Nụ hôn kéo dài đến khi hơi thở khó nhọc, Lục Tư Thần mới buông cô ra, ánh mắt như con quái thú thèm khát nhìn chằm lấy cô, tay đã từ lúc mân mê trên vòng eo nhỏ của cô.

Tay Tư Thần mân mê một lúc cũng dừng lại rời khỏi vùng eo, sau đó cưng nựng hai má mền mại rồi đứng dậy.

Lúc này, Tư Duệ nghe thầy hơi thở nặng nề đang kiềm chế cơn khát vọng mãnh liệt trong người anh, cô yêu anh nên sẽ nguyện ý, dù sau cũng từng trao cho anh rồi.

Tư Duệ nắm tay Tư Thần lại: “Thiếu gia!”
Tư Thần: “Sau thế?”
“Thiếu gia khó chịu sao?”
“Không phải.


Qua hai giây, Tư Duệ nói: “Cậu khó chịu cứ làm đi, tôi nguyện ý.


Tư Thần ngạc nhiên phì cười một cái, thật sự anh rất khó chịu, nhưng vẫn có thể tiết chế, giọng anh yêu nghiệt nói: “Em là đang muốn quyến rủ sao?”
Tư Duệ tránh mặt sang nơi khác: “Không có.


Đúng là nghĩ đến câu nói lúc nảy, thật không còn chút liêm sỉ nào sót lại, nó bay theo lời nói ấy rồi đi mất hết rồi.

Lục Tư Thần nói: “Đi tắm thôi, sau đó chúng ta ăn cơm.


“Anh! ” Tư Duệ lỡ lời nói, khi nhận ra thì không rút lại kịp.


Tư Thần nghe từ “Anh” đó từ miệng cô phát ra, trong lòng như có ngọn lửa phun trào dữ dội, anh có cố gắng cũng không chịu nỗi nữa, chỉ muốn ôm trọn cô ngay tức khắc.

Anh quay lại, ánh mắt trở nên mê hoặc, tay tháo nút áo sơ mi, tay còn lại bất ngờ đè cô xuống, thì thầm bên tai: “Trước khi ăn cơm, hay là anh ăn em trước đã.


Nói vừa dứt lời, không cho cô kịp nghĩ, bàn tay hư hỏng bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trên cơ thể mẫn cảm ấy.

Không khí thăng hoa ái mụi khắp không gian phòng.

Tư Duệ ngủ vừa thức lại bị cơn dày vò mãnh liệt của Tư Thần mà ngủ thiếp đi nữa.

Hành chuyện xong, Lục Tư Thần bế cô vào phòng tắm, nhẹ nhàng tắm rửa lao sạch người, mặc cho cô một chiếc áo tắm mỏng manh rồi quay về phòng ngủ.

Lục Tư Thần đắp chăn cho Tư Duệ, quay vào tủ lấy chiếc áo sơ mi mặc vào đi ra ngoài, lúc xuống phòng bếp uống nước gặp Vân Quyên đang tính sổ sách.

Anh nói: “Cô dọn đồ của Tư Duệ qua phòng tôi đi.


Tủ áo của Lục Tư Thần rất lớn, anh lại vừa quay về nên chưa kịp biết trong tủ của mình đã xuất hiện đồ của Tư Duệ.

Vân Quyên cười mỉm trong lòng: “Vâng thiếu gia.


Tư Thần nói thêm: “Nếu thấy cô ấy đang ngủ thì nhỏ nhẹ thôi.


Giọng anh đều đều nói: “Đồ cần thiết hẳn đem qua, còn lại mua mới hết đi”
“Vâng, Thiếu gia.


Biết sẽ có ngày này, nên họ đã dọn đồ Tư Duệ qua từ sớm, giờ anh chỉ nói đồ cần thiết nên mai Vân Quyên phải vào phòng anh soạn lại đồ cần thiết cho Tư Duệ, sau đó mang những thứ còn lại đi.

Có lẽ mai là ngày rất bận đây, cô phải đến cửa hàng lựa chọn sắm những cái mới cho Tư Duệ nữa.

Tư Thần quay về phòng, đi đến xem Tư Duệ đang ngủ, môi nở nụ cười nhẹ nhàng cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn, Tư Thần quay lại cầm điện thoại lên đi ra ban công.

Động tác không nhanh không chậm lướt danh bạ, sau rồi điện đi: [Sao rồi.

]
Kiều Khanh nói: [Không rõ nữa, ảnh rất mờ, kể cả chụp góc độ này khó mà nhận ra.

]
Gió ban công lạnh, nhưng lại không lạnh bằng giọng của Tư Thần: [Tiếp tục tìm đi, có khã năng hắn đang lẫn trốn trong thành phố.


]
Kiều Khanh: [Bên phía cảnh sát đang đẩy mạnh trong việc tìm kiếm, cậu yên tâm.

]
Kiều Khanh nói thêm: [Hắn có thể đã được một thế lực nào đó đứng phía sau che đậy, cậu có nghỉ là ai không?]
Suy nghĩ một lúc, Tư Thần chậm rãi nói: [Việc đó tôi chưa nghĩ đến, nhưng đặt thêm camera giám sát đi.

]
Kiều Khanh: [Được.

]
Lục Tư Thần nói chuyện xong hít một hơi khí lạnh ngoài trời, mặt đầy tâm sự quay vào phòng, nhìn Tư Duệ yên giấc trên giường trong lòng dâng lên một chút lo sợ.

Từ trước đến nay Lục Tư Thần anh chưa từng có cảm giác sợ, là một người luôn quyết đoán và hành động, chỉ cần đã quyết thì không cần suy nghĩ, nhưng giờ đây anh bắt đầu sinh ra nổi sợ hãi, bắt đầu vắc óc suy nghĩ, vì sợ sẽ làm tổn hại đến người con gái trước mắt, sợ hãi cô phải chịu thêm tổn thương nữa.

Anh không thể để cô xảy ra chuyện gì được.

Tư Duệ ngủ một giấc đến sáng hôm sau, do cả buổi không ăn gì nên bụng cũng cồn cào.

Thức dậy không thấy anh đâu, cả cơ thể chỉ quấn duy nhất một chiếc áo tắm, ngoài đó ra là cơ thề trơ trụi, nghỉ sau cũng không dám đem bộ dạng này ra ngoài, sợ phải chạm mặt với họ, với tính phấn khích của họ, da mặt mỏng của cô sẽ không thể chịu được.

Tư Duệ đến tủ đồ của Tư Thần mong sau tìm được đồ mặt đỡ để về phòng thay lại, bất ngờ thay nửa tủ đồ đều là đồ của mình, lại còn rất nhiều đồ mới chưa mở tem, kiểu dáng hệt như phong cách thường ngày của cô.

Dạo này cô cứ sao ấy, đồ này chẳng phải lúc họ phát hiện mối quan hệ của hai người đã dời qua, chỉ khác là xuất hiện thêm những bộ đồ mới, vì sự thay đổi qua lớn, đến quá mau nên chưa kịp nhận thức đây mà.

Tư Duệ tìm một bộ mặt vào đi ra ngoài, cũng mai hôm nay chủ nhật, nếu không cô lại bị mắng vì đi học trễ nữa.

Xuống lầu, mọi thứ sinh hoạt như ngày thường, mọi người ai nấy đều quây quần làm việc của mình.

Ở ghế sofa, Tư Thần đang chăm chú xem chiếc loptop đặt trên đùi, thấy cô đứng đó chậm rãi để sang một bên.


“Lại đây.


Đây là lần đầu công khai như thế với mọi người, cô cũng ngại nên vẫn dậm chân tại đó.

Tư Thần lặp lại lời nói: “Lại đây.


Lúc này Tư Duệ mới chậm bước đến, người đang cấm bình hoa hiểu chuyện liền ngay lập tức rời khỏi, phút chốc xung quanh chỉ còn hai người, nguyên do là những người kia cố ý tránh mặt.

Tư Thần kéo tay Tư Duệ vào lòng mình, dan tay ôm cô vào lòng, đầu anh dựa lên vai cô, hơi thuở phả vào gáy cứ ngứa ngứa nhột nhột nên cô cứ ngọ nguậy trong lòng anh.

Anh thỏ thẻ vào tai: “Ngại cái gì, em là của anh, ai cũng biết cả rồi.


Tai Tư Duệ đỏ lên, dụi mặt xuống vai của anh.

“Đừng ngại, tập làm quen đi”
“Uhm! ”
Giờ mới nhận ra, Lục đại thiếu gia lại yêu nghiệt đến thế, lúc đầu cứ bị vẽ nghiêm túc của anh lừa gạt, giờ biểu hiện ra bản tính thật là cáo già gian manh, thật khiến mở mang tầm mắt.

______
Lời của tác giả: Đố mọi người thấy ra “điềm” trong chương:)).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương