Thái An phủ là trọng địa nằm Tây Bắc kinh đô , có năm vạn quân đóng, do Trấn Viễn Hầu Bùi Chính chưởng quản. Bùi Cảnh Hàn hai mươi tuổi cũng có chức vụ trong người, phần lớn thời điểm đều sẽ đi quân doanh, bất quá thân là thế tử, hắn không cần luôn luôn canh giữ ở quân doanh, ngẫu nhiên trộm lười, hoặc là nhàn rỗi ở nhà, hoặc là ra cửa kết bạn, phía dưới người đều mở một con mắt nhắm một con mắt.

May mắn chỉ là ngẫu nhiên.

Nắng sớm mờ mờ, nhìn theo Bùi Cảnh Hàn một thân quan phục rời đi Lãnh Mai Các, Ngưng Hương nhẹ nhàng thở ra.

Nàng thích nhất Bùi Cảnh Hàn ra cửa.

“Nhìn ngươi, giống như tiên sinh dạy học đi rồi.” Tố Nguyệt cười trêu ghẹo nói.

“Ta cũng không biết vì cái gì, chính là sợ hắn.” Ngưng Hương nghiêm túc mà nhìn nàng trả lời.

Đời trước Tố Nguyệt chỉ hỏi quá nàng hai lần tâm tư đối với Bùi Cảnh Hàn, lần đầu tiên Ngưng Hương cho rằng Tố Nguyệt phát hiện Bùi Cảnh Hàn đối nàng tốt hơn, có chút chột dạ, nói chính mình không muốn làm di nương, Tố Nguyệt hẳn là không có tin. Lần thứ hai là khi Bùi Cảnh Hàn khinh bạc nàng, bị Tố Nguyệt gặp được, lúc ấy Tố Nguyệt đã là người của Bùi Cảnh Hàn, nàng lại hỏi Ngưng Hương có thích Bùi Cảnh Hàn hay không, Ngưng Hương khóc lóc nói không thích, Tố Nguyệt chỉ là cười lạnh, còn châm chọc nàng có thủ đoạn.

Ngưng Hương không hiểu Tố Nguyệt vì sao nghĩ như vậy, nàng chỉ biết, đời này có nói cái gì nàng đều phải nói cho Tố Nguyệt, nói rõ ràng, không làm Tố Nguyệt hiểu lầm, không nháo đến hai người nhìn nhau như người lạ, vẫn luôn làm hảo tỷ muội, nàng vậy mới có cơ hội khuyên phục Tố Nguyệt tích cóp tiền chuộc thân.

Tố Nguyệt kinh ngạc, đối với ánh mắt Ngưng Hương nóng lòng chứng minh cái gì, nàng xì cười, ôm cánh tay Ngưng Hương hướng trong phòng đi vào, “Sợ cái gì, hắn cũng sẽ không ăn thịt ngươi, đi thôi, trời càng ngày càng ấm áp, chúng ta đem trong phòng hảo hảo dọn dẹp một chút, quần áo dày đều phải thu hồi.”

Ngưng Hương thích thân cận như vậy, nghĩ đến đời trước lúc này Tố Nguyệt đã bắt đầu xa cách nàng, lại nhìn hai người thân mật kéo cánh tay, tâm tình liền tốt hơn rất nhiều.



Hai chị em đem nhĩ phòng triệt để thu thập một lần, vội xong đều ra mồ hôi, rửa mặt xong, ngồi ở cửa nhĩ phòng xem hoa mai góc tường.

“Ngươi trong tay còn có bao nhiêu tiền?” Tố Nguyệt đột nhiên hỏi, “Mua đất tiêu không ít đi?” Nói lại từ lòng bàn tay bóc một viên hạt dưa ngũ vị hương , ngẩng đầu xem nàng, mắt hồ ly lưu chuyển trời sinh phong lưu vũ mị.

Ngưng Hương cũng ở cắn hạt dưa, nhẹ giọng nói: “Còn hảo, ta trước kia đưa đại bá mẫu tiền ,nàng đều giúp ta tích cóp đi lên, ta chỉ them vào năm lượng, bây giờ còn có sáu lượng……”

“Kia phải tích thêm mười bốn lượng là có thể chuộc thân a.” Tố Nguyệt rũ xuống mi mắt, dùng móng tay sơn đỏ đem nhân hạt dưa tẽ khỏi hai mảnh vỏ đem ra, đưa vào trong miệng.

Ngưng Hương gật gật đầu, “Lại tích cóp đã hơn một năm là đủ rồi, thế tử đã hai mươi, năm nay không sai biệt lắm liền sẽ đính hôn đi, sang năm đón dâu, chúng ta liền đi tìm thế tử phu nhân nói…… Đúng rồi, ngươi trong tay có bao nhiêu tiền? Không phải ta nói ngươi, hiện tại ngươi muốn tích cóp tiền, cũng không thể lại giống như trước kia như vậy ăn xài phung phí.”

Ý chỉ hoa lụa trên đầu Tố Nguyệt mà quét mắt.

Nàng ba năm tiền tiêu vặt muốn trả nợ dưỡng gia, còn Tố Nguyệt cơ hồ đều dùng ở trang điểm chính mình, trong tay chỉ sợ còn không có nhiều tiền bằng nàng.

Tố Nguyệt không chút nào biết xấu hổ, nâng lên đầu đắc ý nói: “Ta có bảy lượng, so ngươi nhiều hơn đó, ngươi không tư cách quản ta.”

Ngưng Hương tức giận đến muốn cười, cùng nàng tính sổ, “Ta mới vừa tiêu năm lượng mua đất, ngươi không biết xấu hổ cùng ta so?”

Tố Nguyệt mặc kệ, khẳng định chính mình tiền nhiều hơn, hai người chính tranh chấp, một cái tiểu nha hoàn đột nhiên đi tới đây, xa xa mà hướng các nàng vẫy tay, “Hai vị tỷ tỷ còn ở đàng kia cọ xát cái gì a, đến phiên chúng ta đi tú phòng đo kích cỡ rồi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương