Lục Gia Tiểu Tức Phụ
-
Chương 57:
Chủ tử phân phó, Ngưng Hương không thể không cùng Lục Thành đi lấy nước.
Cành cây cây ăn quả rất thấp, gần như sắp chạm xuống đất rồi, cho nên dù Ngưng Hương cúi đầu đi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những đóa hoa hồng phấn của cây cây táo hồng, nhiều đóa tạo thành một khóm hoa, như tựa như gấm thêu.
Cảnh xuân tươi đẹp rực rỡ như thế đã phân tán lực chú ý của nàng, Ngưng Hương ngay từ đầu bức bách chính mình không đựơc nhìn tới nam nhân phía trước, sau khi đi một đoạn đường, nàng cảm giác thoải mái không ít, đôi mắt hạnh rũ xuống, chỉ chăm chú xem hoa của cây táo hồng.
Lục Thành nhịn không được quay đầu lại, liền nhìn thấy bộ dáng nghiêng đầu ngắm hoa của nàng, giống như là thật sự rất thích những đóa hoa này, lại mơ hồ có chút mượn hoa phân tâm ý. Lục Thành cũng không hiểu tại sao mình lại có loại ý niệm này trong đầu, nhưng hắn lại cảm thấy rất rõ, tiểu cô nương này dường như rất không thích bị hắn bắt gặp nàng cùng với Bùi Cảnh Hàn, hình như cố ý lẩn tránh hắn.
"Trước kia có từng thấy qua cây táo hồng không?"
Lục Thành thả chậm bước chân, muốn đợi nàng sóng vai cùng đi.
Yên lặng suốt đoạn đường đi, hắn đột nhiên mở miệng, trái tim bình tĩnh của Ngưng Hương lập tức khởi lên gợn sóng, quét nhìn ống quần hắn một cái, Ngưng Hương thả chậm bước chân, giả bộ xem hoa nói: "Chưa thấy qua, trong thôn chỉ có cây hạnh, cây đào, nào có loại cây hiếm như cây táo hồng này."
Hắn dừng lại nàng liền đi chậm lại, rõ ràng là thực sự muốn trốn hắn, Lục Thành cảm thấy vừa oan ức lại vừa hiếu kỳ, rất muốn biết rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì.
"Nàng đi chậm như vậy, không sợ thế tử đợi sốt ruột sao?" Lục Thành nhìn qua khuôn mặt ửng đỏ của nàng, cười nhẹ hỏi.
Trong lời nói của hắn phảng phất sự vui vẻ thân mật tự nhiên, căn bản không để ý nàng là nha hoàn của ai, càng không hề có chút hiểu lầm khinh thị nàng, Ngưng Hương kinh ngạc ngẩng đầu, sau khi đến vườn trái cây, đây là lần đầu tiên nhìn thẳng hắn.
Lục Thành cười cười, hất cằm về hướng Tây bắc của vườn trái cây, "Nhanh lên đi thôi, đừng để cho bọn họ chờ."
Nụ cười kia còn ấm áp sáng rỡ hơn cả ánh nắng ngày xuân, Ngưng Hương đã từng xem hắn là người bạc tình, giờ khắc này, nàng lại bị nam nhân cởi mở với nụ cười rạng rỡ đó làm ấm lòng. Cuối cùng cũng có người cùng thôn dù biết được nàng là nha hoàn hầu hạ Bùi Cảnh Hàn thì không hề dùng ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa nhìn nàng, cũng không hề nói bóng nói gió hỏi thăm nàng có bị Bùi Cảnh Hàn thu dùng hay không.
Sau khi cảm động, là áy náy.
Giữa Lục Thành và Phùng cô nương, nàng biết rõ đều là tin đồn, nhưng nàng tiếp xúc qua Lục Thành là người vui vẻ giúp người làm niềm vuii, tính tình thân thiện, cũng quang minh lỗi lạc, không dễ dàng coi thường người khác, còn là một người cha tốt, cực kỳ tỉ mỉ săn sóc, sao nàng có thể bởi vì một chút suy đoán liền quyết định xa lánh người mà đã từng giúp nàng và Lý má má hai lần?Chỉ riêng việc suy đoán hắn bạc tình thì mình có khác gì những thôn nhân xầm xì to nhỏ suy đoán chuyện giữa nàng và Bùi Cảnh Hàn chứ?
Ở trong lòng lặng lẽ nói tiếng xin lỗi, Ngưng Hương nhẹ nhàng thở phào, hướng về phía Lục Thành nhoẻn miệng cười, "Vậy Lục đại ca đợi một chút, ta vào xe ngựa lấy ống trúc trước, thế tử rất khó tính, chắc chắn sẽ không dùng đồ mà bọn hạ nhân chúng ta sử dụng để uống nước đâu."
Một từ "Chúng ta", đã đem nàng cùng Lục Thành thuộc về thành một loại người.
Nhịp tim Lục Thành đập tăng nhanh, vì nụ cười xinh đẹp tinh khiết của nàng, hiểu nàng đã không còn hiểu lầm gì mình, hắn cười đi đến bên cạnh nàng, "Vậy ta đi cùng nàng, lần đầu tiên nàng đến đây, ta sợ nàng không nhớ được đường, sẽ bị lạc mất."
Ngưng Hương nhìn ngắm chung quanh, khẽ ừ một tiếng.
Quan hệ khôi phục như trước, Lục Thành rất quen thuộc cùng nàng hàn huyên, "Sao các người lại đến đây?"
Ngưng Hương thở dài nói: "Thế tử muốn đến Lão Tiên sơn để săn bắn, chúng ta hầu hạ cuộc sống hằng ngày của ngài ấy, vừa rồi mới dùng cơm ở Nghênh Tiên cư, bỗng nhiên lại muốn đến bên này ngắm hoa... Bất quá cũng thật là trùng hợp, thì ra Lục đại ca làm việc ở đây."
"Đúng là quá trùng hợp, ta cũng không nghĩ tới sẽ gặp nàng ở trấn này." Lục Thành tránh đi vòng qua một cây nghiêng, đi đến cành có quả, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng hồng của nàng: "Ta với bạn trưa nay đến Nghênh Tiên cư để dùng cơm, lúc vừa đi ra liền nhìn thấy các người xuống xe, cho nên khi về đến đây nghe sư phụ nói các người sắp tới, nên lúc đó ta thấy nàng mới không có giật mình."
Cành cây cây ăn quả rất thấp, gần như sắp chạm xuống đất rồi, cho nên dù Ngưng Hương cúi đầu đi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những đóa hoa hồng phấn của cây cây táo hồng, nhiều đóa tạo thành một khóm hoa, như tựa như gấm thêu.
Cảnh xuân tươi đẹp rực rỡ như thế đã phân tán lực chú ý của nàng, Ngưng Hương ngay từ đầu bức bách chính mình không đựơc nhìn tới nam nhân phía trước, sau khi đi một đoạn đường, nàng cảm giác thoải mái không ít, đôi mắt hạnh rũ xuống, chỉ chăm chú xem hoa của cây táo hồng.
Lục Thành nhịn không được quay đầu lại, liền nhìn thấy bộ dáng nghiêng đầu ngắm hoa của nàng, giống như là thật sự rất thích những đóa hoa này, lại mơ hồ có chút mượn hoa phân tâm ý. Lục Thành cũng không hiểu tại sao mình lại có loại ý niệm này trong đầu, nhưng hắn lại cảm thấy rất rõ, tiểu cô nương này dường như rất không thích bị hắn bắt gặp nàng cùng với Bùi Cảnh Hàn, hình như cố ý lẩn tránh hắn.
"Trước kia có từng thấy qua cây táo hồng không?"
Lục Thành thả chậm bước chân, muốn đợi nàng sóng vai cùng đi.
Yên lặng suốt đoạn đường đi, hắn đột nhiên mở miệng, trái tim bình tĩnh của Ngưng Hương lập tức khởi lên gợn sóng, quét nhìn ống quần hắn một cái, Ngưng Hương thả chậm bước chân, giả bộ xem hoa nói: "Chưa thấy qua, trong thôn chỉ có cây hạnh, cây đào, nào có loại cây hiếm như cây táo hồng này."
Hắn dừng lại nàng liền đi chậm lại, rõ ràng là thực sự muốn trốn hắn, Lục Thành cảm thấy vừa oan ức lại vừa hiếu kỳ, rất muốn biết rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì.
"Nàng đi chậm như vậy, không sợ thế tử đợi sốt ruột sao?" Lục Thành nhìn qua khuôn mặt ửng đỏ của nàng, cười nhẹ hỏi.
Trong lời nói của hắn phảng phất sự vui vẻ thân mật tự nhiên, căn bản không để ý nàng là nha hoàn của ai, càng không hề có chút hiểu lầm khinh thị nàng, Ngưng Hương kinh ngạc ngẩng đầu, sau khi đến vườn trái cây, đây là lần đầu tiên nhìn thẳng hắn.
Lục Thành cười cười, hất cằm về hướng Tây bắc của vườn trái cây, "Nhanh lên đi thôi, đừng để cho bọn họ chờ."
Nụ cười kia còn ấm áp sáng rỡ hơn cả ánh nắng ngày xuân, Ngưng Hương đã từng xem hắn là người bạc tình, giờ khắc này, nàng lại bị nam nhân cởi mở với nụ cười rạng rỡ đó làm ấm lòng. Cuối cùng cũng có người cùng thôn dù biết được nàng là nha hoàn hầu hạ Bùi Cảnh Hàn thì không hề dùng ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa nhìn nàng, cũng không hề nói bóng nói gió hỏi thăm nàng có bị Bùi Cảnh Hàn thu dùng hay không.
Sau khi cảm động, là áy náy.
Giữa Lục Thành và Phùng cô nương, nàng biết rõ đều là tin đồn, nhưng nàng tiếp xúc qua Lục Thành là người vui vẻ giúp người làm niềm vuii, tính tình thân thiện, cũng quang minh lỗi lạc, không dễ dàng coi thường người khác, còn là một người cha tốt, cực kỳ tỉ mỉ săn sóc, sao nàng có thể bởi vì một chút suy đoán liền quyết định xa lánh người mà đã từng giúp nàng và Lý má má hai lần?Chỉ riêng việc suy đoán hắn bạc tình thì mình có khác gì những thôn nhân xầm xì to nhỏ suy đoán chuyện giữa nàng và Bùi Cảnh Hàn chứ?
Ở trong lòng lặng lẽ nói tiếng xin lỗi, Ngưng Hương nhẹ nhàng thở phào, hướng về phía Lục Thành nhoẻn miệng cười, "Vậy Lục đại ca đợi một chút, ta vào xe ngựa lấy ống trúc trước, thế tử rất khó tính, chắc chắn sẽ không dùng đồ mà bọn hạ nhân chúng ta sử dụng để uống nước đâu."
Một từ "Chúng ta", đã đem nàng cùng Lục Thành thuộc về thành một loại người.
Nhịp tim Lục Thành đập tăng nhanh, vì nụ cười xinh đẹp tinh khiết của nàng, hiểu nàng đã không còn hiểu lầm gì mình, hắn cười đi đến bên cạnh nàng, "Vậy ta đi cùng nàng, lần đầu tiên nàng đến đây, ta sợ nàng không nhớ được đường, sẽ bị lạc mất."
Ngưng Hương nhìn ngắm chung quanh, khẽ ừ một tiếng.
Quan hệ khôi phục như trước, Lục Thành rất quen thuộc cùng nàng hàn huyên, "Sao các người lại đến đây?"
Ngưng Hương thở dài nói: "Thế tử muốn đến Lão Tiên sơn để săn bắn, chúng ta hầu hạ cuộc sống hằng ngày của ngài ấy, vừa rồi mới dùng cơm ở Nghênh Tiên cư, bỗng nhiên lại muốn đến bên này ngắm hoa... Bất quá cũng thật là trùng hợp, thì ra Lục đại ca làm việc ở đây."
"Đúng là quá trùng hợp, ta cũng không nghĩ tới sẽ gặp nàng ở trấn này." Lục Thành tránh đi vòng qua một cây nghiêng, đi đến cành có quả, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng hồng của nàng: "Ta với bạn trưa nay đến Nghênh Tiên cư để dùng cơm, lúc vừa đi ra liền nhìn thấy các người xuống xe, cho nên khi về đến đây nghe sư phụ nói các người sắp tới, nên lúc đó ta thấy nàng mới không có giật mình."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook