Lục Giới Phong Thần
-
Chương 9: Khu Vực Tam Giác
Nhóm dịch: Tiên Môn
Dịch giả: Iris Nguyen
Biên: LụcTầnDương
Đăng tại:
Thiếu nữ áo tím chớp chớp đôi mắt nhìn Diệp Thần, tỏ vẻ thất vọng mà nói: “Cũng không phải là muội chưa từng nhìn qua, mất mớ gì mà phải tỏ vẻ cơ chứ?”
Mặt Diệp Thần tối sầm lại, trong đầu mơ mơ màng màng nhớ chuyện năm xưa.
“Thế sao muội lại trở về?” Diệp Thần sau khi bình tâm lại liền hỏi.
“Ta vì nhớ huynh nên mới trở lại đấy” Thiếu nữ áo tím nở nụ cười để lộ một hàm răng trắng tinh, đôi mắt híp lại, cong cong như trăng khuyết, nói.
“Muội có thể để cho ta mặc xong quần áo trước được không?” Diệp Thần chăm chăm nhìn thiếu nữ.
“Huynh mặc vào đi, muội có cấm huynh mặc quần áo vào đâu nào.”
Hắc tuyến trên mặt Diệp Thần xuất hiện ngày ngày càng nhiều, “Muội không đi ra làm sao mà ta mặc được.”
“Có cái gì đặc biệt hơn người khác đâu? Nó cũng không phải là thứ hiếm lạ gì, nếu không chịu cho nhìn thì không nhìn.” cô gái chu mỏ một cái, thoáng nhìn qua Diệp Thần, hiện lên vẻ mặt đanh đá rồi xoay người rời khỏi phòng.
Diệp Thần cười khổ, đứng dậy mặc quần áo, vừa bước ra khỏi phòng liền bị cô gái kéo tay lại mà nói: “Nhị ca, cùng ta đi dạo một chút đi. Nhà bên ngoại đúng thật là cực kì nhàm chán, làm ta bức bối, khó chịu muốn chết.”
Nữ tử áo tím này vốn là Diệp Văn, con gái của Diêp Lâm. Từ thuở ấu thơ, Diệp Văn cùng Diệp Thần luôn luôn quấn quýt bên nhau, nửa bước cũng chẳng rời. Còn Diệp Hị và Diệp Thiên thì thân thiết với nhau hơn.
Về việc mà Diệp Văn có danh xưng là "tiểu ma nữ” thì Diệp Thần cũng có chút liên quan.
Chuyện là lúc bé Diệp Văn rất thích đi theo sau Diệp Thần vì nói cho đúng ra thì trong đám đồng trang lứa, cậu ta có uy thế mạnh nhất, Diệp Văn có thể cậy vào đó mà chỉnh đốn từng người trong đội ngũ. Ai trong thấy cô đều như là chuột thấy mèo, nhanh nhanh chạy trốn.
[Bạn đang đọc truyện tại ]
“Thôi được, dù sao cũng lâu rồi ta chưa có đi dạo phố. Xong rồi là không được phá phách nữa đâu đấy, nếu không sau này chính là muội sẽ phải tự lãnh lấy hậu quả a" Diệp Thần nói.
“Chắc chắn mà”. Diêp Văn kiên quyết.
“Có ma mới tin được lời muội nói” - Hắn liếc nhẹ Diệp Văn.
Diệp Văn nhẹ nhàng cười tươi mà đằm thắm, hàm răng trắng đều tựa như trái bắp xinh.
Diệp Thần rất nuông chiều cô, vì trải qua ba năm, mọi người đều không coi trọng hắn cho lắm. Riêng chỉ có mỗi Diệp Văn là một lòng bảo vệ và yêu thương hắn. Chỉ cần nghe được ai nói xấu Diệp Thần, cô tuyệt đối sẽ không buông tha.
Lúc Diệp Thần uy phong nhất, bên cạnh hắn không nhất định chỉ có tiểu nhân. Nhưng khi trong tay hắn không còn có gì thì nàng vẫn trước sau như một, đối tốt với hắn, thể hiện được một tình cảm chân thành.
Hai người bước ra cửa. Diệp Vân tuy hoạt bát nhưng vẫn có nét ôn hòa, khác hẳn với những gì mà người khác nói về cô.
Ngoài đường tiếng của những thương buôn có to có nhỏ vang lên, những sạp hàng quán đều nơm nớp lo sợ, phải dè chừng, không dám nói chuyện lung tung. Dù chỉ có bán chút hoa quả họ cũng tình nguyện chủ động dâng cốt lấy lòng. (Biên: haizz, đúng là ma nữ)
“Tứ tiểu thư, ăn thử chút mứt hoa quả này đi, vị chua chua ngọt ngọt, ngon lắm ạ.”
“Tứ Tiểu thư à, cái này tại hạ vừa mới làm, mời tiểu thư nhận dùm nha...”
Đi hết một vòng, Diệp Văn tay xách nách mang, ôm không xuể phải nhờ Diệp Thần cầm phụ không ít. (Biên: ta cũng muốn như tiểu ma đầu này)
Những thứ mà mấy người thương gia thủ thỉ đưa cho Diệp Văn đều là hàng tốt.
Long Dương trấn nắm giữ ba đầu đường lớn, ba đầu đường này tạo thành một hình tam giác.
Khu vực tam giác không thuộc về quyền quản lí của bất kì một gia tộc nào cả và vì đây là khu vực chung nên tam đại gia tộc đều có sản nghiệp riêng ở nơi này.
Chính bởi vì đây là khu vực chung nên không cần phải giao nộp cống vật cho bất kì gia tộc nào nên các tiểu thương tập trung ở nơi này khá đông đúc, thương phẩm buôn bán cực kì đa dạng, muôn màu muôn vẻ, giá cả lại rất phải chăng, có thể gọi nơi này là một cái chợ nhỏ.
Khi còn bé, các thiếu gia của các gia tộc lớn rất thích tụ tập, chơi đùa ở nơi này. Nơi này còn là nơi tụ tập rất nhiều bảo vật cổ quái, có người ham mê đào bảo vật đến nỗi tổn hại pháp khí.
Khi Diệp Thần và Diệp Văn đến khu vực tam giác, nơi này đang hết sức sôi nổi. Tiếng tiểu thương rao hàng, tiếng người bắt chuyện ầm ĩ liên tiếp lọt vào tai mọi người nơi đó.
“Đã lâu rồi không đến nơi này a...” Diệp Thần cười cười cảm thán. Kể từ năm thứ hai, khi tu vi của hắn không thể đột phá vào tầng thứ ba. Diệp Thần rất ít khi xuất môn nên cũng không thể có việc để mà hắn cố tình đến nơi này dạo chơi.
“Muội cũng mấy tháng rồi không đến đây, nơi này càng ngày càng náo nhiệt hẳn lên.” Diệp Văn sôi nổi, hoạt bát hệt như một con ma tước nhỏ.
Diệp Thần chậm rãi đi bên cạnh, dạo quanh khu vực tam giác. Trong tay hắn là một thanh đoản kiếm màu đen kịt. Thanh đoản kiếm này chính là thứ hắn tìm mua được tại nơi đây.
Đoản kiếm tuy chưa được tính là pháp khí, nhưng so với một số loại binh khí bình thường khác thì độ bền bỉ cao hơn rất nhiều. Chất liệu gỗ tương đối cao cấp, khi giao đấu cùng một số loại binh khí khác cũng chiếm được ưu thế khá lớn.
Diệp Thần đi vòng quanh khắp các ngõ ngách, sau cùng chọn dừng chân lại tại một cái sạp nhỏ của một ông lão. Ông lão tay cầm một tẩu thuốc, đang lười biếng dựa vào góc tường phơi nắng mà hút thuốc.
Diệp thần chỉ là thử vận may tìm đến, nào ngờ ba năm trôi qua ông lão vẫn ở chỗ này.
Ông lão thấy người đến liền lập tức lên tinh thần. Nhìn thấy Diệp Thần, miệng cười toe toét nói: “Diệp Thiếu gia vừa ý mặt hàng nào của lão phu thì lão đều giảm giá năm phần.”
Diệp Thần quét mắt nhìn hết một lượt tất cả các mặt hàng được bày bán trước mặt mình. Hàng hóa thì rất nhiều, nhưng cái lọt vào mắt Diệp Thần thì ngược lại một món cũng không có.
Diệp Thần lắc đầu nói: “Mấy thứ này của Lão đều là hàng phổ thông, mua cũng không có tác dụng gì nhiều!”
Ông lão vừa nghe xong lời Diệp Thần nói liền đưa mắt nhìn bốn phía, thần bí nói: “Diệp thiếu gia không biết chứ chỗ ta hai năm trước đã lấy được một món đồ. Từ đó đến nay ta luôn giữ bên mình, không dám lấy ra, sợ rước lấy phiền toái. Hiện tại, nể tình Diệp thiếu gia đến chiếu cố sạp nhỏ của ta, ta cũng không có giấu diếm làm gì nữa, chỉ cần Diệp Thiếu gia vừa mắt, ta cũng tuyệt đối giảm giá cho ngài năm phần!
Diệp thần nhìn dáng vẻ thần bí của lão cười nói: “Vậy lão liền lấy ra cho ta xem, nếu thực sự là bảo vật, ta đảm bảo một phân tiền cũng không trả thiếu cho lão.”
Ông lão mừng rỡ, vội vàng từ trong áo lôi ra một cái túi vải bẩn thỉu, cái túi hiện lên một màu kim sắc, chỉ dài hơn một thước, đường kính của miệng túi còn chưa đến một thước.
“Chính là cái túi này sao?” Diệp Thần nhíu mày nói.
[Bạn đang đọc truyện tại ]
Ông lão tiếp lời: “Diệp thiếu gia, cái túi này không có giống mấy cái túi thông thường đâu, tuy rằng với kiến thức hạn hẹp của già không thể biết được cái túi này có thể dùng làm gì nhưng ta đã thử qua, dùng lữa đốt nó, nó cũng không cháy, dùng dao cắt cũng không đứt. Nếu là túi vải thông thường gặp lửa sẽ hóa tro huống chi là dùng dao cắt.”
Diệp Thần nghe thấy thế cũng rất hứng thú, bán tín bán nghi hỏi: “Có thật thế không?”
“Nếu Diệp Thiếu gia không tin, ngay bây giờ ta sẽ cho Diệp Thiếu gia tận mắt chứng kiến.” Ông lão nói xong liền lấy ra một thanh đoản đao, dùng sức cắt cái túi vải, nhưng cái túi vẫn không bị hư hỏng gì, thậm chí ngay cả mộtvết đao cũng không thấy được. Sau đó ông lão lại dùng lửa thiêu cái túi, nhưng vải cũng không có chút phản ứng gì. Quả thật là vô cùng lì lợm, nước lửa cũng bất khả xâm phạm.
Diệp Thần nhìn theo một cách ngây dại, nếu đây không phải là pháp khí thì cũng là một bảo vật tuyệt vời a. “Cái túi này giá cả như thế nào" Diệp Thần lấy lại bình tĩnh liền hỏi.
“Nếu Diệp thiếu gia muốn lấy, thì một khối Xích Tinh là đủ rồi. Ngài thấy như thế nào?” Ông lão sau khi nghe ý Diệp Thần muốn mua túi liền cười ha hả nói.
Cầu Thích, Cầu Donate, Cầu Kim Phiếu...
Dịch giả: Iris Nguyen
Biên: LụcTầnDương
Đăng tại:
Thiếu nữ áo tím chớp chớp đôi mắt nhìn Diệp Thần, tỏ vẻ thất vọng mà nói: “Cũng không phải là muội chưa từng nhìn qua, mất mớ gì mà phải tỏ vẻ cơ chứ?”
Mặt Diệp Thần tối sầm lại, trong đầu mơ mơ màng màng nhớ chuyện năm xưa.
“Thế sao muội lại trở về?” Diệp Thần sau khi bình tâm lại liền hỏi.
“Ta vì nhớ huynh nên mới trở lại đấy” Thiếu nữ áo tím nở nụ cười để lộ một hàm răng trắng tinh, đôi mắt híp lại, cong cong như trăng khuyết, nói.
“Muội có thể để cho ta mặc xong quần áo trước được không?” Diệp Thần chăm chăm nhìn thiếu nữ.
“Huynh mặc vào đi, muội có cấm huynh mặc quần áo vào đâu nào.”
Hắc tuyến trên mặt Diệp Thần xuất hiện ngày ngày càng nhiều, “Muội không đi ra làm sao mà ta mặc được.”
“Có cái gì đặc biệt hơn người khác đâu? Nó cũng không phải là thứ hiếm lạ gì, nếu không chịu cho nhìn thì không nhìn.” cô gái chu mỏ một cái, thoáng nhìn qua Diệp Thần, hiện lên vẻ mặt đanh đá rồi xoay người rời khỏi phòng.
Diệp Thần cười khổ, đứng dậy mặc quần áo, vừa bước ra khỏi phòng liền bị cô gái kéo tay lại mà nói: “Nhị ca, cùng ta đi dạo một chút đi. Nhà bên ngoại đúng thật là cực kì nhàm chán, làm ta bức bối, khó chịu muốn chết.”
Nữ tử áo tím này vốn là Diệp Văn, con gái của Diêp Lâm. Từ thuở ấu thơ, Diệp Văn cùng Diệp Thần luôn luôn quấn quýt bên nhau, nửa bước cũng chẳng rời. Còn Diệp Hị và Diệp Thiên thì thân thiết với nhau hơn.
Về việc mà Diệp Văn có danh xưng là "tiểu ma nữ” thì Diệp Thần cũng có chút liên quan.
Chuyện là lúc bé Diệp Văn rất thích đi theo sau Diệp Thần vì nói cho đúng ra thì trong đám đồng trang lứa, cậu ta có uy thế mạnh nhất, Diệp Văn có thể cậy vào đó mà chỉnh đốn từng người trong đội ngũ. Ai trong thấy cô đều như là chuột thấy mèo, nhanh nhanh chạy trốn.
[Bạn đang đọc truyện tại ]
“Thôi được, dù sao cũng lâu rồi ta chưa có đi dạo phố. Xong rồi là không được phá phách nữa đâu đấy, nếu không sau này chính là muội sẽ phải tự lãnh lấy hậu quả a" Diệp Thần nói.
“Chắc chắn mà”. Diêp Văn kiên quyết.
“Có ma mới tin được lời muội nói” - Hắn liếc nhẹ Diệp Văn.
Diệp Văn nhẹ nhàng cười tươi mà đằm thắm, hàm răng trắng đều tựa như trái bắp xinh.
Diệp Thần rất nuông chiều cô, vì trải qua ba năm, mọi người đều không coi trọng hắn cho lắm. Riêng chỉ có mỗi Diệp Văn là một lòng bảo vệ và yêu thương hắn. Chỉ cần nghe được ai nói xấu Diệp Thần, cô tuyệt đối sẽ không buông tha.
Lúc Diệp Thần uy phong nhất, bên cạnh hắn không nhất định chỉ có tiểu nhân. Nhưng khi trong tay hắn không còn có gì thì nàng vẫn trước sau như một, đối tốt với hắn, thể hiện được một tình cảm chân thành.
Hai người bước ra cửa. Diệp Vân tuy hoạt bát nhưng vẫn có nét ôn hòa, khác hẳn với những gì mà người khác nói về cô.
Ngoài đường tiếng của những thương buôn có to có nhỏ vang lên, những sạp hàng quán đều nơm nớp lo sợ, phải dè chừng, không dám nói chuyện lung tung. Dù chỉ có bán chút hoa quả họ cũng tình nguyện chủ động dâng cốt lấy lòng. (Biên: haizz, đúng là ma nữ)
“Tứ tiểu thư, ăn thử chút mứt hoa quả này đi, vị chua chua ngọt ngọt, ngon lắm ạ.”
“Tứ Tiểu thư à, cái này tại hạ vừa mới làm, mời tiểu thư nhận dùm nha...”
Đi hết một vòng, Diệp Văn tay xách nách mang, ôm không xuể phải nhờ Diệp Thần cầm phụ không ít. (Biên: ta cũng muốn như tiểu ma đầu này)
Những thứ mà mấy người thương gia thủ thỉ đưa cho Diệp Văn đều là hàng tốt.
Long Dương trấn nắm giữ ba đầu đường lớn, ba đầu đường này tạo thành một hình tam giác.
Khu vực tam giác không thuộc về quyền quản lí của bất kì một gia tộc nào cả và vì đây là khu vực chung nên tam đại gia tộc đều có sản nghiệp riêng ở nơi này.
Chính bởi vì đây là khu vực chung nên không cần phải giao nộp cống vật cho bất kì gia tộc nào nên các tiểu thương tập trung ở nơi này khá đông đúc, thương phẩm buôn bán cực kì đa dạng, muôn màu muôn vẻ, giá cả lại rất phải chăng, có thể gọi nơi này là một cái chợ nhỏ.
Khi còn bé, các thiếu gia của các gia tộc lớn rất thích tụ tập, chơi đùa ở nơi này. Nơi này còn là nơi tụ tập rất nhiều bảo vật cổ quái, có người ham mê đào bảo vật đến nỗi tổn hại pháp khí.
Khi Diệp Thần và Diệp Văn đến khu vực tam giác, nơi này đang hết sức sôi nổi. Tiếng tiểu thương rao hàng, tiếng người bắt chuyện ầm ĩ liên tiếp lọt vào tai mọi người nơi đó.
“Đã lâu rồi không đến nơi này a...” Diệp Thần cười cười cảm thán. Kể từ năm thứ hai, khi tu vi của hắn không thể đột phá vào tầng thứ ba. Diệp Thần rất ít khi xuất môn nên cũng không thể có việc để mà hắn cố tình đến nơi này dạo chơi.
“Muội cũng mấy tháng rồi không đến đây, nơi này càng ngày càng náo nhiệt hẳn lên.” Diệp Văn sôi nổi, hoạt bát hệt như một con ma tước nhỏ.
Diệp Thần chậm rãi đi bên cạnh, dạo quanh khu vực tam giác. Trong tay hắn là một thanh đoản kiếm màu đen kịt. Thanh đoản kiếm này chính là thứ hắn tìm mua được tại nơi đây.
Đoản kiếm tuy chưa được tính là pháp khí, nhưng so với một số loại binh khí bình thường khác thì độ bền bỉ cao hơn rất nhiều. Chất liệu gỗ tương đối cao cấp, khi giao đấu cùng một số loại binh khí khác cũng chiếm được ưu thế khá lớn.
Diệp Thần đi vòng quanh khắp các ngõ ngách, sau cùng chọn dừng chân lại tại một cái sạp nhỏ của một ông lão. Ông lão tay cầm một tẩu thuốc, đang lười biếng dựa vào góc tường phơi nắng mà hút thuốc.
Diệp thần chỉ là thử vận may tìm đến, nào ngờ ba năm trôi qua ông lão vẫn ở chỗ này.
Ông lão thấy người đến liền lập tức lên tinh thần. Nhìn thấy Diệp Thần, miệng cười toe toét nói: “Diệp Thiếu gia vừa ý mặt hàng nào của lão phu thì lão đều giảm giá năm phần.”
Diệp Thần quét mắt nhìn hết một lượt tất cả các mặt hàng được bày bán trước mặt mình. Hàng hóa thì rất nhiều, nhưng cái lọt vào mắt Diệp Thần thì ngược lại một món cũng không có.
Diệp Thần lắc đầu nói: “Mấy thứ này của Lão đều là hàng phổ thông, mua cũng không có tác dụng gì nhiều!”
Ông lão vừa nghe xong lời Diệp Thần nói liền đưa mắt nhìn bốn phía, thần bí nói: “Diệp thiếu gia không biết chứ chỗ ta hai năm trước đã lấy được một món đồ. Từ đó đến nay ta luôn giữ bên mình, không dám lấy ra, sợ rước lấy phiền toái. Hiện tại, nể tình Diệp thiếu gia đến chiếu cố sạp nhỏ của ta, ta cũng không có giấu diếm làm gì nữa, chỉ cần Diệp Thiếu gia vừa mắt, ta cũng tuyệt đối giảm giá cho ngài năm phần!
Diệp thần nhìn dáng vẻ thần bí của lão cười nói: “Vậy lão liền lấy ra cho ta xem, nếu thực sự là bảo vật, ta đảm bảo một phân tiền cũng không trả thiếu cho lão.”
Ông lão mừng rỡ, vội vàng từ trong áo lôi ra một cái túi vải bẩn thỉu, cái túi hiện lên một màu kim sắc, chỉ dài hơn một thước, đường kính của miệng túi còn chưa đến một thước.
“Chính là cái túi này sao?” Diệp Thần nhíu mày nói.
[Bạn đang đọc truyện tại ]
Ông lão tiếp lời: “Diệp thiếu gia, cái túi này không có giống mấy cái túi thông thường đâu, tuy rằng với kiến thức hạn hẹp của già không thể biết được cái túi này có thể dùng làm gì nhưng ta đã thử qua, dùng lữa đốt nó, nó cũng không cháy, dùng dao cắt cũng không đứt. Nếu là túi vải thông thường gặp lửa sẽ hóa tro huống chi là dùng dao cắt.”
Diệp Thần nghe thấy thế cũng rất hứng thú, bán tín bán nghi hỏi: “Có thật thế không?”
“Nếu Diệp Thiếu gia không tin, ngay bây giờ ta sẽ cho Diệp Thiếu gia tận mắt chứng kiến.” Ông lão nói xong liền lấy ra một thanh đoản đao, dùng sức cắt cái túi vải, nhưng cái túi vẫn không bị hư hỏng gì, thậm chí ngay cả mộtvết đao cũng không thấy được. Sau đó ông lão lại dùng lửa thiêu cái túi, nhưng vải cũng không có chút phản ứng gì. Quả thật là vô cùng lì lợm, nước lửa cũng bất khả xâm phạm.
Diệp Thần nhìn theo một cách ngây dại, nếu đây không phải là pháp khí thì cũng là một bảo vật tuyệt vời a. “Cái túi này giá cả như thế nào" Diệp Thần lấy lại bình tĩnh liền hỏi.
“Nếu Diệp thiếu gia muốn lấy, thì một khối Xích Tinh là đủ rồi. Ngài thấy như thế nào?” Ông lão sau khi nghe ý Diệp Thần muốn mua túi liền cười ha hả nói.
Cầu Thích, Cầu Donate, Cầu Kim Phiếu...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook