Lục Địa Kiện Tiên
-
Chương 85: Phượng Dục Cửu Sồ (2)
Tổ An sửng sốt, mình vừa ước nguyện, liền đưa tới một nhân vật phản diện, sẽ không linh nghiệm như thế chứ? Lại nói gia hỏa kia đến cùng là ai? Vì sao vừa đến đã nỗi giận?
- Cô gia...
Lúc này bên ngoài vang lên một thanh âm giống như oán phụ, chỉ thấy Thành Thủ Bình hai mắt thâm quầng, vẻ mặt u oán xuất hiện ở cửa ra vào.
- Ngươi sao thế, hôm qua bị nữ yêu tinh hút khô hả?
Tổ An giật nảy mình.
Thành Thủ Bình bước chân phù phiếm đi qua:
- Cô gia, ngươi còn không biết xấu hổ nói, đêm qua ta một đêm không ngủ, chép gia pháp đến hừng đông mới chép xong.
Tổ An ngượng ngùng cười cười, rót cho hắn chén nước:
- Tiểu Bình Bình, may mắn hôm qua ngươi một mực ở trong tĩnh thất chép gia pháp, nếu ngươi đi ra với ta, lúc này chỉ sợ đã biến thành thi thể.
- Đa tạ cô gia.
Thành Thủ Bình thụ sủng nhược kinh tiếp nhận chén nước, vẻ mặt lại mờ mịt.
- Vì sao lại biến thành thi thể?
Tổ An chỉ chỉ lỗ thủng trên tường:
- Thấy không, tối hôm qua có thích khách đến hành thích bản cô gia, may mắn bản cô gia phúc lớn mạng lớn, cộng thêm thần công cái thế, mới trốn qua một kiếp, ngươi suy nghĩ một chút, nếu ngươi cũng ở đây, lúc ấy còn không liều mạng cứu ta, đến lúc đó đao trong tay thích khách không có mắt, nói không chừng ngươi đã chết rồi.
Thành Thủ Bình lòng vẫn còn sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, vô ý thức lầu bầu nói:
- May mắn ta vẫn chép gia pháp.
- Ngươi nói cái gì?
Tổ An nhướng mày.
Thành Thủ Bình lập tức cười làm lành:
- Ta nói là người trung thành tuyệt đối như ta, khẳng định sẽ liều mạng vật lộn với thích khách, hắn muốn thương tổn đến cô gia, trừ khi bước qua thi thể của ta.
Thấy hắn càng nói càng chính khí lăng nhiên, nước bọt sắp phun đến trên mặt mình, Tổ An trực tiếp đẩy mặt hắn ra:
- Thôi đi, đừng diễn quá sâu, hỏi ngươi cái vấn đề, gia hỏa vừa rồi đi ra kia đến cùng là ai?
- Hắn nha, nhi tử bảo bối của Hồng quản gia, Hồng Tinh Ứng.
Thành Thủ Bình đáp.
- Hắn làm người có chút ngạo khí, bất quá hắn là thiên tài tu luyện, chưa vào học viện, dựa vào tự học đã tu luyện tới Tam phẩm, Hồng quản gia vẫn lấy làm kiêu ngạo, ngay cả lão gia phu nhân cũng khen không dứt miệng, xưa nay cực kì coi trọng, một mực xem như lãnh tụ thế hệ trẻ tuổi trong phủ bồi dưỡng.
Nguyên lai là nhi tử của Hồng quản gia, khó trách tóc như cha của hắn, chải cẩn thận tỉ mỉ như thế.
- Thôi đi, ta còn tưởng ngưu bức bao nhiêu, tu luyện vài chục năm cũng chỉ mới Tam phẩm.
Tổ An nghĩ thầm, ta chỉ hai ba ngày từ một phế vật luyện đến Tam phẩm, ta có khoe khoang sao?
Thành Thủ Bình lại nhịn không được bĩu môi, khó trách bọn hắn đều nói cô gia chí lớn nhưng tài mọn, rõ ràng không có bản lãnh gì, nhưng khẩu khí không nhỏ, thích ba hoa chích choè, nếu đời này ngươi có thể tu luyện tới Tam phẩm, chỉ sợ lão gia phu nhân nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
- Ngươi lẩm bẩm cái gì đó?
Tổ An trừng mắt liếc hắn một cái.
Thành Thủ Bình lập tức tươi cười:
- Ta là đang nghĩ đợi lát nữa đi nói với phu nhân một câu, cô gia ngài bị thương nặng như vậy, hôm nay hẳn không cần phải đi học.
- Không cần, chút tổn thương ấy không có gì đáng ngại, nhạc phụ nhạc mẫu đưa ta đi học viện, hiển nhiên cũng là vì tốt cho ta, ta làm sao có thể cô phụ hảo ý của bọn hắn.
Tổ An vỗ ngực nói, hắn tự nhiên không muốn đi học, nhưng ở trong nhà càng không thú vị, bởi vì hôm qua náo ra thích khách, Sở Trung Thiên phái hai người canh giữ ở trước cửa, để cho hắn cũng không ra được, như vậy còn không bằng đi học, nói không chừng nửa đường còn có thể tìm được cơ hội chuồn mất.
Nghe hắn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, miệng Thành Thủ Bình há to, vội vàng tới sờ trán của hắn:
- Cô gia, hôm nay ngài phát sốt rồi sao?
- Xéo đi!
Tổ An đá văng hắn ra.
- Ha ha ha... Tổ An ngươi càng ngày càng hiểu chuyện, cũng không uổng công chúng ta khổ tâm.
Tiếng cười truyền đến, Sở Trung Thiên và Tần Vãn Như tươi cười đi vào.
- Nhạc phụ nhạc mẫu, sao các vị lại tới đây?
Tổ An giả trang ra một bộ thụ sủng nhược kinh, ai, mỗi ngày diễn kịch thật đúng là mệt mỏi, lại ở thêm mấy ngày, mình nói không chừng có thể trở về làm nam chính giành giải Oscar.
- Ta nghe Tinh Ứng nói thương thế của ngươi không có gì đáng ngại, quyết định muốn đi học viện, nên có chút không yên lòng tới xem một chút.
Tần Vãn Như ngày bình thường nghiêm khắc, lúc này trên mặt cũng nhiều một tia nhu hòa.
- Cô gia...
Lúc này bên ngoài vang lên một thanh âm giống như oán phụ, chỉ thấy Thành Thủ Bình hai mắt thâm quầng, vẻ mặt u oán xuất hiện ở cửa ra vào.
- Ngươi sao thế, hôm qua bị nữ yêu tinh hút khô hả?
Tổ An giật nảy mình.
Thành Thủ Bình bước chân phù phiếm đi qua:
- Cô gia, ngươi còn không biết xấu hổ nói, đêm qua ta một đêm không ngủ, chép gia pháp đến hừng đông mới chép xong.
Tổ An ngượng ngùng cười cười, rót cho hắn chén nước:
- Tiểu Bình Bình, may mắn hôm qua ngươi một mực ở trong tĩnh thất chép gia pháp, nếu ngươi đi ra với ta, lúc này chỉ sợ đã biến thành thi thể.
- Đa tạ cô gia.
Thành Thủ Bình thụ sủng nhược kinh tiếp nhận chén nước, vẻ mặt lại mờ mịt.
- Vì sao lại biến thành thi thể?
Tổ An chỉ chỉ lỗ thủng trên tường:
- Thấy không, tối hôm qua có thích khách đến hành thích bản cô gia, may mắn bản cô gia phúc lớn mạng lớn, cộng thêm thần công cái thế, mới trốn qua một kiếp, ngươi suy nghĩ một chút, nếu ngươi cũng ở đây, lúc ấy còn không liều mạng cứu ta, đến lúc đó đao trong tay thích khách không có mắt, nói không chừng ngươi đã chết rồi.
Thành Thủ Bình lòng vẫn còn sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, vô ý thức lầu bầu nói:
- May mắn ta vẫn chép gia pháp.
- Ngươi nói cái gì?
Tổ An nhướng mày.
Thành Thủ Bình lập tức cười làm lành:
- Ta nói là người trung thành tuyệt đối như ta, khẳng định sẽ liều mạng vật lộn với thích khách, hắn muốn thương tổn đến cô gia, trừ khi bước qua thi thể của ta.
Thấy hắn càng nói càng chính khí lăng nhiên, nước bọt sắp phun đến trên mặt mình, Tổ An trực tiếp đẩy mặt hắn ra:
- Thôi đi, đừng diễn quá sâu, hỏi ngươi cái vấn đề, gia hỏa vừa rồi đi ra kia đến cùng là ai?
- Hắn nha, nhi tử bảo bối của Hồng quản gia, Hồng Tinh Ứng.
Thành Thủ Bình đáp.
- Hắn làm người có chút ngạo khí, bất quá hắn là thiên tài tu luyện, chưa vào học viện, dựa vào tự học đã tu luyện tới Tam phẩm, Hồng quản gia vẫn lấy làm kiêu ngạo, ngay cả lão gia phu nhân cũng khen không dứt miệng, xưa nay cực kì coi trọng, một mực xem như lãnh tụ thế hệ trẻ tuổi trong phủ bồi dưỡng.
Nguyên lai là nhi tử của Hồng quản gia, khó trách tóc như cha của hắn, chải cẩn thận tỉ mỉ như thế.
- Thôi đi, ta còn tưởng ngưu bức bao nhiêu, tu luyện vài chục năm cũng chỉ mới Tam phẩm.
Tổ An nghĩ thầm, ta chỉ hai ba ngày từ một phế vật luyện đến Tam phẩm, ta có khoe khoang sao?
Thành Thủ Bình lại nhịn không được bĩu môi, khó trách bọn hắn đều nói cô gia chí lớn nhưng tài mọn, rõ ràng không có bản lãnh gì, nhưng khẩu khí không nhỏ, thích ba hoa chích choè, nếu đời này ngươi có thể tu luyện tới Tam phẩm, chỉ sợ lão gia phu nhân nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
- Ngươi lẩm bẩm cái gì đó?
Tổ An trừng mắt liếc hắn một cái.
Thành Thủ Bình lập tức tươi cười:
- Ta là đang nghĩ đợi lát nữa đi nói với phu nhân một câu, cô gia ngài bị thương nặng như vậy, hôm nay hẳn không cần phải đi học.
- Không cần, chút tổn thương ấy không có gì đáng ngại, nhạc phụ nhạc mẫu đưa ta đi học viện, hiển nhiên cũng là vì tốt cho ta, ta làm sao có thể cô phụ hảo ý của bọn hắn.
Tổ An vỗ ngực nói, hắn tự nhiên không muốn đi học, nhưng ở trong nhà càng không thú vị, bởi vì hôm qua náo ra thích khách, Sở Trung Thiên phái hai người canh giữ ở trước cửa, để cho hắn cũng không ra được, như vậy còn không bằng đi học, nói không chừng nửa đường còn có thể tìm được cơ hội chuồn mất.
Nghe hắn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, miệng Thành Thủ Bình há to, vội vàng tới sờ trán của hắn:
- Cô gia, hôm nay ngài phát sốt rồi sao?
- Xéo đi!
Tổ An đá văng hắn ra.
- Ha ha ha... Tổ An ngươi càng ngày càng hiểu chuyện, cũng không uổng công chúng ta khổ tâm.
Tiếng cười truyền đến, Sở Trung Thiên và Tần Vãn Như tươi cười đi vào.
- Nhạc phụ nhạc mẫu, sao các vị lại tới đây?
Tổ An giả trang ra một bộ thụ sủng nhược kinh, ai, mỗi ngày diễn kịch thật đúng là mệt mỏi, lại ở thêm mấy ngày, mình nói không chừng có thể trở về làm nam chính giành giải Oscar.
- Ta nghe Tinh Ứng nói thương thế của ngươi không có gì đáng ngại, quyết định muốn đi học viện, nên có chút không yên lòng tới xem một chút.
Tần Vãn Như ngày bình thường nghiêm khắc, lúc này trên mặt cũng nhiều một tia nhu hòa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook