Lục Hoa Cấm Ái
-
Chương 49: Nếu có kiếp sau
“Vậy cô thì sao?” Chân mày y nhíu càng chặt hơn
“Ta?” Lạc Song sửng sốt, nhếch khóe môi “Ta tự có cách để về! Huynh đi trước đi!”
“Cách gì?” Y hỏi tới, nghe qua thôi đã biết là nói dối rồi “Cô không biết nói dối đâu!”
Lạc Song cứng họng, cơn đau trong cơ thể càng tăng lên, nàng đau đến không thể đứng thẳng nổi.
Mi tâm y càng nhíu chặt, chìm chằm chằm nàng, tay siết chặt, như ẩn nhẫn điều gì, một lúc lâu sau mới đỡ nàng dậy “Ta dẫn cô đi!”
“Thính Phong!” Nàng nắm ngược lại tay y “Nếu như huynh mang theo ta, huynh sẽ không thể thoát được!” Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng máu trên người nàng, còn có linh khí khó thể áp chế này, chỉ cần là kẻ có một ít yêu thuật cũng đã đủ tìm được nàng.
Y không nói, chỉ càng ôm chặt nàng, một tay kết ấn muốn giúp nàng chữa thương, lại bị sức mạnh to lớn trong cơ thể nàng đánh văng ra, ngón tay thon dài trắng nõn đã nhanh chóng bị bỏng, lộ ra màu đỏ thẫm.
“Đừng phí sức nữa!” Lạc Song kéo tay y xuống, chậm rãi cười một tiếng “Thính Phong, cảm ơn huynh, ta vốn không có ai là bằng hữu, chỉ có huynh….Nếu có cơ hội, ta thật muốn trở thành….tri kỉ của huynh!”
Y vẫn cứ bất động, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm người trong lòng, sâu không thấy đáy. Ánh mắt kia quá mức rõ ràng, rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy mọi tâm tư bên trong.
Lạc Song bị y nhìn đến không được tự nhiên, dời đầu đi chỗ khác. Nàng khẽ đẩy tay y ra, lui về phía sau một bước, đuổi y đi.
Thế nhưng y lại kéo tay nàng lại, giọng nói trầm thấp đến không thể nghe nổi: “Cô…tin ta như vậy sao?”
Lạc Song sửng sốt, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen như mực kia, hơi bối rối rũ mắt xuống, gượng gạo nhếch môi cười: “Huynh nói gì thế, nếu ta không tin huynh, sao lại đưa Thiên Kiếm cho huynh?”
Ánh mắt y khẽ híp lại, không nhìn nàng nữa, tiến lên một bước kéo tay nàng về phía mình, ôm nàng vào lòng.
“Thính Phong, huynh….” Lạc Song hoảng hốt,đang định giãy dụa.
Sau lưng chợt đau nhức, nàng đã không thể động đậy nữa, y điểm huyệt của nàng? Nàng còn không kịp kinh ngạc, bốn phía đã dần truyền đến tiếng bước chân. Y không nói thêm gì nữa, thu hồi Thiên Kiếm,ôm ngang nàng nhanh chóng bay đi.
Y bay nhanh vô cùng, chỉ trong chốc lát đã thấy cửa “Sinh” đang ở trước mắt, chỉ là lúc này, đã có vô số trọng binh đứng gác ở cửa.
“Đại hộ pháp có lệnh, bất cứ kẻ nào cũng không được ra khỏi Ma giới, kẻ nào vi phạm giết không tha!” Yêu ma đứng canh cửa lớn tiếng truyền lệnh “Nhị hộ pháp đã bị hãm hại, nếu như có kẻ nào trông giống như Nhị hộ pháp lập tức thông báo!”
Lạc Song nhìn cả đám người kia, Thượng Phong là Thượng tiên, những kẻ này tuyệt đối không thể cản y. Điều kiện tiên quyết là không có nàng, thở dài một tiếng, y có thể kiên trì bao lâu chứ.
“Thính Phong!” Nàng khẽ gọi “Nếu như huynh ra ngoài, phiền huynh giúp ta nói với phu quân ta một câu,…nếu…nếu như hắn dám làm việc gì ngốc nghếch….Lạc Nhi vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn!”
Y quay phắt đầu lại,có mấy phần tức giận “Cô nghĩ là….ta sẽ bỏ lại cô?”
“Không phải nghĩ!” Nàng cười “Mà huynh phải như thế! Có Thiên Kiếm, có thể cản được Ma Thần xuất thế, nó….càng quan trọng hơn ta!” Nàng chỉ là một kẻ sắp chết, so với Thiên Kiếm, nàng chẳng là gì. Cho dù…cho dù nàng có thể ra ngoài, cũng không thể sống được bao lâu nữa.
“Ta sẽ không để cô lại!” Sắc mặt y càng nặng nề hơn, ánh mắt như nhìn thấu lòng người, thẳng tắp nhìn về phía Lạc Song, cắn chặt răng, từng chữ từng chữ nói. Nhìn vẻ kiên định này của y, ai cũng có thể nhìn thấy quyết tâm của y.
Thế nhưng Lạc Song đã không còn sức lực để nhìn nữa. Sức mạnh phản phệ trên người càng lúc càng mạnh, nàng đã không còn sức, mắt cũng dần mơ hồ. Càng cố mở mắt, mí mắt lại càng nặng nề trĩu xuống.
Xa xa truyền đến từng trận ma khí cuồn cuộn, Xích Hải và Phi Diễm cưỡi kiếm bay nhanh đến, hiển nhiên là đã trông thấy họ.
“Bắt lại!” Xích Hải lớn tiếng ra lệnh.
Lạc Song quýnh lên, nàng muốn giục Thính Phong mau đi đi, nhưng nàng lại không thể, cơn đau đớn trên người càng tăng thêm, ngoài ra còn có cảm giác choáng váng như đang muốn nhấn chìm nàng.
“Đáp ứng ta, cố gắng cầm cự thêm nửa canh giờ nữa thôi, được không?” Y đột nhiên nói nhỏ bên tai nàng, giọng nói nhẹ nhàng như sợ ầm ĩ đến nàng.
Lạc Song còn chưa kịp phản ứng, y đã dùng tay kết ấn, dưới đất đột nhiên có luồng ánh sáng tỏa ra bốn phía, bao quanh cả hai người. Mà dưới chân nàng, có một màn đen tối đang dần hiện ra, đó là sự đen tối vô hạn, tựa như mãnh thú đang vươn nanh múa vuốt, muốn nuốt chửng bọn họ vào bụng.
Nàng mở to hai mắt, đó là…
“Hư Không!” Có kẻ trong Ma tộc hoảng hốt la lên, bọn yêu ma xung quanh cũng rối rít dừng lại, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía này.
Nhìn bóng đêm đang dần lan rộng ra, trí nhớ của đêm đó lại như hiện ra trước mắt. Cảm giác sợ hãi từ đáy lòng như muốn vọt ra ngoài, nàng mở lớn hai mắt, muốn giãy dụa nhưng lại không nhúc nhích được.
“Không…Không cần!” Nàng gầm lên, nhưng không thể ngăn cản được Hư Không đang dần nuốt chửng mình, bóng đêm càng ngày càng lan tỏa. Chỉ trong chốc lát, tất cả như đã rơi vào trong đen tối. Đó là một màn đêm tĩnh mịch, hoàn toàn không có một tia sáng, giống hệt như lần trước. Không có gì cả, chỉ có nàng, chỉ một mình nàng.
“Đừng sợ!” Thân thể chợt bị siết chặt, có người đang ôm lấy nàng, khẽ vuốt lên ánh mắt của nàng “Đừng sợ….Ta ở nơi này, ta ở cùng nàng!” Giọng nói y nhẹ nhàng như gió xuân, thật quen thuộc.
Nàng cảm giác được mình đã có thể động đậy, xoay người cố sức ôm lấy người bên cạnh, sợ hãi khiến nàng không ngừng run rẩy “Ca ca….ca ca…Muội không muốn ở đây, không muốn ở đây!”
Người bên cạnh cứng đờ, bàn tay xoa nhẹ đỉnh đầu nàng nhưng không cách nào xóa đi nỗi sợ hãi của nàng, nước mắt nàng như cỏ dại không ngừng lan tràn, gắt gao túm lấy người trước mắt, nói mấy câu rời rạc.
“Lạc Nhi sợ…sợ lắm…huynh dẫn muội đi, dẫn muội đi!”
Y không trả lời, chỉ càng ôm chặt lấy nàng.
“Lạc Nhi không ngoan! Lén huynh đi trộm Thiên Kiếm, huynh tức giận lắm đúng không? Phạt Lạc Nhi đi có phải không? Cho nên mới không đến cứu muội? Ca ca!”
“Anh Lạc!” Người trước mắt rốt cuộc mở miệng, giọng nói trầm thấp như đang đè nén điều gì.
Giọng nói xa lạ mà lại quen thuộc như thế, khiến nàng sửng sốt, tỉnh táo lại một chút “Thính…Phong? Sao huynh lại ở đây, sao còn chưa đi?” Lẽ ra y nên bỏ lại nàng!
“Nàng không sao chứ?” Y vừa vuốt tóc nàng, vừa nhẹ giọng khuyên “Chúng ta đã trốn thoát rồi!”
“Thật sao?” Nàng muốn chắc chắn.
“Ừ!”
Nàng cắn cắn đầu lưỡi, cơn đau chợt truyền đến, lúc này nàng mới tin, tỉnh táo lại một chút nhưng tay vẫn cứ túm chặt lấy, không hề nới lỏng “Thính Phong…Thính Phong, ta….ta còn sống! Sống…” Y không gạt nàng.
“…..”
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác “Thính Phong! Chúng ta có thể thoát ra ngoài sao?”
“Ừ!”
“Được, ta…ta tin huynh một lần!” nàng sẽ tin y lần này! “Thính Phong, ngoài ca ca ra, ta không dám tin ai khác đâu! Huynh chưa từng gạt ta, nên….ta sẽ tin huynh một lần!”
“….” Y không đáp lại.
Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ nhàn nhạt, ấm áp, Lạc Song hít thật sâu, tâm tình lúc này mới từ từ trầm tĩnh lại. Nàng ngảng đầu nhìn, lại chỉ thấy một mảng đen tối, đành từ bỏ, siết chặt tay. Nàng mỗi khi sợ hãi liền sẽ nói thật nhiều, lúc này đành tiếp tục tự mình lẩm bẩm.
“Thính Phong, ta đã từng nói với huynh…Ta không sợ chết! Thật ra, ta…sợ đau lắm! Rất sợ!” Nàng cắn răng, cơn đau trên người lại càng mãnh liệt.
Người trước mắt khẽ chuyển cánh tay, cố sức ôm chặt lấy thân thể run rẩy của nàng.
“Thính Phong, ta sợ đau, cho nên….Ta chỉ có thể ngủ, ca ca nói ngủ sẽ không đau nữa!”
Y yên lặng một lúc “….Ngủ sao?”
“Ừ!” Nàng dụi dụi vào y phục trước ngực y gật đầu “Ta luôn mệt mỏi, luôn muốn ngủ….Huynh nắm chặt tay ta đi, đừng để ta ngủ quá lâu! Trời vừa sáng phải đánh thức ta dậy!”
“Ừ!” Tay y đặt lên tay nàng, bắt lấy mạch.
Lúc này nàng mới yên tâm nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút, lại cảm thấy như chưa nói rõ “Thính Phong, lỡ như…nếu gọi mãi mà ta vẫn không tỉnh, đừng mang ta trở về nữa, đừng để mọi người nhìn thấy….chỉ cần mang Thiên Kiếm trở về là tốt rồi!”
“….” Y không nói.
Giọng nói của nàng càng lúc càng nặng, mắt vừa nhắm rồi lại cố mở ra, phối hợp với mấy câu lẩm bẩm lại không mạch lạc kia, nàng cũng không rõ nàng đang nói gì.
“Thính Phong, nếu ta thật sự không thể tỉnh lại, huynh….đừng tìm mấy vị Thượng tiên gì đó, Thượng tiên…cũng không phải toàn là người tốt đâu!”
“….”
“Thính Phong! Nếu huynh không phải là Thượng tiên, sau này nhìn thấy tên Thượng tiên kia, huynh phải giúp ta mắng hắn….có được không?”
Mí mắt nàng càng lúc càng nặng, sắp không chịu được rồi.
“….Mắng cái gì?”
“Mắng hắn….tên phản bội, không có lương tâm, nói không giữ lời, tiểu…nhân! Không thích ta…cũng không sao. Cứ khiến hắn…cả đời này…cũng không có ai yêu!”
“Ừ!” Y gật đầu, nghiêng thân ôm nàng càng chặt “Còn gì nữa không?”
“Còn có….sau này nhìn thấy tên mặc bạch y nào rơi trong vũng bùn….cũng không thèm cứu hắn*! Còn phải….ném vào người hắn…mấy nắm bùn nữa!” Còn phải chọn loại bùn nào vừa bẩn vừa thối, nàng bổ sung trong lòng, mí mắt sắp dính vào nhau. (*phiên ngoại Bạch Trúc nè, nhớ hơm :3)
Y dường như nghe đến hứng thú, tiếp tục hỏi “Còn gì nữa không?”
“Còn có….” Nàng nghĩ nghĩ, còn gì nữa? “Còn có một người….nhưng quên rồi!”
“Ừ!” Y tiếp lấy thân thể mềm nhũn của nàng, thương yêu ôm lấy, nghe nàng nói này nói nọ, tiếp lời nói: “Vậy nghe ta nói có được không?”
“…..” Nàng không còn tỉnh táo nữa, một lúc lâu mới khẽ đáp “ừm!”
“Lạc Nhi, người kia gọi nàng là Lạc Nhi đúng không?”
“…..”
“Lạc Nhi, Hư Không này ta đã đến rất nhiều lần, biết rõ phải ra như thế nào, không cần phải lo”
“…..”
“Lạc Nhi, cuộc đời này ta phải gánh vác quá nhiều thứ, không thể một lòng vì nàng! Ta làm việc gì cũng phải lấy bá tánh làm trọng, nếu như giữ nàng và bá tánh ta chỉ có thể chọn một, ta vẫn có thể sẽ rời bỏ nàng!”
“…..”
“Lạc Nhi, nếu như có kiếp sau, ta không phải Thượng tiên, nàng không phải nữ thần, ta sẽ bao giờ để nàng hi sinh một chút nào, nguyện làm một đôi vợ chồng bình thường.”
“….”
“Lạc Nhi….Ta không phải Thính Phong, ta là Bạch Trúc!”
“…..”
Người trong lòng đã không còn nhúc nhích, hắn nghiêng người buông nàng ra, mặc dù không nhìn rõ, nhưng hắn có thể chính xác chạm vào mặt nàng, như hắn đoán, trên mặt đã ẩm ướt. Thở dài một tiếng, hắn nhẹ nhàng lau đi.
Nàng có lẽ đã sớm phát hiện, nhưng vẫn thà tin hắn là Thính Phong chứ không muốn tin tưởng hắn lần nữa.
Mày rậm nhíu chặt, hắn không do dự nữa, một tay kết ấn, niệm chú. Phía trên dần xuất hiện một ánh sáng yếu ớt, càng lúc càng rõ ràng, dần dần tạo thành một lối vào. Sắc mặt hắn hơi lạnh đi, ôm chặt lấy Lạc Song, bay lên.
Nếu có kiếp sau, ta không phải Thượng tiên, nàng không phải nữ thần….Ta sẽ chỉ che chở cho một mình nàng!
“Ta?” Lạc Song sửng sốt, nhếch khóe môi “Ta tự có cách để về! Huynh đi trước đi!”
“Cách gì?” Y hỏi tới, nghe qua thôi đã biết là nói dối rồi “Cô không biết nói dối đâu!”
Lạc Song cứng họng, cơn đau trong cơ thể càng tăng lên, nàng đau đến không thể đứng thẳng nổi.
Mi tâm y càng nhíu chặt, chìm chằm chằm nàng, tay siết chặt, như ẩn nhẫn điều gì, một lúc lâu sau mới đỡ nàng dậy “Ta dẫn cô đi!”
“Thính Phong!” Nàng nắm ngược lại tay y “Nếu như huynh mang theo ta, huynh sẽ không thể thoát được!” Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng máu trên người nàng, còn có linh khí khó thể áp chế này, chỉ cần là kẻ có một ít yêu thuật cũng đã đủ tìm được nàng.
Y không nói, chỉ càng ôm chặt nàng, một tay kết ấn muốn giúp nàng chữa thương, lại bị sức mạnh to lớn trong cơ thể nàng đánh văng ra, ngón tay thon dài trắng nõn đã nhanh chóng bị bỏng, lộ ra màu đỏ thẫm.
“Đừng phí sức nữa!” Lạc Song kéo tay y xuống, chậm rãi cười một tiếng “Thính Phong, cảm ơn huynh, ta vốn không có ai là bằng hữu, chỉ có huynh….Nếu có cơ hội, ta thật muốn trở thành….tri kỉ của huynh!”
Y vẫn cứ bất động, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm người trong lòng, sâu không thấy đáy. Ánh mắt kia quá mức rõ ràng, rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy mọi tâm tư bên trong.
Lạc Song bị y nhìn đến không được tự nhiên, dời đầu đi chỗ khác. Nàng khẽ đẩy tay y ra, lui về phía sau một bước, đuổi y đi.
Thế nhưng y lại kéo tay nàng lại, giọng nói trầm thấp đến không thể nghe nổi: “Cô…tin ta như vậy sao?”
Lạc Song sửng sốt, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen như mực kia, hơi bối rối rũ mắt xuống, gượng gạo nhếch môi cười: “Huynh nói gì thế, nếu ta không tin huynh, sao lại đưa Thiên Kiếm cho huynh?”
Ánh mắt y khẽ híp lại, không nhìn nàng nữa, tiến lên một bước kéo tay nàng về phía mình, ôm nàng vào lòng.
“Thính Phong, huynh….” Lạc Song hoảng hốt,đang định giãy dụa.
Sau lưng chợt đau nhức, nàng đã không thể động đậy nữa, y điểm huyệt của nàng? Nàng còn không kịp kinh ngạc, bốn phía đã dần truyền đến tiếng bước chân. Y không nói thêm gì nữa, thu hồi Thiên Kiếm,ôm ngang nàng nhanh chóng bay đi.
Y bay nhanh vô cùng, chỉ trong chốc lát đã thấy cửa “Sinh” đang ở trước mắt, chỉ là lúc này, đã có vô số trọng binh đứng gác ở cửa.
“Đại hộ pháp có lệnh, bất cứ kẻ nào cũng không được ra khỏi Ma giới, kẻ nào vi phạm giết không tha!” Yêu ma đứng canh cửa lớn tiếng truyền lệnh “Nhị hộ pháp đã bị hãm hại, nếu như có kẻ nào trông giống như Nhị hộ pháp lập tức thông báo!”
Lạc Song nhìn cả đám người kia, Thượng Phong là Thượng tiên, những kẻ này tuyệt đối không thể cản y. Điều kiện tiên quyết là không có nàng, thở dài một tiếng, y có thể kiên trì bao lâu chứ.
“Thính Phong!” Nàng khẽ gọi “Nếu như huynh ra ngoài, phiền huynh giúp ta nói với phu quân ta một câu,…nếu…nếu như hắn dám làm việc gì ngốc nghếch….Lạc Nhi vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn!”
Y quay phắt đầu lại,có mấy phần tức giận “Cô nghĩ là….ta sẽ bỏ lại cô?”
“Không phải nghĩ!” Nàng cười “Mà huynh phải như thế! Có Thiên Kiếm, có thể cản được Ma Thần xuất thế, nó….càng quan trọng hơn ta!” Nàng chỉ là một kẻ sắp chết, so với Thiên Kiếm, nàng chẳng là gì. Cho dù…cho dù nàng có thể ra ngoài, cũng không thể sống được bao lâu nữa.
“Ta sẽ không để cô lại!” Sắc mặt y càng nặng nề hơn, ánh mắt như nhìn thấu lòng người, thẳng tắp nhìn về phía Lạc Song, cắn chặt răng, từng chữ từng chữ nói. Nhìn vẻ kiên định này của y, ai cũng có thể nhìn thấy quyết tâm của y.
Thế nhưng Lạc Song đã không còn sức lực để nhìn nữa. Sức mạnh phản phệ trên người càng lúc càng mạnh, nàng đã không còn sức, mắt cũng dần mơ hồ. Càng cố mở mắt, mí mắt lại càng nặng nề trĩu xuống.
Xa xa truyền đến từng trận ma khí cuồn cuộn, Xích Hải và Phi Diễm cưỡi kiếm bay nhanh đến, hiển nhiên là đã trông thấy họ.
“Bắt lại!” Xích Hải lớn tiếng ra lệnh.
Lạc Song quýnh lên, nàng muốn giục Thính Phong mau đi đi, nhưng nàng lại không thể, cơn đau đớn trên người càng tăng thêm, ngoài ra còn có cảm giác choáng váng như đang muốn nhấn chìm nàng.
“Đáp ứng ta, cố gắng cầm cự thêm nửa canh giờ nữa thôi, được không?” Y đột nhiên nói nhỏ bên tai nàng, giọng nói nhẹ nhàng như sợ ầm ĩ đến nàng.
Lạc Song còn chưa kịp phản ứng, y đã dùng tay kết ấn, dưới đất đột nhiên có luồng ánh sáng tỏa ra bốn phía, bao quanh cả hai người. Mà dưới chân nàng, có một màn đen tối đang dần hiện ra, đó là sự đen tối vô hạn, tựa như mãnh thú đang vươn nanh múa vuốt, muốn nuốt chửng bọn họ vào bụng.
Nàng mở to hai mắt, đó là…
“Hư Không!” Có kẻ trong Ma tộc hoảng hốt la lên, bọn yêu ma xung quanh cũng rối rít dừng lại, vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía này.
Nhìn bóng đêm đang dần lan rộng ra, trí nhớ của đêm đó lại như hiện ra trước mắt. Cảm giác sợ hãi từ đáy lòng như muốn vọt ra ngoài, nàng mở lớn hai mắt, muốn giãy dụa nhưng lại không nhúc nhích được.
“Không…Không cần!” Nàng gầm lên, nhưng không thể ngăn cản được Hư Không đang dần nuốt chửng mình, bóng đêm càng ngày càng lan tỏa. Chỉ trong chốc lát, tất cả như đã rơi vào trong đen tối. Đó là một màn đêm tĩnh mịch, hoàn toàn không có một tia sáng, giống hệt như lần trước. Không có gì cả, chỉ có nàng, chỉ một mình nàng.
“Đừng sợ!” Thân thể chợt bị siết chặt, có người đang ôm lấy nàng, khẽ vuốt lên ánh mắt của nàng “Đừng sợ….Ta ở nơi này, ta ở cùng nàng!” Giọng nói y nhẹ nhàng như gió xuân, thật quen thuộc.
Nàng cảm giác được mình đã có thể động đậy, xoay người cố sức ôm lấy người bên cạnh, sợ hãi khiến nàng không ngừng run rẩy “Ca ca….ca ca…Muội không muốn ở đây, không muốn ở đây!”
Người bên cạnh cứng đờ, bàn tay xoa nhẹ đỉnh đầu nàng nhưng không cách nào xóa đi nỗi sợ hãi của nàng, nước mắt nàng như cỏ dại không ngừng lan tràn, gắt gao túm lấy người trước mắt, nói mấy câu rời rạc.
“Lạc Nhi sợ…sợ lắm…huynh dẫn muội đi, dẫn muội đi!”
Y không trả lời, chỉ càng ôm chặt lấy nàng.
“Lạc Nhi không ngoan! Lén huynh đi trộm Thiên Kiếm, huynh tức giận lắm đúng không? Phạt Lạc Nhi đi có phải không? Cho nên mới không đến cứu muội? Ca ca!”
“Anh Lạc!” Người trước mắt rốt cuộc mở miệng, giọng nói trầm thấp như đang đè nén điều gì.
Giọng nói xa lạ mà lại quen thuộc như thế, khiến nàng sửng sốt, tỉnh táo lại một chút “Thính…Phong? Sao huynh lại ở đây, sao còn chưa đi?” Lẽ ra y nên bỏ lại nàng!
“Nàng không sao chứ?” Y vừa vuốt tóc nàng, vừa nhẹ giọng khuyên “Chúng ta đã trốn thoát rồi!”
“Thật sao?” Nàng muốn chắc chắn.
“Ừ!”
Nàng cắn cắn đầu lưỡi, cơn đau chợt truyền đến, lúc này nàng mới tin, tỉnh táo lại một chút nhưng tay vẫn cứ túm chặt lấy, không hề nới lỏng “Thính Phong…Thính Phong, ta….ta còn sống! Sống…” Y không gạt nàng.
“…..”
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác “Thính Phong! Chúng ta có thể thoát ra ngoài sao?”
“Ừ!”
“Được, ta…ta tin huynh một lần!” nàng sẽ tin y lần này! “Thính Phong, ngoài ca ca ra, ta không dám tin ai khác đâu! Huynh chưa từng gạt ta, nên….ta sẽ tin huynh một lần!”
“….” Y không đáp lại.
Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ nhàn nhạt, ấm áp, Lạc Song hít thật sâu, tâm tình lúc này mới từ từ trầm tĩnh lại. Nàng ngảng đầu nhìn, lại chỉ thấy một mảng đen tối, đành từ bỏ, siết chặt tay. Nàng mỗi khi sợ hãi liền sẽ nói thật nhiều, lúc này đành tiếp tục tự mình lẩm bẩm.
“Thính Phong, ta đã từng nói với huynh…Ta không sợ chết! Thật ra, ta…sợ đau lắm! Rất sợ!” Nàng cắn răng, cơn đau trên người lại càng mãnh liệt.
Người trước mắt khẽ chuyển cánh tay, cố sức ôm chặt lấy thân thể run rẩy của nàng.
“Thính Phong, ta sợ đau, cho nên….Ta chỉ có thể ngủ, ca ca nói ngủ sẽ không đau nữa!”
Y yên lặng một lúc “….Ngủ sao?”
“Ừ!” Nàng dụi dụi vào y phục trước ngực y gật đầu “Ta luôn mệt mỏi, luôn muốn ngủ….Huynh nắm chặt tay ta đi, đừng để ta ngủ quá lâu! Trời vừa sáng phải đánh thức ta dậy!”
“Ừ!” Tay y đặt lên tay nàng, bắt lấy mạch.
Lúc này nàng mới yên tâm nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút, lại cảm thấy như chưa nói rõ “Thính Phong, lỡ như…nếu gọi mãi mà ta vẫn không tỉnh, đừng mang ta trở về nữa, đừng để mọi người nhìn thấy….chỉ cần mang Thiên Kiếm trở về là tốt rồi!”
“….” Y không nói.
Giọng nói của nàng càng lúc càng nặng, mắt vừa nhắm rồi lại cố mở ra, phối hợp với mấy câu lẩm bẩm lại không mạch lạc kia, nàng cũng không rõ nàng đang nói gì.
“Thính Phong, nếu ta thật sự không thể tỉnh lại, huynh….đừng tìm mấy vị Thượng tiên gì đó, Thượng tiên…cũng không phải toàn là người tốt đâu!”
“….”
“Thính Phong! Nếu huynh không phải là Thượng tiên, sau này nhìn thấy tên Thượng tiên kia, huynh phải giúp ta mắng hắn….có được không?”
Mí mắt nàng càng lúc càng nặng, sắp không chịu được rồi.
“….Mắng cái gì?”
“Mắng hắn….tên phản bội, không có lương tâm, nói không giữ lời, tiểu…nhân! Không thích ta…cũng không sao. Cứ khiến hắn…cả đời này…cũng không có ai yêu!”
“Ừ!” Y gật đầu, nghiêng thân ôm nàng càng chặt “Còn gì nữa không?”
“Còn có….sau này nhìn thấy tên mặc bạch y nào rơi trong vũng bùn….cũng không thèm cứu hắn*! Còn phải….ném vào người hắn…mấy nắm bùn nữa!” Còn phải chọn loại bùn nào vừa bẩn vừa thối, nàng bổ sung trong lòng, mí mắt sắp dính vào nhau. (*phiên ngoại Bạch Trúc nè, nhớ hơm :3)
Y dường như nghe đến hứng thú, tiếp tục hỏi “Còn gì nữa không?”
“Còn có….” Nàng nghĩ nghĩ, còn gì nữa? “Còn có một người….nhưng quên rồi!”
“Ừ!” Y tiếp lấy thân thể mềm nhũn của nàng, thương yêu ôm lấy, nghe nàng nói này nói nọ, tiếp lời nói: “Vậy nghe ta nói có được không?”
“…..” Nàng không còn tỉnh táo nữa, một lúc lâu mới khẽ đáp “ừm!”
“Lạc Nhi, người kia gọi nàng là Lạc Nhi đúng không?”
“…..”
“Lạc Nhi, Hư Không này ta đã đến rất nhiều lần, biết rõ phải ra như thế nào, không cần phải lo”
“…..”
“Lạc Nhi, cuộc đời này ta phải gánh vác quá nhiều thứ, không thể một lòng vì nàng! Ta làm việc gì cũng phải lấy bá tánh làm trọng, nếu như giữ nàng và bá tánh ta chỉ có thể chọn một, ta vẫn có thể sẽ rời bỏ nàng!”
“…..”
“Lạc Nhi, nếu như có kiếp sau, ta không phải Thượng tiên, nàng không phải nữ thần, ta sẽ bao giờ để nàng hi sinh một chút nào, nguyện làm một đôi vợ chồng bình thường.”
“….”
“Lạc Nhi….Ta không phải Thính Phong, ta là Bạch Trúc!”
“…..”
Người trong lòng đã không còn nhúc nhích, hắn nghiêng người buông nàng ra, mặc dù không nhìn rõ, nhưng hắn có thể chính xác chạm vào mặt nàng, như hắn đoán, trên mặt đã ẩm ướt. Thở dài một tiếng, hắn nhẹ nhàng lau đi.
Nàng có lẽ đã sớm phát hiện, nhưng vẫn thà tin hắn là Thính Phong chứ không muốn tin tưởng hắn lần nữa.
Mày rậm nhíu chặt, hắn không do dự nữa, một tay kết ấn, niệm chú. Phía trên dần xuất hiện một ánh sáng yếu ớt, càng lúc càng rõ ràng, dần dần tạo thành một lối vào. Sắc mặt hắn hơi lạnh đi, ôm chặt lấy Lạc Song, bay lên.
Nếu có kiếp sau, ta không phải Thượng tiên, nàng không phải nữ thần….Ta sẽ chỉ che chở cho một mình nàng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook