Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm
-
Chương 82
CHƯƠNG 82
Ba người ngồi vào một tửu lâu xa hoa, Diệp Cô Thành cũng không biết thân phận Ngọc La Sát, đang nghi hoặc, Cung Cửu bỗng bắt lấy tay Diệp Cô Thành, ôn nhu cười nói:“A Thành, vị này là Ngọc giáo chủ Tây Phương Ma Giáo, cũng chính là sinh phụ của Tây Môn trang chủ.”
Diệp Cô Thành lắp bắp kinh hãi, liền không lập tức rút tay về, đợi khi y phản ứng kịp, Ngọc La Sát đã cười lạnh đánh trả:“Cửu công tử tin tức hảo linh thông, bổn tọa thật mặc cảm, nhưng lại hoàn toàn không biết Cửu công tử khi nào đã là thành chủ phu nhân Bạch Vân thành vậy!”
Diệp Cô Thành không dấu vết thu hồi tay, lòng hơi ấm ức: Bản thân Bản thành chủ cũng không biết khi nào có thêm một thành chủ phu nhân, ngươi sao biết được chứ? !
Cung Cửu cười tủm tỉm nói:“Ngọc lão cha sắp ôm tôn tử rồi, tự nhiên không có nhiều thời gian rỗi để chú ý chuyện khác, đây là nhân chi thường tình nha.”
Khóe miệng Ngọc La Sát hơi run rẩy một chút, nói:“Cửu công tử à, tiếng ‘Lão cha’ này, bổn tọa không đảm đương nổi.” bảo bối nhi tử của gã còn chưa chịu kêu, sao lại bị người khác đoạt trước? Đáng giận a !
Cung Cửu ôn hòa cười nói:“Ngọc lão cha cần gì khách khí chứ, A Thành nhà ta cùng lệnh lang là tri kỷ hảo hữu, ta kêu ngươi một tiếng lão cha, chẳng phải càng thân thiết hơn sao?” Hắn đương nhiên biết khúc mắc của Ngọc La Sát, vô luận là thế giới nào, Cung Cửu đều thích kích thích Ngọc La Sát nhất.
Quả nhiên, Ngọc La Sát biến sắc, lãnh liệt nói:“Đủ! không cần lôi kéo tình cảm với ta, ta cũng không quan tâm các ngươi đến tột cùng có đại kế kinh thiên gì, bất quá Cửu công tử tốt nhất đừng đánh chủ ý tới đầu con ta, nếu không……”
“Sao dám sao dám,” Cung Cửu cười nhẹ nói:“Ngọc giáo chủ xin yên tâm, ta đã không có hứng thú với vị trí kia, nay thầm nghĩ cùng người trong lòng tiêu dao nhất thế mà thôi, cũng không có đại kế kinh thiên gì, lại càng không liên lụy đến Tây Môn trang chủ, bố trí của ngọc giáo chủ cũng có thể hủy a.”
“Nga?” Ngọc La Sát hơi nhoe mắt, đánh giá Diệp Cô Thành một mực yên lặng không ra tiếng, vẻ mặt băng lãnh một phen, hỏi ngược lại:“Bổn tọa có bố trí gì chứ?”
Cung cửu bĩu môi, tươi cười lý hơi khinh thường nói:“Không phải là tên hề nhảy nhót tại Đường Môn sao? Ngọc giáo chủ, chúng ta người khôn không nói chuyện mập mờ, ngươi ta đều biết, chuyện quyết chiến này nếu không có bản công tử nhúng tay, ngươi sẽ mượn tay Đường Thiên đến vạch trần chuyện thế thân, tiến tới phá hư đại kế của Nam Vương phủ, khiến Bạch Vân thành chủ lâm vào kết quả phải chết……” Nói xong hắn nhếch khóe miệng cười nói:“Như thế sẽ chu toàn sự theo đuổi của Tây Môn trang chủ đối với kiếm đạo, có thể giúp hắn không bại, ngọc giáo chủ quả nhiên là từ phụ.”
Diệp Cô Thành trong lòng cả kinh, lại chợt lạnh, im lặng mà trầm tĩnh nhìn Ngọc La Sát một cái — y lúc này tuy có chút kinh sợ, nhưng càng nhiều là bi thương và bất đắc dĩ: Nguyên lai dù không có Cung Cửu, Nam Vương phủ cũng nhất định sẽ bại, thiên hạ này không biết có bao nhiêu người đều coi họ như đá kê chân, thật sự đáng buồn lại đáng cười biết bao……
Ngọc La Sát đã bật cười ha ha, vỗ tay nói:“Tốt lắm hay lắm, nguyên lai Cửu công tử mới là đại hành gia [trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi], hết thảy sáng tỏ nơi tâm, độc tọa đài cao, bổn tọa quả thật bội phục.” Nói xong gã thu tiếu ý, nhìn chằm chằm Cung Cửu, chậm rãi nói:“Cửu công tử có tâm muốn bảo vệ Diệp thành chủ, bổn tọa cũng không có dị nghị, chỉ cần con ta bình yên vô sự. Nếu như thế, ngươi ta cũng xem như nước giếng không phạm nước sông , người của Đường Môn bổn tọa sẽ giải quyết.”
Cung Cửu vừa lòng cười nói:“Đâu chỉ nước giếng không phạm nước sông nha, chúng ta rõ ràng là lũ lụt tràn vào miếu Long Vương[1], tôn tử tương lai của Ngọc lão cha còn phải bảo A Thành nhà ta một tiếng nghĩa phụ, đều là người một nhà, không thể nói là hai nhà khác nhau được nha.”
[1] Ý nói: người một nhà không nhận ra nhau mà phát sinh hiểu lầm, tranh chấp.
Xuất xứ từ hồi 7 của Nhi nữ anh hùng truyện, trong câu: “đại thủy trùng liễu long vương miếu, nhất gia nhân bất nhận thức nhất gia nhân liệt!” -> Lũ lụt tràn vào miếu long vương, người một nhà lại không nhận ra nhau!
Khóe mắt Diệp Cô Thành nhảy dựng, Ngọc La Sát đã giận quá hóa cười, nói:“Vậy tôn nhi của bổn tọa có phải còn phải kêu Cửu công tử một tiếng nghĩa mẫu không? !”
Cung Cửu cũng chẳng thèm để ý ngữ khí trào phúng của Ngọc La Sát, vẫn ôn hòa cười nói:“Đó là đương nhiên, ta và A Thành đã định là tất hạ hoang lương[2], nói ra thì ta cũng coi như có chút gia nghiệp mỏng manh, sau trăm tuổi không chừng còn phải để nghĩa tử đến kế thừa nha.”
[2] Ý nói vợ chồng mà không có con cái
Diệp Cô Thành nghe thấy bốn chữ “tất hạ hoang lương”, không biết sao bỗng nhớ tới oa nhi khả ái Diệp Phúc Bảo kia, y rõ ràng sẽ có nhi tử a…… Không đúng không đúng, y không có tính thật sự sống chung với Cung Cửu, nhi tử cũng sẽ không có …… Diệp Cô Thành thất thần nghĩ.
Ngọc La Sát cũng không khỏi giật mình: gia nghiệp của Cửu công tử nếu dùng từ “mỏng” để hình dung, vậy trên đời này vốn không có “dày”…… Tuy Ngọc La Sát không quá tin tưởng chuyện quỷ quái kế thừa gia nghiệp gì đó, dù sao Bạch Vân thành còn có một gia đình khổng lồ mà, hơn nữa bản thân Cung Cửu còn có muội muội, sao có thể đến phiên tôn tử gã chứ — bất quá Cung Cửu nói như vậy, chính là biểu đạt thiện ý, tuy Ngọc La Sát có xảm giác uất ức cái gì cũng bị quản chế, nhưng gã cũng không muốn xé rách thể diện của Cung Cửu, vì thế Ngọc La Sát liền cười nói:“Vậy thật là trên trời rơi xuống một chiếc bánh to đùng nha, tâm ý của Cửu công tử bổn tọa xin lĩnh, tương lai hai nhà chúng ta sẽ thường xuyên đi lại, cũng là chuyện vui a.”
Lập tức dưới sự im lặng không thốt nên lời của Diệp Cô Thành, hai hồ ly hòa một già một trẻ hòa khí cười tủm tỉm, lại giai đại hoan hỉ lần nữa.
Bên này đã giai đại hoan hỉ, thôi ta nói đến bên kia, tại một thời không khác, đã thật sự không thế hoan hỉ nổi nữa — đương triều hoàng hậu đã “Giam lỏng” Hoàng đế, điều này nghĩ thế nào cũng không thể coi là một “Việc vui” .
May mà Cung Cửu sau khi làm Hoàng đế, thường thường vì “Thân thể không thích hợp” Mà miễn lên triều một hai lần, triều thần nhóm cũng quen hết rồi, cho nên trong thời gian ngắn còn chưa xuất hiên nhiễu loạn gì.
Diệp Cô Thành ngồi trong Ngự Thư Phòng, ngự bút châu phê phấn đấu đến mặt trời ngã về tây, rốt cục mới phê hết đống công văn chất chồng, sau đó y bảo nhóm nội thị tâm phúc trả hết tất cả tấu chương cho các triều thần, lúc này mới xoa xoa thái dương, rảnh rỗi tự hỏi cái chuyện phiền toái Hoàng đế “Đổi hồn” này.
Trước khi A Cửu nhà y về, Diệp Cô Thành không tính thả Cung Cửu kia ra ngoài gây “Tai họa” cho thế giới, nhưng y vừa quyết định như thế, lại thu được tin của ám vệ: Trưởng công chúa điện hạ hồi cung .
Diệp Cô Thành chỉ cảm thấy mi tâm nhảy dựng: Những năm gần đây tiểu ma nữ trường kỳ ra ngoài gây tai họa cho Lục Tiểu Phụng cùng toàn bộ giang hồ, hơn nửa năm không trở về cung là bình thường, sao đúng lúc này lại về chứ…… Y vừa đứng lên chuẩn bị đi đến tẩm cung, công chúa điện hạ lại như con bướm bay vào Ngự Thư Phòng, cười hì hì nói:“Hoàng tẩu ta đã về rồi !”
“Ân.” Diệp Cô Thành thản nhiên lên tiếng, công chúa điện hạ liền tiến lên vài bước túm lấy tay áo y, vừa lay động vừa nói:“Hoàng tẩu a, ta nghe con gà con bốn hàng lông mày kia nói…… Ngươi và ca của ta giận dỗi à?”
Diệp Cô Thành thầm nói không ổn: Vô luận là chuyện gì, chỉ cần dính vào Lục Tiểu Phụng, chút việc nhỏ cũng có thể biến thành đại án kinh thiên…… Chẳng lẽ hai người này trong một ngày ngắn ngủn còn ra cung gặp Lục Tiểu Phụng?! Bởi vì Diệp Cô Thành đã phát hiện, y và A Cửu tại thế giới kia đã qua nhiều ngày, bên này cũng chỉ khoảng một ngày một đêm thôi, cho nên Diệp Cô Thành vốn tưởng hai người kia cũng chưa ra khỏi cung, vốn không tiến hành tra xét kĩ. Nhớ đến đây, hai mắt đóng chặt của Diệp Cô Thành lại mở, hơi bất đắc dĩ nhìn công chúa đang làm nũng, nói:“Không có.”
Công chúa điện hạ bĩu môi nói:“Ta không tin đâu, bình thường ca ta hận không thể dán dính hoàng tẩu không rời một lát, nay hắn lại không gần ngươi, sao có thể không giận dỗi chứ?” Nói xong nàng lại tặc tặc cười, nói:“Bất quá không sao, đi thôi hoàng tẩu, chúng ta cùng đi tìm ca ta, để ta hoà giải cho các ngươi.”
Diệp Cô Thành nhớ tới một đống hỗn độn cùng Cung Cửu trọng thương trên giường trong tẩm cung kia, đương nhiên không thể để tiểu nha đầu này nhìn thấy, bằng không chỉ sợ toàn hoàng cung đều bị cô bé huynh khống này đảo lộn …… May mà y vừa thu được tin liền có chuẩn bị, ngay vào lúc này, nhóm nội thị và bà vú liền ôm tiểu thái tử khốn khốn đốn đốn đến “Cứu giá” .
Tiểu hài tử luôn tham ngủ, Phúc Bảo tiểu thái tử gù gù đầu, lộ vẻ mệt mỏi, bất quá nhìn thấy Diệp Cô Thành, ánh mắt lại sáng lên, vươn đôi tay béo tròn mũm mỉm muốn ôm một cái, mềm nhũn kêu:“Mẫu hậu……”
Diệp Cô Thành còn chưa động, công chúa điện hạ đã nghênh đón ôm thằng cháu nhỏ của nàng, điểm nhẹ cái mũi oa nhi, nói:“Tiểu Phúc bảo, chỉ biết kêu mẫu hậu mẫu hậu, không phát hiện ta sao?”
Phúc Bảo trợn mắt nhìn, mơ mơ màng màng nói:“Cô cô……”
Thấy thế, Diệp Cô Thành nhân cơ hội vỗ vỗ đầu công chúa, nói:“Ta về tẩm cung, ngươi chơi với Phúc Bảo.”
Phúc Bảo rất phối hợp gật đầu, mồm miệng không rõ nói:“Về tẩm cung, phụ hoàng và mẫu hậu chơi thân thân……” Công chúa điện hạ bừng tỉnh đại ngộ, ái muội “Hắc hắc” vài tiếng, lại bắn cho Diệp Cô Thành ánh mắt “Ta biết”, liền ôm tiểu thái tử chơi thân thân đi.
Cuối cùng đều đuổi hết người đi, Diệp Cô Thành trở lại tẩm cung, đẩy cửa vào, trong cung thất tối như mực không có ánh đèn, gió lùa nghênh diện đánh tới, còn mang theo mùi máu nhàn nhạt, Diệp Cô Thành đột nhiên cảm thấy thực mất hứng: Cuộc sống bình tĩnh tốt đẹp của y đều bị quấy rầy bởi lần đổi hồn vô duyên này, thật đáng ghét cực !
Bước qua đống rác đi đến bên giường, Diệp Cô Thành vốn đang tính tiếp tục trút giận lên Cung Cửu này, đã thấy người trên giường cuộn mình thành một cục, y đẩy hai cái không đáp lại, lại vươn tay sờ soạn, cái trán nóng bỏng, Diệp Cô Thành trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, phẩy tay áo một cái liền châm nến, sau đó an vị trên giường, kéo người vào trong lòng.
Kể ra thì lần này Cung Cửu thật bi đát, vốn vừa tỉnh lại thành Hoàng đế, trong lòng hắn đang lên mặt, còn chưa kịp hưởng phúc Hoàng đế, liền bị thái thượng hoàng đả kích nặng nề; Ngay tiếp theo Cung Cửu phát tác quái gở, đưa lên cửa cho Bạch Vân thành chủ đang sôi gan quất một trận, còn chưa hít thở kịp, hắn lại “Không cẩn thận” Đùa giỡn Diệp hoàng hậu đổi hồn về tâm tình đang khó chịu — lúc ấy Diệp Cô Thành không chút lưu tình bẻ trặt cặp tay sờ loạn ôm bậy của Cung Cửu, sau đó lại ném biến thái sắc tâm không hết này vào tẩm cung phơi nửa ngày: Cung Cửu dù sao cũng thụ trọng thương, trong tẩm cung cả nước miếng cũng không có để uống, dù thân thể hắn biến thái đến đâu cũng chịu không nổi sự dày vò này, trực tiếp liền sốt đến thần trí không rõ.
Diệp Cô Thành lúc này cũng có chút hối hận: Tuy Cung Cửu này bị dày vò thế nào Diệp Cô Thành cũng không đau lòng, nhưng dù sao hắn dùng vẫn là thân thể của A Cửu, nếu chỉnh thảm quá, chờ song phương đổi về, lỗ vốn vẫn là bọn Diệp Cô Thành nha — nhớ đến đây, Diệp Cô Thành liền ôm Cung Cửu đến điện cách vách chữa thương.
Bôi thuốc xong cho Cung Cửu, Diệp Cô Thành vốn có chút không được tự nhiên, y chuẩn bị đổi nơi nghỉ ngơi: Người yêu đã đổi hồn, mặc kệ ai gặp phải sự tình này cũng không có khả năng tiếp tục bình tĩnh. Bất quá khi Cung Cửu mơ mơ màng màng nằm trong lòng Diệp Cô Thành thì thào một tiếng “A nương”, y bỗng dưng mềm lòng, dứt khoát không đi nữa. Vì thế sáng sớm hôm sau, khi Cung Cửu tỉnh lại, liền vừa mừng vừa sợ phát hiện hắn đang ngủ trong lòng Diệp Cô Thành.
Vô luận là Cung Cửu nào cũng không phải thứ đơn giản, hắn cũng không muốn bị mắc tội như hôm qua, lại có hảo cảm với Diệp Cô Thành, tự nhiên sẽ không đi đạp điểm mấu chốt của Diệp Cô Thành, đắc tội vị hoàng hậu này. Nếu không muốn đắc tội, Cung Cửu liền sử xuất chiêu thức cả người đến lấy lòng Diệp Cô Thành, quan hệ của hai người cuối cùng dịu lại, không quỷ dị như lúc trước.
Diệp Cô Thành dứt khoát liền ước pháp tam chương với Cung Cửu, để hắn sắm vai Hoàng đế trước khi A Cửu về, không được lòi, không được quấy rối, lại càng không được đùa giỡn biến thái — Cung Cửu tự nhiên liên tục đáp ứng, vì thế trong thời không này, rốt cục coi như giai đại hoan hỉ luôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook