Cả gia đình đều nhìn chằm chằm ngọc bội của A Nam, chỉ có A Nam đối với chén sủi cảo trong tay Ngưng Hương chảy nước miếng, đợi nửa ngày không thấy cô cô cho hắn ăn, hắn ngửa đầu, hướng Ngưng Hương kêu, “Ăn!”

Ngưng Hương hoàn hồn, đối diện đôi mắt nam oa ngập nước, nàng cười, nâng lên chiếc đũa đem sủi cảo xắt ra, thổi nguội lại bón hắn.

Ngọc bội nơi nào tới, đó là việc của Lục Thành, nàng không cần phải tốn nhiều tâm tư.

Từ Hòe lần trước cùng Lục Thành kết bạn, ngầm hỏi thăm quá Lục Thành, lúc này suy đoán nói: “Hẳn là nương hắn để lại cho hắn.”

“Nương A Nam có tiền như vậy?” Từ Thu Nhi khiếp sợ hỏi, nàng sẽ không biết thưởng thức ngọc, nhưng chính là kể cả loại ngọc bình thường nhất, nông gia cũng dùng không nổi a, huống chi ngọc kỳ lân A Nam oánh nhuận sáng trong, cùng ngọc kỳ lân này so sánh, nữ nhi thôn trưởng thường thường khoe khoang vòng ngọc thực thô lậu.

Từ Hòe gật gật đầu, đem sự tình Phùng gia hắn biết nói ra.

Bởi vì A Nam quá nhỏ, Từ gia nói lời nói liền không có cố kỵ hắn, Từ Thủ Lương nhíu mày nói: “Không nghĩ tới Lục Thành là cái loại này người, Hương nhi về sau tái ngộ hắn, đừng đi nhờ xe hắn, chúng ta thà rằng dùng nhiều mấy văn tiền.” Không thành thân liền khiến Phùng cô nương bụng lớn, còn ra thể thống gì.

Ngưng Hương cúi đầu bón A Nam ăn cơm, không có nói gì.

Lý thị không tán thành trượng phu nói, thấp giọng nói: “Ngươi biết gì? Muốn ta xem là Phùng cô nương biết rõ nàng cha sẽ không đồng ý hôn sự này, mới bất đắc dĩ dùng loại này biện pháp, phụng tử thành hôn, nếu không Phùng gia có tiền như vậy, Phùng lão gia sẽ coi trọng người nhà quê chúng ta? Tuy rằng không tốt lắm, nhưng cũng là không có biện pháp, tổng so gả cho cháu trai mẹ kế háo sắc còn tốt hơn, còn có cái kia Phùng lão gia cũng không phải thứ tốt, hảo hảo nữ nhi nói không nhận liền không nhận, dù chết cũng chưa đến xem lần nào, thân cháu ngoại cũng không nhận.”

Càng nói càng cảm thấy A Nam đáng thương, Lý thị không hề nghĩ ngợi, gắp thêm sủi cảo đưa cho A Nam, “A Nam ăn nhiều một chút, nhanh lớn cao cao.”

A Nam lại không chút nào nể tình, không cần nàng bón.

Từ Thu Nhi xì cười, thiếu chút nữa cười sặc sụa.

Lý thị thấp thấp mắng câu tiểu không lương tâm, ngược lại muốn bón A Mộc.

“Ta đã năm tuổi, không cần người lớn đút!” A Mộc phảng phất đã chịu khinh thường, xoay người lớn tiếng cự tuyệt.



Mọi người đều nở nụ cười, không khí trầm trọng mới vừa rồi tan thành mây khói.

Sau khi ăn xong A Nam mệt nhọc, Ngưng Hương ôm hắn đi Tây Ốc ngủ.

Nàng ôm A Nam nhẹ nhàng đung đưa ru, A Mộc nằm ở bên cạnh xem tỷ tỷ, cũng ở trong thanh âm ôn nhu của tỷ tỷ nhắm hai mắt lại.

Trong phòng yên lặng đi, đông phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng một nhà Từ Thủ Lương nói chuyện phiếm.

Bọn họ đang nói hôn sự Lục Thành cùng Phùng cô nương. Lý thị cùng Từ Thu Nhi đều tỏ vẻ lý giải, cảm thấy Lục Thành không phải người xấu, Từ Thủ Lương bị thê nữ nói ,thái độ mềm chút, lại vẫn như cũ không quá thích Lục Thành, Từ Hòe từ đầu đến cuối không có tham dự biện luận. Từ Thu Nhi hỏi ca ca gặp được loại tình huống này làm sao bây giờ, bị Lý thị mắng một trận, ngại nàng miệng quạ đen nói lung tung.

Nghe đến đó, Ngưng Hương cười một cái, giúp đệ đệ kéo kéo góc chăn, xoay người xem ngủ say A Nam.

Nhìn kỹ xem, A Nam lớn lên xác thật không giống Lục Thành. Lục Thành màu da mạch hoàng, cũng không hoàn toàn là do phơi nắng , A Nam lại trắng nõn như đậu hủ. Lục Thành là mắt đào hoa, A Nam chính là mắt phượng, có điểm thiên hẹp dài, cười rộ lên liền thành hai đường cong. Lục Thành lông mày thon dài, ẩn ẩn có loại cảm giác sắc bén, A Nam liền mềm mại hơn rất nhiều……

Một phen đánh giá xong, Ngưng Hương ngoài ý muốn phát hiện này hai cha con thế nhưng không có một chút tương tự.

Xem ra A Nam càng giống mẫu thân hơn đi?

Nghĩ đến Phùng cô nương bị phụ thân trục xuất khỏi gia môn đã chết cũng không chịu tới tương nhận, lại nghĩ đến Lục Thành cùng người khác khi nói chuyện ngữ khí như ngày xuân ấm áp, tựa hồ đã sớm đã quên thê tử mới ly thế không đủ một năm, hảo cảm Ngưng Hương đối Lục Thành chậm rãi biến mất.

Mới một năm a, A Nam một tuổi còn chưa tới, Lục Thành liền khôi phục mà tốt như vậy, hắn thật sự có đối với Phùng cô nương tình thâm sao?

Chính đang lúc vì thay Phùng cô nương thương cảm, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm của nam nhân, tới tìm Từ Hòe.

Ngưng Hương nghe nhận ra, là Lục Thành.

Nàng nhanh chóng xuống đất, lại nhìn nhìn A Nam, lúc này mới vén mành ra khỏi phòng, cùng một nhà đại bá phụ đi nghênh đón khách nhân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương