Lục Thành xấu hổ mà quay đầu sang hướng khác.

Đều do tiểu tử thúi trong nhà, cái gì đều không thích chơi, cũng không thích cười, duy độc thích gặm hắn. Mới mười tháng, đôi mắt không biết vì sao sáng rỡ, nhìn thấy trên người hắn nơi nào có hở, hắn đều phải gặm một gặm, làm đến hắn một thân nước miếng, hại hắn nhìn đến cổ người khác hở lại sinh ra ý niệm này.

Nhưng Lục Thành đã quên, hắn chỉ đối với cô nương phía trước động qua ý niệm…… Muốn ăn.

Ngưng Hương cũng không biết chính mình bị người khác nhìn, nhìn nhìn hạt dẻ, nhỏ giọng cùng lão chủ quán nói: “Trương bá, vẫn là muốn hai cân, chia làm hai gói.”

Nàng thanh âm mềm nhẹ, dường như giống gió xuân bay tới trong tai hắn, Lục Thành ánh mắt khẽ biến, làm bộ xem lão quán chủ đảo hạt dẻ, nhìn nhìn đôi mắt tiểu cô nương .

Ngưng Hương cũng đang xem lão quán chủ đảo, hương ngọt ngào hạt dẻ làm người thỏa mãn, khóe miệng nàng hơi cong, khuôn mặt trắng nõn tú mỹ thanh lệ.

Với Lục Thành mà nói, tựa như ở trên núi hoang tuyết, đột nhiên thấy đóa hoa kiều mỹ.

Hắn xem đến lúc lâu, lúc này đến phiên Ngưng Hương như có cảm giác. Hơi chút nghiêng đầu, dư quang thấy khuôn mặt nam nhân phía sau quả nhiên đang nhìn chính mình, Ngưng Hương trên mặt nóng lên, không chịu khống chế mà đỏ, sợ bị hắn nhìn ra tới, ra vẻ bị động tĩnh bá tánh nơi xa xa hấp dẫn, nghiêng đầu, chỉ chừa cái ót cho hắn.

Lục Thành thức thời mà thu hồi tầm mắt.

Lão quán chủ vừa vặn múc xong hạt dẻ, bán vài thập niên hạt dẻ, hắn phân lượng múc ra phi thường chuẩn, vừa lúc hai cân. Ý bảo Ngưng Hương xem qua, gói hai trương giấy dầu đưa tới cho Ngưng Hương, còn cố ý cho nhiều thêm mấy hạt.

Ngưng Hương cười nói tạ, đem tiền đồng đã sớm chuẩn bị đưa qua, lại tiếp được bao hạt dẻ, từ biệt sau xoay người rời đi.

Lão chủ quán nhìn theo tiểu cô nương rời đi, chuẩn bị cấp tân khách nhân gói hạt dẻ, lại thấy nam nhân phía trước nghiêng đầu, còn nhìn chằm chằm bóngNgưng Hương!

Lão quán chủ khụ khụ, biết rõ cố hỏi nói: “Tiểu huynh đệ muốn hai cân?” .Tiểu tử thúi, nhìn thấy xinh đẹp cô nương đôi mắt liền đăm đăm.

Lục Thành hoàn hồn, thần sắc như thường mà đối với hạt dẻ gật gật đầu, “Cũng phân hai phần.”



Da mặt còn rất dày.

Lão quán chủ yên lặng ở trong lòng đánh giá một câu, trên tay động tác không chậm trễ, hạt dẻ vẫn như cũ gói đến cực chuẩn, đòn cân thăng bằng, hai cân không nhiều không ít, bởi vì đây là khách nhân lạ mặt, hắn không có lại đưa thêm hạt dẻ, trực tiếp bao lại.

Lục Thành cũng không so đo, đưa ra hai mươi cái tiền đồng qua ,xách theo bao giấy dầu nhanh rời đi.

~

Ngưng Hương cùng Lý ma ma hội hợp , lại không trì hoãn, thẳng đến cửa thành phía Bắc.

Phủ thành có quan viên lớn nhỏ, cũng có vô số nhân gia phú quý, gã sai vặt nha hoàn của những người này phần lớn đều là cuối tháng nghỉ, hơn nữa không ít người từ nông thôn đến, lặn lội đường xa quá mệt mỏi, liền có người nghĩ tới làm sinh ý kéo xe. Thời gian dài thành lệ thường, mỗi tháng hai ngày cuối tháng cùng mùng một này, bốn cái cửa thành đều có người chuyên môn kéo xe, buổi sáng cố định một cái thời gian xuất phát, xa nhất đi năm mươi dặm, buổi chiều lại cố định thời gian trở về, có yêu cầu đánh xe trước tiên đến bên đường chờ là được.

Ngưng Hương cùng Lý ma ma đến tương đối sớm, Quách lão tam đánh xe còn chưa có tới.

Hai người tìm một chỗ đứng, một bên nói chuyện phiếm, một bên nhìn cửa thành.

Sáng sớm tháng giêng đến vẫn là quá lạnh, đứng một lát liền muốn dậm chân ,xoa xoa tay. Không có đồng hồ cát, mọi người đều là đánh giá thời gian, nhưng hôm nay Quách lão tam rõ ràng chậm, ven đường trong đám người cùng đi xe dần dần truyền đến tiếng mắng không kiên nhẫn.

Lý ma ma che miệng hà khí, lại đem đôi tay súc tiến ống tay áo, cũng nhỏ giọng cùng Ngưng Hương nói thầm, “Này Quách lão tam, khẳng định lại ngủ nướng!”

“Chờ một chút đi, chắc sắp tới.” Ngưng Hương cũng không xác định mà trấn an nói, duỗi cổ vọng cửa thành, rốt cuộc cũng sốt ruột về nhà .

Nhìn nhìn, đột nhiên thấy một chiếc xe lừa ra tới, trên xe không có kéo đồ ăn cũng không có kéo củi, trống rỗng. Hướng bên này lúc đi, có người tiến lên chặn đường, chặn xa phu đánh xe, Ngưng Hương nhìn không thấy người, lại nghe tiếng bọn họ đang nói .

Đều là muốn ngồi xe đối phương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương