Lục Gia Tiểu Tức Phụ
-
Chương 2:
Ngưng Hương nhớ rõ rành mạch, lúc ấy nàng sốt ước chừng ba ngày, tỉnh lại lại bị thế tử yêu cầu nằm hai ngày mới có thể xuống đất, còn nhân trận này bệnh bỏ lỡ ngày nghỉ cuối tháng của bọn nha hoàn, không có thể về nhà, lần này như thế nào hôn mê một ngày liền tỉnh?
Cũng có thể, nàng căn bản chính là chết đuối, sau khi chết oan hồn không tan, trở về năm mười bốn tuổi này?
Ngưng Hương không thể tin được.
Người sao có thể đãchết mà sống lại?
Chính là, nhìn bài trí trong phòng quen thuộc, liên tưởng lời nói của Tố Nguyệt vừa mới, Ngưng Hương lại không thể không tin.
Kia, nàng hồn phách đã trở lại, Tố Nguyệt đâu?
Đang nghĩ ngợi tới, Tố Nguyệt bưng khay nhỏ tiến vào, thấy Ngưng Hương mờ mịt mà nhìn chằm chằm chính mình, Tố Nguyệt nhìn nàng cười cười, “Vì sao nhìn ta như vậy? Hay là bệnh hồ đồ, không quen biết ta? Ai, này dược còn có chút nóng, đợi chút lại uống đi.”
Đem khay phóng tới trên bàn, Tố Nguyệt ngồi vào mép giường trước, thay Ngưng Hương chỉnh chăn, bất đắc dĩ mà cùng nàng oán giận, “Ngươi nói ngươi, ngày nào tới nguyệt sự không tốt, một hai phải hôm qua tới, đúng lúc gặp tai họa này, lập tức ngã bệnh, xem ta, sau khi lên bờ liền uống ba chén canh gừng, đã ra mồ hôi một đêm , dậy sớm chuyện gì đều không có làm sao……”
Lải nhải, nói rất nhiều.
Nhìn nàng tươi đẹp khuôn mặt, nhìn Tố Nguyệt thích cười, Ngưng Hương trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Ba năm trước đây mẫu thân đệ đệ lần lượt bị bệnh, trấn trên lang trung nói trị khó hết, xem nàng đáng thương thu tiền khám bệnh. Mắt thấy mẫu thân bệnh tình tăng thêm, nàng vội vã thỉnh trong huyện lang trung, đối phương mở miệng chính là hai mươi lượng. Phụ thân mất sớm, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, Ngưng Hương đi từng nhà trong thôn càu xin, lí chính thương xót cho mượn hai lượng bạc, bán hai mẫu đất, tổng cộng mới được đến mười hai lượng.
Ngưng Hương không có cách nào, bán chính mình cho mẹ mìn.
Nhưng mà mẫu thân vẫn là đi, đệ đệ hai tuổi còn sống.
Đệ đệ khỏe, Ngưng Hương gửi đại bá phụ đại bá mẫu chăm sóc, nàng bị mẹ mìn bán được Trấn Viễn Hầu phủ, cùng lúc với Tố Nguyệt.
Ba năm này, nàng cùng Tố Nguyệt cùng nhau học quy củ, cùng nhau từ tam đẳng thô sử nha hoàn dần dần biến thành đại nha hoàn bên người thế tử, cảm tình so với thân tỷ muội không khác gì. Thẳng đến lần này sinh bệnh, phát hiện thế tử thích nàng, chính là thích nàng nhiều mình, Tố Nguyệt mới dần dần cùng nàng xa cách, trừ bỏ nói chuyện cần thiết, Tố Nguyệt xem nàng giống như xem người xa lạ.
Ngưng Hương rất khổ sở, bởi vì nàng đối thế tử không có bất luận không nên có tâm tư.
Sau lại thế tử thu Tố Nguyệt làm thông phòng, cũng muốn nàng, nhân nàng phản kháng kịch liệt, thế tử mới lần nữa nhường nhịn.
Mười tháng sau thế tử cùng biểu cô nương Thẩm Từ Từ đính hôn, tháng 5 thành thân. Hai vợ chồng tân hôn yến nhĩ, thế tử tạm thời không có tinh lực dây dưa nàng, Thẩm Từ Từ nhưng lại coi nàng cùng Tố Nguyệt là cái đinh trong mắt. Lúc thế tử nhận lệnh xuất chinh Tây Bắc, trước khi đi nhẫn nại hao hết, muốn dùng sức mạnh cưỡng bách, Ngưng Hương đã tuyệt vọng, Thẩm Từ Từ nghe tin đi tới.
Ngưng Hương thật sự cảm kích Thẩm Từ Từ cứu nàng, chẳng sợ Thẩm Từ Từ chỉ là không muốn thế tử chạm vào nàng.
Ngay sau khi thế tử xuất phát không đến mấy ngày, Thẩm Từ Từ liền sai người trói lại nàng cùng Tố Nguyệt, đem các nàng bán cho mẹ mìn Lưu, mẹ mìn Lưu chuyên sinh ý với nơi phong nguyệt, dựa theo Thẩm Từ Từ gửi gắm muốn đưa các nàng đi tới Giang Nam xa xôi ngàn dặm. Trên thuyền, vì Tố Nguyệt đã không cò trong trắng, bị mẹ mìn Lưu nhiều lần khinh nhục, khi đến Dương Châu khi, Tố Nguyệt tìm được cơ hội giết mẹ mìn Lưu.
Xong việc Tố Nguyệt vốn có thể chính mình chạy trốn, nhưng nàng không có, nàng trộm mở trói muốn mang nàng cùng nhau đi.
Cũng chính là khi đó, Ngưng Hương mới biết được, mặc kệ Tố Nguyệt biểu hiện không thích nàng nhiều thế nào, trong lòng trước sau vẫn xem nàng là hảo tỷ muội.
Đáng tiếc các nàng vận khí không tốt, bị người phát hiện, cùng đường, Tố Nguyệt lôi kéo nàng nhảy xuống thuyền……
Cũng có thể, nàng căn bản chính là chết đuối, sau khi chết oan hồn không tan, trở về năm mười bốn tuổi này?
Ngưng Hương không thể tin được.
Người sao có thể đãchết mà sống lại?
Chính là, nhìn bài trí trong phòng quen thuộc, liên tưởng lời nói của Tố Nguyệt vừa mới, Ngưng Hương lại không thể không tin.
Kia, nàng hồn phách đã trở lại, Tố Nguyệt đâu?
Đang nghĩ ngợi tới, Tố Nguyệt bưng khay nhỏ tiến vào, thấy Ngưng Hương mờ mịt mà nhìn chằm chằm chính mình, Tố Nguyệt nhìn nàng cười cười, “Vì sao nhìn ta như vậy? Hay là bệnh hồ đồ, không quen biết ta? Ai, này dược còn có chút nóng, đợi chút lại uống đi.”
Đem khay phóng tới trên bàn, Tố Nguyệt ngồi vào mép giường trước, thay Ngưng Hương chỉnh chăn, bất đắc dĩ mà cùng nàng oán giận, “Ngươi nói ngươi, ngày nào tới nguyệt sự không tốt, một hai phải hôm qua tới, đúng lúc gặp tai họa này, lập tức ngã bệnh, xem ta, sau khi lên bờ liền uống ba chén canh gừng, đã ra mồ hôi một đêm , dậy sớm chuyện gì đều không có làm sao……”
Lải nhải, nói rất nhiều.
Nhìn nàng tươi đẹp khuôn mặt, nhìn Tố Nguyệt thích cười, Ngưng Hương trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Ba năm trước đây mẫu thân đệ đệ lần lượt bị bệnh, trấn trên lang trung nói trị khó hết, xem nàng đáng thương thu tiền khám bệnh. Mắt thấy mẫu thân bệnh tình tăng thêm, nàng vội vã thỉnh trong huyện lang trung, đối phương mở miệng chính là hai mươi lượng. Phụ thân mất sớm, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, Ngưng Hương đi từng nhà trong thôn càu xin, lí chính thương xót cho mượn hai lượng bạc, bán hai mẫu đất, tổng cộng mới được đến mười hai lượng.
Ngưng Hương không có cách nào, bán chính mình cho mẹ mìn.
Nhưng mà mẫu thân vẫn là đi, đệ đệ hai tuổi còn sống.
Đệ đệ khỏe, Ngưng Hương gửi đại bá phụ đại bá mẫu chăm sóc, nàng bị mẹ mìn bán được Trấn Viễn Hầu phủ, cùng lúc với Tố Nguyệt.
Ba năm này, nàng cùng Tố Nguyệt cùng nhau học quy củ, cùng nhau từ tam đẳng thô sử nha hoàn dần dần biến thành đại nha hoàn bên người thế tử, cảm tình so với thân tỷ muội không khác gì. Thẳng đến lần này sinh bệnh, phát hiện thế tử thích nàng, chính là thích nàng nhiều mình, Tố Nguyệt mới dần dần cùng nàng xa cách, trừ bỏ nói chuyện cần thiết, Tố Nguyệt xem nàng giống như xem người xa lạ.
Ngưng Hương rất khổ sở, bởi vì nàng đối thế tử không có bất luận không nên có tâm tư.
Sau lại thế tử thu Tố Nguyệt làm thông phòng, cũng muốn nàng, nhân nàng phản kháng kịch liệt, thế tử mới lần nữa nhường nhịn.
Mười tháng sau thế tử cùng biểu cô nương Thẩm Từ Từ đính hôn, tháng 5 thành thân. Hai vợ chồng tân hôn yến nhĩ, thế tử tạm thời không có tinh lực dây dưa nàng, Thẩm Từ Từ nhưng lại coi nàng cùng Tố Nguyệt là cái đinh trong mắt. Lúc thế tử nhận lệnh xuất chinh Tây Bắc, trước khi đi nhẫn nại hao hết, muốn dùng sức mạnh cưỡng bách, Ngưng Hương đã tuyệt vọng, Thẩm Từ Từ nghe tin đi tới.
Ngưng Hương thật sự cảm kích Thẩm Từ Từ cứu nàng, chẳng sợ Thẩm Từ Từ chỉ là không muốn thế tử chạm vào nàng.
Ngay sau khi thế tử xuất phát không đến mấy ngày, Thẩm Từ Từ liền sai người trói lại nàng cùng Tố Nguyệt, đem các nàng bán cho mẹ mìn Lưu, mẹ mìn Lưu chuyên sinh ý với nơi phong nguyệt, dựa theo Thẩm Từ Từ gửi gắm muốn đưa các nàng đi tới Giang Nam xa xôi ngàn dặm. Trên thuyền, vì Tố Nguyệt đã không cò trong trắng, bị mẹ mìn Lưu nhiều lần khinh nhục, khi đến Dương Châu khi, Tố Nguyệt tìm được cơ hội giết mẹ mìn Lưu.
Xong việc Tố Nguyệt vốn có thể chính mình chạy trốn, nhưng nàng không có, nàng trộm mở trói muốn mang nàng cùng nhau đi.
Cũng chính là khi đó, Ngưng Hương mới biết được, mặc kệ Tố Nguyệt biểu hiện không thích nàng nhiều thế nào, trong lòng trước sau vẫn xem nàng là hảo tỷ muội.
Đáng tiếc các nàng vận khí không tốt, bị người phát hiện, cùng đường, Tố Nguyệt lôi kéo nàng nhảy xuống thuyền……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook