Sau ba ngày liền tù tì tôi ngủ lại công ty, cái tên Yến Thành ngu ngốc mạch não còn dài hơn cả xích đạo này rốt cục nhìn thấu được điểm gì.

Gã trước khi tan sở, ra vẻ thần bí đi tới hỏi tôi có phải là dạo này đời sống tình cảm không thuận lợi.
Tôi nhàn nhạt trả lời: "Một chút đi.

Mấy ngày trước vừa mới ly hôn."
Tôi nhìn sắc mặt Yến Thành chuyển từ xanh sang trắng, cuối cùng tím rịm, trong lòng có chút buồn cười.
"Không, không phải, " Yến Thành có chút sốt ruột, "Không phải mới tuần trước cậu còn nói công việc không quan trọng bằng bà xã sao? Sao mà tự dưng lại..." Gã trợn to hai mắt nhìn về phía tôi: "Có phải là em dâu ngoại tình?!"
Tôi dời mắt khỏi màn hình vi tính đi vài giây, liếc mắt nhìn gã: "Anh nghĩ gì thế hả? Tính cách không phù hợp, lý do này thỏa đáng chứ?"
Tôi nhìn thấy Yến Thành mở miệng bĩu môi lẩm bẩm cái gì, có chút muốn cười.
Tôi làm bạn với Yến Thành cũng đã gần mười năm, đã sớm hiểu rõ trong lòng gã suy nghĩ điều gì.

Yến Thành và bà xã của gã, chính là chị dâu của tôi, có thể coi là thanh mai trúc mã, hai người hồn nhiên vô tư, nhưng đáng tiếc tám năm trước một vụ tai nạn xe cộ đã làm cho hai người bọn họ vĩnh viễn cách xa như trời với đất.

Kể từ đó trở đi Yến Thành đem toàn bộ sức lực lẫn tinh thần đổ cả vào công việc, chưa từng đả động đến ý nghĩ tục huyền (đi thêm bước nữa).
Đối với Yến Thành mà nói, hôn nhân gần như chính là lời thề cả đời.

Tôi cũng không biết nên giải thích với gã như thế nào, trên thế giới này tuyệt đại đa số người kết hôn cũng không phải là bởi vì tình yêu, tính cách phù hợp, môn đăng hộ đối, những điều này có lúc quan trọng có lúc không; thậm chí có khi chỉ là ở một thời điểm nào đó cần thiết đến sự tồn tại của nhau, cũng có thể gọi là một cái lý do.
Gần đây tôi thật sự hơi bận, mấy ngày trước vừa mới thoát khỏi mấy tay cảnh sát đến kiểm tra sổ sách, Tây Thành lại truyền tới tin tức rằng có một lô hàng từ đường Bàn Sơn chuyển đến xảy ra chút vấn đề, hơn nữa phòng trọ hiện đang được tiến hành chỉnh trang cũng cần có người trông nom hằng ngày, tôi hận không thể phân thân thành mấy người khác nhau mà đi xử lý những chuyện này cùng lúc.
Bận cũng có chỗ tốt của việc bận, bận rộn thì sẽ không nghĩ tới bóng lưng của Trần Cẩn Ngôn ngày đó, cũng sẽ không nghĩ tới anh hiện tại như thế nào, liệu có được toại nguyện ở bên mối tình đầu hay không.
Sự thật chứng minh tôi và Trần Cẩn Ngôn thuộc về hai vòng tròn xã hội khác nhau, quan hệ giữa tôi và anh đứt đoạn rồi, cũng không biết nghe ngóng tin tức của anh từ đâu.
Qua mấy ngày, phòng trọ của tôi gần như đã có thể vào ở.
Tôi thật sự hài lòng với vị trí của căn phòng trọ mới, chưa kể là nó ở rất gần công ty tôi, cách con phố bar cũng không xa, chỉ bằng việc ngay dưới lầu có một quán trà sữa, đã có thể làm tôi vui vẻ một hồi lâu.
Sáng sớm nay tôi đặc biệt rời giường từ rất sớm, đi đến quán trà sữa nghe nói rất nổi danh trên mạng kia mua một ly trà sữa ô long bạch đào phô mai, giữa lúc vui mừng hớn hở mà cầm theo ly trà sữa chuẩn bị đi vào tòa nhà của công ty, thế mà lại gặp được Trần Cẩn Ngôn ở trước cửa.
Tôi gần như là theo bản năng mà muốn né tránh anh, chả biết sao mà trong nháy mắt tôi để ý thấy anh, anh cũng nhìn về phía tôi.
Tôi không thể làm gì khác hơn là gửi hy vọng vào bộ quần áo tôi mặc ngày hôm nay không làm bản thân mất mặt trước chồng cũ.

Dù sao loại cảnh tượng người tình cũ gặp lại nhau này, vẫn là ai xấu người đó lúng túng.
Tôi lên tiếng trước chào hỏi anh: "Đã lâu không gặp.


Anh đến bên này có việc?"
Đại học Luật cách khu phố tài chính này khá xa, nếu bảo là anh chạy bộ thể dục buổi sáng chạy qua tới bên này, tôi sống chết cũng sẽ không tin.
Quả nhiên, anh ấp úng vài tiếng, không nói gì, lúc này tôi thấy Mao Thanh chạy về hướng chúng tôi.
À, suýt chút nữa đã quên rồi, Mao Thanh cũng đi làm ở cạnh đây.
Mao Thanh nhìn thấy tôi, hơi ngượng ngùng mà mím môi một cái, sau đó đưa cho Trần Cẩn Ngôn một cái túi: "Cẩn Ngôn, đây là bữa sáng mà em mua, anh cầm theo ăn trên đường đi.

Cảm ơn anh đã đưa em tới chỗ làm."
Nói xong y liền chuyển hướng sang tôi, vẫn là điệu bộ cười híp mắt: "Anh Tần Sinh, chào buổi sáng."
Tôi vẫn nóng lòng muốn quay vào uống trà sữa, vì vậy cũng vội vã nở nụ cười, chào một tiếng, liền bước ngang qua bọn họ đi vào bên trong tòa nhà.
Tôi có cảm giác hai người kia dường như luôn ở phía sau nhìn bóng lưng của tôi, thế nhưng tôi đã lười quay đầu lại nhìn.
Chuyện tôi ly hôn qua cái miệng như loa phát thanh của Yến Thành, rất nhanh chóng lan truyền khắp công ty.

Ngay cả Quý Hành đi công tác gần hai tuần lễ rồi cũng thay đổi vé máy bay, sớm bay trở về, chỉ để cười nhạo tôi.
Lúc gã đi vào trong văn phòng, tôi đang nhấp phần kem trên nắp, bị gã dùng lực vỗ cho một cái, lớp kem phô mai gần như bị vẩy ra ngoài mất một nửa.
Tôi lườm gã một cái, thấy gã hớn ha hớn hở, khuôn mặt hồng hào rạng rỡ thoạt trông càng ngứa mắt, vì vậy liền quay đầu lại tiếp tục uống trà sữa.
Tên cháu trai này, năm đó lúc biết đến chuyện tôi kết hôn cũng chưa từng hưng phấn như thế, hiện tại biết đến chuyện tôi bị người đá, ngược lại là so với chính mình kết hôn còn kích động hơn.
Bàn tay to của Quý Hành vỗ sau lưng tôi: "Chú xem chú gầy gò đến như cái xác khô thế này! Chân trời thiếu gì cỏ thơm*, chú vì một người đã không còn thuộc về mình mà biến thành cái bộ dạng này, cũng không sợ bị người khác chê cười!"
*Chân trời thiếu gì cỏ thơm: tương tự như câu nói trên đời đàn ông/đàn bà còn nhiều ; biển còn nhiều cá mà.
Tôi yên lặng lắng nghe, cũng không phản bác lại rằng tôi hiện tại so với lúc chưa ly hôn đã nặng hơn ba cân (1.5kg).
Gã còn nói: "Bây giờ nghe tôi bảo này, người ta đá cậu, cậu liền đi tìm người khác càng tốt hơn, cho hắn tức chết!"
Buổi tối một nhóm chúng tôi gồm bốn năm người, không ngoài dự liệu mà đi tới một quán rượu nổi danh.
Vốn dĩ ngay lúc vào cửa tôi đã thoáng do dự, dù sao thì quán rượu là theo họ của Trần Cẩn Ngôn, chưa biết chừng lại một lần nữa oan gia ngõ hẹp mà gặp phải anh.

Tuy vậy hình như Quý Hành có phiếu voucher hay thẻ discount gì ở đây, nhất định phải đi quán này.
Tôi ngẫm nghĩ, cảm thấy xét tới số lần Trần Cẩn Ngôn đi quán bar, muốn đụng phải anh ấy chắc hẳn cũng là một sự kiện có xác suất cực kỳ nhỏ.
Kết quả là xác suất đó vừa vặn xảy ra.
Đám người bọn tôi chọn một cái bàn tròn ngồi xuống, vị trí của tôi ngay đối diện cầu thang xoắn ốc.


Thời điểm Trần Cẩn Ngôn ước chừng vòng từ trên cầu thang xuống, tay phải tôi đang kẹp điếu thuốc lá, tay trái vừa mới thả xuống một ly Martini mới uống cạn, trong làn khói thuốc mông lung, tôi mơ hồ nhìn thấy hình bóng một người cao lớn sừng sững đang đi hướng về chỗ chúng tôi.
Tôi không nhận ra Trần Cẩn Ngôn, mà chuyện này thật sự không thể trách tôi, ai bảo đèn quán bar nhấp nháy mờ ảo muốn chết, tôi lại còn là đứa cận thị? Tóm lại mặc dù tôi không nhận ra Trần Cẩn Ngôn, nhưng bằng trực giác tôi vẫn có thể phán được người đến là một anh chàng đẹp trai rất hợp với khẩu vị của tôi.
Vì thế tôi nhướng mày về phía người kia mà nhoẻn miệng cười, lại theo bản năng mà liếm môi một cái.

Tôi hiểu rõ dáng vẻ nào có khả năng khiêu khích đàn ông nhất, mà tôi thật sự không nghĩ đến người kia sau khi tiến vào sẽ nghiêm mặt lại, biến thành một người quanh thân tỏa ra khí lạnh đến mức sắp rã ra nước đá, Trần Cẩn Ngôn.
Trong nháy mắt đó tôi cảm thấy rượu trong người mình đều bốc hơi đến thanh tỉnh.
Huống chi Trần Cẩn Ngôn nhìn mấy người bọn tôi một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở điếu thuốc lá bạc hà trên tay phải của tôi.
Chẳng biết có phải là ảo giác của tôi hay không, tôi cảm thấy khuôn mặt của Trần Cẩn Ngôn dường như càng đen hơn.
Tôi theo bản năng mà lập tức muốn giấu điếu thuốc ra đằng sau, đợi đến khi tôi phản ứng lại được mới cảm thấy không nhất thiết phải làm thế.
Trần Cẩn Ngôn không biết tôi sẽ hút thuốc, không biết tôi yêu thích thức ăn ngọt, cũng không biết tôi tuy rằng không thích rượu, thế nhưng tửu lượng thực chất không kém.

Ở trong ấn tượng của anh, tôi dường như vĩnh viễn là hình tượng mà tôi thể hiện ra trước mặt anh, dịu dàng, săn sóc lại đáng tin cậy.
Tôi cất giấu con người chân thực của mình không cho anh nhìn thấy, đơn giản chính là hi vọng anh ấy có thể yêu tôi, cho dù là phiên bản của tôi được nhào nặn ra dựa trên yêu thích của anh ấy.
Thế nhưng hiện tại đã chẳng còn gì cần thiết phải ẩn giấu nữa rồi.
Tôi đơn giản không giấu diếm nữa, ở ngay trước mặt anh tương đối thành thạo mà phun ra một miệng khói.

Viền mắt chậm rãi dâng lên, tôi lại thoáng chốc không thấy rõ mặt anh nữa.
Dường như anh chỉ dừng lại ở trước mặt tôi một lát, lại rất chóng rời đi.
Quý Hành ở bên cạnh hơi nghi hoặc một chút mà lại gần hỏi tôi: "Cậu quen người kia hả?"
Tôi mỉm cười lắc đầu.
Gã tỏ vẻ mờ ám mà quan sát tôi trong phút chốc, đột nhiên khoác tay lên vai tôi, rống ở bên tai: "Nếu nhìn vừa mắt liền trực tiếp lên giường đi! Dù sao tối hôm nay cũng không thể tay không mà về nhà!"
Tôi bị gã rống đến hơi rụt vai lại, lại đồng thời cùng hắn ngước cổ cười ha hả, cười một lúc lại dường như có ánh mắt của ai đó, một tấc một tấc mà đục khoét trên người tôi, khiến cả người tôi không quá thoải mái.
Tôi trong lúc lơ đãng thoáng nhìn xung quanh, ấy vậy mà ở nơi quầy bar không xa thấy được Trần Cẩn Ngôn.

Anh ấy không nhìn về phía tôi, mà đang cúi đầu ngắm nhìn trái anh đào màu đỏ trong ly rượu.

Ánh đèn chiếu vào trên gò má của anh, làm cho khuôn mặt anh nửa sáng nửa tối, đường nét sống mũi càng lộ vẻ sắc bén.
Tựa như anh cảm giác được tầm mắt của tôi, ngay lúc tôi chuẩn bị thu hồi ánh mắt đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn lại tôi.


Tôi khe khẽ cười, nâng ly rượu lên, cách đám đông huyên náo nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi anh, sau đó nhìn anh chằm chằm, nốc xuống toàn bộ rượu trong ly.
Có vẻ như tối nay tôi đúng là đã uống quá nhiều rượu, đến cuối cùng tôi mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ, thậm chí còn nhìn ra hai cái kim giờ.
Không thể phủ nhận rằng rượu đúng là thứ đồ tốt, rõ ràng chất lỏng cay độc là từ miệng lưỡi rót vào trong bụng, nhưng cảm giác sục sôi ấy thế mà lại bắt đầu từ khoang ngực từng chút một mà lan ra khắp nơi.

Tôi đã rất lâu rồi chưa nếm thử qua loại cảm giác này, mà đầu óc của tôi hiện đang gào thét, cấp thiết yêu cầu một hồi giải phóng như vậy.
Chờ đến lúc tôi đỡ cửa toilet đi ngoài mới thanh tỉnh hơn một chút, con người vào thời điểm này thông thường là nguy hiểm nhất, vừa cảm thấy chính mình còn chưa say, còn có thể tiếp tục uống, vừa luôn làm ra một ít hành động không dùng đến đầu óc.
Lại giống như tôi lúc đi trở về từ toilet, bước chân coi như vững vàng, tuy vậy trong nháy mắt nhìn thấy thư ký của tôi bị mấy anh chàng cao to vạm vỡ vây quanh, tôi cảm thấy máu nóng trong người xộc thẳng hết lên đầu.

Giữa lúc bộ não tôi còn chưa kịp phát ra mệnh lệnh, thân thể của tôi đã phản ứng trước, tôi xông lên túm lấy cổ áo thủ lĩnh của đám người kia, hung hăng đánh tới một cú.
Đã rất lâu rồi tôi không đánh nhau.

Năm hai mươi tuổi cùng bọn Yến Thành Quý Hành lăn lộn ở Tây Thành ngược lại là trên người không bao giờ thiếu vết thương to nhỏ, từ sau khi quyết định rửa tay gác kiếm, tôi rốt cuộc không còn lĩnh hội qua cảm giác cú đấm thấu thịt kiểu này nữa.
Chuyện cách đây đã nhiều năm, lại vẫn cứ có thể làm cho nhiệt huyết của tôi sôi trào.
Đám người xung quanh bùng nổ từng trận thốt lên đầy kinh ngạc.

Mấy tên đàn ông kia mỗi một người đều cao lớn hơn tôi, cường tráng hơn tôi, vậy mà ở trong một trận chiến không công bằng như vậy, tôi cũng không phải hoàn toàn ở thế hạ phong.
Ý thức được điểm này khiến cho tôi không khỏi đắc chí lên, nhưng mà giây tiếp theo, phía sau đầu đột nhiên truyền đến một trận đau đớn làm cho tôi gần như không thể động đậy trong vài giây.
Tôi buông bàn tay đang lôi kéo cổ tay đối phương ra, cố gắng đưa tay ra sau sờ soạng, cảm nhận được lòng bàn tay ẩm ướt dính nhớp.
Lúc này từ phía ngoài đám đông có hai người chen vào, tôi nhìn không rõ lắm.

Một trong số đó hình như là Quý Hành, gã liếc nhìn tôi một cái, thấy tôi không có gì đáng ngại, xoay người mạnh mẽ đá cái tên cầm chai rượu đánh lén tôi một cước, thoạt nhìn dùng sức lực không nhỏ.
Tôi nghĩ tới đến năm đó cùng gã ở trong sòng bạc thua trò lắc xu, thật không có tiền cũng chỉ có thể hai người mỗi người mang theo vài chai rượu, thế mà thật sự cứ như vậy chạy thoát ra ngoài.
Một người khác không hề liếc mắt nhìn những người xung quanh lấy một cái, liền trực tiếp nhào tới trước mặt tôi, mặt mũi hắn ở trước mắt tôi lúc ẩn lúc hiện, thế nhưng tôi đã bất kể thế nào cũng không nhìn thấy rõ.

Tôi chỉ cảm thấy tay hắn dường như hơi run lên, ở bên tai gào tên tôi.
Ồn quá đi mất, tôi nhíu mày, đơn giản nhắm mắt lại.
Tôi cũng không phải tự nhiên tỉnh lại.

Tôi là ở trong mơ, bị một tảng đá lớn nặng trình trịch đè cho tỉnh.
Sau khi tỉnh lại tôi quả thật cũng nhìn thấy Quý Hành nằm nhoài ở trên người tôi ngủ so với tôi còn say sưa hơn, tôi giơ chân đạp gã cái mới đạp đến tỉnh.
Gã mơ mơ màng màng ngồi dậy, xoa xoa nước miếng trên miệng: "Ủa, cậu tỉnh rồi?"
Tôi tức giận trả lời gã: "Nếu tôi còn không tỉnh, chắc là đã bị anh ép thành một tấm hình."
Gã cười hề hề một tiếng, "Mới tỉnh mà sao lại dữ dằn như vậy.


Có đói bụng không? Muốn ăn gì thì cứ tùy ý chọn, ai kia đưa tới nhiều đồ như vậy mà, " hắn lục lọi trong hộc tủ ở đầu giường, sau đó đưa cho tôi một quả táo tây, "Ai kia bảo cậu mỗi sáng sớm rời giường đều nhất định phải ăn táo tây."
Tôi thật sự là chịu không nổi điệu bộ cười cợt trên khuôn mặt bỉ ổi kia của gã, cau mày hỏi: "Anh có gì muốn hỏi cứ việc nói thẳng đi." Lại ở trong lòng bổ sung một câu "Dù sao phần lớn là tôi sẽ không nói".
Quý Hành nhìn về phía tôi, ánh sáng lấp lánh trong mắt kia phảng phất như thể thầy Trác* bắt được tin tức nóng hổi: « Cậu và ông chủ quán rượu kia có phải.."
*Trác lão sư (卓老师): Trác Vỹ, một nhân vật chuyên khui ra các vụ hẹn hò, scandal bên Cbiz.
Chuyện này chẳng có gì là không thể nói, tôi ngắt lời hắn: "Chồng trước." Sau khi nói xong tôi liền bổ sung: "Hoặc là vợ trước, cũng thế cả."
Quý Hành ra vẻ được khai sáng: "Anh bảo này, tối hôm qua hắn vẫn luôn ôm cậu, anh nói với hắn cậu chỉ là buồn ngủ nên thiếp đi thôi, hắn cũng không buông tay, còn quay sang mắng anh."
Tôi trợn trắng mắt, muốn nói sự thật cho Quý Hành biết là gã cả nghĩ quá rồi.

Người tên Trần Cẩn Ngôn này phẩm chất khác thì không nói được ra sao, chỉ có tỏ vẻ anh hùng vẫn là trình độ cao nhất.
"Nhìn không giống, " Quý Hành lắc đầu, "Anh cảm thấy em dâu cũ ấy mà, nhìn không giống như là loại đàn ông xấu xa bội tình bạc nghĩa.

Uầy cậu đừng trừng anh, anh lúc còn trẻ vì kiếm tiền từng học đoán mệnh, cậu xem, tỷ lệ khuôn mặt hắn tam đình ngũ nhãn*, vầng trán đầy đặn..."
*tam đình ngũ nhãn: tỷ lệ khuôn mặt tiêu chuẩn, chiều cao trán phải chiếm 1/3 chiều dài toàn bộ khuôn mặt; độ dài của mắt bằng 1/5 tổng chiều rộng khuôn mặt;
Tôi không muốn nghe gã lảm nhảm, đoạt lấy quả táo tây từ trong tay gã.

Dựa vào kỹ thuật tước vỏ táo của gã, tôi chắc mẩm là cuối cùng sẽ chỉ còn lại mỗi cái lõi táo tây.
Ăn một lúc, tôi đột nhiên hỏi Quý Hành: "Gian phòng bệnh này có phải anh ta tìm tới hay không?"
Quý Hành thoáng sửng sốt, sau đó nói: "Đúng rồi.

Anh thấy mấy bác sĩ kia thật giống như đều biết hắn, người này không phải là rất trâu bò đấy chứ?"
Tôi hừ một tiếng, không trả lời thêm.

Kỳ thực tôi vừa mới hỏi một vấn đề thật ra chẳng có gì hay ho.

Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở khu phố cũ, làm người khác chịu thiệt, chính mình cũng chịu thiệt, vết thương kia tối hôm qua đối với tôi và Quý Hành mà nói, độ nghiêm trọng về cơ bản không khác với một vết cắt nho nhỏ trên đầu ngón tay là bao.
Trong số những người quen biết tôi chỉ có Trần Cẩn Ngôn cảm thấy tôi là một đóa hoa sinh trưởng ở bên trong nhà kính, gió cũng thổi không tới mưa cũng xối không được.

Lúc đó tôi vì không để cho anh nhìn ra đầu mối gì, đặc biệt xăm hình đè lên vết sẹo ở bên vai trái.
Điểm thú vị nằm ở chỗ, khi ấy lúc đi xăm hình tôi chỉ là tùy ý chọn một hoa văn nhìn vừa mắt, ai ngờ sau đó có một lần lúc đang ở trên giường, Trần Cẩn Ngôn nói cho tôi biết, một chuỗi chữ cái này thật ra là tiếng Đức, hơn nữa còn chuẩn xác chính là tên anh trong tiếng Đức.

Lúc đó anh nói với tôi những điều này, trong ánh mắt là dịu dàng và động tình cực kỳ hiếm thấy.
Có điều bây giờ nhớ tới những chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương