không đợi người ngoài đặt câu hỏi, Lục Tiểu Phụng liền tự biên tự diễn đứng lên, ánh mắt lóe sáng nói:“Ta đả bại Mộc đạo nhân, đường đường chính chính nha, võ đạo của ta rốt cục cũng đột phá ha ha !” Nói xong hắn nhìn về phía Cung Cửu, đắc ý nói:“Chờ Cửu ca sinh xong, hai chúng ta phải hảo hảo đánh một trận !”
“Úc,” Cung Cửu mặt ngoài từ chối cho ý kiến, trong lòng lại nhìn mà thèm thuồng hảo vận khí của Lục Tiểu Phụng ―― chờ hắn sinh hài tử xong, nhất định phải đem con gà nhỏ may mắn này làm linh vật mới được. Ngay sau đó hắn lại xem xét xem xét Ngọc La Sát, cười hỏi:“Ngọc lão cha và A Tuyết ca thì sao, các ngươi gặp phải chuyện gì?”
Ngọc La Sát giận dữ cười lạnh nói:“Ta vốn định giết Tôn Tú Thanh nữ nhân kia, sau đó ôm tiểu oa nhi kia đi, kết quả lại bị phụ tử bên kia vây công…… Vì thế chúng ta liền phụ tử đối phụ tử đánh một trận!”
Cung Cửu cười thực vui:“Xem ra chúng ta đều có thu hoạch……” Nói xong tươi cười của hắn bỗng cứng đờ, biểu tình cổ quái nói:“Ta giống như sắp sinh? Đây thật là thu hoạch lớn……”
“……” Trong hoàng cung lại một trận gà bay chó sủa.
Cuộc sống vĩnh viễn tốt đẹp và sung sướng như vậy đó.
―― phiên ngoại hết ――–
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook