Lục Gia Tiểu Tức Phụ
-
Chương 53:
“Thế tử mỗi lần tới đều đi Nghênh Tiên cư, Liêu chưởng quầy đều phải cao hứng hỏng rồi.” Hà Hoa quen thuộc mà cùng Bùi Cảnh Hàn trêu ghẹo nói, đôi mắt ngập nước chờ mong mà nhìn Bùi Cảnh Hàn, hy vọng hắn giống lần trước tới, ra cửa kêu nàng theo bồi.
Bùi Cảnh Hàn tiến vào liền nhìn đến trong viện nhiều thêm một nha hoàn, nhưng thẳng đến khi Hà Hoa quay mặt đi, hắn mới nhận ra tới, nhíu nhíu mi, lạnh lùng nói: “Nơi này không chuyện của ngươi, đi xuống đi.”
Lần trước chính hắn tới, thấy Hà Hoa lớn lên không tồi, liền mang theo đi ra ngoài, kết quả nha hoàn này biểu hiện quá rõ ràng, Bùi Cảnh Hàn không thích, buổi tối vẫn chưa cho Hà Hoa hầu hạ. Lần này hắn có tâm dỗ Ngưng Hương Tố Nguyệt, như thế nào cho Hà Hoa ở trước mặt vướng bận?
Hà Hoa khó có thể tin mà nhìn chằm chằm người nam nhân trước mắt, thấy Bùi Cảnh Hàn sắc mặt càng ngày càng khó coi, nàng trong lòng chấn động, mặt trắng toát rời đi.
Đuổi đi người không cần thiết, Bùi Cảnh Hàn một lần nữa đối mặt với hai cái đại nha hoàn , lại khôi phục gương mặt tươi cười.
Tố Nguyệt ở trong lòng cười lạnh, nếu là đổi thành nàng kiếp trước, chắc chắn bởi vì Bùi Cảnh Hàn đối người khác như thế mà cao hứng, hiện tại lại rất minh bạch, một khi tương lai xuất hiện người càng làm cho Bùi Cảnh Hàn nhớ thương, thí dụ như biết ngâm thơ làm từ giỏi, ca múa xuất sắc như Thẩm Từ Từ, kết cục của nàng, liền cùng Hà Hoa giống nhau, hơn nữa có khi còn không bằng.
“Kia thế tử khi nào xuất phát?” Nhìn nhìn Hà Hoa, lại ý vị thâm trường mà xem Bùi Cảnh Hàn liếc mắt một cái, Tố Nguyệt thanh âm nhẹ nhàng hỏi.
Bùi Cảnh Hàn bị ánh mắt nàng giảo hoạt câu đến tâm ngứa, nhìn nhiều một lát Tố Nguyệt mới nói: “Này liền đi.”
Hắn liền biết Tố Nguyệt so Ngưng Hương thức thời hơn, có lẽ Ngưng Hương có thể chậm rãi, ăn trước Tố Nguyệt cũng không tồi.
Đã lâu không chạm vào nữ nhân, hắn thật sự nhớ nhung.
Lại lần nữa lên xe ngựa, Ngưng Hương mẫn cảm mà đã nhận ra ánh mắt Bùi Cảnh Hàn biến hóa, số lần hắn nhìn Tố Nguyệt càng nhiều.
Nhưng Ngưng Hương cũng không có bởi vì chính mình tạm thời an toàn mà thả lỏng, nàng càng sợ, sợ Tố Nguyệt nhịn không được bị Bùi Cảnh Hàn dụ hoặc.
Nàng nên làm cái gì bây giờ?
Chủ động hấp dẫn Bùi Cảnh Hàn lực chú ý?
Ngưng Hương thật sự sẽ không, nàng, nàng cũng làm không nổi.
Thế khó xử, xe ngựa ngừng ở trước cửa Nghênh Tiên cư, Ngưng Hương cũng chưa chú ý, vẫn là Tố Nguyệt kéo nàng một phen nàng mới hoàn hồn. Lặng lẽ chỉnh lại váy, Ngưng Hương cúi đầu, đi theo phía sau Tố Nguyệt chuẩn bị xuống xe, ai ngờ tùy ý ra bên ngoài thoáng nhìn, liền thấy đối diện Nghênh Tiên cư bên trong cánh cửa đi ra hai người, trong đó có một người cao lớn đĩnh bạt, cười đến khiến người khác như tắm mình trong gió xuân, vậy mà lại là Lục Thành?
Mắt thấy hắn dưỡng như muốn lên xe ngựa, ma xui quỷ khiến, Ngưng Hương vội vàng buông màn xe, sau này thối lui.
Bùi Cảnh Hàn nhưng không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên lui vào, nhưng hắn am hiểu nắm lấy cơ hội, vốn dĩ ở Ngưng Hương ngồi bên cạnh, lúc này hắn nhanh nhẹn mà dịch đến phía sau Ngưng Hương, đem mỹ nhân hắn tâm tâm niệm niệm ôm vào lòng.
“Làm sao vậy?” Hắn nhoài đầu tới, cố ý hướng lỗ tai tiểu cô nương nói, tay bừa bãi cảm thụ vòng eo tinh tế mềm mại.
Hô hấp ấm áp dừng ở trên lỗ tai mẫn cảm nhất, Ngưng Hương đỏ mặt, bản năng giãy giụa, “Thế tử……”
Mới nói hai chữ, Ngưng Hương lại kịp thời câm miệng, chỉ không tiếng động đẩy nam nhân phía sau ra.
Nàng cũng nói không rõ vì cái gì, chính là không muốn Lục Thành biết nàng là nha hoàn của Bùi Cảnh Hàn.
Có lẽ thôn dân châm chọc nàng lấy sắc thờ người đã đủ nhiều, nàng không nghĩ lại thêm một cái.
Nhưng mà khi nàng chờ mong Lục Thành cùng bằng hữu của hắn đã đi xa, ngoài xe Tố Nguyệt bởi vì lo lắng Bùi Cảnh Hàn chơi xấu, tận lực tự nhiên mà kêu một tiếng, “Ngưng Hương, còn làm cái gì vậy lâu vậy chưa xuống?”
Tim Ngưng Hương bỗng chốc như bị nghẹn lại.
Bùi Cảnh Hàn tiến vào liền nhìn đến trong viện nhiều thêm một nha hoàn, nhưng thẳng đến khi Hà Hoa quay mặt đi, hắn mới nhận ra tới, nhíu nhíu mi, lạnh lùng nói: “Nơi này không chuyện của ngươi, đi xuống đi.”
Lần trước chính hắn tới, thấy Hà Hoa lớn lên không tồi, liền mang theo đi ra ngoài, kết quả nha hoàn này biểu hiện quá rõ ràng, Bùi Cảnh Hàn không thích, buổi tối vẫn chưa cho Hà Hoa hầu hạ. Lần này hắn có tâm dỗ Ngưng Hương Tố Nguyệt, như thế nào cho Hà Hoa ở trước mặt vướng bận?
Hà Hoa khó có thể tin mà nhìn chằm chằm người nam nhân trước mắt, thấy Bùi Cảnh Hàn sắc mặt càng ngày càng khó coi, nàng trong lòng chấn động, mặt trắng toát rời đi.
Đuổi đi người không cần thiết, Bùi Cảnh Hàn một lần nữa đối mặt với hai cái đại nha hoàn , lại khôi phục gương mặt tươi cười.
Tố Nguyệt ở trong lòng cười lạnh, nếu là đổi thành nàng kiếp trước, chắc chắn bởi vì Bùi Cảnh Hàn đối người khác như thế mà cao hứng, hiện tại lại rất minh bạch, một khi tương lai xuất hiện người càng làm cho Bùi Cảnh Hàn nhớ thương, thí dụ như biết ngâm thơ làm từ giỏi, ca múa xuất sắc như Thẩm Từ Từ, kết cục của nàng, liền cùng Hà Hoa giống nhau, hơn nữa có khi còn không bằng.
“Kia thế tử khi nào xuất phát?” Nhìn nhìn Hà Hoa, lại ý vị thâm trường mà xem Bùi Cảnh Hàn liếc mắt một cái, Tố Nguyệt thanh âm nhẹ nhàng hỏi.
Bùi Cảnh Hàn bị ánh mắt nàng giảo hoạt câu đến tâm ngứa, nhìn nhiều một lát Tố Nguyệt mới nói: “Này liền đi.”
Hắn liền biết Tố Nguyệt so Ngưng Hương thức thời hơn, có lẽ Ngưng Hương có thể chậm rãi, ăn trước Tố Nguyệt cũng không tồi.
Đã lâu không chạm vào nữ nhân, hắn thật sự nhớ nhung.
Lại lần nữa lên xe ngựa, Ngưng Hương mẫn cảm mà đã nhận ra ánh mắt Bùi Cảnh Hàn biến hóa, số lần hắn nhìn Tố Nguyệt càng nhiều.
Nhưng Ngưng Hương cũng không có bởi vì chính mình tạm thời an toàn mà thả lỏng, nàng càng sợ, sợ Tố Nguyệt nhịn không được bị Bùi Cảnh Hàn dụ hoặc.
Nàng nên làm cái gì bây giờ?
Chủ động hấp dẫn Bùi Cảnh Hàn lực chú ý?
Ngưng Hương thật sự sẽ không, nàng, nàng cũng làm không nổi.
Thế khó xử, xe ngựa ngừng ở trước cửa Nghênh Tiên cư, Ngưng Hương cũng chưa chú ý, vẫn là Tố Nguyệt kéo nàng một phen nàng mới hoàn hồn. Lặng lẽ chỉnh lại váy, Ngưng Hương cúi đầu, đi theo phía sau Tố Nguyệt chuẩn bị xuống xe, ai ngờ tùy ý ra bên ngoài thoáng nhìn, liền thấy đối diện Nghênh Tiên cư bên trong cánh cửa đi ra hai người, trong đó có một người cao lớn đĩnh bạt, cười đến khiến người khác như tắm mình trong gió xuân, vậy mà lại là Lục Thành?
Mắt thấy hắn dưỡng như muốn lên xe ngựa, ma xui quỷ khiến, Ngưng Hương vội vàng buông màn xe, sau này thối lui.
Bùi Cảnh Hàn nhưng không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên lui vào, nhưng hắn am hiểu nắm lấy cơ hội, vốn dĩ ở Ngưng Hương ngồi bên cạnh, lúc này hắn nhanh nhẹn mà dịch đến phía sau Ngưng Hương, đem mỹ nhân hắn tâm tâm niệm niệm ôm vào lòng.
“Làm sao vậy?” Hắn nhoài đầu tới, cố ý hướng lỗ tai tiểu cô nương nói, tay bừa bãi cảm thụ vòng eo tinh tế mềm mại.
Hô hấp ấm áp dừng ở trên lỗ tai mẫn cảm nhất, Ngưng Hương đỏ mặt, bản năng giãy giụa, “Thế tử……”
Mới nói hai chữ, Ngưng Hương lại kịp thời câm miệng, chỉ không tiếng động đẩy nam nhân phía sau ra.
Nàng cũng nói không rõ vì cái gì, chính là không muốn Lục Thành biết nàng là nha hoàn của Bùi Cảnh Hàn.
Có lẽ thôn dân châm chọc nàng lấy sắc thờ người đã đủ nhiều, nàng không nghĩ lại thêm một cái.
Nhưng mà khi nàng chờ mong Lục Thành cùng bằng hữu của hắn đã đi xa, ngoài xe Tố Nguyệt bởi vì lo lắng Bùi Cảnh Hàn chơi xấu, tận lực tự nhiên mà kêu một tiếng, “Ngưng Hương, còn làm cái gì vậy lâu vậy chưa xuống?”
Tim Ngưng Hương bỗng chốc như bị nghẹn lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook