Lục Giới Phong Thần
-
Chương 4: Nhục Nhã?
Dịch giả: LụcTầnDương
Biên: LụcTầnDương
Đăng tại:
Dịch giả có điều muốn nói: Hỡi các đồng đạo trên YY giới, dịch truyện cực khổ lắm, nếu được thì anh em nào có thể donate hoặc nói vài câu bình luận ủng hộ mình được không?????
THANKS!!!
[Bạn đang đọc truyện tại ]
Trong lúc ngủ mơ, Diệp Thần khoanh chân ngồi tu luyện ở bên trong Thái Cực Bát Quái đồ, hắn cảm thấy tốc độ tu luyện ở đây nhanh hơn rất nhiều so với thế giới bên ngoài.
Chỉ trong khoảng sáu canh giờ, Diệp Thần có thể cảm giác được cơ thể mình từ Luyện Khí cảnh tầng ba sơ kỳ đã lên đến trung kỳ, đối mặt với tốc độ dạng này, Diệp Thần quả thực không thể lột tả được hết sự vui mừng của mình.
“Dựa theo tốc độ dạng này đi xuống, ta rất nhanh sẽ đột phá đến Luyện Khí cảnh tầng bốn.” Diệp Thần cực kỳ hưng phấn, hơn nữa hắn phát hiện, thần dịch trong Âm Dương ngư lại thêm một giọt, biến thành bốn giọt.
“Lẽ nào loại thần dịch này mỗi ngày đều ngưng tụ ra sao?” Diệp Thần vuốt cằm suy tư đứng lên.
Sau hai ngày, trong Âm Dương ngư lại thêm hai giọt thần dịch, điều này làm Diệp Thần cảm thấy cực kỳ kinh ngạc và hưng phấn.
“Loại thần dịch này ẩn chứa một lượng linh khí cực kì cường đại, đến lúc đó nhất định phải để cho gia gia còn có cha mẹ dùng mới được,
giúp bọn họ đề thăng cảnh giới.” sự hưng phấn của Diệp Thần qua đi, hắn âm thầm gật đầu.
Bất quá, hắn cũng biết Thái Cực Bát Quái đồ là một bí mật không thể nói ra, nếu không tin tức này để lộ ra ngoài, toàn bộ Diệp gia đều đụng phải một tai nạn thật lớn.
Cho nên, hắn nhất định phải nghĩ một cái biện pháp để tự bào chữa, nói rõ lai lịch thần dịch.
Lúc này, trong đại sảnh Diệp gia, Diệp Phần cầm trong một tay một tấm thiệp mời, sắc mặt cực kì khó coi.
“Phần ca, sao sắc mặt khó coi vậy?” Lăng Vân đi đến đại sảnh nhìn thấy Diệp Phần buồn bực, quan tâm tiến lại hỏi.
“Triệu gia đưa thiệp mời tới, nói có đám hỏi giữa Triệu gia cùng Ngô gia.” Diệp Phần ngẩng đầu nhìn Lăng Vân, sắc mặt khó coi, mang theo một tia lo âu.
Lăng Vân cũng run lên, tuy rằng nàng là loại người không thích tiếp xúc bên ngoài (DG: mình cũng không rõ nữa, nếu dịch sai anh em thông cảm, bản con-vert là: tuy rằng nàng là loại nữ lưu hàng người), thế nhưng đối với toàn bộ tình thế trong Long Dương trấn, Lăng Vân vẫn là rất rõ ràng.
Nếu như Ngô gia cùng Triệu gia quan hệ thông gia, thì chắc chắn Diệp gia sẽ rơi vào thế bất lợi, đến lúc đó cục diện ôn hòa của ba đại gia tộc sẽ hoàn toàn thay đổi.
Quan trọng hơn là, Diệp gia cùng Ngô gia đã không còn hòa thuận, căn bản không khả năng có quay về đường sống.
“Ngô gia chỉ có duy nhất một nữ nhi, chẳng lẽ là Ngô Lam đi quan hệ thông gia?” Lăng Vân nói.
“Là Ngô Lam cùng Triệu Phong.” Diệp Phần nói: “Ngô Lam mới vừa từ hôn với Thần nhi nhà ta, nay lại cùng Triệu gia quan hệ thông gia, rồi còn đưa thiệp mời tới, đây không phải rõ ràng là muốn sỉ nhục Diệp gia chúng ta sao?”
“Thì chúng ta không đi, ngược lại sau này còn sẽ đối đầu sống chết với nhau.” Lăng Vân nói.
“Đi, tại sao không đi!” Lúc này, Diệp Thần đi vào phòng khách, mang theo một cổ ngạo khí (Biên: kiêu ngạo) nói.
Diệp Phần cùng Lăng Vân đều nhất thời sửng sốt, Diệp Thần cười nói: “Cha mẹ, là Diệp Thần ta từ Ngô Lam, vì sao chúng ta đi lại mất mặt? Hơn nữa bây giờ không giống như xưa, hài nhi giờ không còn là một phế nhân nữa, ta cũng sẽ nhất định làm cho Ngô gia hối hận không kịp.”
“Con trai ngoan, ngươi nói không sai, Phần ca, chúng ta đi, không chỉ có muốn đi, còn muốn đi với một cỗ khí thế thật lớn, không thể để mất mặt mũi của Diệp gia chúng ta được.” Lăng Vân sau khi nghe Diệp Thần nói xong, phấn chấn bùng phát mà nói.
Diệp Phần cũng hiểu được đạo lý này, tâm trạng liền tốt trở lại, mây đen trên mặt cũng tiêu tan biến thành mây khói, cười lớn: “Chắc chắn phải đi, không thể làm mất mặt mũi của Diệp gia chúng ta được. Thần nhi, ngươi đi cùng ta! Thừa cơ hội này cũng nói cho mọi người biết, Diệp Thần con ta không phải phế vật!”
[Bạn đang đọc truyện tại ]
Chuyện cưới hỏi giữa Triệu gia và Ngô gia trong phút chốc toàn bộ Long Dương trấn đều biết, rất nhiều người trong Long Dương trấn đều không khỏi kinh ngạc.
“Sớm nghe nói Ngô gia bởi vì Diệp Thần không thể tu luyện mà hối hôn, hai nhà xảy ra xung đột lớn nên giờ không còn hòa thuận nữa, bây giờ lại nhanh như vậy liền cùng Triệu gia đám hỏi, lẽ nào Ngô gia muốn cùng Triệu gia đối phó Diệp gia?”
“Ngô gia đây có ý muốn bẻ mặt Diệp gia à, không khí yên tĩnh thường ngay của Long Dương trấn giờ đây náo nhiệt hẳn lên.”
“Ba ngày sau sợ là sẽ có một trò hay để xem.”
Trong lúc mọi người đang bàn luận, rất nhanh đã trôi qua ba ngày, ngày này Trần gia đang giăng đèn kết hoa, tạo ra một khung cảnh sinh động, vui mừng.
Ba năm trước, thời điểm Diệp gia cùng Ngô gia quan hệ thông gia, Diệp gia cũng chỉ tiến hành nghi thức đính hôn đơn giản. Nhưng nay Triệu gia lại làm lớn như vậy, cố ý muốn làm cho Diệp gia phải mất mặt.
Triệu gia phát thiệp mời khắp nơi, mọi người đến chúc như muốn đem cánh cửa của Diệp gia đạp cho hư nát hết.
Diệp Phần cùng Diệp Thần mang theo vài tên gia đinh đến đây tặng không ít lễ vật, hai người đều nở nụ cười, không có hề có một chút gọi là mất mặt.
Mọi người đoán rằng trong tình huống này có một độ tương phản cực kì lớn.
“Diệp gia làm sao lại vui vẻ như vậy, lần này Triệu gia rõ ràng là đang đánh thẳng vào mặt, lẽ nào Diệp gia không biết sao?” Có người nhỏ giọng bàn luận.
“Diệp Thần bị Ngô gia từ hôn, bây giờ còn có mặt mũi mà đi theo, đây là vò giấy sợ thủng sao?”
Tất cả mọi người nhỏ giọng bàn luận, đối với thái độ này của Diệp gia, nghĩ sao cũng không thể ra được, dựa theo tình hình chung, Diệp gia cũng là một trong ba đại gia tộc của Long Dương trấn, mặc kệ thế nào mặt mũi là điều quan trọng nhất, thế nhưng hiện tại Diệp gia làm như vậy, hoàn toàn là đi ngược lại với suy nghĩ của mọi người.
“Triệu gia cùng Ngô gia muốn thấy bộ dạng khó coi của chúng ta, chúng ta thì không thể để cho bọn họ dễ dàng thực hiện được.” Hai ngày này, Diệp Phần ngồi suy nghĩ càng ngày càng rõ ràng hơn, thấy Triệu gia giăng đèn kết hoa náo nhiệt như thế, ngược lại là càng thêm bình tĩnh, một chút cũng không có tức giận.
“Điều hiện tại không phải là Triệu gia cho Diệp gia chúng ta khó coi, mà là chúng ta muốn cho Triệu gia cùng Ngô gia không còn mặt mũi gặp người khác nữa.” Diệp Thần cười nói.
“Triệu huynh, chúc mừng chúc mừng a.” Diệp Phần đi tới cửa nhà Triệu gia cười ha hả rồi chúc phúc, một chút cũng nhìn không ra là trong đầu Diệp Phần đang khó chịu.
Gia gia của Triệu tộc, Triệu Kim đang đứng tại môn khẩu (Biên: cửa ra vào) nghênh tiếp, đến lúc này Triệu gia có vẻ rất nhiệt tình, điều thứ hai là muốn chọc tức một Diệp Phần, và cuối cùng là mặt mũi của Diệp gia.
Nhưng lúc này Triệu Kim nhìn thấy Diệp Phần chuyện trò vui vẻ mà chúc phúc, đây cũng là điều làm Triệu Kim có chút trở tay không kịp, hoàn toàn ngoài ý muốn).
“Ha ha... Diệp huynh khách khí.” Triệu Kim lập tức cũng không biết phải nói cái gì, thật sự là quá đột nhiên, so với dự đoán của hắn phải nói là kém cách xa vạn dặm.
“Thần nhi, còn không mau gọi Triệu bá bá.” Diệp Phần khiển trách.
“Triệu bá bá khỏe.” Diệp Thần cười kêu lên.
Triệu Kim hiện tại cũng phản ứng lại, có gia chủ phong phạm cười nói: “Cháu hiện tại vẫn còn tốt?”
“Rất tốt, có thể ăn có thể uống còn có thể ngủ.” Diệp Thần cười ha hả nói.
Ánh mắt Triệu Kim lộ ra một thần sắc khinh thường, nhưng chỉ chợt lóe lên, cười nói: “Điều này cũng rất tốt, tuy rằng không có thể trở thành cường đại tu sĩ, sau này vẫn là có thể xử lý sản nghiệp gia tộc, điều này cũng có thể vì gia tộc mà cống hiến thật lớn.”
“Triệu bá bá nói rất đúng.” Diệp Thần mỉm cười gật đầu, cũng không có không thần sắc hờn giận gì.
Triệu Kim nhìn thấy Diệp Thần thần sắc không đổi, trong lòng mơ hồ có chút bất an, cũng không nhiều lời, cười nói: “Mời Diệp huynh vào bên trong.”
[Bạn đang đọc truyện tại ]
Diệp Phần cùng Diệp Thần cũng cười thật lớn đi vào, sau khi Triệu Kim nhìn thoáng qua, lập tức khôi phục lại khuôn mặt tươi cười chiêu đãi cái tân khách (Biên: khách mời) khác.
“Ta cứ tưởng là ai tới, thì ra là đại thiên tài của chúng ta.” Lúc này, một người mang theo âm thanh châm chọc truyền tới, cực kỳ chói tai.
Cầu Thích, Cầu Donate, Cầu Kim Phiếu...
Biên: LụcTầnDương
Đăng tại:
Dịch giả có điều muốn nói: Hỡi các đồng đạo trên YY giới, dịch truyện cực khổ lắm, nếu được thì anh em nào có thể donate hoặc nói vài câu bình luận ủng hộ mình được không?????
THANKS!!!
[Bạn đang đọc truyện tại ]
Trong lúc ngủ mơ, Diệp Thần khoanh chân ngồi tu luyện ở bên trong Thái Cực Bát Quái đồ, hắn cảm thấy tốc độ tu luyện ở đây nhanh hơn rất nhiều so với thế giới bên ngoài.
Chỉ trong khoảng sáu canh giờ, Diệp Thần có thể cảm giác được cơ thể mình từ Luyện Khí cảnh tầng ba sơ kỳ đã lên đến trung kỳ, đối mặt với tốc độ dạng này, Diệp Thần quả thực không thể lột tả được hết sự vui mừng của mình.
“Dựa theo tốc độ dạng này đi xuống, ta rất nhanh sẽ đột phá đến Luyện Khí cảnh tầng bốn.” Diệp Thần cực kỳ hưng phấn, hơn nữa hắn phát hiện, thần dịch trong Âm Dương ngư lại thêm một giọt, biến thành bốn giọt.
“Lẽ nào loại thần dịch này mỗi ngày đều ngưng tụ ra sao?” Diệp Thần vuốt cằm suy tư đứng lên.
Sau hai ngày, trong Âm Dương ngư lại thêm hai giọt thần dịch, điều này làm Diệp Thần cảm thấy cực kỳ kinh ngạc và hưng phấn.
“Loại thần dịch này ẩn chứa một lượng linh khí cực kì cường đại, đến lúc đó nhất định phải để cho gia gia còn có cha mẹ dùng mới được,
giúp bọn họ đề thăng cảnh giới.” sự hưng phấn của Diệp Thần qua đi, hắn âm thầm gật đầu.
Bất quá, hắn cũng biết Thái Cực Bát Quái đồ là một bí mật không thể nói ra, nếu không tin tức này để lộ ra ngoài, toàn bộ Diệp gia đều đụng phải một tai nạn thật lớn.
Cho nên, hắn nhất định phải nghĩ một cái biện pháp để tự bào chữa, nói rõ lai lịch thần dịch.
Lúc này, trong đại sảnh Diệp gia, Diệp Phần cầm trong một tay một tấm thiệp mời, sắc mặt cực kì khó coi.
“Phần ca, sao sắc mặt khó coi vậy?” Lăng Vân đi đến đại sảnh nhìn thấy Diệp Phần buồn bực, quan tâm tiến lại hỏi.
“Triệu gia đưa thiệp mời tới, nói có đám hỏi giữa Triệu gia cùng Ngô gia.” Diệp Phần ngẩng đầu nhìn Lăng Vân, sắc mặt khó coi, mang theo một tia lo âu.
Lăng Vân cũng run lên, tuy rằng nàng là loại người không thích tiếp xúc bên ngoài (DG: mình cũng không rõ nữa, nếu dịch sai anh em thông cảm, bản con-vert là: tuy rằng nàng là loại nữ lưu hàng người), thế nhưng đối với toàn bộ tình thế trong Long Dương trấn, Lăng Vân vẫn là rất rõ ràng.
Nếu như Ngô gia cùng Triệu gia quan hệ thông gia, thì chắc chắn Diệp gia sẽ rơi vào thế bất lợi, đến lúc đó cục diện ôn hòa của ba đại gia tộc sẽ hoàn toàn thay đổi.
Quan trọng hơn là, Diệp gia cùng Ngô gia đã không còn hòa thuận, căn bản không khả năng có quay về đường sống.
“Ngô gia chỉ có duy nhất một nữ nhi, chẳng lẽ là Ngô Lam đi quan hệ thông gia?” Lăng Vân nói.
“Là Ngô Lam cùng Triệu Phong.” Diệp Phần nói: “Ngô Lam mới vừa từ hôn với Thần nhi nhà ta, nay lại cùng Triệu gia quan hệ thông gia, rồi còn đưa thiệp mời tới, đây không phải rõ ràng là muốn sỉ nhục Diệp gia chúng ta sao?”
“Thì chúng ta không đi, ngược lại sau này còn sẽ đối đầu sống chết với nhau.” Lăng Vân nói.
“Đi, tại sao không đi!” Lúc này, Diệp Thần đi vào phòng khách, mang theo một cổ ngạo khí (Biên: kiêu ngạo) nói.
Diệp Phần cùng Lăng Vân đều nhất thời sửng sốt, Diệp Thần cười nói: “Cha mẹ, là Diệp Thần ta từ Ngô Lam, vì sao chúng ta đi lại mất mặt? Hơn nữa bây giờ không giống như xưa, hài nhi giờ không còn là một phế nhân nữa, ta cũng sẽ nhất định làm cho Ngô gia hối hận không kịp.”
“Con trai ngoan, ngươi nói không sai, Phần ca, chúng ta đi, không chỉ có muốn đi, còn muốn đi với một cỗ khí thế thật lớn, không thể để mất mặt mũi của Diệp gia chúng ta được.” Lăng Vân sau khi nghe Diệp Thần nói xong, phấn chấn bùng phát mà nói.
Diệp Phần cũng hiểu được đạo lý này, tâm trạng liền tốt trở lại, mây đen trên mặt cũng tiêu tan biến thành mây khói, cười lớn: “Chắc chắn phải đi, không thể làm mất mặt mũi của Diệp gia chúng ta được. Thần nhi, ngươi đi cùng ta! Thừa cơ hội này cũng nói cho mọi người biết, Diệp Thần con ta không phải phế vật!”
[Bạn đang đọc truyện tại ]
Chuyện cưới hỏi giữa Triệu gia và Ngô gia trong phút chốc toàn bộ Long Dương trấn đều biết, rất nhiều người trong Long Dương trấn đều không khỏi kinh ngạc.
“Sớm nghe nói Ngô gia bởi vì Diệp Thần không thể tu luyện mà hối hôn, hai nhà xảy ra xung đột lớn nên giờ không còn hòa thuận nữa, bây giờ lại nhanh như vậy liền cùng Triệu gia đám hỏi, lẽ nào Ngô gia muốn cùng Triệu gia đối phó Diệp gia?”
“Ngô gia đây có ý muốn bẻ mặt Diệp gia à, không khí yên tĩnh thường ngay của Long Dương trấn giờ đây náo nhiệt hẳn lên.”
“Ba ngày sau sợ là sẽ có một trò hay để xem.”
Trong lúc mọi người đang bàn luận, rất nhanh đã trôi qua ba ngày, ngày này Trần gia đang giăng đèn kết hoa, tạo ra một khung cảnh sinh động, vui mừng.
Ba năm trước, thời điểm Diệp gia cùng Ngô gia quan hệ thông gia, Diệp gia cũng chỉ tiến hành nghi thức đính hôn đơn giản. Nhưng nay Triệu gia lại làm lớn như vậy, cố ý muốn làm cho Diệp gia phải mất mặt.
Triệu gia phát thiệp mời khắp nơi, mọi người đến chúc như muốn đem cánh cửa của Diệp gia đạp cho hư nát hết.
Diệp Phần cùng Diệp Thần mang theo vài tên gia đinh đến đây tặng không ít lễ vật, hai người đều nở nụ cười, không có hề có một chút gọi là mất mặt.
Mọi người đoán rằng trong tình huống này có một độ tương phản cực kì lớn.
“Diệp gia làm sao lại vui vẻ như vậy, lần này Triệu gia rõ ràng là đang đánh thẳng vào mặt, lẽ nào Diệp gia không biết sao?” Có người nhỏ giọng bàn luận.
“Diệp Thần bị Ngô gia từ hôn, bây giờ còn có mặt mũi mà đi theo, đây là vò giấy sợ thủng sao?”
Tất cả mọi người nhỏ giọng bàn luận, đối với thái độ này của Diệp gia, nghĩ sao cũng không thể ra được, dựa theo tình hình chung, Diệp gia cũng là một trong ba đại gia tộc của Long Dương trấn, mặc kệ thế nào mặt mũi là điều quan trọng nhất, thế nhưng hiện tại Diệp gia làm như vậy, hoàn toàn là đi ngược lại với suy nghĩ của mọi người.
“Triệu gia cùng Ngô gia muốn thấy bộ dạng khó coi của chúng ta, chúng ta thì không thể để cho bọn họ dễ dàng thực hiện được.” Hai ngày này, Diệp Phần ngồi suy nghĩ càng ngày càng rõ ràng hơn, thấy Triệu gia giăng đèn kết hoa náo nhiệt như thế, ngược lại là càng thêm bình tĩnh, một chút cũng không có tức giận.
“Điều hiện tại không phải là Triệu gia cho Diệp gia chúng ta khó coi, mà là chúng ta muốn cho Triệu gia cùng Ngô gia không còn mặt mũi gặp người khác nữa.” Diệp Thần cười nói.
“Triệu huynh, chúc mừng chúc mừng a.” Diệp Phần đi tới cửa nhà Triệu gia cười ha hả rồi chúc phúc, một chút cũng nhìn không ra là trong đầu Diệp Phần đang khó chịu.
Gia gia của Triệu tộc, Triệu Kim đang đứng tại môn khẩu (Biên: cửa ra vào) nghênh tiếp, đến lúc này Triệu gia có vẻ rất nhiệt tình, điều thứ hai là muốn chọc tức một Diệp Phần, và cuối cùng là mặt mũi của Diệp gia.
Nhưng lúc này Triệu Kim nhìn thấy Diệp Phần chuyện trò vui vẻ mà chúc phúc, đây cũng là điều làm Triệu Kim có chút trở tay không kịp, hoàn toàn ngoài ý muốn).
“Ha ha... Diệp huynh khách khí.” Triệu Kim lập tức cũng không biết phải nói cái gì, thật sự là quá đột nhiên, so với dự đoán của hắn phải nói là kém cách xa vạn dặm.
“Thần nhi, còn không mau gọi Triệu bá bá.” Diệp Phần khiển trách.
“Triệu bá bá khỏe.” Diệp Thần cười kêu lên.
Triệu Kim hiện tại cũng phản ứng lại, có gia chủ phong phạm cười nói: “Cháu hiện tại vẫn còn tốt?”
“Rất tốt, có thể ăn có thể uống còn có thể ngủ.” Diệp Thần cười ha hả nói.
Ánh mắt Triệu Kim lộ ra một thần sắc khinh thường, nhưng chỉ chợt lóe lên, cười nói: “Điều này cũng rất tốt, tuy rằng không có thể trở thành cường đại tu sĩ, sau này vẫn là có thể xử lý sản nghiệp gia tộc, điều này cũng có thể vì gia tộc mà cống hiến thật lớn.”
“Triệu bá bá nói rất đúng.” Diệp Thần mỉm cười gật đầu, cũng không có không thần sắc hờn giận gì.
Triệu Kim nhìn thấy Diệp Thần thần sắc không đổi, trong lòng mơ hồ có chút bất an, cũng không nhiều lời, cười nói: “Mời Diệp huynh vào bên trong.”
[Bạn đang đọc truyện tại ]
Diệp Phần cùng Diệp Thần cũng cười thật lớn đi vào, sau khi Triệu Kim nhìn thoáng qua, lập tức khôi phục lại khuôn mặt tươi cười chiêu đãi cái tân khách (Biên: khách mời) khác.
“Ta cứ tưởng là ai tới, thì ra là đại thiên tài của chúng ta.” Lúc này, một người mang theo âm thanh châm chọc truyền tới, cực kỳ chói tai.
Cầu Thích, Cầu Donate, Cầu Kim Phiếu...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook