Lực Dấp Dẫn
-
Chương 3
Không biết có phải Nghiêm Liệt nhân phẩm quá kém hay không, mới có thể gặp được sự kiện "Thiên thạch" đập trúng trăm năm có một này.
Nếu không nhờ cửa kính xe kiên cố làm giảm lực quả bóng bay tới, đoán chừng lúc này bộ não tinh vi của Nghiêm Liệt đã bị đập hỏng.
Chu Mật phẫn nộ cầm quả bóng lao ra khỏi xe, thấy mấy nữ sinh chạy tới, trong đó có một người còn cầm quả bóng lớn.
"A! Xin lỗi..."
Nữ sinh cầm bóng thấy cửa sổ xe đã vỡ tan tành, khuôn mặt lập tức sợ đến tái nhợt.
"Cửa kính xe bị cô làm cho tan nát rồi, thật lợi hại nha, vẫn còn đang chơi bóng vui vẻ ở bên trong sao?" Chu Mật toàn thân mặc một bộ trang phục công sở xám khói, nhìn qua rất giống thành phần trí thức hiểu lễ nghĩa.
Đáng tiếc, một bên tay cầm quả bóng, nở một nụ cười như lang sói, đến gần tiểu bạch thỏ mặt mày tái nhợt, bản chất đều lộ ra hết.
"Làm sao, ai đền?" Chu Mật đến gần nữ sinh kia, nhìn ra đây không phải người vừa thi đấu trong sân, nhưng trên mũ cô bé có logo của trường.
Chu Mật lạnh lùng nói với nữ sinh, "Cô đền sao?"
Nữ sinh khá gầy gò, có vẻ thường xuyên hoạt động ngoài trời nên khuôn mặt cùng tay chân đều có chút ngăm đen.
"Phải đền bao nhiêu?" Nữ sinh nơm nớp lo sợ hỏi.
Chu Mật thực hưởng thụ loại cảm giác trêu đùa nữ sinh đại học này, không khách khí đánh giá từ trên xuống dưới cô bé, cười lạnh một tiếng nói: "Nhìn bộ dạng cô chắc cũng không có bao nhiêu tiền bồi thường cho tôi, xem như tôi chịu thiệt thòi, đền ba vạn được rồi."
"Ba vạn! Sao đắt như vậy!" Nữ sinh trợn mắt thốt lên.
"Cô nhìn cho kĩ, tự làm tự chịu, xem đây là xe gì." Chu Mật vỗ vỗ xe của cô.
"Chuyện này..." Nữ sinh không biết phải làm sao, theo bản năng nhìn về phía cô gái bên cạnh, cô gái bên cạnh so với cô còn nhỏ nhắn xinh xắn hơn, một nữ sinh tóc ngắn trắng nõn, "Làm sao bây giờ!"
Nữ sinh tóc ngắn thanh âm trầm thấp nói: "Cái xe này thay cửa kính nhiều lắm 1000, cô muốn lừa gạt sao?"
Chu Mật nhìn về phía nữ sinh tóc ngắn, nữ sinh cũng không vì bị nhìn thẳng mà chột dạ quay mặt đi, thản nhiên đối diện Chu Mật.
Nữ sinh này mặc đồng phục học sinh bình thường, đôi giày bị giặt nhiều tới phai màu, nhìn qua chính là bộ dáng nghèo túng.
"Cô thì biết cái gì, 1000 cô cho ăn xin à? Hơn nữa nhìn cô như vậy, làm sao biết giá cả cửa sổ xe? Hả? Hơn nữa cô đánh người không cần trả tiền sao? Tiền thuốc thang, tiền đền bù tổn thất tinh thần các thứ gộp lại ba vạn coi như là ưu đãi cho sinh viên được không?" Chu Mật là người từng trải, lại gian xảo, phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt tìm được lí do thoái thác, bày ra vẻ mặt chán ghét, phản kích lại.
Nữ sinh tóc ngắn nhìn vào trong xe, đang tràn ngập tức giận lại nhìn thấy Nghiêm Liệt, khuôn mặt bị đánh đỏ bừng đến không muốn xuống xe gặp người khác.
Hai mắt nữ sinh tóc ngắn chôn ở dưới vành mũ, trong nháy mắt lộ ra chần chờ và kinh ngạc.
Tâm tình này vừa thoáng qua, nữ sinh tóc ngắn nói với Chu Mật: "Chúng ta đưa người đến bệnh viện trước, chờ kiểm tra xong thì định giá."
Lúc này nữ sinh ném bóng và hai nữ sinh khác đều trốn phái sau nữ sinh tóc ngắn, coi Chu Mật là diều hâu vồ gà con, đem nữ sinh tóc ngắn thành bia đỡ đạn gà mái.
Chu Mật không nghĩ tới gặp phải mấy tiểu quỷ khó chơi, cô vốn tưởng rằng sinh viên đại học trọng điểm đều đọc sách đến choáng váng, có thể xảo trá một chút.
Hóa ra muốn lừa sinh viên đại học đứng đầu vẫn là có chút khó khăn.
"Quên đi, thấy các cô đều là sinh viên nghèo, đền một vạn là được rồi." Chu Mật nhượng bộ.
"Cái gì mà một vạn!"
Nghiêm Liệt nhịn không được, vươn đầu ra ngoài cửa kính xe bị vỡ:
"Các người nhìn xem khuôn mặt tôi bị các người làm thành như thế này.
Trả một vạn cô cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho các người sao? Hả?!"
Nghiêm Liệt hù dọa như vậy, mấy nữ sinh đang ló đầu ra thăm dò lại lui thành một đoàn, trốn sau cô gái tóc ngắn.
Cô gái tóc ngắn nhìn thấy Nghiêm Liệt dáng vẻ tức đến nổ phổi, không những không sợ hãi, trái lại đi tới, hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt từ dưới vành nón lộ ra, đến gần tỉ mỉ quan sát khuôn mặt Nghiêm Liệt.
Nghiêm Liệt không nghĩ tới tên tiểu quỷ này đột nhiên tới gần, còn tưởng rằng cô ta định uy hiếp mình, lại thấy người kia đang hoảng hốt.
Khuôn mặt hai người rất gần, ai cũng không nói lời nào.
Nghiêm Liệt cảm thấy khuôn mặt mình bị ánh mắt nữ sinh này vuốt ve, động tác vuốt ve có bao nhiêu là ôn nhu...!
"Này! Cô muốn làm gì?" Chu Mật tiến lại xách cổ áo nữ sinh tóc ngắn.
Nữ sinh tóc ngắn tỉnh táo lại, Chu Mật chỉ vào cô cảnh cáo: "Tôi cho cô biết, tôi hỏi thăm một chút là có thể biết được các cô tên gì, ở hệ nào.
Một vạn, các cô cũng không có khả năng!"
"Là tôi không cẩn thận làm vỡ cửa kính xe! Không liên quan đến cậu ấy!" Nữ sinh ném bóng không nhịn được tới giải thích.
Nữ sinh tóc ngắn cầm lấy quả bóng trên tay nữ sinh kia, nói: "Tôi là Ngụy Tịnh, lớp 4 cấp 12 khoa Kinh tế ứng dụng.
Một vạn tệ tôi sẽ bồi thường cho các người, tôi sẽ không trốn.
Nhưng phải cho tôi chút thời gian để dành tiền."
"Ngụy Tịnh! Cậu làm gì thế..."
Ngụy Tịnh không nói thêm lời nào nữa, kéo bạn học đi.
"Ai, các cô cứ như thế mà đi?" Chu Mật còn muốn đuổi theo, bị Nghiêm Liệt gọi lại:
"Không phải đã giới thiệu rồi sao? Sau trở lại tìm cô ta cũng không muộn."
"Cậu thực sự tin lời cô ta nói hả!"
Nghiêm Liệt vừa muốn nói gì, Ngụy Tịnh lại chạy tới, nói với Nghiêm Liệt: "Cô chờ một chút."
Sau khi nói xong thì cô chạy đi, qua khoảng 15 phút, thấy Ngụy Tịnh thở hồng hộc chạy về, trong tay cầm một xấp tiền mặt màu đỏ, đưa cho Nghiêm Liệt.
"Đây là một ngàn tệ, cô cầm trước." Lại đưa cho Nghiêm Liệt một tờ giấy, trên giấy viết vài chữ Ngụy Tịnh, lớp 4 cấp 12 khoa Kinh tế ứng dụng.
"Còn lại tôi sẽ từ từ trả cho cô." Nói xong câu đó, Ngụy Tịnh liền rời đi.
"Ha, tên tiểu quỷ này thật buồn cười, cũng không phải cô ta làm vỡ cửa kính xe, cô ta vậy mà coi tiền như rác!"
Chu Mật ngồi vào trong xe, thấy Nghiêm Liệt có chút đờ đẫn: "Cậu làm sao rồi, muốn đi bệnh viện kiểm tra chút không? Không có bị đập ngốc chứ?"
Nghiêm Liệt lắc đầu, nghịch một chút mái tóc đen dài, nói:
"Căn bản không có chuyện gì, thế mà cậu đến loại sinh viên nghèo này cũng muốn dọa dẫm.
Coi như cậu yêu tiền thì cũng phải nói chút đạo lý.
Thật là thay cậu sốt ruột."
Thấy tấm lòng của mình bị vứt đi không thương tiếc, Chu Mật thực cảm thấy Nghiêm Liệt là bạch nhãn lang.
(*bạch nhãn lang: vong ân bội nghĩa, tâm địa tàn bạo)
Tôi đây là giúp cậu hả giận, cậu lại cắn người tốt gì chứ!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook