Thành phố Phồn Hoa, trung tâm giới thượng lưu cả nước.
Tại nhà hàng LQ, nơi tổ chức sinh nhật của con gái ông trùm kim cương.
Mội ngóc ngách đều được tranh trí xa hoa, được đính kết bằng ngọc và những loại gỗ quý từ Châu Âu, nơi đây được xem là nơi xa hoa bậc nhất thành phố Phồn Hoa này.
Ngoài cửa, từng bậc thang được trải một lớp lông cừu nhuộm đỏ trải dài vào trong, những bước đi đều là sự quyền quý.
Trong buổi buổi tiệc, các bậc quyền lực địa vị khoác lên mình những trang sức giá trị trăm tỉ với những bộ cánh lộng lẫy, đặt biệt của thế giới.

Quý phái, sang trọng đều là những từ quen thuộc để nói đến họ, cạnh đó còn phải thêm từ “Khí chất“.
Trong sảnh tiệc, danh gia vọng tộc điều có mặt, ngoài cửa những chiếc xe sang thay đều nhau đến đậu, họ bước ra trong sự tò mò và ngưỡng mộ của những người khác, một cái liếc nhìn của họ cũng khiến những người đó điêu đứng một hồi lâu.
Nhà báo, phóng viên chụp lấy chục để liên hồi như muốn bắt chọn khoảnh khắc ngàn vàng này.
Những bậc trung niên nâng rượu kính nhau, dự tiệc chỉ là mục đích để họ gặp gỡ tìm mối làm ăn, không thua không kém là một cuộc trao đổi ngầm, hay luật ngầm trong giới.
Tiếng nhạc cất lên, đung đưa bay bổng, những bông hoa tinh khiết, những ngọn nến giác vàng càng làm buổi tiệc thêm hoa lệ.
Tiếng nói xì xào của những người có mặt bổng im lặng, mọi ánh nhìn đều hướng ra cổng chính, một người đàn ông vóc dáng nhưng tạc tượng, khuôn mặt tuấn tú, cô gái bên cạnh như tiên giáng trần, thu hút mọi ánh nhìn của họ, đôi mắt to ngây thơ với đôi môi diểm lệ, khoác lên bộ cánh thương hiệu Lục gia, vừa toát lên vẽ sang trọng vừa toát lên vẽ đẹp tự nhiên thuần khiết, khiến bao công tử mê mẫn từ ánh nhìn đầu tiên.
Nếu bên cạnh không có người đàn ông đó, không chừng họ muốn bắt chuyện làm quen theo kiểu nam nữ.
Lục Tư Thần luôn có sức hút kì lạ, nếu nói chủ buổi tiệc là tâm điểm thứ nhất thì thứ hai luôn là anh.
Vừa bước vào đã có một đám người trung niên bắt đầu để ý, rồi dần dần tiến tới bắt chuyện, họ nói câu nào, câu đấy đều bay bổng lên tầng mây xanh, khiến anh cảm thấy chán ghét vô cùng.
Tư Duệ quan sát một lượt, ai nấy đều toả ra khí chất sang trọng đúng với cấp bậc của họ, chỉ có bản thân cô là có thân phận kém nên đôi phần tự ti.
Lục Tư Thần sau khi thoát khỏi đám người kia liền kéo cô đến một góc nhìn ra.
“Mệt không?”
“Không mệt.”
“Nếu đói thì cứ ăn, không uống rượu được thì uống nước trái cây.”

Tư Duệ gật đầu.
Quan sát xung quanh, ánh mắt anh rơi vào một nơi, quay lại nói với Tư Duệ: “Em ở đây, tôi có việc một lát” Anh khum người nói sát vào tai cô, khung cảnh cả hai, người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng rất thân mật: “Nếu có ai đến bắt chuyện cứ cười nói tự nhiên, họ hỏi em là ai? Ở đâu? Em chỉ cần nói chuyện này Lục Tư Thần không cho trả lời”
“Được.”
“Mỗi chân kiếm chổ ngồi, tôi sẽ mau quay lại.”
“Được.”
Lục Tư Thần bước đi, đến bàn lấy một ly rượu rồi đến chổ nào đó không rõ, ánh sáng mập mờ của buổi tiệc làm cô không nhìn rõ người đối thoại với anh là ai, như có vẽ có bóng dáng của nữ.
Cô tìm một chổ gần đó ngồi xuống, ít giây sau liền có người bắt chuyện.
“Chào tiểu thư.”
“Chào anh.”
“Tiểu thư có thể uống với tôi một ly được không.”
“Thật xin lỗi, hôm nay tôi không khoẻ, không thể uống rượu, mong thông cảm.”
“Không sao, là tôi quá thất lễ rồi.”
“Không phải đâu.”
Đèn bổng bật lên, mọi tiếng xì sào bổng chốc đều im lặng, mà lúc này cô nhìn rõ Tư Thần ở phía đối diện, bên cạnh có hai vị tiểu thư và hai vị thiếu gia đang trò chuyện, có đều chỉ có vị tiểu thư đứng cạnh anh là thấy mặt, những người còn lại cô chỉ thấy phía sau lưng.
“Xin chào tất cả mọi người.” Tiếng nói trên sân khấu phát ra, ai nấy đều nhìn đến, trên sân khấu là một người đàn ông trung niên, sang trọng lịch lãm, trên ngón tay trỏ đeo một chiếc nhẫn kim cương màu xanh lớn.

Bên cạnh có một cô gái mặt còn rất trẻ, thân hình thon thã, khắp người lấp lánh đá quý.
“Cảm ơn quý vị đã đến có mặt trong buổi sinh nhật của ái nữ, tôi vô cùng cảm ơn.”
“Hôm nay, là sinh nhật tròn mười tám tuổi của con gái, cha chúc con ngày càng xin đẹp, và bình an.”
“...”
“Những vị khách quý có mặt ở đây điều là vinh hạnh của gia đình, hôm nay mong các vị vui vẽ thưởng thức buổi tiệc, nào tôi kính các vị một ly.”

Dưới sảnh có cả trăm người, ai nấy điều hớn hở kính rượu trong đó có cả Lục Tư Thần, Tư Duệ ngồi trong một góc nhìn ra bọn họ rồi nhìn cặp cha con trên sân khấu, ngẫm nghĩ “Có ba sẽ cảm giác như thế nào?”
Không nghĩ ra được, cũng không thể tưởng tượng được cảm xúc ấy.
Kính rượu xong cô gái đó với cha của mình đi xuống bắt chuyện kính rượu từng người, mà Tư Duệ chỉ mong sau bản thân tàn hình đừng để ai thấy.
Phía Tư Thần chẳng còn ai, cô đứng dậy đi qua chổ anh nhưng được vài bước đôi chân bỗng sựng lại.
Có lẽ anh rất bận.
Đại tiểu thư Cao gia, Cao Thục Ái thực ra đứng cạnh anh rất xứng đôi.
Thục Ái có nét đẹp mỹ miều, ngọt ngào, có chàng trai nào không bị chinh phục bởi nhan sắc ấy.
Một người con trai lạnh lùng khí chất, trong tay nắm quyền lực, một cô tiểu thư danh gia lá ngọc cành vàng, xin đẹp tài giỏi, họ đứng cạnh nhau chẳng có gì để bàn tán.
Lúc trước nghe Thục An nói hai người họ sẽ đính hôn, tuy chưa có tin tức cho là thật như cô vẫn cứ xót trong lòng.
Thục An không phải nghỉ mà nói, thật ra do đã nghe hay đã có việc gì mới khiến cô ta hiên ngang nói thế, bây giờ nhìn cảnh đó, chưa công bố có lẽ hai bên không muốn ảnh hưởng đến đời tư? Nên đợi khi chính thức sẽ công bố?
Nhìn xem, thế giới của họ lấp lánh ánh kim, của cô chỉ có thể là thanh sắt thanh đồng làm sao so bì.
Tư Duệ đi đến hỏi nhân viên, phòng vệ sinh ở đâu rồi quay đi.
Trong phòng vệ sinh lúc này có mấy cô tiểu thư đang trang điểm đánh son: “Cậu thấy không? Lục thiếu gia với Cao đại tiểu thư đứng cạnh rất xứng đôi đấy.”
“Ừm, nghe nói là sẽ đính hôn gì đấy.”
“Có sao? Sao tôi không biết gì hết.”
“Tuy chưa thông báo như tôi nghỉ là thế, có lần tôi bắt gặp cô ấy với Lục phu nhân nói chuyện với nhau rất vui vẽ, Lục phu nhân rất thích cô ấy.”
“Vâỵ không sớm cũng muộn rồi, đợi ngài hai người họ kết hôn thôi.”
Tư Duệ nghe thế đi ngay vào trong phòng vệ sinh, đóng cửa thật chặt, nước mắt bất giác rơi, cô vội lau đi, cố cằm lòng mình lại.
Không có gì phải buồn, không có gì phải khóc, sau này sẽ gặp được người con trai của đời cô mà thôi.
Hai người sẽ có cuộc sống hạnh phúc.

Nhưng.
Nhưng sao trong lòng lại đau đến thế?
Rất đau.
Đau đến khó thuở.
Lúc này trong buổi tiệc, sau khi nói chuyện với những người kia xong, anh nhìn về hướng Tư Duệ, cô gái nhỏ đứng đó trong thật nhỏ bé, đôi vai gầy khoe trọn xương quai xanh quyến rủ ra ngoài, sợ cô sẽ lạnh anh cởi áo khoác đi qua chổ cô.
Thục Ái lại đến bắt chuyện anh đành dừng chân lại, dù sau cũng là đại tiểu thư nên tôn trọng một chút, tuy anh trả lời nhưng cũng chỉ qua loa cho có, vài giây sau anh nhìn qua chẳng thì không thấy Tư Duệ đâu, liền nhìn xung quanh tìm kiếm.
“Lục thiếu gia không biết đến lúc đó có rãnh đến dự sinh nhật tôi không?”
Vì từ trước đến nay, Thiệp sinh nhật của Thục Ái, cô ta đều đặt biệt chuẩn bị gửi đến.
Đến ngày, sinh nhật có người đến gửi quà chứ chẳng thấy chính chủ trong thư mời đâu, y như rằng năm nào cũng như năm nấy, không có gì khác.
Tư Duệ sau một lúc cũng bình tĩnh được cảm xúc, sợ anh không thấy sẽ lo, nên đi về tiệc, bên ngoài không có ai, cô vừa rời khỏi phòng một bàn tay thô bạo đã cầm tấm khăn tẩm thuốc mê chờ sẳn bịt lất miệng cô, Tư Duệ sức yếu chẳng thể vùng vẫy mà ngất lịm đi.
Tư Thần lúc này chẳng thấy cô, cũng không còn tâm trạng nói chuyện với Thục Ái.
“Thiếu gia, thiếu gia.”
Sau vài tiếng kiêu, Tư Thần cũng có phản ứng nhìn qua, Thục Ái cười nói:“Không biết...”
“Xin lỗi” Tư Thần nói xong vội đi, anh tìm kiếm một lượt vẫn không thấy, trong lòng bắt đầu lo lắng.
Đoàn Anh Quân đang cười cười nói nói với một vị tiểu thư trong rất vui vẽ, bất ngờ bị Tư Thần kéo vai lại, vẽ mặt bất ổn: “Tư Duệ mất tích rồi.”
Đoàn Anh Quân bị anh làm cho mất hứng, giọng khó chịu: “Sao?”
“Không thấy cô ấy nữa, cho người đi tìm đi, đừng kinh động đến những người ở đây”
“Chẳng phải ban nảy ở với cậu à”
“Nói nhiều, tìm người nhanh lên”
“Được, được”
Đoàn Anh Quân đến một góc để giảm tiếng ồn của buổi tiệc, lấy điện thoại điện đi, sao rồi bản thân cũng đi tìm.
Không thấy Tư Duệ, chẳng còn tâm trạng ở lại, Lục Tư Thần rời khỏi buổi tiệc lên các phòng, mọi ngóc ngách của nhà hàng tìm kiếm.
Như chẳng thấy tung tích, liền nhấn máy số điện thoại gọi đi, giọng anh trầm lạnh: “Cho người đến âm thầm bao vây LQ, thấy có người nào có hành động lạ chặn lại, nhớ phải xem mặt mà hành động.”
Cầm chặt lấy điện thoại, nhìn trước nhìn sau mong bắt gặp được dáng vẻ nhỏ nhắn ấy, nhưng chẳng thấy anh ôm chặt đầu mất bình tĩnh, cơ thể như không muốn đứng vững nữa.

Nghỉ đến ở đây Tư Duệ chẳng quen ai, chẳng có người bạn nào, nhưng nhắc đến kẻ thù thì vô số, lỡ may lọt vào tay họ không dám nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện gì.
Trong căn phòng gần đó.
Từ khe cửa nhìn ra ngoài có mấy người đang hối hã đi qua đi lại như đang tìm kiếm gì đó, hắn nhìn lại Tư Duệ đang bất tỉnh trên giường, rồi lấy điện thoại điện đi, qua vài hồi chuông bên kia cũng bắt máy.
“Bọn nó phát hiện ra rồi, đang cho người tìm kiếm nó.”
Qua vài giây, tiếng Lý Kha lên tiếng: “Chẳng phải phía thằng Nghĩa sẽ lo, giờ lại bị phát hiện gì sớm thế?”
“Em không biết, nhưng hình như có cả cảnh sát cấp cao nữa.”
“Cái gì” Lý Kha dụi điếu thuốc: “Mẹ nó, kinh động đến cảnh sát cấp cao luôn à?”
“Dạ, giờ sau đây anh.”
“Rồi mày làm gì nó chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
Qua vài giấy, giọng Lý Kha tốt lên đôi chút: “Vậy tụi mày khoang hẳn làm, tìm cách đưa nó về đây, dù gì cũng nhận tiền rồi.”
“Dạ.”
Lúc này một cô lao công đang đấy thùng gác đi qua, hắn nhanh chóng bỏ điện thoại vào túi, cầm súng ra khống chế bà ấy.

Nhà hàng được bao chọn, nên trên các phòng hay hành lang ít người qua lại, nên chẳng ai phát hiện, sau khi khống chế được bà lao công, hắn nghiến răng: “Lên tiếng là tôi giết bà”
“Đừng, đừng mà.”
Hắn hài lòng, cầm điếu thuốc lên hút một hơi thật sâu rồi văng xuống sàn.

Đem Tư Duệ vào thùng gác, để bà ấy đẩy đi qua mặt bọn họ, thấy bắt cóc người bà ta rất sợ, nhưng bị đoe doạ tính mạng càng khiến bà ta sợ hơn, chỉ có thể nghe theo lời hắn, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho cô gái đáng thương này.

Bà lao công đẩy thùng gác xuống tầng trệt phía sau buổi tiệc, lúc này những người mặt đồ đen hối hả chạy từ phía trước đến, bà ta rụt mặt xuống hành động vội vã đi nhanh hơn, đi đến cuối đường rẻ qua bên trái, nhưng chổ chứa gác lại là bên phải.

Cũng ngay lúc đó, Lục Tư Thần vội vàng vừa nghe điện thoại lướt qua, phút chốc không hiểu sau bà ta rùng mình một cái, cả người run rẩy cố gắng bước đi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương