Trần Cẩn Ngôn buộc tạp dề loanh quanh ở trong phòng bếp.

Tôi đứng ở phía sau, ôm cánh tay nhìn anh.
Không phải tôi không muốn phụ giúp, thế nhưng lòng có thừa mà lực không đủ, chưa tới hai phút đã bị Trần Cẩn Ngôn đuổi ra.
Dây lưng của tạp dề thắt ở ngang hông anh, phác hoạ ra vòng eo nhỏ hẹp gầy gò.

Từ bả vai anh cho đến bên hông, đường cong gần như có thể xưng tụng là tinh xảo kỳ diệu, đến mức tôi nhìn mà có chút tâm tư nhảy loạn*.
*nguyên văn:心猿意马(tâm viên ý mã), tâm như con khỉ, ý như con ngựa, nhảy nhót lung tung, dễ dàng thay đổi.
Trần Cẩn Ngôn đối với hoạt động tâm lý của tôi không hề biết gì cả, vẫn cứ đưa lưng về phía tôi.

Anh làm tình nhân có thể xưng tụng là không thể soi mói, dáng người vai rộng eo thon, diện mạo cũng bắt mắt; ở trên giường tuy nói là chẳng có kỹ thuật gì, chỉ có thể nói so với đấu đá lung tung tốt hơn một điểm, thế nhưng cũng rất hợp với tôi, lại ở phương diện nấu nướng nghiên cứu rất nhiều --
"Tần Sinh? Em giúp tôi..." Anh đột nhiên xoay người lại, vừa vặn đối diện tầm mắt đang nhìn anh chăm chú của tôi.

Tôi có thể nhìn ra bắp thịt toàn thân anh đều thoáng căng thẳng.
"Làm sao vậy?" Tôi hỏi anh.
"Sao em cứ nhìn tôi chằm chằm suốt vậy, làm tôi giật cả mình, " anh tươi cười, "Giúp tôi dọn đĩa ra."
Một bữa cơm tối này ăn đến cũng không tệ lắm, phải nói là một bữa cơm nóng hổi hiếm có mà tôi ăn được trong tuần này.
Trần Cẩn Ngôn làm đồ ăn chú ý tỉ mỉ đến quá phận, hận không thể mỗi một món ăn cho bao nhiêu muối, bao nhiêu nước tương đều dùng ống nhỏ giọt để định lượng.

Mấy món ăn này anh làm cũng là thanh thanh đạm đạm, thêm một phần quá mặn thiếu một phân quá nhạt.

Tôi vốn cũng không phải người thích đồ ăn thanh đạm, bị anh đút cho năm năm sau cũng bắt đầu quen với loại khẩu vị này.
"Ăn ngon không?" Trần Cẩn Ngôn đưa cho tôi một bát canh, hỏi tôi.
Tôi gật đầu, anh lập tức cười rộ lên, là cái kiểu cười rất vui vẻ sau khi được người công nhận.

"Tôi biết ngay là em thích ăn món này." Anh nhẹ giọng nói.
Tôi giả vờ như chưa nghe thấy gì hết.
Sau khi ăn cơm xong Trần Cẩn Ngôn khăng khăng phải đi rửa bát.

Từ thời hai người chúng tôi còn ở chung, hoạt động này đều là giao cho máy rửa bát.

Tôi có chút hoài nghi nhìn về phía anh, không tin Trần công tử được nuông chiều từ bé còn có thể làm được loại công việc cơ bản như là rửa ráy lau khô bát đũa này.
"Để em làm đi, " tôi nói, "Em khẳng định là am hiểu hơn anh."
Trần Cẩn Ngôn nói cái gì cũng không chịu.

Tôi không thể làm gì khác hơn là đứng ở bên cạnh anh, thay anh tìm ra chai nước rửa bát tôi mua lúc dọn nhà, cho đến bây giờ chưa một lần dùng qua.
Trần Cẩn Ngôn làm việc gì cũng ung dung thong thả.

Ngay cả rửa cái bát, đều phải trước tiên xắn ống tay áo, sau đó từ tốn mà đeo găng tay lên, cuối cùng nhất định phải cọ rửa đến mức đủ để soi ra mặt người, có thể mang đi quay thành quảng cáo mới thôi.
Sau khi rửa xong toàn bộ, anh lại chậm rãi lau cho khô ráo hết thảy đĩa cùng bát đũa, bỏ vào tủ sấy khử trùng.

Làm xong những việc này anh lại thu dọn nhà bếp một lần nữa, nhà bếp kể từ khi tôi chuyển vào ở chỉ sứ dụng tới một lần thế mà đã rất chóng được anh dọn dẹp sạch sẽ như thể chưa từng có ai dùng qua.
Đợi anh làm xong tất cả những việc trên đã gần mười giờ.

Vào một khắc anh tháo xuống tạp dề kia, một cỗ sấm sét bất chợt nổ tung ở bên ngoài, vọng ra một tiếng đùng đoàng vang dội, tiếng mưa rơi lập tức theo tới.
Tôi liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, lại ngẩng đầu lên đối diện với Trần Cẩn Ngôn, trong tay còn cầm áo khoác của anh.

Anh nhìn tôi, ánh mắt sáng quắc, cũng không mở miệng.
Trầm ngâm một hồi, tôi thở dài nói: "Xem ra thời tiết không quá đẹp, anh nếu như không chê thì ở lại chỗ này của em một đêm đi."
"Được thôi." Trần Cẩn Ngôn trả lời ngay.

Cấp tốc đến độ tôi bắt đầu suy nghĩ phải chăng là anh cố ý rề rà như thế.
"Anh ngủ ở phòng ngủ phụ này, trong phòng ngủ phụ không có nhà vệ sinh, anh có thể đi ra phòng tắm ở bên ngoài rửa mặt, " tôi dừng một chút, bổ sung một câu, "Hoặc là đến phòng ngủ chính cũng được."
Trần Cẩn Ngôn gật đầu.

Tôi lấy khăn trải giường ở phòng ngủ phụ xuống, thu sang một bên.
Sau khi tắm rửa qua, tôi trước tiên hâm nóng một cốc sữa bò, lại tới thư phòng đi gửi vài cái mail.
Bận bịu xong tôi trở lại phòng ngủ, đúng như dự đoán nhìn thấy đèn phòng tắm bên trong phòng ngủ chính đang sáng, tiếng nước vang lên tí ta tí tách.
Tôi vừa uống sữa tươi, vừa dán mắt vào một mảnh pha lê nửa trong suốt kia.

Bên trong lờ mờ có thể nhìn thấy bóng người màu da, vừa thẳng thắn vô tư vừa muốn nói lại thôi.

(chắc ý là nửa kín nửa hở)
Vào lúc này điện thoại di động của tôi vang lên, tôi liếc mắt thấy thông báo người gọi tới là Quý Hành.

Đồng thời, tiếng nước trong phòng tắm cũng im bặt đi, sau một giây yên tĩnh truyền đến tiếng bước đi của đôi chân trần đạp trên gạch sứ, còn có âm thanh tí ta tí tách.
"Alo?" Tôi ấn xuống nút nhận cuộc gọi, đôi mắt còn nhìn chằm chằm cửa phòng tắm.
"Alo? Là anh." Giọng của Quý Hành nghe đến là rầu rĩ, "Chú còn chưa ngủ đâu hả?"
"Chưa.

Anh làm sao vậy -- "
Tôi nghẹn một chút, quên hết sạch những gì định nói.
Trần Cẩn Ngôn đẩy cửa từ trong phòng tắm đi ra, tóc tai được sấy nửa khô, họa mi thả rông -- sau khi nhìn thấy tôi mới ung dung thong thả dùng khăn tắm vây lại.
"Tôi không tìm được quần áo để thay." Anh giơ tay vuốt ngược tóc về phía sau, lộ ra cái trán và hàng lông mày, "Em có thể tìm một cái áo choàng tắm cho tôi được không?"
Tiếng nói chuyện của anh không quá lớn, mà trước sau vẫn truyền vào tai Quý Hành một cách hoàn chỉnh.

"Anh mịa nó thế mà quên mất chú là người có cuộc sống về đêm, " Quý Hành mắng tôi một câu, "Thôi, anh tìm chú cũng không có việc gì lớn.

Ngày mai nói sau đi."
Tôi cúp điện thoại, vẫn như cũ nhìn Trần Cẩn Ngôn.

Hai chúng tôi nhìn nhau trong phút chốc, anh trước tiên cúi đầu nở nụ cười, đồng thời đi về phía giường.
Sau năm năm chung chăn chung gối, hiểu ngầm vẫn như trước tồn tại, lúc anh đan hai tay ở sau cổ của tôi, tôi vừa vặn đặt tay lên chiếc khăn tắm vây ngang hông của anh.

Áp chế tình dục tồn tại giữa hai người chúng tôi là đến từ hai phía, đồng thời thế tới hung hăng, mà tôi cùng Trần Cẩn Ngôn đều lựa chọn vâng theo sự chỉ thị của kích thích tố.
Hai tay của Trần Cẩn Ngôn chống ở hai bên người tôi, dò đầu tới dùng hàm răng ngậm lấy áo tắm của tôi, cởi nó ra đến trên cánh tay, thuận theo bả vai liếm láp, chậm rãi dời lên trên, lưu luyến ở sau tai tôi và bên gáy.
Tôi cũng không biết tại sao chấp niệm đối với cổ của Trần Cẩn Ngôn lại sâu đến như vậy, trước giờ tôi đều là thuận theo mà ngẩng đầu lên mặc cho anh chi phối, thế nhưng vừa nghĩ tới mối thù băng dán cá nhân hôm nay còn chưa báo được, trong lòng tôi lại đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Tôi lắc đầu né tránh động tác mút hôn của Trần Cẩn Ngôn, hai tay trượt dọc theo thắt lưng rơi xuống trên bộ phận hơi ngẩng đầu lên của anh, lại nghiêng người tới không nặng không nhẹ cắn lên yết hầu của anh.

Hơi thở của anh đột nhiên nặng thêm, dương v*t cũng đứng thẳng lên, chọc vào bắp đùi của tôi.
Trần Cẩn Ngôn cắn lỗ tai của tôi: "Đợi hết nổi rồi? Em thật là..."
Tôi chống lồng ngực của anh đẩy anh ngồi dậy, duỗi tay kéo áo tắm lên đến trên vai.
Dáng vẻ hiện tại của Trần Cẩn Ngôn tương đối chật vật, thân thể trần truồng, tóc tai ngổn ngang, bộ phận phồng đến có chút đỏ tím dâng trào ở giữa hai chân.

Anh có chút mê hoặc mà nhìn tôi: "Sao vậy?"
Tôi cầm lấy cốc sữa bò trên tủ đầu giường uống một hớp: "Không muốn làm."
Trần Cẩn Ngôn đầu tiên là thoáng sửng sốt, ngay sau đó đen mặt.
Anh nhào tới ghìm chặt tay chân của tôi, giọng nói có chút hung ác: "Em trêu chọc tôi thành ra thế này rồi nói không làm là sẽ không làm?"
Tôi hôn lên đôi môi anh một cái, nhìn anh mà cười đến gần như khiêu khích: "Đúng rồi."
Trần Cẩn Ngôn dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi chăm chú trong chốc lát, buông lỏng cổ tay của tôi ra.
"Em có phải là bởi vì, chuyện băng dán cá nhân buổi sáng mà tức giận?" Anh nghiêm túc nhìn tôi, "Tôi sai rồi, sau này không bao giờ như thế nữa."
"Ồ, thế sao?" Tôi lại hôn lên khóe môi của anh, "Nhưng mà không có lần sau."
Tôi đẩy anh một cái: "Mau dậy đi, anh làm bạn chịch kiểu này không đạt tiêu chuẩn, em khai trừ anh rồi nhé."
Bắp thịt cả người Trần Cẩn Ngôn đều căng thẳng, vẫn giữ nguyên tư thế ở trên người tôi không hề nhúc nhích.
Tay của tôi đẩy đẩy lại thay đổi ý tứ hàm súc, trượt tới trước ngực của anh xoa nắn cơ ngực, vân vê đầu v* của anh, ánh mắt của Trần Cẩn Ngôn lóe lên tia sáng giống như là một con sói đói, thế nhưng anh vẫn không hề làm ra phản ứng gì.

Tôi thấy sự nhẫn nại của anh sắp hết, vì vậy lôi kéo tóc anh bắt anh ngẩng cổ lên, tôi ở trên cần cổ lấm tấm mồ hôi của anh cắn một cái.
Hai cái đổi một cái, tôi vẫn thiệt thòi.

Tôi thầm nghĩ.
"Thôi được, lần thứ nhất cho anh một cái nhắc nhở nghiêm túc, em lại cho anh một cơ hội."
Trần Cẩn Ngôn thở hổn hển, gắt gao nhìn tôi chằm chằm, tôi đoán là anh hiện tại đến cả tư tưởng giết tôi cũng có.
Tôi ngẩng đầu lên trao đổi với anh một nụ hôn, giơ chân lên quấn lấy eo của anh, dương v*t của anh vừa vặn để ở giữa khe mông của tôi.

Tôi đều có thể cảm nhận được nhịp đập của bộ phận sinh dục nóng như lửa kia, biến hóa càng cứng hơn, thủ thế chờ đợi, cấp thiết chinh phạt.
"Nhưng mà hiện tại không được.

Dầu bôi trơn ở trong phòng tắm.

Nghe lời, đi lấy nó tới đây."
Tôi hôn lên gò má của anh một cái, cảm nhận được Trần Cẩn Ngôn trong chốc lát nghiến chặt hàm răng.

Tâm tình của tôi thật tốt, vô cùng không tim không phổi bật cười.
Tự tìm đường chết như vậy thực ra là có đánh đổi.

Đánh đổi chính là tôi bị Trần Cẩn Ngôn lăn qua lộn lại dằn vặt đến quá nửa đêm.

Giữa lúc mí mắt đều không mở ra được tôi nghe thấy Trần Cẩn Ngôn ở phía sau tôi vừa cắm rút vừa oán giận nói: "Em đối xử với tôi như vậy, sẽ không sợ tôi cứ như thế mà héo mất sao? Tôi héo rồi sau này em biết làm thế nào đây?"
Tôi bị dương v*t tựa như nêm nóng rực của anh đâm đến cảm thấy cả người đều muốn rời ra từng mảnh, nghe nói như vậy tôi đưa lưng về phía anh đảo tròng mắt một cái.
Không biết qua bao lâu anh rốt cuộc rút cái đồ vật kia ra từ đằng sau của tôi, phát ra một tiếng vang dâm mỹ, thế nhưng tôi đã không còn sức để e lệ.
Trần Cẩn Ngôn bỗng dưng xoay tôi lại về phía anh, ngón tay vuốt ve vành tai và đường viền cằm của tôi, hỏi tôi: "Em có phải là cố ý? Cố ý không cho tôi áo choàng tắm? Cố ý câu dẫn tôi sau đó sẽ đá văng tôi đi?"
Tôi dùng sức cắn một cái lên lỗ tai của anh, cười nói: "Phải."
================================================================.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương