Lục Sĩ Quan Có Một Cậu Vợ Nhỏ
-
Chương 18
Cuối cùng vẫn không có ai ngăn cản được Lục Tranh, giống như lời của dì Từ nói, với tính cách của của anh, một khi đã quyết định chuyện gì rồi thì không ai có thể thay đổi được.
Xuân đi thu đến, lại mấy năm qua đi, đến hiện tại, Thẩm Thần vẫn chưa gặp lại Lục Tranh bao giờ.
Anh đấu tranh vì quốc gia và lý tưởng, cậu không cao thượng được như anh, nhưng cũng sẽ cố gắng vì ước mơ của mình.
Cậu cố gắng quên đi, cố gắng học tập, cuối cùng thi đậu vào trường đại học lý tưởng, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.
Đã lâu như vậy rồi, hiện tại cậu rất ít khi nhớ đến Lục Tranh, nhưng thỉnh thoảng mỗi khi cầm quyển album mà anh tặng lên, trong lòng vẫn đau âm ỉ.
Mặc dù Thẩm Thần đã sớm biết ý nghĩ của anh đối với mình, nhưng lần đó lúc đứng ngoài cửa sổ nghe được chính miệng anh nói ra vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Rõ ràng vừa là chướng ngại vật cũng vừa là phiền toái...Tại sao lúc nhỏ cậu lại có thể ngây thơ như vậy, cảm thấy mình sẽ liên quan đến tương lai của anh chứ.
Thẩm Thần cười nhạt, đặt quyển album đã lật sắp nát nhừ trên tay vào ngăn kéo.
"Này! Mau xem mau xem, tin mới của Yên nữ thần này!" Trần Hiểu, bạn cùng phòng của cậu đứng bên cạnh lướt di động: "Oái, cái tên paparazzi này chụp kiểu gì thế, sao chẳng có tấm nào chụp được mặt nhà trai vậy?"
Hai bạn cùng phòng khác cũng tụm lại: "Tớ xem nữa tớ xem nữa, người đàn ông này cao thật đấy, dáng người cũng không tệ ha ha ha."
Trần Hiểu: "Lúc trước không phải nói Trình Yên Chi đang quen tiểu thịt tươi Giang Vũ à, sao hiện tại lại nhảy ra thêm người đàn ông này nữa."
"Chắc là chia tay rồi?"
"Ôi Giang Vũ đẹp trai như vậy sao lại chia tay chứ."
"Thế thì sao hả, cậu nhìn người đàn ông này xem, tuy rằng không thấy được mặt...chỉ là nhìn bóng lưng thôi tôi cũng cảm thấy rất đẹp trai đó!"
"Mặt của Giang Vũ gợi đòn lắm, người đàn ông này chắc chắn không đẹp bằng anh ấy đâu."
"Tôi không thích kiểu tiểu bạch kiểm* như Giang Vũ, người đàn ông này nhìn vẫn man hơn." Bạn cùng phòng nói câu này rồi đưa điện thoại đến trước mặt Thẩm Thần: "Thẩm Thần cậu nói xem, có phải người đàn ông này trông rất đẹp trai không!"
[*] Tiểu bạch kiểm dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai.
(GG)
Thẩm Thần vốn đang làm việc của mình, thấy bạn cùng phòng xúc động như thế bèn cầm lấy xem thử: "Ừm, rất......"
Ánh mắt cậu hơi ngẩn ra, tiếng nói cũng đột nhiên im bặt đi.
"Sao thế, rất thế nào, rất đẹp trai phải không?"
Thẩm Thần phóng to tấm ảnh lên, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào, một hồi lâu cũng không nói chuyện.
Bóng lưng này...Rất giống anh.
"Aiyoo phục các cậu luôn, không có ảnh chính diện cũng có thể say mê cho được." Trần Hiểu giật điện thoại lại, cười cười nói với Thẩm Thần còn đang ngơ ngác: "Sao vậy, gu của cậu à, nhìn cả nửa ngày."
Thẩm Thần lấy lại tinh thần: "A? Không phải......Tớ, tớ muốn là nói anh ấy rất cao."
"Oh, đúng là rất cao, Trình Yên Chi còn đang mang giày cao gót đó, anh ta cao thế này, đừng nói là mét chín đấy chứ?"
"Hẳn là thế, này đôi giày cao gót của Trình Yên Chi tôi từng thấy trên tạp chí, phiên bản giới hạn đấy, siêu đẹp."
"Vậy hả, bao nhiêu thế?"
"Có nói cậu cũng không mua nổi đâu."
"Này lời này của cậu tôi không thích nhé! Mua không nổi nhưng tôi mở mang kiến thức không được à!"
Các bạn cùng phòng sôi nổi thảo luận chuyện liên quan đến Trình Yên Chi, còn về phần người đàn ông kia, vì chỉ chụp được một bóng lưng, mọi người đoán không ra được là ai nên chỉ đành từ bỏ.
Nhắc tới Trình Yên Chi thì, hai ba năm nay cô ta càng thêm nổi tiếng.
Chỉ mới đến năm bốn, còn chưa ra khỏi cổng trường đại học đã trở thành ngôi sao tuyến một trong nước, đủ loại tài nguyên không ngừng đưa đến, kịch bản tùy ý cho cô ta chọn.
Trong giới giải trí có không ít người đã phấn đấu nhiều năm hâm mộ cô ta, đáng tiếc, không phải mỗi người đều có thể có được gia thế, bối cảnh như vậy.
Thẩm Thần cầm điện thoại của mình lên, lướt tìm tin tức mà bạn cùng phòng vừa cho cô xem, trong ảnh, Trình Yên Chi vẫn xinh đẹp như cũ, mà bóng lưng của người đàn ông...lại rất quen thuộc.
Sẽ là anh sao?
Thẩm Thần siết chặt điện thoại, trong lòng âm thầm phủ định.
Nghe ông Lục nói anh còn có nhiệm vụ trên người vẫn luôn ở nước ngoài, hẳn là không phải đâu.
Buổi chiều sau giờ học, Trúc Lan Khuê đến trường tìm Thẩm Thần, trường học của hai người cách nhau hai con phố, nhưng đều ở trong cùng một thành phố.
Sau khi gặp mặt, hai người tìm một nhà hàng cùng nhau ăn tối.
"Này, gần đây Tống Từ không đến tìm cậu sao."
Bàn tay cầm đũa của Thẩm Thần hơi khựng lại: "Không, sao thế."
"Chậc, cái tên này, không phải nói thích cậu muốn chết sao, giờ là sao đây, từ bỏ rồi?"
Thẩm Thần nuốt miếng cơm trong miệng, đỏ mặt lẩm bẩm nói: "Tớ và cậu ấy sẽ không có chuyện gì đâu."
Trúc Lan Khuê: "Tớ cảm thấy quen cậu ấy cũng không tệ mà, Tống Từ khá đẹp trai, hơn nữa chúng ta từ nhỏ đã đi học cùng nhau, biết gốc biết rể, tốt biết bao." Nói xong lại lẩm bẩm một câu: "Cậu cũng đâu thể nhớ thương Lục Tranh còn đang không biết ở nơi nào hoài đâu chứ..."
Tuy cô ấy nói rất nhỏ, nhưng Thẩm Thần vẫn nghe được, cậu lặng lẽ đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: "Không liên quan tới anh ấy, chỉ là trong mắt tớ Tống Từ cũng giống như cậu vậy, là bạn tốt, tớ không có ý gì với cậu ấy cả."
"Ừ ừ ừ, nếu thế thì cậu ấy xui xẻo nhỉ, vào thời điểm có thể nhất thì trong đầu cậu lại toàn là Lục Tranh, nói cho cùng thì cậu ấy vẫn là không đúng thời điểm."
Thẩm Thần: "......"
"Được rồi được rồi, cậu đừng nhăn mày nữa, tớ không nói là được." Trúc Lan Khuê lắc đầu một cái, thở dài nói: "Mấy chuyện tình cảm này...Tùy duyên tùy duyên thôi."
Đúng là tùy duyên, nhưng Thẩm Thần cũng không biết tại sao Tống Từ lại tỏ tình với cậu.
Chuyện này xảy ra vào lúc hè sau khi kỳ thi đại học kết thúc, nghĩ lại cũng chỉ mới qua hơn nửa năm.
Chỉ là lần đó sau khi cậu từ chối cậu ấy, nửa năm này bọn họ rất ít khi liên lạc.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, Tống Từ đối xử với cậu thật sự rất tốt, cấp hai, rồi cấp ba......Những năm nay cậu ấy quan tâm Thẩm Thần rất nhiều, chỉ là giống như lời của Trúc Lan Khuê nói, lúc đó đầu óc của cậu chỉ có Lục Tranh, sao có thể đi thích người khác chứ.
Sau khi ăn tối xong, hai người lại đi dạo trong trường đại học của Thẩm Thần một lúc.
Sắc trời hơi tối đi, Trúc Lan Khuê đưa Thẩm Thần đến dưới lầu ký túc xá: "Vậy tớ đi trước nha."
"Cậu chú ý an toàn."
Trúc Lan Khuê cười cười: "Biết rồi."
Nói xong, xoay người bước đi.
"Lan Khuê!" Thẩm Thần đột nhiên gọi cô ấy lại.
Trúc Lan Khuê quay người: "Sao thế?"
Thẩm Thần im lặng một chút, cuối cùng vẫn hỏi: "Tin mới của Trình Yên Chi, cậu đã đọc chưa."
"......Cậu biết rồi sao?"
Trong lòng Thẩm Thần "lộp bộp" một tiếng, hơi căng thẳng mở miệng lần nữa: "Anh ấy trở về rồi?"
Trúc Lan Khuê khẽ hé miệng, có chút bực bội, gãi gãi đầu: "Vốn không định nhắc đến anh ấy, tớ đã nghẹn cả nửa ngày rồi, bây giờ cậu lại bắt tớ phá công."
Thẩm Thần: "......Vậy là thật sự trở về rồi sao."
"Ừm." Trúc Lan Khuê bĩu môi: "Vừa trở về, hôm qua bọn Quý Nhiễm đi đón, lúc ấy có lẽ Trình Yên Chi cũng đi, cho nên mới bị chụp ảnh."
"Ồ."
"Này, cậu thở phào là sao hả, có phải là phát hiện ra anh ấy và Trình Yên Chi không phải loại quan hệ như trên báo nói nên vui vẻ không."
Thẩm Thần hơi sửng sốt, chột dạ lắc đầu: "Mới không có đâu."
"Chậc, cậu là người không biết nói dối, vừa nói dối liền đỏ mặt đỏ tai."
"......"
Ngay khi Thẩm Thần còn đang xấu hổ, bỗng nhiên có người vỗ vào bả vai cô, Thẩm Thần và Trúc Lan Khuê đồng loạt quay lại nhìn người nọ.
Sau khi nhìn thấy người tới, Thẩm Thần có hơi kinh ngạc: "Sư huynh."
Tạ Hoài Tư, người được gọi là sư huynh cười một cái: "Vốn định gọi điện thoại cho em, không ngờ lại gặp được em ở đây, cái này, cho em."
Thẩm Thần nhận lấy quyển sách anh ta đưa: "A......Cái này là?"
"Nghe bọn Tiểu Tống nói em vẫn luôn tìm quyển sách." Tạ Hoài Tư có chút ngượng ngùng, nói tiếp: "Một người bạn của anh có, nên anh xin về, cho em."
Thẩm Thần hơi khựng lại: "Cho em? Thế, thế không ổn đâu ạ."
"Không sao, bạn của anh không cần, em cứ xem cho kỹ đi, sẽ có ích cho kỹ thuật chụp ảnh của em đấy."
Vẻ vui mừng hiện rõ lên trên mặt Thẩm Thần, cậu đã tìm quyển sách về kỹ xảo camera này đã rất lâu rồi: "Vậy, em cảm ơn sư huynh ạ."
"Không có gì đâu, nhân, nhân tiện thôi." Nói đoạn, Tạ Hoài Tư nhìn thoáng qua Trúc Lan Khuê: "Ừm...Em còn đang có bạn ở đây, anh đi trước nhé."
"Vâng."
Tạ Hoài Tư lúc đến nhanh lúc đi cũng nhanh, Trúc Lan Khuê nhìn theo bóng lưng của anh ta, vỗ vai Thẩm Thần, sâu xa nói: "Yo, đặc biệt đến để đưa cho cậu một quyển sách, đấy là ai thế?"
Thẩm Thần nhìn vẻ mặt của Trúc Lan Khuê thì biết ngay là cô ấy đang nghĩ gì: "Một vị sư huynh trong câu lạc bộ nhiếp ảnh thôi, cậu đừng nghĩ lung tung."
"Không có suy nghĩ lung tung đâu nhé, tớ nhìn người chuẩn lắm đấy có được không." Trúc Lan Khuê nheo mắt lại: "Trông cũng khá đẹp trai, nếu như cậu đã không có cảm giác với Tống Từ, vậy thì người này cũng không tệ đâu."
Thẩm Thần cầm quyển sách vỗ nhẹ vào người Trúc Lan Khuê: "Cậu lại nữa rồi."
Trúc Lan Khuê cười ha ha một phen, sau khi cười xong, lại nghiêm mặt nói: "Tiểu Thần, yêu đương thử đi, người khác cũng tốt lắm, thật đó."
Người khác đều rất tốt, cậu biết chứ.
Nhưng trong quãng thời gian niên thiếu ảm đạm mềm yếu nhất của mình, cậu đã từng gặp được anh, anh tựa như ánh trăng sáng tồn tại trong đêm tối......dẫn lối cho cậu, cho cậu ấm áp, cho cậu cả niềm tin và sức mạnh.
Không một ai có thể biết được cậu thích ánh trăng ấy nhiều đến nhường nào, thậm chí vì nó, cậu sẵn sàng chìm trong đêm tối.
Nhưng trời rồi sẽ sáng lên, ánh trăng rồi cũng sẽ biến mất.
Hơn nữa trí nhớ và cảm giác của cậu cũng không thể thay đổi nhanh như vậy, cho dù cậu có cố gắng quên đi, thì vẫn không thể nhanh chóng tiếp thu được những ánh sáng ban ngày khác.
Vậy đợi, chờ thêm một chút......Có lẽ lâu thêm một chút nữa thôi, cậu sẽ có thể hoàn toàn không để ý nữa.
Ngày hôm sau, sau khi tan học Thẩm Thần liền đến câu lạc bộ nhiếp ảnh.
Trong thời gian nghỉ hè này cậu đã lén học thêm một số kiến thức cơ bản về máy ảnh DSLR, vì thế chỉ vừa vào học kỳ một năm nhất cậu đã không chút do dự đăng ký tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh.
Sau khi tham gia vào câu lạc bộ nhiếp ảnh, cậu thường xuyên đến nghe giáo viên tọa đàm, cũng thường xuyên học hỏi các anh chị khóa trên về cách thao tác.
Hơn nửa học kỳ sau, cậu tiến bộ rất nhanh.
Hơn nữa càng ngày càng thêm yêu thích nhiếp ảnh.
"Thẩm Thần." Tạ Hoài Tư cầm máy ảnh đi tới: "Bài tập lần trước của câu lạc bộ chúng ta em làm thế nào rồi?"
Lúc này Thẩm Thần đang ngồi trước máy tính của câu lạc bộ xử lý hình ảnh: "Ừm, xong rồi ạ."
"Vậy sao, để anh xem xem." Tạ Hoài Tư cúi người cầm lấy con chuột, ấn xem từng tấm từng tấm ảnh một: "Tấm này không tệ, tấm này cũng tạm được.
Ừm......Tấm này bị nhiễu hơi nhiều."
Tạ Hoài Tư đã là sinh viên năm ba, thời gian anh tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh cũng khá lâu, hơn nữa từ lúc cấp ba anh đã bắt đầu nghiên cứu về nhiếp ảnh, vì thế trong phương diện này anh cũng xem như là một cao thủ.
Thẩm Thần học hỏi được rất nhiều thứ từ anh, hiện tại thấy anh đánh giá ảnh do mình chụp, cậu cũng vội nghiêm túc ghi chép lại.
Mười mấy phút sau, Tạ Hoài Tư đứng dậy, hắng giọng một cái rồi nói: "Cũng hơn 5 giờ rồi, ừm, Thẩm Thần, nếu không......nếu không chúng ta cùng ra ngoài ăn bữa tối nhé?"
Thẩm Thần ngẩng đầu lên khỏi máy tính: "A?"
Tạ Hoài Tư có chút lúng túng nói: "Hình ảnh quan trọng, nhưng ăn cơm cũng quan trọng vậy, ăn xong rồi quay về tiếp tục nhé."
Thẩm Thần dừng một chút, ngay lúc cậu đang định đáp lại thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Cậu nói một câu "chờ một lát" với Tạ Hoài Tư rồi nhận điện thoại: "Lan Khuê, có chuyện gì vậy?"
"Thẩm Thần, lúc nãy Cửu Dạ gọi điện thoại cho tớ, nói tối nay mọi người sẽ tụ họp ở B Plus." Trúc Lan Khuê nói xong lại cười nhạo một tiếng: "Cũng thật là, ngày hôm qua đã trở về mà tới hôm nay mới gọi cho tớ, sao vậy, nơi hôm qua bọn họ đến chúng ta không thể đi sao."
Thẩm Thần khẽ cứng người: "Tụ, tụ họp?"
Trúc Lan Khuê: "Đều trong cùng một đại viện, có lẽ mọi người đều trở lại.
Đúng rồi, Cửu Dạ chỉ rõ nói phải đưa cậu theo, cậu......Chắc sẽ đi chứ."
Thẩm Thần có chút sửng sốt: "Sao lại hỏi như vậy?"
"Ohh, tớ vốn nghĩ là cậu tốt nhất không nên gặp lại Lục Tranh nữa, chỉ là nghĩ lại thì, hình như đợi đến khi cậu về nhà cũng sẽ gặp phải Lục Tranh." Trúc Lan Khuê vỗ đầu một cái: "Chậc, sao tớ ngốc thế nhỉ."
Thẩm Thần giật giật khóe miệng, không đáp lại.
"Dù sao cũng phải gặp, vậy thì cứ gặp đi, cậu biết B Plus ở đâu không, để tớ gửi địa chỉ cụ thể cho cậu, gần lắm, đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở đại sảnh, ok nhé."
......Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thần quay đầu lại, đúng lúc đụng phải ánh mắt dò hỏi của Tạ Hoài Tư.
Thẩm Thần nhớ đến việc anh đề nghị ăn tối lúc nãy, có chút khó xử nói: "Xin lỗi sư huynh, buổi tối em có hẹn với mấy người bạn rồi."
6 giờ tối, Thẩm Thần đón xe đến B Plus.
B Plus là một câu lạc bộ giải trí tương đối riêng tư, ăn uống chơi bời mọi thứ đều có, nhưng nơi này lại thực hiện quy chế hội viên, vì thế người có thể tới đây chủ yếu đều là con em nhà giàu.
Sau khi xuống xe, Thẩm Thần gửi tin nhắn cho Trúc Lan Khuê, Trúc Lan Khuê còn đang đi trên đường, nói là hơn mười phút nữa mới tới.
Trong tình huống này Thẩm Thần hoàn toàn có thể đi vào trước, nhưng rõ ràng cậu không có lá gan ấy, không ai đi cùng cậu, đến lúc đó có thể sẽ rất bối rối.
Dù sao, cũng đã nhiều năm không gặp rồi.
Sau khi đi vào cửa B Plus, Thẩm Thần đi tới đại sảnh.
Trong đại sảnh có đặt một số sô pha và bàn trà, dùng để phục vụ đám người ở ngoài này.
Thẩm Thần đi đến vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, thoạt nhìn như yên tĩnh nghịch điện thoại, nhưng thực tế cậu lại đang quan sát mọi người xung quanh.
Những người đến đây, lúc đi vào áo mũ chỉnh tế, nhã nhặn quý giá.
Lúc đi ra cả người đầy mùi rượu, bừa bãi tùy tiện.
Tại một nơi không người quản lý như thế này, mọi người dường như đều gỡ đi chiếc mặt nạ mà bản thân đeo trên mặt vào ban ngày xuống, muốn làm gì thì làm.
Đối với Thẩm Thần, nơi này vô cùng xa lạ.
Vì thế cậu vẫn luôn cúi thấp đầu, cố gắng giảm đi cảm giác tồn tại của mình.
"Này tao không có say......Ực, tao thật sự không có say!" Bỗng nhiên, chiếc ghế đang ngồi bị người va vào, Thẩm Thần giật mình, vội vàng quay đầu lại.
Cậu vừa quay đầu đã nhìn thấy một người đàn ông say rượu đỏ bừng cả mặt đang treo nửa người lên lưng ghế.
Thẩm Thần: "......"
Một người đàn ông khác đứng bên cạnh đi lại kéo người đàn ông say rượu ra, vừa kéo vừa dùng giọng điệu không hề chân thành nói với Thẩm Thần: "Ngại quá, tên này uống say rồi."
"Mẹ nó mày lại nói tao uống nhiều nữa hả? Nếu không chúng ta quay lại so lần nữa xem, xem ai đổ trước!"
"Cút cút cút, mau ra xe đi."
"Tao không đi." Người đàn ông say rượu trợn mắt nhìn người nọ một cái, sau đó cười hì hì với Thẩm Thần: "Hi em trai nhỏ, em ở đây đợi người hả? Có muốn đi vào uống hai ly với anh trai không, tửu lượng của anh trai đây tốt lắm đấy."
Thẩm Thần im lặng đứng dậy, cảnh giác nhích sang bên cạnh hai bước.
"Em đừng đi nha, lại đây lại đây, chúng ta cùng chơi nào, anh trai không hại em đâu." Nói rồi, người nọ vậy mà tiến lên kéo tay Thẩm Thần, cổ tay của Thẩm Thần nhanh chóng bị gã siết chặt lấy.
Thẩm Thần lập tức sợ đến đỏ mặt, cậu cố gắng giãy giụa vài cái nhưng không rút tay ra được: "Anh, anh buông ra......"
"Đừng xấu hổ, anh đây còn độc thân nha." Người đàn ông say rượu nháy mắt, cười đầy phóng túng: "Thật đấy, không lăng nhăng đâu."
Người đứng bên cạnh kéo gã ta hiển nhiên đã quen với những hành động làm càn như thế này của gã, người nọ ấn huyệt thái dương một cái, chế nhạo nói: "Mày bớt chòng ghẹo người khác đi, có về hay không, ông đây không có thời gian để hầu hạ mày đâu."
Người đàn ông say rượu không thèm để ý tới, kiên trì bền bĩ đùa giỡn Thẩm Thần: "Em trai nhỏ mặt em đỏ thật, đáng yêu ghê.
Có bạn trai chưa, có rồi cũng không sao cả, đá nó đi, ha ha, em thấy anh thế nào?"
Vừa nói vừa đưa tay ra, Thẩm Thần không kịp đề phòng, gò má bị gã ta nhéo một cái, cả người cậu lập tức nổi da gà: "Anh buông ra......Anh đừng có đụng vào tôi! Này, anh mau kéo anh ta ra!"
Bạn của người đàn ông say rượu nhún vai, vừa định đi tới kéo gã ra, bỗng nhiên cảm giác bên cạnh có một người đi ngang qua, tốc độ của người nọ rất nhanh, anh ta còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người......
Người đàn ông say rượu bị người đàn ông đột nhiên xuất hiện kéo ra, cũng không biết người đàn ông này đã mạnh tay đến cỡ nào, chỉ thấy người đàn ông say rượu thoáng cái đã bị anh quăng ra ngoài, đụng vào bên cạnh cái bàn gỗ cách đó hai mét, gã ta nghẹn ngào một tiếng, cả người mềm oặt lăn ra đất.
Bộ dạng kia, thật sự là vừa nhếch nhác lại vừa thê thảm.
"Mày, mày là ai đấy hả!" Bạn của người ông say rượu lấy lại tinh thần, tức giận chỉ tay vào người đàn ông đột nhiên xuất hiện, đám người bọn họ có thể đến đây ăn chơi thì địa vị hiển nhiên là không thấp, hiện tại đồng bọn bị người ta quăng xuống đất, mặt mũi còn để đâu nữa!
Giờ phút này, người đàn ông ra tay chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm.
Bạn của người đàn ông say rượu nhìn thấy người đàn ông trước mắt khẽ nhếch khóe miệng, lúc mở miệng giọng điệu nửa lạnh giá nửa châm chọc, đáy lòng bỗng nhiên run lên.
Người nọ nói: "Ai cho mấy người lá gan chạm vào cậu ấy?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook