Ngày hôm sau đi làm Quý Hành đến muộn.

Mà tôi từ trong miệng Yến Thành biết được nguyên nhân gã ủ rũ trong khoảng thời gian này.
Thật ra sự tình nói lớn cũng không lớn, có thể làm cho Quý Hành sa sút thành cái dáng vẻ kia đơn giản cũng chỉ có vài thứ như vậy, không có rượu, không có thuốc lá, mối tình đầu kết hôn với người khác.
Bạn gái đầu tiên của Quý Hành, thực chất cũng là người bạn gái duy nhất của hắn, tên là Lâm San, đã từng có quan hệ không tồi với tôi và Yến Thành.

Một cô gái như thế có thể làm cho một người như Quý Hành nhớ thương nhiều năm đến vậy là có nguyên nhân, dung mạo xinh đẹp là một mặt, một đặc điểm khác rất quan trọng chính là tính cách tươi vui lại lương thiện, tôi chưa từng thấy thêm một người con gái nào thích cười như vậy.
Chị và Quý Hành là thanh mai trúc mã, hai nhà chỉ cách nhau một con đường.

Thế nhưng tuy rằng hai đứa nhỏ vô tư, bất đắc dĩ điều kiện hai bên gia đình đích thực chênh lệch rất lớn, hai người ám muội không rõ dây dưa suốt mấy năm, Quý Hành cũng không thể cho người ta một lời khẳng định chắc chắn.

Lúc đó trong ba người chúng tôi, gã là người công tác liều mạng nhất, tôi và Yến Thành đều đùa giỡn nói kiếm tiền theo cách không muốn sống như vậy nhất định là vì gái.
Sau đó thì, không có sau đó.

Chúng tôi đều không biết rõ nguyên nhân bọn họ chia tay, có thể là bởi vì Quý Hành bận quá không có thời gian quan tâm chị, cũng có thể là bởi vì phòng trưng bày tranh của Lâm San vừa mới bắt đầu trù bị cũng không rảnh bận tâm đến tình yêu, nói chung thanh mai trúc mã cuối cùng chia tay trong hòa bình, quả thật tương đối khiến người thổn thức.
Lại bẵng đi cũng rất nhiều năm không có tin tức của Lâm San, lần tiếp theo nghe đến cái tên này lại là ở trước lúc tham dự tiệc cưới của người ta.
"Chú nói xem anh mua cho cô ấy chút quà gì?" Đây đã là lần thứ ba Quý Hành hỏi câu này trong ngày hôm nay, "Chính là cái loại thoạt trông vừa rất long trọng lại rất sang chảnh kia?"
"Lại chỉ là một cái lễ đính hôn, anh không cần thiết phải long trọng như vậy chứ?" Tôi nói, "Hơn nữa anh muốn mua gì cứ để thư ký đi mua không được sao, hai thằng đàn ông đi trung tâm mua sắm bộ không thấy kỳ hả?"
"Chú thì biết cái gì, tương lai nếu là Trần Cẩn Ngôn mời chú đi lễ cưới của hắn, anh bảo đảm chú so với anh còn căng thẳng hơn, " Quý Hành nói, "Bằng không anh lại đi mua thêm một bộ âu phục đi? Chú cảm thấy TF (Tom Ford) tốt hơn hay là Armani?"
"Anh cứ là chính anh không tốt sao? Bình thường đi làm cũng không mặc trang phục nghiêm chỉnh, đi lễ cưới của người ta lại chải chuốt, anh thật sự không sợ Yến Thành đánh anh?"
"Ầy, Tần Sinh, loại tâm thái không muốn xấu mặt ở trước mặt người yêu cũ này anh tưởng chú sẽ rất hiểu chứ! Chú nghĩ thử xem, Lâm San, dung mạo xinh đẹp đến như vậy, lại mặc váy dài, còn trang điểm nữa, khoảnh khắc đẹp nhất cả đời người, anh ăn mặc lôi tha lôi thôi ngồi ở phía dưới vỗ tay, loại hình ảnh này vừa nghĩ đến là thấy đáng sợ rồi có phải không?"
Sau đó tôi và Quý Hành ở trong cửa hàng đá quý chọn vòng đeo tay cho Lâm San.

Quý Hành, người bình thường đối với những thứ kiểu như trào lưu thời thượng này một chữ cũng không biết, đột nhiên biến thành dân chuyên nghiệp, nhân viên bán hàng mỗi lần lấy ra một món hàng đều có thể nghe đến tiếng soi mói ồn ào của gã.
"Cái này không được, quá thô cô ấy sẽ không thích."
"Chú xem cái này vừa nhìn là biết không phải kiểu mẫu mới.


Cô ấy chính là làm nghệ thuật, không phải đặc biệt đẹp đẽ cô ấy sẽ không thích."
"Cái này cái này, có màu vàng kim không? Phụ nữ các cô sẽ thích mẫu này sao?"
Nhân viên đứng quầy kia khả năng là cũng chưa từng thấy hai người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đến mua vòng tay cho phụ nữ, liên tục liếc nhìn qua khóe mắt đánh giá chúng tôi.

Tôi mặc âu phục vẻ mặt nghiêm nghị, Quý Hành để tóc húi cua, phía sau cổ còn có hình xăm, thoạt trông quả thật có chút làm người khiếp sợ.
Tôi hỏi Quý Hành: "Anh nói thật đi, có phải là lén lút làm bài tập ở nhà không?"
Quý Hành lặng thinh một hồi, hiếm thấy mặt có chút đỏ.
Cuối cùng Quý Hành cầm lấy chiếc vòng tay gã mất ba tiếng để chọn lựa, từ đầu đến chân từ trong ra ngoài đều là đồ mới xé mạc, ngay cả quần lót cũng đổi một cái mới tinh.
Chúng tôi đến nơi tổ chức tiệc rượu không quá sớm, phần lớn khách nhân đã vào chỗ ngồi.

Nói là tiệc rượu, thực chất càng giống như là một buổi tụ họp bạn bè, tôi quét một vòng, không nhìn thấy bậc phụ huynh nào có mặt.
Trước lễ đính hôn mấy ngày, Quý Hành đã luôn biểu hiện ra một loại trạng thái rất nôn nóng, vừa nãy ở phía dưới thậm chí nắm tay tôi cũng không thể nói nên lời, hiện tại đối mặt với Lâm San, càng là một câu cũng không nói được.

Tôi len lén liếc nhìn bàn tay đút trong túi quần của gã, run rẩy chẳng khác nào một vị bệnh nhân Parkinson.
Vì vậy tôi tiến lên một bước, đưa quà tặng trong tay tới: "Chị Lâm San, đã một quãng thời gian không gặp rồi.

Chúc mừng nhé."
Lâm San ngày hôm nay quả nhiên giống như Quý Hành nói, mặc một chiếc váy voan mỏng màu trắng, trang điểm nhã nhặn, khí sắc cũng rất tốt, thoạt nhìn khuôn mặt như một đóa hoa anh đào.
"Cảm ơn em, " chị cười tiếp nhận lấy, lại quay sang Quý Hành, "Đã lâu không gặp."
Chị lấy tay đùa nghịch vài lọn tóc, vén mấy sợi tóc rối đến sau tai.

Thế nhưng Quý Hành một câu cũng không nói ra được, chỉ có thể gật đầu, có chút ngây người.

Tôi giải tỏa bầu không khí bối rối, lôi gã đi.
Khả năng Lâm San đối với Quý Hành thật sự có một loại từ trường khó giải thích được, sau khi rời đi Lâm San năm mét, Quý Hành rốt cuộc có thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh: "Cái đệt.

Móa nó, sao mà vẫn đẹp như vậy chứ?"

"Coi bộ dạng nhát chết của anh mới nãy kìa." Tôi nói, "Hối hận rồi chứ gì? Lúc trước thả người ta chạy mất, bây giờ không phải là hối hận phát điên?"
Quý Hành suy nghĩ một chút, nói: "Hối hận thì vẫn thật sự không có.

Cô ấy nếu như theo anh, chắc chắn sẽ không sống tốt được như bây giờ.

Anh cũng không thể làm chậm trễ người ta."
Tôi nghiêng đầu quan sát gã, suy nghĩ xem lời gã nói có đúng là tự đáy lòng hay không.

Vừa quay đầu lại thấy được Trần Cẩn Ngôn, đứng bên cạnh bàn cách chúng tôi không xa, vừa cười vừa nói với tôi: "Sao em lại đến muộn như vậy."
Sâu trong nội tâm của tôi bùng nổ ra một trận gào thét: Tại sao nơi nào cũng có anh!
Tôi và Quý Hành đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Quý Hành ghé vào tai tôi: "Trần Cẩn Ngôn bây giờ giám sát chú chặt chẽ thế? Cứ như là loại con gái thời thời khắc khắc lo lắng bạn trai vụng trộm ấy..." Nói xong chính gã trước tiên xì một tiếng, "Người ta gọi chú thì chú đi qua ngồi đi, tôi đi tìm Yến Thành."
Dứt lời gã vỗ vỗ vai tôi, để lại một mình tôi ở chỗ cũ đi không được mà ở lại cũng không xong.

Trần Cẩn Ngôn lách qua đám đông hướng về phía tôi, tôi nhìn đôi mắt đen trắng phân minh của anh, lại không biết vì sao tim nhảy lên một cái, bất chợt dời đi ánh mắt.
Tôi lập tức hối hận ngay rồi.

Móa, tại sao tôi phải trốn chứ, đúng là nhát chết.
Trần Cẩn Ngôn đứng trước mặt tôi, cúi đầu nhíu mày nhìn tôi.

Tôi bị anh nhìn đến có chút tim đập loạn nhịp: "Anh nhìn cái gì?"
"Không có gì, " anh cười, vươn tay ôm lấy bờ vai tôi.

Bởi vì vấn đề chiều cao nên bả vai của tôi dán ở bên người anh, nhiệt độ từ phía dưới lớp vải truyền đến làm cho tôi thoáng ngơ ngẩn, "Chỗ của em ở đây."
Không ổn lắm.

Sau khi ngồi xuống tôi đảo mắt nhìn quanh bốn phía, cảm thấy thật sự không ổn lắm.
Ngồi bên cạnh tôi là Trần Cẩn Ngôn, ngồi bên cạnh hai chúng tôi đều bạn của anh, từ trước đến nay cũng chưa từng gặp mặt, đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là tôi ngồi đối diện với Cố Lãng, Cố Lãng ngồi bên cạnh Mao Thanh.
Tôi chào hỏi từng người một, đến lượt Cố Lãng, hắn tươi cười với tôi, nháy mắt mấy cái, không tiếng động mà làm ra khẩu hình: "Không tồi nha."
Trần Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên, bất động thanh sắc cùng hắn trao đổi ánh mắt.

Cái nhìn này cũng không hề mang tính chất công kích, chẳng qua là trong lúc lơ đãng nâng mí mắt lên nhìn lướt qua, không nhẹ không nặng, lại khó giải thích được mà tràn ngập mùi thuốc súng.
Tôi nhìn về phía Mao Thanh, y vẫn là một dáng vẻ việc chẳng liên quan gì đến mình.

Đại khái là bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, Mao Thanh từ trước đến nay luôn chú trọng đến tác phong ăn mặc, y chỉ ngồi ở đó, thỉnh thoảng nghiêng người sang tránh khỏi sự quấy rầy của Cố Lãng, vẫn là tương đối đoạt nhãn cầu của người khác.
Không biết có phải là do thời gian tôi nhìn chằm chằm Mao Thanh quá dài, hấp dẫn ánh mắt của Trần Cẩn Ngôn, tôi nhanh chóng giả vờ như không có chuyện gì phát sinh, cúi đầu xem điện thoại di động.
Cố tình bạn của Trần Cẩn Ngôn dường như cũng không hiểu rõ nguyên do, vô cùng thiếu năng lực quan sát mà hỏi một câu: "Mao Thanh, anh vừa mới về nước làm sao lại quen biết Tần Sinh?"
Câu này vừa nói ra, Trần Cẩn Ngôn cứng đờ trong chốc lát, Cố Lãng giả vờ ho khan một tiếng ẩn giấu ý cười, tôi cũng theo bản năng nhìn về phía Mao Thanh.

Mao Thanh làm nhân vật bình tĩnh nhất ở trên bàn, đầu tiên là mỉm cười, sau đó nói: "Tôi đã sớm nghe nói về anh Tần Sinh, lại trùng hợp đi làm ở cùng một tòa nhà."
Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Trang sách này coi như là lật qua rồi, mới qua mười phút tôi đã không thể đợi được nữa mà muốn đi ra ngoài hút điếu thuốc.

Tôi sờ túi, phát hiện quên không mang thuốc lá, chỉ có thể ngồi tại chỗ cũ dùng ngón cái vuốt ve ngón trỏ nhiều lần.
Cuộc tụ hội này người tới không nhiều, đều là một ít bạn bè xấp xỉ bằng tuổi.

Đối tượng kết hôn của Lâm San dường như lai lịch không nhỏ, người như Trần Cẩn Ngôn, Cố Lãng cũng phải lộ mặt ra cho một chút thể diện.

Hai người bọn họ được bạn bè giới thiệu làm quen, người nhà chú rể mới đầu không hài lòng lắm đối với Lâm San, còn hai người tâm đầu ý hợp cuối cùng giành được sự đồng ý của cha mẹ như thế nào, đều là chuyện sau này hẵng nói.
Tôi nhìn đến chỗ ngồi của Quý Hành.

Bạn bè nhiều năm như vậy, tôi vẫn khá là thấu hiểu gã, gã càng thoạt nhìn không tim không phổi, trong lòng càng thương tâm.

Tôi thấy gã thân thiện chúc rượu chào hỏi với từng người, một bình rượu trắng lại để ở trước mặt gã.
Lúc thanh tỉnh gã nguỵ trang không sao cả đến trình độ nào tôi mặc kệ, thế nhưng tôi biết nếu như gã uống say, nhất định sẽ rơi lệ.


Cho nên tôi gửi tin nhắn WeChat cho Yến Thành, nhờ gã ngăn lại một chút.
Yến Thành rất nhanh trả lời: Anh ngăn không nổi.
Tôi nói:Anh đặt bình rượu qua chỗ khác, đừng để cho anh ta đụng tới.
Một lát sau Yến Thành trả lời: Quá ngây thơ rồi, cậu ta đã đến bàn khác mời rượu.
...!Tôi nói: Vậy chúng ta trong chốc lát rời đi sớm một chút, đừng để cho Quý Hành uống nhiều.
Một lát sau, Lâm San dẫn theo chồng chị đến bàn chúng tôi chào hỏi.

Chỉ có tôi là trước giờ chưa từng gặp mặt chồng chị, vì vậy Lâm San giới thiệu với tôi: "Tần Sinh, đây là tiên sinh của chị." Lại xoay người, "Thành Dụ, đây là em trai của em, Tần Sinh."
Người tên Lý Thành Dụ này tôi có nghe nói, hình như là kinh doanh bất động sản.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy người này, không thể không nói là trông cũng coi như đường hoàng khí phách, cũng khó trách Lâm San sẽ trao trái tim cho hắn.
Chỉ là ánh mắt của hắn khiến cho tôi có chút không thoải mái, cào qua từng tấc từng tấc một trên người tôi, nóng bỏng, giống như kim châm, lại tựa như đang quan sát một món hàng.
Lý Thành Dụ cười chìa tay ra với tôi: "Hân hạnh được gặp.

Vẫn luôn nghe Lâm San nhắc đến cậu."
Tôi đưa tay ra bắt tay hắn: "Ngưỡng mộ tên tuổi đã lâu, Lý tiên sinh, ngài..."
Tôi dừng một chút —— người này đang nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay của tôi.
Hắn bóp lấy tay tôi, dùng lực không nặng không nhẹ, ánh mắt lại vẫn nhìn tôi: "Sao vậy?"
"Không có gì, rất vinh hạnh được biết ngài." Tôi cười, rút tay về.
Lý Thành Dụ vẫn giữ nguyên nụ cười cao thâm khó dò: "Tôi cũng rất vinh hạnh."
Cuối cùng hắn để lại cho tôi một ánh nhìn sâu thẳm.

Lúc xoay người đi khỏi, nụ cười của tôi rốt cuộc không giữ được.

Tôi hỏi Trần Cẩn Ngôn: "Người tên Lý Thành Dụ này, rất thân với anh sao?"
"Cũng tạm, hắn lớn tuổi hơn so với chúng tôi một chút, lúc thường qua lại cũng không tính là rất gần gũi."
"Vậy con người của hắn thế nào?"
"Chưa nghe nói có tin đồn gì không hay, " Trần Cẩn Ngôn liếc nhìn tôi đầy khó hiểu, "Em sao vậy?"
Tôi không nói nữa, chỉ lắc đầu, nỗ lực đè xuống cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.
============================================================================.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương