"Sư phụ! Em mang tài liệu cho chị!"

Bội Bội vừa mang tài liệu vào phòng cho Kỳ Thừa Doanh, đặt xuống bàn làm việc của nàng xong thì dùng tay trái vỗ vỗ cánh tay phải, than vãn thở dài: "Mệt chết em rồi, xem chừng lần này muốn cứu Vương Thị còn khó hơn lên trời!"

Sau hai hôm suy xét Kỳ Thừa Doanh đã đồng ý tiếp nhận vụ án, dù là đứng về phía Vương Thị nhưng trước đó nàng cũng đã hỏi ý Quân Lăng.

Hắn bảo: "Nếu không thể chung thuyền thì mạnh ai người ấy toả sáng, cô đi theo hướng của cô, tôi làm việc theo cách của tôi. Cảm thấy không hổ thẹn thì được rồi!"

Đêm đó nàng đã cùng hắn nói rất nhiều chuyện, Quân Lăng đưa nàng ra ngoại ô, hai người dừng xe bên đường, sau đó đi dạo mát cạnh con suối.

Trời đêm hôm đó rất đẹp, trên có ánh sao, dưới có mặt nước phản chiếu, Quân Lăng trải áo suit đắc tiền bên dưới lớp cỏ xanh để Kỳ Thừa Doanh ngồi lên đó, ban đầu nàng từ chối nhưng người đàn ông vẫn kiên quyết kéo nàng vào, thế là chỉ trong một đêm nàng đã tiêu tốn khá nhiều tiền của hắn.

Đêm đen huyền ảo khiến con người dễ xích lại gần nhau, đây là người đàn ông đầu tiên khiến Kỳ Thừa Doanh không thấy sợ hãi khi đến gần, hơn nữa khi ở bên cạnh hắn nàng lại thấy yên tâm, cảm giác này giống như ngày còn bé được ở bên cạnh bố đó cũng là người đàn ông duy nhất có thể khiến nàng bình tĩnh.

Dù nàng có anh trai, dù nàng không đơn độc nhưng chưa bao giờ nàng dám buông bỏ căn bệnh của chính mình, mỗi lần như vậy nàng sẽ rất sợ, có khi còn nghe thấy giọng nói quái vật của 'người đó' ngay bên tai.

Kỳ Thừa Doanh đã hỏi hắn: "Gặp chuyện thế này có phải anh đã tức giận lắm đúng không?"

Quân Lăng nhìn bầu trời đầy sao, ngẫm nghĩ hồi lâu mới đáp: "Không hẳn! Thay vì tức giận tôi lại để ý trách nhiệm của bản thân hơn."

Hắn không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt nàng nhưng hắn nhìn ra được nàng có vẻ yên ổn, không hề có tia sợ hãi trước đây.

"Tôi nghĩ chắc là do cách quản lý của mình không tốt cho nên mới có những phát sinh không mong muốn."

Lần trước là vụ của Từ Sính, bây giờ lại đến Vương Thị.

Kỳ Thừa Doanh gác cằm lên đầu gối, ôm hai chân như bó lại thân mình: "Vậy anh nên xem xét lại quy trình của Bách Trường, cũng là xem xét lại cách quản lý."

Quân Lăng gật đầu, chân dài xếp lại tạo thành một hình ảnh thẳng lưng cao lớn. Có lẽ, đôi mắt đẹp của nàng không thể chạm tới trái tim của người đàn ông nhưng nàng phải cảm ơn hắn, nhờ có hắn thân thể nàng không mục rỗng.

Nghĩ bâng quơ một lúc Kỳ Thừa Doanh lấy lại tinh thần, nàng nhìn hai chồng tài liệu cao ngất mà mắt cũng hoa hết cả lên.

Bội Bội hôm nay lại đặc biệt chọn một chiếc quần jean và áo kiểu màu cam, bên ngoài khoác một cái blazer màu trắng, tóc buộc cao gọn gàng.

"Vất vả cho em rồi! Chị mời trà sữa được không?"

"Đồng ý!" Bội Bội nhảy lên đầu vui mừng.

Tay chân vội vàng lật chồng tài liệu mình vừa mang vào, lấy một tập tài liệu ở dưới cùng đem lên, lật ra đưa cho Kỳ Thừa Doanh.

"Sư phụ! Chị xem!"

Kỳ Thừa Doanh nhận lấy tập tài liệu, xem xét từng trang, cẩn thận nghe Bội Bội báo cáo: "Vương Thụy bị công ty dầu khí Bách Trường kiện vì tội danh ăn cắp bí mật thương nghiệp. Ông ta cũng cao tay thật... đã cài một đám nhân viên vào Bách Trường, còn là nhân viên của phòng giao dịch."

Một công ty lớn như Vương Thị sao lại còn muốn ăn cắp khách hàng của người khác?

Tình trạng này Trương Thị lúc trước cũng bị qua một lần, báo chí làm um sùm cả lên, mất một thời gian sau Trương Dực mới vực dậy được.

Bách Trường muốn làm một lần liền đạp đỗ Vương Thị, nhưng đến cả danh tiếng cũng không màng đến, dù sao cũng là những công ty lớn, đánh một trận thế này quá mạo hiểm.

"Vài năm trở lại đây, Bách Trường hoạt động ngày một xa sút. Theo em tìm hiểu, tuy là doanh số không giảm nhưng mức tăng rất thấp. Không biết tại sao, nhưng thị trường lúc nào cũng đứng đầu so với những công ty khác."

Bội Bội lúc báo cáo gương mặt cực kỳ nghiêm túc, đưa tay chóng cằm còn khẽ sờ sờ như đang suy nghĩ, qua lại trước mắt Kỳ Thừa Doanh từng bước một.

Vương Thụy muốn chạy tội chính là không muốn công ty của mình vì lần kiện này mà phá sản, cho nên mới đặt hết niềm tin vào Chân Thiện còn chỉ đích danh Kỳ Thừa Doanh phải lãnh án. Nhưng nàng giúp Vương Thị, người chịu thiệt hại là Bách Trường, phía Quân Lăng chắc đã rõ ràng.

Thương trường giống như chiến trường, kẻ mạnh luôn thắng kẻ yếu, nếu không có kỳ tích dù cho có là thần tiên cũng không cứu được.

Làm chuyện lớn như vậy với một công ty đa quốc gia như Bách Trường, lá gan của Vương Thụy đúng là không nhỏ.


Bây giờ đã đệ đơn kiện, nếu có thể đàm phán thoả đáng thì việc cứu vớt là điều có thể, liệu Quân Lăng có nể mặt nàng không? Hay thật sự như hắn nói, nàng đi đường của nàng, hắn có nguyên tắc của hắn?

"Gọi điện cho Vương Thụy! Chị cần gặp mặt nói chuyện."

"Dạ! Em hẹn ngay."

Bội Bội gật đầu rồi rút điện thoại trong túi áo ra, nhanh chóng gọi đến cho thư ký Tào của giám đốc Vương.

Trong lúc chờ Bội Bội đặt lịch hẹn, Kỳ Thừa Doanh xem lại thông tin của Bách Trường.

Người đứng ra chịu trách nhiệm pháp lý của Bách Trường không phải là Quân Lăng mà là tổng giám đốc Triệu - Triệu Thiên Mã.

Một công ty dầu khí đa quốc gia, lại còn là nguồn nhiên liệu chính của hàng chục nước lớn, Bách Trường không đơn giản chỉ là một công ty dầu khí.

Người có thể nắm quyền gần như là trợ lực của từng quốc gia như vậy, thân thế cũng không tầm thường.

Quân Lăng nếu tính tuổi tác cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu, trẻ như vậy đã có thế lực hùng mạnh và địa vị vững vàng, xem ra năng lực của hắn không đơn giản.

Từ lúc nào hắn lại khiến nàng ngưỡng mộ, trong trí nhớ của nàng nụ cười của người đàn ông lúc nào cũng dịu dàng, không có dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo, nhưng lại có một sức mạnh ấm áp rất kì lạ.

Lúc Bội Bội trao đổi xong với Tào Thành quay đầu lại thì thấy Kỳ Thừa Doanh đang cuối đầu xem tài liệu, giống như muốn giấu giếm chuyện gì đó không để cô bé biết.

Bội Bội ghé sát mặt mình xuống bàn, nghiêng đầu nhìn Kỳ Thừa Doanh: "Sư phụ! Sao chị lại đỏ mặt?"

"Chị... Sao chị lại đỏ mặt?" Kỳ Thừa Doanh ngẩng đầu lên, làm bộ làm tịch bản thân đang xem tài liệu tuy đã nén lại chút kích động nhưng vẫn không ngăn được sự ấp úng.

Con bé thấy gương mặt nghiêm túc của nàng đỏ ửng, muốn nghĩ nhiều cũng không có thời gian để nghĩ, đành cười cho qua.

"Em hẹn xong rồi! Vương Thụy nói nếu chị có thời gian, bây giờ đến luôn cũng được ông ấy có thể sắp xếp lịch trình."

"Được!" Kỳ Thừa Doanh cầm túi xách dự định đứng dậy.

Bội Bội gọi giật: "Em không cần đi à?"

"Không cần! Tìm cho chị ít thông tin có ích là được!"

"Oke!"

Bội Bội đưa tay lên ra hiệu đồng ý, cười cười nhìn theo bóng lưng sư phụ rời khỏi phòng, mang tài liệu xếp lại rồi mới rời đi.

Chuyện gì khó chứ chuyện tìm hiểu thông tin thì quá dễ dàng với cô rồi, một phút ba mươi giây cho những nhiệm vụ dễ như ăn bánh.

Vui vẻ rời khỏi phòng Kỳ Thừa Doanh, bộ dạng nở nụ cười của cô bị Lâm Phong nhìn thấy.

Anh ta không nói gì chỉ lặng lẽ đi vào phòng làm việc của mình, Bội Bội cũng không có thời gian để tâm.

Lâm Phong nhỏ hơn Kỳ Thừa Doanh hai tuổi, vào chân thiện khi vừa tốt nghiệp cử nhân luật, ban đầu làm trợ lý cho Cố Hà sau này do bản thân anh ta học hỏi hơn người nên dì Cố mới để anh ta tự mình đứng ra nhận án, bản thân bà chỉ hỗ trợ phần nào.

Kết quả dạy được một học trò giỏi nhưng thái độ nhiều chuyện của anh ta không khiến Bội Bội ưa thích.

***

"Lão đại!"

Sở Tiêu cầm tài liệu mở cửa đi nhanh vào phòng, cậu vừa bước vào thì thấy lão đại đang đứng lên vươn tay lấy một tập tài liệu trên giá.

Quân Lăng lấy xong tài liệu, xoay người lại, kéo ghế ngồi xuống, thân hình cao lớn của hắn áp đảo tất cả, hắn không nhìn Sở Tiêu mà chỉ chú tâm vào tài liệu ở trên tay.

"Lão đại! Đúng như người nói, Vương Thụy đã mời Kỳ luật sư nhận vụ án này."


Nhìn thấy lão đại nở nụ cười, Sở Tiêu liền hiểu kế hoạch đã thành công.

Mấy hôm nay lão đại nhà cậu đặc biệt quan tâm đến người phụ nữ tên Kỳ Thừa Doanh này, còn căn dặn cậu ta làm việc phải cẩn trọng xem xét.

Đến cả vụ kiện lần này cũng muốn lôi Kỳ Thừa Doanh vào, mục đích là gì cậu ta cũng không tiện hỏi, chỉ biết lão đại mong muốn người thụ án là nàng, còn muốn Kỳ Thừa Doanh dứt khoát giải quyết vụ án này cho xong xuôi, đối với hắn kết quả dù là thắng cũng được, thua cũng được, mọi thứ đều không quan trọng.

Bách Trường là công ty dầu mỏ lớn nếu Kỳ Thừa Doanh muốn nhúng tay vào, chỉ có hai cách để giải quyết vụ án ổn thỏa.

Một là ra tòa với điều kiện nàng phải cãi thắng vụ này, để có thể giữ lại được Vương Thị của Vương Thụy, cũng là để giữ lại chiến tích huy hoàng chưa một lần thua trận của nàng.

Hai là đàm phán, nhưng loại chuyện trao đổi này, phải xem Bách Trường nhận lại được bao nhiêu lợi ích, còn phải xem thái độ của kẻ đã 'ăn cắp' kia.

Vương Thị là một công ty chứng khoán, mấy năm gần đây lại nhúng tay vào dầu mỏ, điều này không đơn giản là muốn nhắm vào Bách Trường mà phải có một thế lực lớn mạnh ở phía sau đang hâm he Bách Trường, giật dây cho ông ta gây chuyện.

Thứ Quân Lăng muốn xem, không phải là Bách Trường hay Vương Thị, thứ hắn muốn xem chính là năng lực của Kỳ Thừa Doanh.

"Dặn dò Thiên Mã trong vụ này nhẹ tay một chút, nếu đích thân Kỳ Thừa Doanh đến đàm phán, cứ hẹn để đó." Quân Lăng căn dặn Sở Tiêu, từ đầu đến cuối đều bày ra dáng vẻ 'không quan tâm' nhưng Sở Tiêu biết, lão đại nhà mình rất để ý.

Còn căn dặn Thiên Mã 'nhẹ tay', ngài không nói, bọn họ còn đang định khiến Vương Thị phá sản, một cú bay màu khỏi tốn công tốn sức.

Sở Tiêu gật đầu, cung kính cúi người: "Rõ! Lão đại!"

"Ra ngoài đi." Quân Lăng vừa nói tay vừa lật một trang tài liệu.

Tiếng giấy 'lẹt xẹt' cứ như vậy mà vang lên trong không gian im lặng, Sở Tiêu xoay người rời khỏi, đến khi đóng cửa còn ghé mắt vào nhìn một lần.

Biệt thự Quân Gia, chẳng hiểu sao lại giống cứ điểm của người ngoài hành tinh. Quân Lăng xây biệt thự, giống như một trạm công nghệ tiên tiến, từ hệ thống cho đến thiết kế đều dùng sản phẩm công nghệ tự động cao cấp.

Cả căn nhà dùng kính cường lực chống đạn, chống va đập siêu cao cấp, đảm bảo dù có dùng xe tăng thiết giáp cũng không phá vỡ được.

Thông tin của Quân Gia là thông tin mật, được bảo vệ bởi một hệ thống an ninh mạng tiên tiến, bảo mật nhiều lớp khóa không để bất cứ ai muốn lấy cũng đều lấy được.

Chắc chỉ có một người trong hắc đạo này là có thể đánh cấp dễ dàng, nhưng hắn không sợ. Dù sao, nước sông trước nay cũng không phạm nước giếng. Dù có lấy được thông tin, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.

Điều hắn quan tâm chính là Bách Trường và Vương Thị, càng để tâm chính là Kỳ Thừa Doanh.

Nàng có chút giống với một người trong quá khứ mà hắn biết, nhưng để hắn nhận ra chỉ có thể là mùi hương, mùi của hoa phi yến, mùi hương ấy gợi cho hắn những giấc mơ xưa cũ.

Chỉ bấy nhiêu đó cũng khiến hắn nảy sinh nhiều nghi ngờ, hắn phải tìm hiểu rõ, để không nhầm lẫn hay đánh lạc một người quan trọng của chính mình.

***

"Luật sư Kỳ! Lối này!"

Kỳ Thừa Doanh theo sau một người phụ nữ, tuổi cũng chỉ tầm hai mươi hơn, gương mặt có thể xem là ưa nhìn, tính cách trông khá thân thiện.

Cô ấy đưa nàng lên phòng Vương Thụy, lúc gõ cửa phòng bên trong loáng thoáng nghe được tiếng cười khúc khích của đàn ông và phụ nữ.

Kỳ Thừa Doanh xa sầm mặt, cô gái bên cạnh cũng cảm thấy ngượng ngùng, chỉ biết cười trừ với nàng để mong nhận lại sự thông cảm.

"Vương tổng! Có luật sư Kỳ đến tìm!" Cô gái nhã nhặn bên cạnh nàng cất cao giọng thông báo để người bên trong nhanh chóng giải quyết 'công việc'.

Kỳ Thừa Doanh cũng không lạ gì với việc này, nàng sống cũng hai mươi tám năm, hai năm nữa là đã tròn ba mươi tuổi, cho nên... Việc nhìn 'hồng trần' của những người có tiền cũng trở thành thói quen.

Đúng là phụ nữ vật chất, nhưng không phải vì đàn ông có bản lĩnh hay sao? Đàn ông vô dụng, mới nói phụ nữ thực dụng.


Vấn đề riêng tư của người khác, nàng cũng chẳng muốn quan tâm làm gì.

Bên trong phòng làm việc, Vương Thụy nghe đến Kỳ Thừa Doanh liền vội vàng bảo cô gái ở trên mặc vội lại quần áo, ông ta cũng đứng lên chỉnh lại trang phục, một lúc lâu sau mới nghe bên trong giọng Vương Thụy vang lên đầy nghiêm túc: "Mời vào!"

Cô gái bên cạnh mở cửa cho nàng, mỉm cười gật đầu xong mới đóng cửa lui đi. Kỳ Thừa Doanh đứng ở cửa, tầm mắt rơi lại trên hình dáng hai người đang ở trước mắt.

Người đàn ông trung niên cũng đã ngoài năm mươi, dáng người mập béo, đến cả gương mặt cũng béo múp lộ ra nọng cằm.

Tóc Vương Thụy chẻ năm năm, mắt một mí do kích thước cơ thể quá lớn mà híp lại, chân mày đen ngắn củn, mũi cao, môi dày, trên ngón áp út có dấu hằng của việc đeo nhẫn lâu năm, nhưng chẳng biết vì sao ông ta lại tháo nó ra, lý do chắc vì cô gái bên cạnh.

Người đàn ông trung niên với vẻ ngoài không được chăm chút, ít vận động, lại còn có dáng dấp ham mê 'tửu sắc', Kỳ Thừa Doanh nhìn một cái liền hiểu.

Nhìn đến chân váy da bó sát khá ngắn màu đen để lộ ra một đôi chân thon dài trắng nõn, áo cúp ngực màu trắng để hở khe ngực sâu cùng bầu ngực không được bọc trọn hết, kích thước đó chắc cũng phải cúp E, bên ngoài khoác một chiếc áo kiểu mỏng tan, trông hờ hững chẳng có chút kín đáo nào.

Nhìn thấy Kỳ Thừa Doanh đứng ở đó, trong ánh sáng mặt trời thẳng tấp chiếu rọi, đôi mắt Vương Thụy đột nhiên mở to kinh ngạc, đứng trước mặt ông ta nàng trở nên phong trần, bộ vest màu xanh ngọc trên người khiến nàng không cứng nhắc mà như phủ lên một màu nghiêm túc xen lẫn mềm mại, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy.

Có điều, gương mặt nhỏ thanh thuần nhuộm một màu dửng dưng, nói đúng hơn là bộ dạng này của ông ta khiến nàng chán ghét.

Không biết có phải phụ nữ xung quanh ông ta đều hở trên hở dưới hay không nên ông ta nhìn nhiều thành chán, ngay bây giờ với dáng vẻ kín cổng cao tường của Kỳ Thừa Doanh khiến cho Vương Thụy ngẩn ngơ cả người, cảm giác như được hồi xuân.

"Ra ngoài đi!"

Vương Thụy đánh ánh mắt với cô nàng váy áo nữa kín nữa hở, lại nhìn về hướng Kỳ Thừa Doanh tỏ ý 'tôi không làm gì cả' rồi cười huề với nàng.

Chờ đến khi cô nàng táo bạo đó rời đi, Vương Thụy mới đẩy ghế đứng dậy, còn ở trước mặt Kỳ Thừa Doanh chỉnh lại cà vạt, cài cúc áo vest đi về hướng nàng.

"Luật sư Kỳ! Mời ngồi." Người đàn ông xuề xoà e thẹn như lần đầu gặp được ý trung nhân.

Vương Thụy đưa tay ngõ ý muốn nàng ngồi trên sofa, Kỳ Thừa Doanh gật đầu đồng ý, cầm túi xách đi đến ghế, đem cơ thể đặt nhẹ xuống mặt da màu xanh lạnh lẽo, túi xách cũng bỏ bên cạnh đùi.

Người đàn ông trung niên đi nhanh đến, ngồi ở ghế chủ trì.

Ánh mắt nàng hướng đến Vương Thụy trầm lặng không một gợn sóng, vẻ mặt thoát tục không để ai đọc được nội tâm khiến Vương Thụy như vớ được mỹ nhân sống động bước ra từ tranh vẽ, ông ta đột nhiên khẩn trương.

Kỳ Thừa Doanh đưa mắt nhìn căn phòng làm việc của Vương Thụy, trên tường đối diện treo hai bức tranh sơn thủy, một 'sơn' một 'thủy' rất sống động, ở dưới là bàn bày biện trang trí, một bộ ấm trà rất lâu đời, đường vân trên bộ ấm chén rõ là của từ đời trước.

Nhà vệ sinh kế bên đó, cửa gỗ màu nâu, tường màu vàng nhạt, nổi bật một sự thiết kế tinh tế lạ mắt, sàn nhà lót thảm màu xám, không dày không mỏng, tổng quan mang đến cảm giác nhẹ nhàng.

Vương Thụy không khỏi cảm thán về nhan sắc xinh đẹp như tiên trước mắt, thật giống lời đồn. Lại được đích thân nàng đến đây nói chuyện, ông ta quả là quá may mắn, không giấu được kích động mà cười thầm.

"Luật sư Kỳ! Em... uống gì không? Tôi bảo trợ lý mang trà cho em! Ha?"

Vương Thụy ngõ lời mang ý dè chừng để suy đoán tâm tình Kỳ Thừa Doanh, thanh âm có một sự mờ ám đầy dịu dàng, đổi lại nàng trước sau cũng chỉ nghiêm túc nghiêm khắc.

Vốn cứ tưởng ông ta sẽ ra gì nhưng bây giờ thì nàng nên rút lại suy nghĩ của mình, không muốn trông mặt mà bắt hình dong có điều nhìn đến ánh mắt của người đàn ông không giấu được vẻ hạ tiện, Kỳ Thừa Doanh sinh ra chút khó chịu.

Nàng lắc đầu từ chối: "Không cần đâu! Tôi nói xong sẽ đi ngay."

"Ồ! Được! Vậy em cứ nói đi!" Vương Thụy cười nịnh nọt, nhìn người đẹp tâm tình bị phá hoại của ông ta ban nảy cũng biến mất.

Vương Thụy có lẽ không biết bản thân đang đối mặt với ai, đóa hoa xinh đẹp trước mặt ông ta bây giờ chính là hoa đẹp có gai, vừa sắt vừa nhọn, sợ chừng còn chưa kịp chạm vào đã không còn mạng để ngắm hoa.

Kỳ Thừa Doanh không để tâm chỉ chú ý đến mục đích ban đầu đến đây, nàng nói: "Tôi muốn đề nghị với Vương tổng việc đàm phán cùng Bách Trường."

Khác với thanh giọng mềm mại nhỏ nhẹ của nàng, khi nghe xong câu nói Vương Thụy kêu lên một tiếng cứ như 'lợn bị cắt tiết'.

"Đàm phán?"

Vương Thụy nhìn nàng, hỏi bật, vẻ kích động này có chút thái quá khiến ông ta chợt nhận ra mình thất lễ, cố điều chỉnh lại dáng ngồi, khẩn trương đưa tay nới lỏng cà vạt ra một chút.

Kỳ Thừa Doanh kiên nhẫn gật đầu, trả lời thêm một lần nữa cho người đàn ông ở trước mắt: "Phải! Đàm phán!"

"Tại sao phải đàm phán? Tôi thuê Chân Thiện của em, không phải để em ở đây đề nghị tôi đàm phán?" Vương Thụy bực bội gần như là tức giận, lớn tiếng với Kỳ Thừa Doanh.

Vậy là Tào Thành chưa nói với ông ta chuyện nàng nhận lời sẽ làm luật sư cho vụ án cũng đổi lại Vương Thị chấp nhận đàm phán, bằng không chỉ còn cách hầu toà và bồi thường.

Thư ký Tào đến Chân Thiện chẳng lẽ ông ta không biết?

Người làm ăn luôn muốn xem kết quả nhiều hơn quá trình, người tham lam như Vương Thụy cũng không khác gì, vừa nghe đến bất lợi hướng về phía mình ông ta đương nhiên là không chịu nổi.


Nàng cũng không vội thể hiện thái độ, trước sau vẫn điềm tĩnh hiên ngang: "Vương tổng hình như vẫn chưa nhìn ra điểm bất lợi của mình thì phải?"

Vương Thụy quay đầu nhìn chằm chằm Kỳ Thừa Doanh, nàng đối với ánh mắt đó chỉ có một sự vững tin mà đối diện, lại nói: "Dù cho Bách Trường vài năm gần đây kinh doanh giảm sút, ngài đừng quên thị trường dầu mỏ của thế giới, Bách Trường chưa bao giờ rớt xuống hạng thứ hai!"

Ban nảy lễ tân gọi điện báo Kỳ Thừa Doanh muốn hẹn gặp, ông ta cứ nghĩ một đại luật sư nổi tiếng như nàng muốn liên lạc với ông ta cho thấy vụ án này nàng chắc có thể giúp được, thực lực của nàng có, ông ta cũng có tiền, đôi bên có lợi nên ông ta mới hồ hởi nhận lời.

Kết quả...

Tào Thành đột nhiên mở cửa xông vào, bắt gặp Kỳ Thừa Doanh và Vương Thuỵ đang nói chuyện, anh ta có phần lo lắng.

"Kỳ luật sư! Vương tổng!"

Ánh mắt nàng trong trẻo như mặt hồ, đối diện với người đàn ông không phân biệt đúng sai lại trở thành hai hình ảnh đối lập nhau, nàng từ lúc ngồi xuống đến giờ, tay đặt lên đầu gối, chưa một lần điều chỉnh tư thế và luôn hướng về phía ông ta tạo ra một sức ép vô hình.

Chỉ có Vương Thụy, hết lần này đến lần khác nhúc nhích không yên, ông ta bất an, bởi sự việc này ông ta chưa từng nghĩ đến.

"Tào Thành, chuyện này là sao đây?" Vương Thuỵ tức giận điểm mặt Tào thành.

Tào Thành lúng túng, đi đến đứng ở đó: "Vương tổng, toà án đã gửi giấy hầu toà nếu chúng ta vẫn cứ thế này thì việc bồi thường là rất cao!"

"Bồi thường cái gì hả? Chứng cứ đâu mà bảo tôi bồi thường?" Vương Thuỵ gắt gỏng.

"Vương tổng, nếu ông cùng cấp dưới vẫn chưa thống nhất ý kiến vậy thì tôi về trước!" Kỳ Thừa Doanh cầm túi xách đứng lên.

Tào Thành xua tay ngăn nàng lại: "Luật sư Kỳ, cô đừng đi!"

Bách Trường là công ty dầu khí tầm cỡ, ông ta dính vào kiện cáo thế này, điều quan trọng là toàn mạng trở ra trong trận chiến khó nhằn trước mắt chứ không phải là thắng dứt điểm.

"Thư ký Tào, phiền anh nói rõ thông tin với Vương tổng, bằng không cứ thế này tôi nhận án cũng thật phi lí!" Kỳ Thừa Doanh đã quá mức chịu đựng người đàn ông không nói lý lẽ Vương Thuỵ.

"Luật sư Kỳ, Vương Thị chỉ có thể trông cậy vào cô! Cô đi thế này, tôi... chúng tôi phải làm sao?" Tào Thành tỏ rõ sự khó xử.

"Không phải cứ là tôi thụ án thì sẽ thắng kiện, anh cũng hiểu đó, tình hình trước mắt bằng chứng kết tội đã bị Bách Trường nắm trọn, lúc này nếu không hạ mình còn kiêu căng thì tôi cũng lực bất tòng tâm."

Vương Thụy giận dữ đấm mạnh vào thành ghế, trừng mắt nhìn Kỳ Thừa Doanh: "Cô không phải là ngôn thần sao? Cô không phải là chưa từng cãi thua hay sao? Chỉ một vụ án với một công ty lớn, cô sợ sao? Cô sợ danh tiếng 'ngôn thần' kia bị phá vỡ sao? Cũng chỉ là kẻ tham hư vinh!"

Trong giọng nói của Vương Thụy thanh âm mang theo ý giễu cợt, cố tình mỉa mai nàng đến thậm tệ, dùng lời lẽ kích động để Kỳ Thừa Doanh bị kích thích đến lòng tự trọng.

Phụ nữ lúc nào chả muốn mình là hào quang tỏa sáng, đem lợi ích trước mắt nàng đe dọa nàng, Kỳ Thừa Doanh cũng giống mấy cô gái khác đều sẽ tự cao mà giúp ông ta vô điều kiện.

Đáng tiếc, Vương Thụy đã sai rồi, ông ta càng muốn dùng lời nói kích động đến tâm trí nàng, Kỳ Thừa Doanh lại càng rõ ràng, bản thân nàng lại càng vững vàng cũng thông tuệ thêm nhiều thứ.

Nàng dùng lời nói có thể biến người chết thành người sống, biến người sống thành người chết, biến người có tội thành không có tội.

Loại chuyện sử dụng ngôn ngữ để đã kích người khác, nàng áp dụng nhiều hơn ông ta.

Kỳ Thừa Doanh vẫn thở đều đều, ngược lại Vương Thụy đã thở dốc vì tức giận, áp lực dồn lên lòng ngực ông ta, nàng hướng đôi mắt đẹp của mình về phía Vương Thụy, nhàn nhạt nói bằng âm thanh khiêu khích: "Nếu Vương tổng đã cho là vậy, ngay từ đầu ngài không nên tìm đến Chân Thiện, tôi cũng không ép được ngài. Bây giờ ngài đã là thân chủ của tôi, nếu ngài không muốn Vương Thị chỉ vì một vụ kiện mà phá sản thì phải nghe theo tôi."

"Cô... Cô nói chuyện với thân chủ mình như vậy sao?" Vương Thụy giận tím mặt, đập bàn tay béo múp của mình lên thành ghế một lần nữa, trừng trừng nhìn đến Kỳ Thừa Doanh.

Nàng chính là muốn ông ta nhìn mình như thế này, chứ không phải là ánh mắt đê tiện hướng về nàng bằng vẻ hạ lưu vô sỉ, nàng là luật sư, thứ nàng muốn là dáng vẻ tôn trọng mà mọi người dành cho mình, đây cũng là cách mà họ tôn trọng chính họ.

Vốn dĩ cũng chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng, ông ta mở miệng ra lại gọi nàng một tiếng 'em'... Bất quá, nàng cũng đáng tuổi con cháu Vương Thụy, loại xưng hô như vậy, đàn ông đứng đắn sẽ nói hay sao?!

Nàng muốn ông ta tôn trọng mình như cái cách ông ta gọi nàng một tiếng 'Kỳ luật sư', không phải nàng ham hư vinh, nhưng đó là phép lịch sự tối thiểu.

Nàng đã hạ mình gọi ông ta một tiếng 'Vương tổng' lại gọi một tiếng 'ngài', rốt cuộc đổi lại được gì?

Chẳng lẽ chỉ có thể nhận lại sự giận dữ mắng mỏ và dáng vẻ đê hèn kia?

"Tôi đến đây cũng là để nói với ngài! Vương tổng nếu đã không muốn tôi làm luật sư đại diện tôi có thể chuyển đổi luật sư, vụ này tôi không nhận nữa!"

Kỳ Thừa Doanh cứ lạnh lùng tỏ vẻ bất mãn với Vương Thụy, nói xong thì chuẩn bị rời đi nhưng lúc đi ngang qua Tào Thành nàng lại chọn cuối đầu chào một cái.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương