Lục Giới Phong Thần
-
Chương 16: Chuyên Bán Linh Dược
Nhóm dịch: Tiên Môn
Dịch giả: Iris Nguyen
Biên: LụcTầnDương
Đăng tại:
Đêm đến, Diệp Thần liền lập kế hoạch đem bán thần dịch. Hắn nghĩ đến việc pha loãng số lượng thần dịch mình đang sở hữu thành nhiều phần rồi mang đi bán, như vậy chỉ cần một lọ thần dịch cũng có thể làm ra số lượng lớn thần dịch pha loãng.
Sáng ngày hôm sau, Diệp thần lại đến thăm Diệp Phần, mặc dù Diệp Phần vẫn chưa tỉnh lại nhưng khí sắc đã khá hơn rất nhiều. Diệp Thần lại cho ông uống thêm một phần Cửu Diệp Tục Mệnh Thảo đã pha loãng.
Sau đó, Diệp Thần nhanh chóng rời khỏi Diệp gia, vội vã đi đến khu tam giác. Hắn tìm một bãi đất trống, trải một tấm vải trên mặt đất. Sau đó lại bày ra mười mấy cái bình nho nhỏ, trên mỗi cái bình đều có nhãn hiệu riêng, phía bên cạnh hắn còn dựng thêm một cây cờ ghi là: “Chuyên bán linh dược”.
Tại cái Long Dương trấn này không ai mà không biết đến thân phận hiển hách của Diệp Thần, nay hắn lại chạy đến khu vực tam giác này dựng lên một cái sạp vỉa hè sơ sài. Điều này quả thật là thu hút không ít ánh mắt tò mò của mọi người.
[Bạn đang đọc truyện tại ]
“Đến đây, đến đây, mọi người đến xem các loại linh dược, thần dịch a, hiệu quả trị thương cực kì tuyệt vời a…” Diệp Thần bắt đầu gào to, không còn chút phong thái của một công tử thế gia.
“Đây không phải là Diệp Thần nhị thiếu gia của Diệp Gia sao? Sao lại chạy đến đây bán thuốc rồi!”
“Đúng vậy a, hiện tại cũng chỉ là một tên phế nhân còn muốn tự lực cánh sinh hay sao?”
“Loại linh dược hắn bán thật sự là thần dịch sao?”
Diệp thần gào to lập tức thu hút đám đông người qua đường, có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, cũng có nhiều người vì thần dịch mà hiếu kì đến xem.
“Các vị hương thân, bằng hữu, thần dịch mà ta bán hôm nay, tuyệt đối là hàng thật. Nếu là hàng giả, ta đây một đền mười" Diệp Thần hào sảng rao to. “Nơi này ta có Cửu Diệp Tục Mệnh Thảo, Kim Chi Ngọc Diệp, đây đều là những loại thuốc trị thương tích cực kì tốt, so với những loại thuốc thông thường ngoài kia tốt hơn gấp trăm lần.”
“Diệp thiếu gia, sao ngài lại đến nơi này bán thuốc vậy?” Có người tò mò hỏi.
“Dù sao ta cũng khá nhàn rỗi,đến đây kiếm thêm chút tiền cũng tốt. Mấy vị huynh đệ có muốn xem qua thuốc trị thương của ta không?” Diệp Thần cười hỏi mấy người đang đứng gần đó.
“Diệp Thiếu gia, thuốc của người có phải thuốc thật không đấy?” Một gã hán tử từ phía sau đoàn người chen lên, đứng trước mặt Diệp Thần hỏi. Trên người hắn còn quấn băng gạc chi chít, xem ra là bị thương không hề nhẹ 。
Diệp Thần nhìn thấy hán tử, nhãn thần bừng sáng, liền nghĩ ngay đến việc buôn bán.
“Hàng thật, giá thật. Hàng giả một đền mười.” Diệp Thần cầm lấy một bình Cửu Diệp Tục Mệnh Thảo nói: “Đây gọi là Cửu Diệp Tục Mệnh Thảo một bình hai khối Xích Tinh, bảo đảm ngươi chỉ cần dùng một bình thương thế trên người sẽ khỏi hẳn. Nếu như không hiệu quả ngươi đến tìm ta, ta đền cho ngươi hai mươi khối xích tinh.”
Hán tử có chút do dự, nhưng thương tích trên người hắn vốn do yêu thú gây ra, hắn dùng các loại thuốc trị thương thông thường không hề có hiệu quả. Nếu cứ tiếp tục như thế, vết thương sẽ khiến cho hắn chậm trễ không ít công việc.
“Hảo, nếu là thuốc của Diệp thiếu gia bán, tại hạ tin tưởng Diệp thiếu sẽ không lừa gạt người khác, tại hạ lấy một bình”. Hán tử cắn răng lấy ra hai khối Xích Tinh.
Diệp Thần hớn hở lấy một bình Cửu Diệp Tục Mệnh Thảo đưa cho hán tử, rốt cuộc hôm nay hắn đã khai trương xong.
Hắn đã pha loãng Cửu Diệp Tục Mệnh Thảo thành mười lăm bình. Bởi vì tạo hiệu ứng vật quý hiếm, hôm nay hắn chỉ lấy ra năm bình.
Bất quá do còn nhiều người còn ôm thái độ chất vấn về việc Diệp Thần đi bán thuốc nên ngoại trừ hán tử khi nảy, không có ai mua thuốc. Phần lớn người tụ lại xem là vì hiếu kì.
Diệp Thần không hề có chút lo lắng về thuốc mình bán ra, bởi vì cái gọi là vạn sự khởi đầu nan, không thể một lần liền phát tài.
Thẳng đến giữa trưa, hán Tử mua thuốc lúc sáng hứng thú bừng bừng chạy đến chỗ của Diệp Thần, số băng gạt trên người hắn đã hoàn toàn được tháo bỏ. Hắn vô cùng cảm kích nói: “Diệp thiếu gia, thuốc của ngài thật là hữu dụng. Chỉ mới qua nữa ngày mà thương thế của ta đã tốt hơn rất nhiều”
Diệp Thần một chút kinh ngạc cũng không có, bộ dáng cứ như đã đoán trước được hắn sẽ đến, cười nói: “Về sau nếu có bị thương thì lại đến tìm ta, ta sẽ cho ngươi giá ưu đãi.”
“Vậy ta liền đa tạ ngài” Hán tử vui vẻ đáp.
Khi hán tử đến, thu hút không ít ánh nhìn, rất nhiều người tụ lại xem. Nhìn thấy cả người hán tử không còn miếng băng gạt nào, họ hết sức kinh ngạc.
“Vết thương của ngươi đã khỏi rồi sao?” Có người hỏi.
“Sau khi dùng thuốc của Diệp thiếu liền tốt hơn rất nhiều” Hán tử cười ha hả đáp lời người nọ.
“Thần kì vậy sao?”
“Đây không phải là thần kì,mà là thuốc của ta là thuốc thật, chúng so với thuốc trị thương thông thường thì dược tính mạnh hơn, hiệu quả tự nhiên tốt hơn nhiều lần. Hơn nữa, thuốc này còn tiếp thêm nội lực, có thể hỗ trợ tu luyện” Diệp Thần cười nói.
“Các vị, thuốc của Diệp thiếu tuyệt đối là thuốc thật, cứ yên tâm mua dùng” Vị hán tử kia vô cùng cao hứng, giúp Diệp Thần tuyên truyền.
Những người khi sáng còn do dự, lúc này đã thật sự động tâm.
“Diệp thiếu gia, ta muốn mua một bình Kim Chi Ngọc Diệp!”
“Diệp Thiếu cho ta một bình Cửu Diệp Tục Mệnh Thảo” Lập tức có mấy người nhanh tay mua thuốc.
“Từng người, từng người một... không nên chen lấn!” Diệp Thần vui vẻ không thôi, một mình bận rộn vô cùng.
Không đầy nửa canh giờ sau số thuốc Diệp Thần mang đến đã bán gần hết sạch, chỉ dư lại hai bình.
“Hôm nay chỉ còn hai bình cuối cùng, nhanh tay thì còn chậm tay thì hết” Diệp Thần gào to “Bán xong hôm nay thì không còn nữa đâu, ai muốn mua thì nhanh chân đến đây nào!”
“Diệp thiếu gia! hai bình này ta muốn mua ” một lão già cười cười, chạy đến.
Diệp Thần quan sát người vừa mới đến. Không phải ai khác xa lạ, là quản gia của Triệu gia. Người đến là khách, Diệp Thần cười nói: “Hai bình,tám khối Xích Tinh”.
“Tại sao lại đắt gấp đôi?” Triệu quản gia nhíu mày.
“Triệu quản gia cũng là người làm ăn, buôn bán, chẳng lẽ không hiểu vật hiếm thì quý sao? Nếu Triệu quản gia cảm thấy đắt thì có thể không mua. Ta xưa nay làm ăn không ép người khác.” Diệp Thần trưng ra vẻ mặt vô tội nói.
Triệu quản gia cũng không phải kẻ ngu ngốc liền biết hắn đang cố ý nâng giá, nhưng giờ phút này không còn cách nào khác, nói: “Đây là tám khối Xích Tinh, hai bình thuốc này thuộc về ta.”
“Chờ một chút, hiện giờ không phải là tám khối nữa mà là mười khối Xích Tinh.” Diệp Thần cười nói.
“Sao lại biến thành mười khối Xích tinh rồi?”
“Vừa rồi tám khối Xích Tinh ngài không mua, hiện tại thời gian đã qua, tự nhiên giá sẽ tăng. Mười khối Xích Tinh, ngài có mua hay không? Đợi một hồi, giá lại tăng thêm.” Diệp thần cười nói.
"Mua!" Triệu quản gia cắn răng nói.
Sau đó ông bỏ lại mười khối Xích Tinh, cầm lấy hai bình thuốc trở về.
Diệp Thần nhìn mười khối Xích Tinh cười lạnh một tiếng: “Ta không làm thịt người thì thịt ai?”
Diệp Thần thu dọn quán. Hôm nay bán được tổng cộng hai mươi lăm bình thần dịch, hết thảy kiếm lời được năm mươi sáu khối Xích Tinh. Đây cũng không phải là một con số nhỏ.
Diệp Thần vô cùng cao hứng quay về nhà, khi hắn vừa tiến vào cổng liền bị Diệp quản gia gọi vào đại sảnh, lúc này Lăng Vân và Diệp Lâm đang ngồi chờ trong đại sảnh.
“Mẹ, nhị thúc!” Diệp Thần đi vào đại sảnh kêu lên.
[Bạn đang đọc truyện tại ]
“Ngươi hôm nay đến khu vực tam giác bán thuốc?” Diệp Lâm nhíu mày hỏi.
“Vâng ạ, sinh ý cũng không tệ lắm. Hôm nay con kiếm lời được năm mươi sáu khối Xích Tinh. Diệp Thần cười nói.
“Ngươi là thiếu gia nhà họ Diệp sao lại có thể đi buôn bán lề đường như thế? Nếu ngươi muốn buôn bán thì bọn ta có thể an bài ngươi đến cửa hàng, ngươi làm thế còn ra thể thống gì nữa Diệp Lâm nói.
“Ta lại thấy chuyện này cũng chẳng có gì to tát, thần nhi nhà ta tay làm hàm nhai, so với những công tử thế gia ngoài kia còn giỏi giang hơn gấp nhiều lần. Số Xích Tinh hắn kiếm ra vào ngày hôm nay còn nhiều hơn số Xích Tinh mà cửa hàng Diệp Gia chúng ta kiếm được trong một tháng" Lăng Vân vẫn chưa nhìn ra điểm bất cập, ngược lại còn cảm thấy kiêu ngạo lên tiếng.
Cầu Thích, Cầu Donate, Cầu Kim Phiếu...
Dịch giả: Iris Nguyen
Biên: LụcTầnDương
Đăng tại:
Đêm đến, Diệp Thần liền lập kế hoạch đem bán thần dịch. Hắn nghĩ đến việc pha loãng số lượng thần dịch mình đang sở hữu thành nhiều phần rồi mang đi bán, như vậy chỉ cần một lọ thần dịch cũng có thể làm ra số lượng lớn thần dịch pha loãng.
Sáng ngày hôm sau, Diệp thần lại đến thăm Diệp Phần, mặc dù Diệp Phần vẫn chưa tỉnh lại nhưng khí sắc đã khá hơn rất nhiều. Diệp Thần lại cho ông uống thêm một phần Cửu Diệp Tục Mệnh Thảo đã pha loãng.
Sau đó, Diệp Thần nhanh chóng rời khỏi Diệp gia, vội vã đi đến khu tam giác. Hắn tìm một bãi đất trống, trải một tấm vải trên mặt đất. Sau đó lại bày ra mười mấy cái bình nho nhỏ, trên mỗi cái bình đều có nhãn hiệu riêng, phía bên cạnh hắn còn dựng thêm một cây cờ ghi là: “Chuyên bán linh dược”.
Tại cái Long Dương trấn này không ai mà không biết đến thân phận hiển hách của Diệp Thần, nay hắn lại chạy đến khu vực tam giác này dựng lên một cái sạp vỉa hè sơ sài. Điều này quả thật là thu hút không ít ánh mắt tò mò của mọi người.
[Bạn đang đọc truyện tại ]
“Đến đây, đến đây, mọi người đến xem các loại linh dược, thần dịch a, hiệu quả trị thương cực kì tuyệt vời a…” Diệp Thần bắt đầu gào to, không còn chút phong thái của một công tử thế gia.
“Đây không phải là Diệp Thần nhị thiếu gia của Diệp Gia sao? Sao lại chạy đến đây bán thuốc rồi!”
“Đúng vậy a, hiện tại cũng chỉ là một tên phế nhân còn muốn tự lực cánh sinh hay sao?”
“Loại linh dược hắn bán thật sự là thần dịch sao?”
Diệp thần gào to lập tức thu hút đám đông người qua đường, có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, cũng có nhiều người vì thần dịch mà hiếu kì đến xem.
“Các vị hương thân, bằng hữu, thần dịch mà ta bán hôm nay, tuyệt đối là hàng thật. Nếu là hàng giả, ta đây một đền mười" Diệp Thần hào sảng rao to. “Nơi này ta có Cửu Diệp Tục Mệnh Thảo, Kim Chi Ngọc Diệp, đây đều là những loại thuốc trị thương tích cực kì tốt, so với những loại thuốc thông thường ngoài kia tốt hơn gấp trăm lần.”
“Diệp thiếu gia, sao ngài lại đến nơi này bán thuốc vậy?” Có người tò mò hỏi.
“Dù sao ta cũng khá nhàn rỗi,đến đây kiếm thêm chút tiền cũng tốt. Mấy vị huynh đệ có muốn xem qua thuốc trị thương của ta không?” Diệp Thần cười hỏi mấy người đang đứng gần đó.
“Diệp Thiếu gia, thuốc của người có phải thuốc thật không đấy?” Một gã hán tử từ phía sau đoàn người chen lên, đứng trước mặt Diệp Thần hỏi. Trên người hắn còn quấn băng gạc chi chít, xem ra là bị thương không hề nhẹ 。
Diệp Thần nhìn thấy hán tử, nhãn thần bừng sáng, liền nghĩ ngay đến việc buôn bán.
“Hàng thật, giá thật. Hàng giả một đền mười.” Diệp Thần cầm lấy một bình Cửu Diệp Tục Mệnh Thảo nói: “Đây gọi là Cửu Diệp Tục Mệnh Thảo một bình hai khối Xích Tinh, bảo đảm ngươi chỉ cần dùng một bình thương thế trên người sẽ khỏi hẳn. Nếu như không hiệu quả ngươi đến tìm ta, ta đền cho ngươi hai mươi khối xích tinh.”
Hán tử có chút do dự, nhưng thương tích trên người hắn vốn do yêu thú gây ra, hắn dùng các loại thuốc trị thương thông thường không hề có hiệu quả. Nếu cứ tiếp tục như thế, vết thương sẽ khiến cho hắn chậm trễ không ít công việc.
“Hảo, nếu là thuốc của Diệp thiếu gia bán, tại hạ tin tưởng Diệp thiếu sẽ không lừa gạt người khác, tại hạ lấy một bình”. Hán tử cắn răng lấy ra hai khối Xích Tinh.
Diệp Thần hớn hở lấy một bình Cửu Diệp Tục Mệnh Thảo đưa cho hán tử, rốt cuộc hôm nay hắn đã khai trương xong.
Hắn đã pha loãng Cửu Diệp Tục Mệnh Thảo thành mười lăm bình. Bởi vì tạo hiệu ứng vật quý hiếm, hôm nay hắn chỉ lấy ra năm bình.
Bất quá do còn nhiều người còn ôm thái độ chất vấn về việc Diệp Thần đi bán thuốc nên ngoại trừ hán tử khi nảy, không có ai mua thuốc. Phần lớn người tụ lại xem là vì hiếu kì.
Diệp Thần không hề có chút lo lắng về thuốc mình bán ra, bởi vì cái gọi là vạn sự khởi đầu nan, không thể một lần liền phát tài.
Thẳng đến giữa trưa, hán Tử mua thuốc lúc sáng hứng thú bừng bừng chạy đến chỗ của Diệp Thần, số băng gạt trên người hắn đã hoàn toàn được tháo bỏ. Hắn vô cùng cảm kích nói: “Diệp thiếu gia, thuốc của ngài thật là hữu dụng. Chỉ mới qua nữa ngày mà thương thế của ta đã tốt hơn rất nhiều”
Diệp Thần một chút kinh ngạc cũng không có, bộ dáng cứ như đã đoán trước được hắn sẽ đến, cười nói: “Về sau nếu có bị thương thì lại đến tìm ta, ta sẽ cho ngươi giá ưu đãi.”
“Vậy ta liền đa tạ ngài” Hán tử vui vẻ đáp.
Khi hán tử đến, thu hút không ít ánh nhìn, rất nhiều người tụ lại xem. Nhìn thấy cả người hán tử không còn miếng băng gạt nào, họ hết sức kinh ngạc.
“Vết thương của ngươi đã khỏi rồi sao?” Có người hỏi.
“Sau khi dùng thuốc của Diệp thiếu liền tốt hơn rất nhiều” Hán tử cười ha hả đáp lời người nọ.
“Thần kì vậy sao?”
“Đây không phải là thần kì,mà là thuốc của ta là thuốc thật, chúng so với thuốc trị thương thông thường thì dược tính mạnh hơn, hiệu quả tự nhiên tốt hơn nhiều lần. Hơn nữa, thuốc này còn tiếp thêm nội lực, có thể hỗ trợ tu luyện” Diệp Thần cười nói.
“Các vị, thuốc của Diệp thiếu tuyệt đối là thuốc thật, cứ yên tâm mua dùng” Vị hán tử kia vô cùng cao hứng, giúp Diệp Thần tuyên truyền.
Những người khi sáng còn do dự, lúc này đã thật sự động tâm.
“Diệp thiếu gia, ta muốn mua một bình Kim Chi Ngọc Diệp!”
“Diệp Thiếu cho ta một bình Cửu Diệp Tục Mệnh Thảo” Lập tức có mấy người nhanh tay mua thuốc.
“Từng người, từng người một... không nên chen lấn!” Diệp Thần vui vẻ không thôi, một mình bận rộn vô cùng.
Không đầy nửa canh giờ sau số thuốc Diệp Thần mang đến đã bán gần hết sạch, chỉ dư lại hai bình.
“Hôm nay chỉ còn hai bình cuối cùng, nhanh tay thì còn chậm tay thì hết” Diệp Thần gào to “Bán xong hôm nay thì không còn nữa đâu, ai muốn mua thì nhanh chân đến đây nào!”
“Diệp thiếu gia! hai bình này ta muốn mua ” một lão già cười cười, chạy đến.
Diệp Thần quan sát người vừa mới đến. Không phải ai khác xa lạ, là quản gia của Triệu gia. Người đến là khách, Diệp Thần cười nói: “Hai bình,tám khối Xích Tinh”.
“Tại sao lại đắt gấp đôi?” Triệu quản gia nhíu mày.
“Triệu quản gia cũng là người làm ăn, buôn bán, chẳng lẽ không hiểu vật hiếm thì quý sao? Nếu Triệu quản gia cảm thấy đắt thì có thể không mua. Ta xưa nay làm ăn không ép người khác.” Diệp Thần trưng ra vẻ mặt vô tội nói.
Triệu quản gia cũng không phải kẻ ngu ngốc liền biết hắn đang cố ý nâng giá, nhưng giờ phút này không còn cách nào khác, nói: “Đây là tám khối Xích Tinh, hai bình thuốc này thuộc về ta.”
“Chờ một chút, hiện giờ không phải là tám khối nữa mà là mười khối Xích Tinh.” Diệp Thần cười nói.
“Sao lại biến thành mười khối Xích tinh rồi?”
“Vừa rồi tám khối Xích Tinh ngài không mua, hiện tại thời gian đã qua, tự nhiên giá sẽ tăng. Mười khối Xích Tinh, ngài có mua hay không? Đợi một hồi, giá lại tăng thêm.” Diệp thần cười nói.
"Mua!" Triệu quản gia cắn răng nói.
Sau đó ông bỏ lại mười khối Xích Tinh, cầm lấy hai bình thuốc trở về.
Diệp Thần nhìn mười khối Xích Tinh cười lạnh một tiếng: “Ta không làm thịt người thì thịt ai?”
Diệp Thần thu dọn quán. Hôm nay bán được tổng cộng hai mươi lăm bình thần dịch, hết thảy kiếm lời được năm mươi sáu khối Xích Tinh. Đây cũng không phải là một con số nhỏ.
Diệp Thần vô cùng cao hứng quay về nhà, khi hắn vừa tiến vào cổng liền bị Diệp quản gia gọi vào đại sảnh, lúc này Lăng Vân và Diệp Lâm đang ngồi chờ trong đại sảnh.
“Mẹ, nhị thúc!” Diệp Thần đi vào đại sảnh kêu lên.
[Bạn đang đọc truyện tại ]
“Ngươi hôm nay đến khu vực tam giác bán thuốc?” Diệp Lâm nhíu mày hỏi.
“Vâng ạ, sinh ý cũng không tệ lắm. Hôm nay con kiếm lời được năm mươi sáu khối Xích Tinh. Diệp Thần cười nói.
“Ngươi là thiếu gia nhà họ Diệp sao lại có thể đi buôn bán lề đường như thế? Nếu ngươi muốn buôn bán thì bọn ta có thể an bài ngươi đến cửa hàng, ngươi làm thế còn ra thể thống gì nữa Diệp Lâm nói.
“Ta lại thấy chuyện này cũng chẳng có gì to tát, thần nhi nhà ta tay làm hàm nhai, so với những công tử thế gia ngoài kia còn giỏi giang hơn gấp nhiều lần. Số Xích Tinh hắn kiếm ra vào ngày hôm nay còn nhiều hơn số Xích Tinh mà cửa hàng Diệp Gia chúng ta kiếm được trong một tháng" Lăng Vân vẫn chưa nhìn ra điểm bất cập, ngược lại còn cảm thấy kiêu ngạo lên tiếng.
Cầu Thích, Cầu Donate, Cầu Kim Phiếu...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook