Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ
-
Chương 45
Lúc dừng ngơ ngác, sau cổ đột nhiên lạnh lên.
Thẩm Thần theo bản năng quay đầu lại, Lục Tranh vươn tay vỗ đầu cậu một cái: "Đừng nhúc nhích."
Thẩm Thần ngồi nghiêm túc, bàn tay đặt ở trên đùi siết chặt mảnh áo.
Lục Tranh chuyên chú bôi thuốc, không để ý ngoài việc gì khác, anh bôi thuốc rất cẩn thận và nghiêm túc.
Anh dùng ngón tay dính thuốc mỡ, tinh tế mơn trớn bôi lên da thịt cậu.
"Lần sau bất luận gặp phải nguy hiểm gì, trước tiên phải chạy đi ngay, biết không?"
Thẩm Thần vẫn không nhúc nhích sau khi nghe được giọng nói phía sau lưng trầm thấp vang lên.
Sau khi bôi xong ở sau cổ, Lục Tranh lại kéo áo xuống một chút, ở xương bả vai bên trái cũng có vết sẹo mỏng, nhưng may mắn vết sẹo này nhẹ hơn ở sau cổ.
Lục Tranh sắc mặt vẫn không đổi, tầm mắt Lục Tranh lướt qua nửa cơ ngực trắng nõn lộ ra, cơ hồ như không thấy gì tiếp tục bôi thuốc.
Lúc này có thể dùng quả cà chua hồng để hình dung sắc mặt Thẩm Thần, phần áo bên vai trái bị kéo xuống lộ ra bả vai trần trụi, vốn dĩ cởi hết có lẽ liền không có gì, nhưng lúc này nửa kín nửa hở lại mơ hồ tạo ra bầu không khí ái muội đến xấu hổ.
Cậu mím chặt môi, cảm nhận được đầu ngón tay anh lướt trên da thịt cậu, gây ra một trận run rẩy.
"Còn ở chỗ nào không?" Lục Tranh dừng lại, hỏi.
Còn có hai vết sẹo ở vị trí thắt lưng và bụng, nếu muốn bôi cần phải cởi cả áo ra.
Bây giờ chỉ mới bôi thế này Thẩm Thần đã chịu không nổi, huống chi là như vậy.
"Không có!" Thẩm Thần lập tức từ sô pha nhảy dựng lên nhưng chưa được một giây đã bị người phía sau kéo lại.
Cậu theo quán tính mà ngã vào vòng ngực anh, Lục Tranh đỡ lấy bả vai cậu, đem cậu từng chút đẩy nhẹ về phía trước: "Cẩn thận một chút, đừng đem thuốc mỡ vừa mới bôi lên dính trên người tôi."
Thẩm Thần: "......."
Lỗi của ai đây, còn không phải do anh kéo cậu.
"Thật sự không còn?"
Giờ phút này tư thế của Lục Tranh hoàn toàn đem cậu ôm vào trong ngực, lời nói ra khiến hơi nóng phả ở bên tai cậu, Thẩm Thần ngẩn ra run rẩy như bị điện giật: "Không có...."
"Nói dối."
Thẩm Thần liền ngậm miệng.
Lục Tranh mỉm cười nhàn nhạt, nắm lấy cổ tay cậu: "Thẩm Thần, em có biết lúc em nói dối sẽ vô cùng rõ ràng không?"
Thẩm Thần nhìn theo cánh tay anh thấy được chính mình gắt gao nắm chặt hai bàn tay lại, ngây người một lúc, vội buông ra.
"Còn chỗ nào nữa không?" Lần này giọng nói của anh rất nghiêm túc.
Thẩm Thần nghiêng đầu nhìn anh, tầm mắt dừng lại ở đôi mắt anh.
Gần quá, gần gũi khiến đầu óc cậu phát mộng, gần đến nỗi cậu không muốn lắng nghe trái tim rụt rè của mình, gần đến nỗi cậu không muốn nghe theo những đề nghị vô lý có phần đạo lý của Trúc Lan Khuê....
Có lẽ, cứ như vậy đừng suy tính gì nữa.
Cậu kéo cổ tay anh, lại nắm chặt ngón tay anh, chỉ đến vết thương ở thắt lưng.
Lục Tranh thấp mắt nhìn, liền hiểu rõ, vươn tay lấy thuốc mỡ.
"Anh Lục Tranh." Thẩm Thần đột nhiên mở miệng.
Lục Tranh tạm dừng, nhìn cậu: "Hửm?"
"Năm ấy lúc em học cao trung năm nhất, anh cùng ông cãi nhau ở trong thư phòng." Thẩm Thần đột nhiên nói: "Em sợ ông sẽ đánh anh, cho nên đã đứng ngoài cửa sổ trộm nhìn vào."
Lục Tranh đình trệ.
Thẩm Thần rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Em nghe được anh nói mối quan hệ của em và anh là do ông hứa hẹn, anh không muốn để ông kiểm soát anh, càng không muốn để ông quyết định đến tương lai của anh, hôn nhân của anh, sự tồn tại của em....chính là miễn cưỡng."
Lục Tranh buông thuốc mỡ xuống, hơi nghiêng đầu, anh nhìn Thẩm Thần, phảng phất từ miệng cậu hiện ra hình ảnh năm đó.
Ngày đó, trời đổ nhiều tuyết, anh cùng ông bởi vì chuyện gia nhập bộ đội đặc chủng mà khắc khẩu.
"Cho nên, em không nghĩ sẽ trở thành người miễn cưỡng làm gánh nặng cho anh, em, em liền sớm quyết định không thích anh nữa.
Em không biết, vì cái gì mà anh lại nói thích em."
Thẩm Thần hôm nay không có ý định nói ra chuyện này, có lẽ do hoàn cảnh lúc này, có lẽ là do hô hấp và nhiệt độ của cơ thể, cũng có lẽ anh đối với cậu quá ôn nhu, cho nên, mới để cho cậu ma xui quỷ khiến mà nói ra.
Các chương trình truyền hình đặc sắc đang phát trên TV, tiếng cười, vỗ tay, âm nhạc,...Lục Tranh hít sâu một hơi, trái tim như bị ai đó bóp chặt, rất đau đớn.
Anh không biết, ngày đó ngoài cửa sổ tuyết rơi, còn có cậu đứng ở đó.
"Thẩm Thần, những gì ngày hôm đó tôi nói với ông nội đã vô tình làm tổn thương em." Lục Tranh cau mày không biết phải giải thích như thế nào, bởi vì ký ức ngày đó đối với anh không quá ấn tượng, anh chỉ nhớ rõ anh không cho phép ông kiểm soát tương lai của anh, về phần Thẩm Thần, có lẽ ngay từ đầu khi vừa nhìn thấy cậu, anh cảm thấy lời hứa hẹn của ông nội thật hoang đường buồn cười, nhưng anh chưa bao giờ xem cậu là sự miễn cưỡng.
"Tôi chỉ hy vọng ông nội không dùng bất kỳ thủ đoạn nào của ông để can thiệp vào chuyện của tôi, tôi không muốn để ông can thiệp vào, chính tôi có thể làm được, chuyện này không có liên quan đến nhau."
Đồng tử Thẩm Thần hơi co rụt lại: "Anh......"
"Cho nên bởi vì em nghe được những lời kia liền cho rằng tôi không thích em?" Lục Tranh tự giễu mà nhếch miệng một cái: "Xem ra từ nhỏ đến lớn, tôi đã khiến em bị tổn thương."
Thẩm Thần bỗng dưng cả kinh, cuối cùng chỉ có thể dựa theo bản năng, không quá tin tưởng gọi: "Anh..."
"Hửm...." Lục Tranh nhướng mày đột nhiên nói một câu: "Lúc này nghe em gọi như vậy thật đúng là có chút tồi tệ."
Thẩm Thần: "....."
Lục Tranh thẳng thắn, đưa tay áp lên má cậu, ánh mắt thâm trầm: "Nói nhiều như vậy, em có thể giao trái tim này trả lại cho anh được không."
Lượng tin tức tối nay quá lớn, Thẩm Thần nhất thời chưa tiếp thu kịp: "Trái tim nào?"
Lục Tranh ánh mắt bốc lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tạ, Hoài, Tư."
Thẩm Thần kịp phản ứng: "Anh ấy? Em và anh ấy không thể nào...."
"Phải không?" Lục Tranh nói: "Lúc trước không phải rất thích cậu ta sao?"
Thẩm Thần rất thành thật, sau khi nghe anh nói vậy, cậu nói: "Em có ý nghĩ sẽ thích anh ấy..."
"Không cho nghĩ."
"......."
Ý lạnh trong mắt Lục Tranh toả ra, tay anh chậm rãi nắm chặt hàm dưới của cậu: "Không được có ý nghĩ."
Thẩm Thần chớp chớp đôi mắt, chính là có ý nghĩ, nhưng còn chưa bắt đầu....nói cũng không cho người khác nói.
"Em nghe rõ chưa?"
Thẩm Thần do dự, gật đầu.
Vốn dĩ mọi chuyện đã kết thúc rồi, nói gì đến ý nghĩ.
Lục Tranh nhẹ nhàng thở ra, anh không ngờ từ đầu đã tự đào hố chôn mình, nhưng cũng phải, năm ấy, tâm tư của anh đối với cậu còn chưa rõ ràng, cậu khi đó còn nhỏ, anh cũng chỉ nghĩ sẽ chăm sóc cho cậu mà thôi.
Năm đó Quý Nhiễm có nói, anh thiên vị cậu.
Lúc đó anh cảm thấy kỳ lạ, thiên vị sao, chính là chiếu cố cậu hơn một chút mà thôi.
Sau đó, anh không biết từ khi nào anh đối với cậu tâm tư rõ ràng, có lẽ anh đã sớm có tâm tư, cho nên lúc anh vừa mới trở về thấy cậu đi cùng với người con trai khác, trong lòng anh dần tích tụ những việc không nói thành lời.
Cuối cùng, Thẩm Thần vẫn để anh tiếp tục bôi thuốc, không còn ái muội, chỉ là một loại quan tâm để gỡ bỏ những mấu chốt mọi chuyện.
Có điều buổi tối sau khi trở về phòng, Thẩm Thần cả đêm mất ngủ.
Không biết vì sao, cậu nhớ lại mọi chuyện khi còn nhỏ, nhất là chuyện ở bãi đất trống huấn luyện ở đại viện, nơi đó có rất nhiều hồi ức, trong đầu cậu chỉ có một người, anh ngồi trên thanh xà ngang, ánh trăng bao phủ một lớp ánh sáng trong suốt trên người anh, anh thấp mắt nhìn cậu, trên môi nở nụ cười nhạt.
"Nhóc con, em biết vợ nghĩa là gì không?"
Có tiết học vào buổi sáng ngày hôm sau, đêm qua không ngủ được, Thẩm Thần đeo đôi mắt thâm quầng nghe thầy giáo giảng bài.
Gần tới cuối kỳ, mọi bài học đều rất quan trọng.
Lúc ấy Thẩm Thần vì muốn có mối quan hệ tốt với Lưu Lương mà chọn nhiếp ảnh cùng với tiếng anh chuyên nghiệp, mặc dù lúc vừa học cảm thấy đối với chụp ảnh không có tác dụng gì, nhưng sau này cậu cảm thấy, ngôn ngữ với nhiếp ảnh có thể giúp ích cho tương lai của cậu rất lớn.
Sau giờ học, Thẩm Thần và bạn cùng phòng cùng đi ăn cơm, sau đó bọn họ cầm sách, cùng đi đến thư viện.
Gần đây Thẩm Thần đã tốn rất nhiều tinh lực vào việc chụp ảnh, cho nên kiến thức ôn tập cuối kỳ phải nắm vững.
Đến giờ cơm chiều, Thẩm Thần đi đến tiệm bánh mì gần thư viện để mua một cái bánh bao, ăn xong tiếp tục quay về thư viện đọc sách.
Đang lúc ghi nhớ một lượng lớn kiến thức vào đầu, điện thoại rung lên.
["Khi nào em trở về?"]
Là Lục Tranh nhắn.
Khoé miệng Thẩm Thần không tự giác mà nâng lên, trả lời: ["Sẽ muộn một chút, em sắp thi cuối kì, bây giờ đang ở thư viện."]
Lục Tranh: ["Ừ, khi nào muốn về thì gọi cho anh, anh đến đón em."]
Thẩm Thần: ["Em sẽ tự mình về."]
Lục Tranh: ["Quá muộn, anh đến đón em."]
"Ôi Thẩm Thần, cậu cười cái gì vậy." Đột nhiên, cậu bạn cùng phòng ngồi bên cạnh đến gần nói.
Thẩm Thần vội vàng cất di động: "Không có gì."
"Chậc chậc, nhìn biểu hiện nhỏ này này." Trần Hiểu gọi hai cậu bạn cùng phòng khác nhìn qua: "Nhất định là tin nhắn của người đàn ông nào đó gửi cho cậu, các cậu nói đúng không?"
"Đúng đúng đúng, như vậy, có phải cậu có bạn trai rồi không?"
"Đọc sách." Thẩm Thần đưa mắt liếc các cậu ấy một cái: "Nói nhỏ một chút, cẩn thận mọi người trách mắng cậu."
Dù sao cũng đang ở thư viện, mặc dù các bạn cùng phòng đang trêu ghẹo Thẩm Thần nhưng các cậu ấy cũng chịu im lặng.
Tám giờ tối, Thẩm Thần thu dọn cặp sách, chuẩn bị rời đi.
Cậu vừa mới bước chân đi, mấy cậu bạn cùng phòng vô cùng sốt sắng mà đi theo.
Thẩm Thần lúc đầu không phát hiện, cậu đi ra khỏi thư viện, liền thấy Lục Tranh đứng dưới bậc thang chờ cậu.
Thẩm Thần sửng sốt một chút, chậm rãi đi xuống.
"Không phải anh nói ở cổng trường chờ em sao, sao lại ở đây."
Lục Tranh vươn tay lấy túi xách trên vai của cậu: "Nhàn rỗi, tuỳ tiện đến đây nhìn xem."
Thẩm Thần đã gặp qua rất nhiều nam sinh đến đón người yêu.
Trước đây cậu có thấy cũng chỉ cho lướt qua, thậm chí có khi còn cảm thấy loại chuyện ngọt ngào này có chút không thể tưởng tượng được.
Cho đến ngày hôm nay nhìn thấy Lục Tranh đứng ở đó, cậu đột nhiên phát hiện, nguyên do các cặp đôi vui sướng là chân thực như vậy.
Nguyên lai có một loại vui sướng khiến mỗi tế bào toàn thân đều có thể cảm nhận được.
"Xem sách xong rồi?" Lục Tranh hỏi.
Thẩm Thần lắc đầu: "Rất nhiều danh từ chuyên nghiệp, rất khó nhớ."
Lục Tranh cười một tiếng: "Về nhà, anh sẽ giúp em ôn tập."
Thẩm Thần cũng khẽ cười theo anh: "Anh làm thế nào để giúp em ôn tập?"
Lục Tranh sắc mặt ôn hoà, vươn tay nhéo chóp mũi cậu: "Kiểm tra từ đơn."
Thẩm Thần mặt khổ: "A....."
Lục Tranh nói xong, ánh mắt đột nhiên nhìn phía sau cậu: "Mấy người kia, là bạn học của em sao?"
Thẩm Thần nghe vậy liền quay đầu lại, thấy ba cậu bạn cùng phòng lén lút trốn ở một góc, thấy cậu phát hiện, mấy cậu ấy cười cười đi ra.
"Ay yo, vừa lúc bọn tớ muốn trở về phòng, không ngờ lại gặp được hai người....."
Trần Hiểu đi theo nói: "Chào anh đẹp trai, lại gặp nhau rồi."
Thẩm Thần: "Các cậu ở đây làm gì?"
Trần Hiểu: "Trở về phòng đấy, cổng ở đây, cậu cũng không thể không cho bọn tớ đi ra đấy chứ."
Thẩm Thần khoé miệng hơi giật, không biết làm thế nào.
"Anh đẹp trai, lần trước lúc anh đến phòng bọn em, em đặc biệt coi trọng anh đấy." Trần Hiểu nheo mắt: "Nói thật, hai người rốt cuộc là quan hệ gì."
Thẩm Thần ho nhẹ, kéo Lục Tranh qua bên cạnh: "Các cậu nói gì vậy, bọn tớ đi trước..."
"Người yêu." Lục Tranh khó đối được với người khác vẻ mặt ôn hoà, anh kéo tay Thẩm Thần, bình tĩnh và chân thành nói: "Cậu ấy là người yêu của tôi.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook