Lục Địa Kiện Tiên
Chương 44: Mềm manh (1)





Tổ An nghe xong liền vui vẻ, mình lo lắng hãi hùng, kết quả cô nương này tính cách mềm yếu, chuyện kia liền dễ làm.

- Được.

Hắn thuận miệng đáp ứng.

Nghe một bên khác truyền đến thanh âm ra khỏi nước, hắn không tự chủ được suy nghĩ, hiện tại có một vấn đề bày ở trước mặt, là có nên vụng trộm nhìn một cái hay không, đến cùng là làm cầm thú, vẫn không bằng cầm thú.

Trong đầu hiện ra thân thể bạch ngọc của thiếu nữ ở trong nước, Tổ An cảm thấy mũi hơi nóng, duỗi tay lần mò, vậy mà một mảnh đỏ thắm.

Dựa vào, chảy máu mũi!

Tổ An không thể không cảm thán, ăn mấy viên Tẩy Tủy Đan, trước đó thân thể vô cùng suy yếu, tựa hồ dương khí lại tăng lên không ít.

- A...

Bỗng nhiên thiếu nữ truyền đến tiếng kêu sợ hãi, Tổ An không khỏi ác ý phỏng đoán, không phải là bị rắn độc cắn trúng chứ, vậy ta cũng không để ý hi sinh một chút, dùng miệng giúp nàng hút nọc độc ra.

Bất quá sau một khắc, sắc mặt hắn thay đổi, bởi vì hắn cảm giác được một trận đất rung núi chuyển, phảng phất như một đoàn tàu lửa đang vọt tới.

- Chạy mau...

Một cánh tay lạnh buốt mềm mại kéo hắn, nhanh chóng bơi vào trong nước, sau một khắc, tảng đá vừa rồi bị đâm đến chia năm xẻ bảy, một gia hỏa thân thể cao lớn xuất hiện, nhìn hai người ở trong nước gầm thét.

- Đây là tê giác?

Tổ An chấn kinh, dáng dấp của con tê giác này lớn giống như voi, động vật của thế giới này đều ăn thuốc kích thích lớn lên sao? Hơn nữa con mắt đỏ như vậy, chẳng lẽ bị bệnh bò điên.

- Nó gọi Hồng Nhãn Cuồng Tê, hung thú Tứ phẩm, khứu giác rất kém cỏi, tính khí nóng nảy, thường xuyên vô duyên vô cớ công kích bất luận mục tiêu gì nhìn thấy.

Một thanh âm mềm mại giải thích.

Tổ An quay đầu lại xem xét, lúc này mới thấy rõ hình dạng của thiếu nữ, tóc mái cắt ngang trán, hai lọn tóc rủ xuống tới gương mặt, càng thêm nổi bật khuôn mặt linh lung thanh tú, cặp mắt đào hoa trong suốt phối hợp gương mặt trắng nõn, khí tức thanh xuân vô địch đập vào mặt.

Bất quá càng mấu chốt là, tựa hồ nàng còn chưa mặc xong quần áo.

Chú ý tới ánh mắt của hắn, thiếu nữ vô ý thức cúi đầu:

- A...

Tiếng kinh hô để Hồng Nhãn Cuồng Tê ở trên bờ càng thêm nóng nảy.



- Ngươi nhanh xoay người qua chỗ khác...

Thanh âm của thiếu nữ có chút nghẹn ngào.

- Ngươi đừng khóc, ta xoay qua chỗ khác là được.

Tổ An xoay người, không biết vì sao, tiểu cô nương này nhỏ nhắn mềm mại để hắn không cách nào sinh ra tà niệm... đương nhiên, lấy tình trạng cơ thể của hắn trước mắt, có thể sinh ra tà niệm mới gặp quỷ.

Hai tay của thiếu nữ chăm chú che trước ngực, cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Cảm ơn...

Tổ An hỏi:

- Quần áo của ngươi đâu?

- Ở... ở bên bờ.

Sau lưng duỗi ra một đoạn cánh tay chỉ tảng đá vừa rồi, thanh âm rụt rè của thiếu nữ vang lên.

- Cái gì Cuồng Tê kia một mực ở nơi đó, làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta đánh chạy nó?

Tổ An hỏi, hắn mang tâm tư thử, muốn nhìn xem đối phương đến cùng có tu vi gì.

Bất quá Tứ phẩm đã để nàng sợ thành như vậy, xem ra tu vi của nàng cũng không cao bao nhiêu.

- Da của Hồng Nhãn Cuồng Tê rất dày, cho dù là tu luyện giả Tứ phẩm cũng rất khó làm nó bị thương.

Thiếu nữ khẽ lắc đầu.

- Ta có thể thử một chút.

Tổ An nói, có dao găm chạm vào hẳn phải chết kia, đối phó loại quái vật phòng cao công thấp này, tựa hồ rất có hiệu quả, mình vừa vặn mượn cơ hội này, giả làm cao thủ hù dọa nàng, miễn cho nàng truy cứu chuyện vừa rồi.

- Không... Không cần, rất nhanh sẽ tốt thôi.

Thiếu nữ đáp.

- ? ? ?

Thời điểm Tổ An không hiểu thấu, bỗng nhiên chú ý tới Hồng Nhãn Cuồng Tê ở bên bờ không ngừng lay đầu, phảng phất như uống say, bước chân lộn xộn, lại cách một hồi, oanh… ngã trên mặt đất.

- Ngươi làm?

Tổ An chỉ cảm thấy yết hầu phát khô, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, tiểu nha đầu này không phải là đang giả heo ăn thịt hổ chứ?

Thiếu nữ ừ một tiếng:



- Vừa rồi ta ở nơi đó hạ chút thuốc, nó xông lại đụng nát tảng đá, tự nhiên sẽ hút vào thuốc bột.

- Thuốc gì lợi hại như vậy, ngay cả gia hỏa to lớn như vậy cũng bị đánh ngã.

Tổ An tắc lưỡi, đột nhiên cảm giác có chút không đúng.

- Ngươi hạ dược trên tảng đá làm gì?

- Ta... Ta... Lo lắng...

Thiếu nữ ấp a ấp úng, thanh âm càng ngày càng thấp.

- Lo lắng ngươi... nhìn lén, bất quá ngươi yên tâm, đây chỉ là thuốc mê, không có độc.

Tổ An hít sâu một hơi, gia hỏa lớn như thế cũng ngã xuống, nếu vừa rồi mình không an phận, chẳng phải sẽ mê man một tháng?

- Bây giờ ngươi có thể nhắm mắt lại hay không, ta muốn đi mặc quần áo?

Thanh âm rụt rè của thiếu nữ truyền đến, phảng phất như đang nói yêu cầu quá phận gì đó.

- Đương nhiên có thể.

Tổ An vui vẻ, không mắng to sắc lang, cũng không kêu đánh kêu giết giống như trong tưởng tượng, chỉ có ôn nhu và xấu hổ, nữ nhân của thế giới này đều đáng yêu như thế sao?

Bất quá nghĩ đến Tuyết Nhi kia nhanh mồm nhanh miệng, trong nháy mắt hắn bỏ đi ý nghĩ này.

Thấy hắn đã nhắm mắt lại, lúc này thiếu nữ mới bơi lên bờ.

Nghe được thanh âm sóng nước mở ra, con mắt đóng chặt của Tổ An lặng lẽ mở ra một khe hẹp, đôi mắt này nhiều năm thiệt thòi như vậy, có cơ hội sao lại bạc đãi nó?

Chỉ thấy thiếu nữ phảng phất như một Mỹ Nhân Ngư, thân thể tinh xảo thướt tha như ẩn như hiện ở trong nước.

Thời điểm nàng bơi tới bờ, Tổ An không khỏi tràn đầy chờ mong: sắp mặc y phục!

Ai biết bỗng nhiên thiếu nữ phất tay, mặt nước lập tức dâng lên một màn nước, che khuất thân hình duyên dáng của nàng.

Tổ An nổi giận:

- Đây là phòng ai chứ, ta là người như vậy sao!

Sau một lát, màn nước tiêu tán, thiếu nữ cũng mặc xong y phục, chỉ thấy nàng phất tay:



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương