Lục Địa Phiêu Lưu Kí
-
3: Khu Rừng
Bác Docky là người thầy thuốc duy nhất trong làng, bác là người đàn ông trung niên có tướng người lùn, dáng người gầy gò, các móng tay của bác đều sạm đen vì phải tiếp xúc với mọi phương pháp trị bệnh.
Bác là cha của Hugo- thằng nhóc đeo kính khó ưa và cũng là bạn thân nhất của Vikir.
Dù dáng người nhỏ thó nhưng bác đã đi ra bên ngoài làng để tìm thuốc và bác cũng đã kể cho Vikir nghe về những điều kì lạ của thế giới ngoài kia.
Khi Vikir mở toang cửa nhà bác và khẩn thiết nói mong đến chữa bệnh gấp, bác ngay lập tức vơ tất cả đồ nghề có trên bàn và tức tốc chạy đến nhà Vikir.
- Bác Docky, chồng tôi bị sao vậy? - Lisa lo lắng hỏi khi bác Docky vừa xem vết thương của David.
- Nhiễm độc hoa bạch xà rồi.
- Bác Docky ngao ngán lắc đầu.
- Loại độc này nếu nói không có cách chữa thì cũng không phải.
- Xin bác cứ nói.
- Vikir khẩn thiết.
- Dù khó khăn thế nào cháu cũng cố giúp đỡ.
- Hoa họa bích.
- bác Docky vừa nói vừa thở dài.
- hoa họa bích có thể chữa được độc của hoa bạch xà.
- Vậy muốn phải đi đâu tìm chúng? - Lisa hỏi.
- Hoa họa bích chỉ có thể tìm được ở những nói chịu sự ảnh hưởng bởi ma thuật thời gian dài.
- Bác Docky thở dài.
- Tôi có thể nói đến nơi cuối cùng của khu rừng kia, nó là một háng động khổng lồ, không biết liệu có gì trong đấy mà ở đó có hiện tượng rò rỉ ma thuật.
- Rò rỉ ma thuật? - Cả Vikir và Lisa cùng nhau thốt lên.
- Phải, ở những nơi như vậy là nơi phù hợp cho hoa họa bích phát triển.
Tôi cũng đã từng đi cùng đội thợ săn vào rừng với mong muốn tìm được nó nhưng mật độ quái vật ở đó nhiều vô kể.
- Vậy..
vậy nếu không tìm được, chồng tôi sẽ ra sao.
- Lisa lo lắng hỏi.
- Duy trì trạng thái bất tỉnh thêm một năm nữa và sau đó chết hoàn toàn.
Lúc này, Lisa đã khụyu xuống đất hoàn toàn.
Bác Docky chỉ có thể giúp ngăn chặn chất độc để kéo dài thời gian chứ không thể chữa khỏi hoàn toàn được.
Sau khi bác Docky rời khỏi, Vikir ngay lập tức chạy vụt ra khỏi nhà mất tăm, đằng sau là tiếng gọi của Lisa.
Buổi đêm ở làng Tukares thật là yên ả vô cùng, các gia đình bây giờ đều đã tắt đèn nghỉ ngơi.
Nhưng cơn gió lạnh thổi qua đồng cỏ thảo nguyên, ở đó Vikir đang ngồi một mình ở đấy.
Cậu chỉ có thể ứa nước mắt ra chứ không thể làm được gì.
Chưa bao giờ cậu thấy bất lực đến như vậy.
- Tôi đã nghe cha nói hết mọi chuyện rồi.
- một tiếng nói bất chợt vang lên sau lưng Vikir.
Cậu quay đầu lại thì thấy gương mặt đượm buồn của Hugo.
Cậu vội gạt đi nước mắt và nói:
- Cậu đến đây làm gì hả, Hugo?
- Đến chia sẻ nỗi buồn với cậu.
- Nói xong Hugo liền ngồi xuống bên cạnh Vikir.
- Tôi nghe nói cậu phải đi vào khu rừng mới có thể chữa được bệnh cho cha cậu hả.
- Phải, là hàng động cuối khu rừng.
- Vikir rầu rĩ nói.
- Đội thợ săn hiện tại vẫn chưa có đủ sức mạnh để tiến đến cuối khu rừng.
- Tôi có cách để giúp cậu.
Vikir bất chợt quay sang Hugo, và nhìn cậu ta với ánh mắt tha thiết.
Hugo lôi trong túi áo ra một nhánh cây nhỏ, có nhiều đốm màu vàng ở thân.
- Đây là cây ẩn tìm, có tác dụng che giấu khí tức trong khoảng thời gian là bốn tiếng.
Cha mình may mắn tìm được nó nhưng loại cây này không thể che đi hoàn toàn khí tức của người lớn nên cha mình không đưa cho đội thợ săn dùng được.
- Hugo liếc nhìn sang Vikir.
- Tôi nghĩ bây giờ chỉ có cậu mới có thể làm được thôi.
Cậu để nhánh cây lại bên cạnh Vikir và đứng dậy bước đi.
- Khi muốn dùng, cậu chỉ cần giơ lên và nói Ẩn thân là được.
- Hugo nói thêm.
Khi bóng của Hugo đã biến mất, Vikir vẫn ngồi lặng đi, cậu nhìn ngồi làng đang chập chờn ánh lửa hồng và nhìn xuống nhánh cây, cậu lại quay sang nhìn cái bóng u tối của khu rừng đó.
Cậu cầm lấy nhánh cây và chạy thẳng tiến đến khu rừng.
Bây giờ, nơi đây là nơi cậu vừa chào đón cha mình khi đi săn về, nhưng giờ chỉ còn lại một mình cậu đứng đây, cậu nhìn vào lối vào khu rừng mà thấy rùng mình.
Nó tối tăm và sâu hun hút, cậu nuốt nước bọt, giơ nhánh cây lên miệng lẩm bẩm Ẩn giấu.
Cậu bước đi thật nhẹ nhàng, thật chậm.
Khi cậu nhìn thấy một con chuột Goki đứng trên đường mà không hề phát giác ra cậu lúc này cậu mới cảm thán về tác dụng của nhánh cây ẩn tìm này.
Chuột Goki là loại chuột nhìn vô cùng nhỏ nhắn chỉ bằng hai ngón tay cái người lớn nhưng tốc độ vô cùng nhanh, với móng vuốt nhỏ nhưng vô cùng sắc nó có thể cứa đứt cổ một con người trưởng thành là chuyện bình thường.
Cậu tiếp tục đi theo lối mòn để đi sâu vào trong rừng, bây giờ là lãnh địa của những loài động vật về đêm.
Có những tiếng kêu khe khẽ của loài quạ Vido: Quác quác quác làm cho bầu không khí càng thêm rùng rợn.
Cậu giật mình khi thấy một cặp mắt sáng rực ở trên cánh cây đang nhìn chằm chằm vào cậu, hóa ra là loài cú Kart.
Loài cú này là thiên địch của loài chuột Goki, chúng có một tốc độ bay vô cùng nhanh và cảm nhận được chuyển động của không khí dù là nhỏ nhất.
Nhìn từ xa có thể thấy hang động to lớn ở cuối rừng cậu chỉ có thể tập trung thẳng hướng đấy thôi.
Cậu bất chợt nhìn thấy một dòng suối vô cùng đẹp, dòng nước phát sáng long lanh, quanh suối là những con hươu có những sợi lông phát quang đang cúi xuống uống nước, nhưng giờ cậu không có tâm tình lại gần mà chỉ có thể bước tiếp.
Vikir bây giờ đã gần đến hang động, đến đây cậu đã cảm thấy một luồng khí lạnh trào ra, rét buốt cả cơ thể.
Các loài vật ở đây cũng bắt đầu to một cách kinh khủng, bọn chúng tập trung nằm ngủ ở xung quanh cửa hang động.
Cậu đã đứng trước cửa hang, xung quanh cửa hàng là những bông hoa màu tím long lanh như thủy tinh.
- Đây là..
- Vikir bất chợt nói ra.
- Nó là hoa họa bình.
- Một giọng trầm, khàn khàn cất lên.
- Hãy vào đây cậu trai trẻ đã lâu rồi ta không gặp loài người..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook