Lúc Làm Tình Chúng Ta Đang Nghĩ Điều Gì FULL
-
Chương 10
Ngày hôm sau tôi nghỉ làm.
Lần đầu tiên trong đời.
Lúc tỉnh lại tôi nằm trong lồng ngực của Trần Cẩn Ngôn, cằm anh đặt ở trên đỉnh đầu của tôi, đầu tôi chôn ở trong hõm cổ của anh.
Thế này cũng chưa tính là gì, một chân của tôi gác ở trên đùi anh, cánh tay anh vòng qua lưng ôm lấy tôi, lại giống như vô số đêm triền miên trước đây.
Tôi nheo mắt lại nhìn khuôn mặt ngủ say của Trần Cẩn Ngôn, ký ức của tối hôm qua dần dần trở lại trong đầu tôi.
Tôi thấy cổ và bả vai của Trần Cẩn Ngôn tràn đầy dấu răng cùng dấu hôn tôi lưu lại, chắc chắn vết tích trên người chính tôi cũng sẽ không thiếu.
Say rượu mất lý trí, ngủ tới vẫn là chồng trước.
Đây con mẹ nó gọi là chuyện gì.
Tôi đè nén cơn đau đầu, nhấc chân lên muốn ngồi dậy từ trên người Trần Cẩn Ngôn, không nghĩ tới một động tác nhỏ bé như vậy lại đánh thức anh.
Anh đột nhiên mở mắt ra, trong lúc nhất thời bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí yên tĩnh mà quỷ dị.
Tôi cảm thấy hai chữ "lúng túng" to đùng đã viết ở trên mặt của tôi.
Trần Cẩn Ngôn nhìn tôi trong chốc lát, sau khi tìm về một chút thần trí vươn mình nhìn đồng hồ, nói với tôi: "Làm sao mà em dậy sớm thế? Tôi đã báo với trợ lý của em một tiếng rồi, ngủ tiếp một lát đi."
Nói rồi anh lại áp sát vào tôi, kéo tôi về trong ngực anh.
Tôi giãy dụa muốn đứng dậy, bị anh cương quyết đè tay chân lại, "Đừng lộn xộn, " giọng nói của anh nghe có chút mệt mỏi, "Đừng lộn xộn bảo bối, ngủ tiếp một lát, ngoan."
Ai con mẹ nó là bảo bối của anh? Ai con mẹ nó ngoan với anh?
Tôi ra sức ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực của anh: "Anh buông em ra, anh trước tiên buông em ra!"
Sau một hồi giãy dụa, anh bỗng nhiên gồng cứng người lại, nói giọng ồ ồ: "Em đừng vặn vẹo nữa!" Tôi sửng sốt một lát, sau đó cũng phản ứng lại.
- - bộ phận sinh dục của anh đã bán cương, chống ở bắp đùi của tôi; mà tôi cũng có xu thế ngẩng đầu.
Anh buông tôi ra, tôi thuận thế ngồi dậy từ trên giường.
Tôi thấy ở dưới gầm giường chiếc áo sơ mi tôi đã không thể mặc nữa, quần và cà-vạt vo thành một nắm, lại nghĩ tới một đêm hoang đường kia, lửa giận không đầu không đuôi của Trần Cẩn Ngôn cùng với tình dục.
Tất cả những thứ này dường như đều trỏ về một lời giải thích.
Mà lời giải thích này buồn cười đến nỗi chính tôi còn muốn cười.
Trầm tư một lúc sau, tôi nói: "Trần Cẩn Ngôn, chúng ta nói chuyện."
Phía sau rất yên tĩnh, Trần Cẩn Ngôn không phát ra âm thanh nào.
Nhưng tôi biết anh đang nghe.
Tôi hít một hơi thật sâu, mở miệng nói: "Trần Cẩn Ngôn, chuyện tối hôm qua, hai chúng ta đều có lỗi.
Chúng ta cũng không phải người có thói quen giả nhân giả nghĩa, có lời gì thì cứ việc nói thẳng ra, em không nhớ rõ trên thỏa thuận ly hôn của chúng ta có viết Sau khi ly hôn còn có thể can thiệp vào cuộc sống của nhau."
Trần Cẩn Ngôn khàn giọng nói: "Chuyện tối hôm qua em cũng không hề muốn nói lời xin lỗi với tôi sao?"
"Nói lời xin lỗi với anh?" Tôi bị giọng điệu của anh làm bực bội, cười khẩy nói, "Dựa vào đâu mà muốn em nói lời xin lỗi với anh? Em đã làm chuyện gì có lỗi với anh à?"
Tôi quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt Trần Cẩn Ngôn lạnh ngắt, đôi môi mím lại thành một đường.
Đây là dấu hiệu nổi giận của anh.
"Em thật sự rất giỏi, " anh cười một tiếng lạnh lẽo, "Đầu tiên là bảo tôi đừng tới tìm em nữa, nói em trước đây chỉ là chiều theo ý tôi, chớp mắt đã suýt làm chuyện đó với người khác ở trong quán rượu.
Giỏi quá mà, trước đây tôi vẫn còn luôn nghĩ em là người đơn thuần lắm cơ, em làm sao giấu được kỹ như vậy hả? Năm năm rồi, em lại mang theo một tấm mặt nạ chung sống với tôi, có phải là coi tôi như một thằng ngu đùa giỡn rất thú vị hay không? Năm năm trước là em thích tôi trước tiên, dựa vào đâu mà ngay khi tôi đã..."
Nghe anh nhắc đến chuyện của năm năm trước, giọng nói của tôi cũng lạnh xuống: "Là em không có tự trọng yêu thích anh, là em khóc lóc van nài nhất định phải ở bên anh, vậy thì thế nào? Năm năm trôi qua, em nhận thua rồi, em không thích anh nữa, em muốn tách ra, đây là tự do của em.
Cùng nhau chung sống năm năm, em thích ăn món gì, thích làm gì không thích làm gì, hết thảy anh đều không biết, anh có lập trường gì mà đến tranh cãi với em?"
"Em đã bao giờ nói qua đâu! Em xưa nay chưa từng nói với tôi em không thích những thứ gì, em không nói tôi làm sao có khả năng biết rõ con người thật của em?" Trần Cẩn Ngôn thoạt trông rất khổ sở, "Tại sao em không cho tôi một cơ hội biết đến đâu mới là em chân chính?"
"Vậy anh muốn thế nào?" Tôi hỏi anh, "Em giả bộ thành một con thỏ trắng nhỏ, ở bên cạnh anh năm năm anh cũng không có cảm giác, chẳng lẽ muốn em nói với anh là em không ưa nghe hòa nhạc, không biết phân biệt rượu vang, nấm Tùng Lộ và cá hồi em ăn vào liền muốn nôn, tất cả những thứ anh thích em đều không thích, như vậy anh sẽ nhìn em nhiều hơn một cái liếc mắt sao?"
Trần Cẩn Ngôn nghẹn lại.
Anh nhìn tôi thật sâu, ngay cả đôi mắt cũng cháy đỏ.
"Xin lỗi, tôi không biết em..." Anh lẩm bẩm nói.
Tôi còn ở bên cạnh, muốn phun cho bằng hết nỗi khổ thầm kín bấy lâu nay, cơ mà nhìn thấy sắc mặt của anh, tôi vẫn là nuốt lời ngược trở vào.
"Anh không hề có lỗi với em, năm năm nay bất kể thế nào cũng là em tự làm tự chịu.
Lúc kết hôn anh nói anh sẽ tốt với em, anh quả thật làm được không sai, " tôi cười khổ, "Là em không tốt, em quá không giống hắn."
Trần Cẩn Ngôn thoáng sửng sốt: "Giống ai? Mao Thanh?"
Tôi trợn trắng mắt, không muốn để ý đến anh.
Anh kích động, lôi kéo cổ tay của tôi, xoay người tôi về phía anh: "Ý em là gì? Em hoài nghi tôi và Mao Thanh? Em đang ăn giấm sao?"
"Giấm thì suốt năm năm trước đây em đã ăn đủ rồi, " tôi bất đắc dĩ hất tay của anh ra, "Anh nếu như không còn việc gì khác nữa, thì em đi trước."
Anh nhìn vào mắt tôi, nói: "Tần Sinh, tôi không cùng Mao Thanh ở bên nhau.
Ngày đó tôi đưa cậu ta về nhà là bởi vì Cố Lãng gây sự với cậu ta, tôi..."
"Ây dà được rồi, không liên quan gì đến em.
Không đúng, hai anh không ở bên nhau vừa khéo, em cũng chẳng muốn làm bồ nhí của chồng trước."
Tôi xua tay, cố hết sức làm ra điệu bộ thiếu kiên nhẫn.
Tôi ngồi dậy từ trên giường, đi tới bên tủ quần áo của anh, quen cửa quen nẻo tìm thấy một chiếc áo sơ mi chưa khui bọc.
Anh cao hơn tôi một ít, vóc người cũng cường tráng hơn tôi một ít, tuy vậy cách biệt không nhiều lắm, quần áo của anh tôi hẳn là cũng có thể mặc.
"Mượn nhà tắm của anh một chút." Tôi nói.
Ly hôn hai tháng, tôi ở nhà chồng trước hai buổi tối, dùng nhà tắm trong phòng ngủ chính hai lần, tâm tư xấu hổ đã hoàn toàn bị chính tôi tự mình tiêu diệt.
Thế nhưng chờ đến lúc tôi đứng lại trước gương ở trong nhà tắm, người đã từ bỏ tâm tư xấu hổ là tôi vẫn không ngăn được một hồi đỏ mặt.
Cái cổ, xương quai xanh, đầu v*, một đường hướng xuống phía dưới, bên hông và bắp đùi, phủ đầy dấu răng, dấu hôn xanh tím cùng vết cào, chính tôi sau khi tự liếc nhìn bèn nhanh chóng dời tầm mắt.
Trần Cẩn Ngôn ngu ngốc này có lẽ là xem tôi thành đồ để mài răng.
Lúc đưa tôi đi làm, Trần Cẩn Ngôn vẫn không hề mở miệng, tôi cũng không nói gì.
Suốt một đường tôi đều đang sờ cổ áo của chính mình, quần áo của Trần Cẩn Ngôn đối với tôi mà nói lớn hơn một số, cổ áo cũng hơi rộng, cho dù gài đến nút cao nhất cũng vẫn lỏng lỏng lẻo lẻo như cũ, hơi bất cẩn một chút sẽ lộ ra vết tích, người tinh tường vừa nhìn là rõ ràng ngay đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi xuống xe tôi nói cảm ơn với anh, nhận lại được chính là một ánh mắt tương đối phức tạp của Trần Cẩn Ngôn, cùng với một câu: "Buổi tối tôi tới đón em."
Nói xong anh liền quay đầu rời đi, phun một hơi khí thải vào mặt tôi.
Một câu "không cần" của tôi cứ như vậy kẹt lại trong cổ họng.
Hai cô gái nhỏ ở quầy lễ tân công ty như thường lệ cười chào hỏi tôi.
Điểm bất đồng chính là, ngày hôm nay ánh mắt của các cô ấy giống như là tia X quang, quét qua toàn thân tôi, tôi không một chút nghi ngờ các cô ấy liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu quần lót của tôi hôm nay là màu gì.
Trước khi tiến vào công ty tôi coi như chính mình đã chuẩn bị xong không có sơ hở nào, mà dưới tầm mắt và nụ cười quỷ dị như vậy, người trong lòng vốn dĩ có quỷ là tôi cũng bắt đầu dao động bước chân.
Từ quầy lễ tân cho đến thang máy, lại ở trong thang máy đi lên, dọc một đường này tôi nhận được vô số những ánh mắt ám muội như vậy, tôi càng ngày càng chột dạ, che lại cổ áo tăng tốc bước chân.
"Yo, " nhìn thấy tôi tiến vào, Quý Hành lập tức ngồi dậy từ trên ghế, "Yêu công việc thế? Không phải đã cho cậu nghỉ phép một ngày sao?"
"Nhớ anh đó.
Hai anh em ta ở trên bàn rượu sao có thể bỏ anh lại một thân một mình?" Tôi tiếp nhận máy tính bảng từ trong tay gã.
Ánh mắt của Quý Hành quét qua cổ áo tôi, nháy mắt về phía tôi đầy thấu hiểu: "Thoạt nhìn tình hình chiến trận tối hôm qua rất kịch liệt nha, chú còn dám đi ra ngoài uống rượu? Dù sao anh cũng không dám dẫn chú đi ra ngoài nữa, nhỡ đâu em dâu nổi giận thì biết làm sao đây."
Tôi liếc hắn một cái, không rõ người này biết hết mọi chuyện kiểu gì.
"Có phải là anh bép xép khắp nơi trong công ty không đấy?"
"Không phải anh nha, " Quý Hành cực kỳ vô tội, "Chỉ là đặc biệt không khéo, lúc em dâu gọi tới người nhận điện thoại chính là Sophie." Gã ném cho tôi một ánh mắt "chú hiểu mà", "Cô gái nhỏ này, chỗ nào cũng rất tốt, chính là cái loa gắn trên miệng không tài nào đóng được.
Hiện tại toàn bộ công ty đều biết chú và một người đàn ông có mối quan hệ bất chính."
Tôi suy nghĩ, cảm thấy cũng không có chỗ nào tổn hại.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, kể cho anh một chút chứ, " Quý Hành gảy tàn thuốc lá vào cái gạt tàn, "Là tình cũ khó quên, hay là thiên lôi địa hỏa*?"
*chính xác là天雷勾地火(thiên lôicâuđịa hỏa)thiên lôi(sấm sét/lửa trời) dẫntới địa hỏa(lửa đất), ám chỉ phản ứng mãnh liệt giữa hai người, kiểu vừa gặp đã yêu nồng cháy.
"Cũng không phải, chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, " tôi nói, "Thu hồi vẻ mặt xem kịch vui kia của anh đi, anh đến cùng về phe nào hả."
"Không phải có người từng nói sao, hết thảy tình yêu tươi đẹp đều bắt đầu từ tai nạn ngoài ý muốn.
Một buổi sáng nay chú không tới, anh và anh Yến đã thương lượng xong sau khi các chú hợp lại thì tụi anh phải cấp bao nhiêu tiền mừng.
Ấy chà áo sơ mi này chú mặc sao lại rộng như vậy hả, không phải là của em dâu đấy chứ? Mấy chú còn chơi loại tình thú này?"
Tôi đang muốn mở miệng, tiếng chuông nhắc nhở trên điện thoại di động vang lên, tôi móc ra xem, là Trần Cẩn Ngôn gửi tới -- ( Sốc! Những loại nguyên liệu trong trà sữa làm cho bạn nghiện!), ( Nữ sinh hai mươi tuổi mỗi ngày uống ba ly trà sữa nhập viện, bác sĩ nói...)
Có bệnh sao cái người này.
=========================.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook