Mi mắt nặng thật nặng khẽ động mấy cái, muốn mở ra nhưng vô hình lại không có thể, có gì đó quá chói, mặt trời hay là thứ gì đó.

Mãi một lúc Kỳ Thừa Doanh mới có thể mở mắt ra, tầm nhìn một mảng trắng xoá rồi khi dần thích nghi với thứ ánh sáng rực rỡ ấy nàng mới có thể nhận biết mọi thứ.

Trần nhà màu trắng, sạch sẽ, không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, rất nhẹ, vẫn có mùi của một người quen thuộc, xạ hương và gỗ, Kỳ Thừa Doanh liếc mắt khắp nơi nhưng lại chẳng thấy ai.

Tay nàng vẫn đang truyền dịch, hình như đã quá lâu rồi nàng không cảm nhận được sự dễ chịu này.

Có gì đó đã thay đổi vì giấc ngủ của chính mình dài đến mức thâm tâm nàng sinh sôi những mầm xanh tươi mới kỳ lạ, nàng muốn ngắm nhìn thế giới bằng một đôi mắt khác và còn muốn ngắm nhìn những thứ xinh đẹp đó cùng một người.

Phòng bệnh có người đi vào nhưng đối phương liếc nàng một cái rồi lại xoay đi, dửng dưng đến độ bỏ quên mất nàng nhưng Kỳ Thừa Doanh lại thấy buồn cười.

Nàng không nhịn được mà cong khoé môi, Mạc Chi đặt đồ ăn sáng lên bàn xong xuôi mới phát hiện ra có gì đó không đúng, cô ấy quay đầu lại, bắt gặp Kỳ Thừa Doanh nằm trên giường đã tỉnh rồi.

Sau đó…

“Aaaaaa…” Mạc Chi mừng rỡ kêu lên.

Kỳ Thừa Doanh bật cười thành tiếng trong khi Mạc Chi nhảy dựng lên, chạy đến nắm lấy tay nàng xuýt xoa: “Doanh nhỏ bé, cậu tỉnh rồi, làm mình sợ chết đi được!”

Dáng vẻ mè nheo này là sao đây! Rõ ràng nàng mới là người bị bệnh kia mà.

“Trong lúc mình ngủ, mình đã nghe được cậu thôi miên mình đấy!” Kỳ Thừa Doanh nhìn Mạc Chi.

Cô bạn giật mình, khẽ cắn môi: “Xin lỗi!”

Chuyện thôi miên thường bệnh nhân sẽ không biết được, nhưng trường hợp của Kỳ Thừa Doanh sao lại kì lạ như vậy? Mạc Chi khó hiểu, vẫn phải giả vờ như không có chuyện gì.

Kỳ Thừa Doanh làm vẻ mặt giận dỗi, ngay sau đó nàng kiện cáo: “Mình nghe theo cậu đứng ở dưới sóng nước, cuối cùng cậu lại bỏ mình chạy!”

Mạc Chi cười hì hì, ngồi xuống ghế, áp tay Kỳ Thừa Doanh lên má nhỏ mềm của cô: “Xin lỗi mà, mình không cố ý đâu!”

“Bác sĩ Mạc khéo thật, bỏ cả bạn để chạy luôn đấy!” Kỳ Thừa Doanh ngoảnh mặt đi, giận dỗi không thèm để ý Mạc Chi.

“Thôi mà, mình gọi nhưng cậu không chịu tỉnh lại, mình làm sao biết được.”

Kỳ Thừa Doanh len lén liếc nhìn Mạc Chi, cô ấy có vẻ ăn năn khiến nàng phải bật cười.

“Cậu cười cái gì, rõ ràng là muốn trêu mình! Kỳ Thừa Doanh đáng ghét!” Mạc Chi nũng nịu như em bé.

Kỳ Thừa Doanh cười cười, nâng người ngồi dậy, Mạc Chi theo đó phụ một tay để nâng đầu giường lên, đem gối lót ra sau lưng cho nàng tựa.

“Có thấy không khỏe ở đâu không, mình gọi bác sĩ kiểm tra cho cậu!”

“Không cần đâu.”

Kỳ Thừa Doanh nắm lấy tay Mạc Chi khi cô ấy chuẩn bị đứng lên, thành thử Mạc Chi lại ngồi xuống.

“Mình có bỏ lỡ gì không vậy? Bác sĩ Mạc, vòng cổ ở đâu mà đẹp vậy?”

“Cậu tinh ý quá đó!” Mạc Chi xấu hổ.

Kỳ Thừa Doanh cười trêu: “Lại là anh chủ tịch nào đây?”

Mạc Chi chu chu môi, thành thật khai báo: “Của Tần Chân tặng đó!”


“Tần Chân đúng là có lòng quá đi, một sợi dây chuyền bằng cả cái toà nhà thật là hào phóng!”

Mạc Chi cười khi nghe Kỳ Thừa Doanh trêu mình, vui mừng vì cô bạn không sao cũng vui vì khi nàng tỉnh lại cứ như đã thông suốt chuyện gì đó.

Có những thứ khiến Kỳ Thừa Doanh cảm thấy nhẹ nhõm nên tâm trạng nàng rất tốt, cũng không hẳn là thay đổi hoàn toàn, nàng biết lần này tỉnh lại sẽ có những việc phải đối mặt, những người cần phải nắm lấy.

Chờ đợi chính là như vậy, đợi được đến lúc nhìn ngắm dáng vẻ đẹp nhất của người trong lòng.

Nhưng mà… có chút thất vọng thì phải.

Quân Lăng mở cửa đi vào phòng, thấy Kỳ Thừa Doanh tựa vào đầu giường còn Mạc Chi ngồi bên cạnh cười nói như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Hắn… đúng là có giật mình nhưng ba giây sau đó, còn chưa để người khác nhìn thấy biểu cảm ‘cứng đờ’ của mình liền thu lại thành dáng vẻ lạnh lùng nghiêm khắc.

Vậy mà vẫn bị nàng nhìn thấy, bởi vì ánh mắt nàng đã dán vào hắn ngay khoảnh khắc đầu tiên nên biểu cảm của người đàn ông đều bị thu vào.

Áo sơ mi đen, quần âu, đi giày, không có cà vạt cũng chẳng có áo vest, tay áo xắn lên ba nấc đến gần khuỷu tay.

Mạc Chi thấy Quân Lăng đi vào liền vỗ nhẹ lên mu bàn tay Kỳ Thừa Doanh, “Nghỉ ngơi đi, mình ra ngoài ăn sáng đã, đói bụng chết rồi!”

Kỳ Thừa Doanh không nói gì chỉ gật nhẹ đầu, Mạc Chi đi đến sofa lấy đồ ăn trước đó, nhanh chóng trả lại không gian cho hai người.

Quân Lăng đóng cửa rồi mới đi đến ngồi xuống vị trí Mạc Chi vừa rời khỏi, Kỳ Thừa Doanh nhìn hắn nhưng không ai nói lời nào bởi vì chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Không gian rất im ắng, mùi hương lại cứ quấn quýt hô hấp, thật sự dễ chịu.

Quân Lăng nhìn trông như già đi mấy tuổi, có râu mọc lởm chởm, tóc dài hơn, mặt cũng vì thiếu ngủ mà nhăn lại tựa như tức giận từ bao giờ.

“Anh không có gì muốn nói với em sao?” Kỳ Thừa Doanh phá tan không khí trầm lặng.

Quân Lăng nhìn nàng bằng ánh mắt của một kẻ si mê nhưng khó có được, chính là do dự, yêu thích rồi lại như bỏ lỡ.

Sắc mặt nàng tươi tắn hơn hôm qua, hai má hồng hồng, môi vẫn khô vì thiếu nước nhưng đôi mắt đẹp vẫn ở đó cùng nụ cười thật quá dịu dàng.

“Cảm thấy thế nào?” Quân Lăng rất lạnh nhạt, đúng với cái cách hắn thường hay làm với thuộc hạ.

“Rất tốt!”

“Có đói không?”

“Có!”

“Tôi mua gì cho em ăn!”

Người này với người trong giấc mơ của nàng không giống lắm, tuy vậy vẫn khiến trái tim tưởng chừng như nguội lạnh run lên những dư vị rung động non nớt, giống như năm đó, mưa trên trời rơi nặng hạt, máu tươi của hắn cùng với thứ nước lạnh lẽo ấy hòa vào nhau, có thể là do khi chính mình cảm nhận được sự chân thành của hắn cùng đó những ký ức tưởng xưa cũ cứ như đang ôm ấp bảo vệ nàng, sự mong lung biến mất đổi lại niềm tin ngày càng bền chặt.

Thời khắc nhìn thấy hắn nằm trên mặt đất ướt đẫm, nàng lại hi vọng người đó còn sống để đưa mình về nhà, dẹp bỏ sợ hãi chạy đến, kéo hắn rồi khóc rất đáng thương.

Vẫn nhớ khi cậu bé ấy động đậy chính nàng còn bảo hắn là ma, Quân Lăng ấy vậy lại bật cười thành tiếng sau đó để nàng im lặng hắn đã ôm lấy cô bé nhỏ nhắn mũm mĩm vào trong lòng, “Anh không phải ma, cảm nhận xem cơ thể anh vẫn ấm kia mà!”

Sau đó hắn lại kéo nàng ra, nắm lấy bàn tay nhỏ đặt lên ngực mình: “Đây, tim anh vẫn đập đấy nhé! Không chết được!”

Lúc này Kỳ Thừa Doanh mới cẩn thận lau nước mắt, khụt khịt mũi cảm nhận trái tim của cậu bé vẫn đang đập, còn tưởng chết rồi nhưng may mắn vẫn còn sống, chỉ bị thương ngoài da nên chảy máu.


Nàng khi biết người ta còn sống lại bật khóc to hơn, ôm lấy Quân Lăng rồi vùi vào cơ thể ướt nhèm đó, mếu máo nói: “Anh đưa em về nhà đi, em muốn về nhà!”

“Được, được! Ngoan không khóc, anh đưa em về nhà!”

Hắn giống như cọng cỏ cứu mạng, dù rằng chính nàng cũng không hiểu tại sao bản thân lại tin vào một người xa lạ như vậy nhưng khi đã cùng đường thì một ngã rẽ dù là chẳng biết sẽ đến đâu cũng phải thử một lần.

“Quân Lăng!”

Người đàn ông vừa đứng lên đã bị tiếng gọi làm cho khựng lại, giọng không nặng không nhẹ còn rất dịu dàng, hắn nằm mơ cũng muốn mơ thấy Kỳ Thừa Doanh gọi tên hắn, bây giờ… ngay vừa rồi hắn đã nghe được, không phải mơ, là thật, cô gái nhỏ cuối cùng cũng gọi tên hắn.

Toàn thân người đàn ông như viên đá lạnh phơi dưới trời nắng, tan chảy hết ra chẳng còn chút cứng rắn nào, thanh âm đó tuyệt vời đến mức hắn muốn nghe nhiều hơn, muốn nàng gọi tên hắn thật nhiều lần, không vì cái gì cả, tự dưng gọi cũng được, tức giận gọi cũng được, chỉ cần là từ miệng nàng gọi ra thì biểu cảm trong lời nói có là mắng chửi cũng có thể chấp nhận.

Hắn… thích nàng gọi tên hắn. Lần đầu tiên Kỳ Thừa Doanh gọi tên Quân Lăng, bình thường sẽ khuôn phép gọi một tiếng ‘anh Quân’, rất xa cách.

Quân Lăng cứ như mở cờ trong bụng, hắn cảm nhận được cơ thể mình thay đổi, trái tim không chịu lặng lẽ như trước mà lúc này dữ dội cuồng nhiệt, đập rất nhanh, nhanh hơn cả vận động viên chạy nước rút.

Người đàn ông ngồi lại xuống ghế, dù bên trong như sắp nhảy lên rồi nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra lãnh đạm.

“Có việc gì sao hay em muốn ăn gì?”

Kỳ Thừa Doanh nhìn người đàn ông trước sau không biến sắc, ngẫm lại cũng thấy chính mình với hắn quả thật chưa đến mức thân quen, có chăng là do nàng suy nghĩ quá nhiều.

“Không có! Anh đi đi!”

***

Lúc Mạc Chi quay trở lại thì Quân Lăng đã đi mất, Kỳ Thừa Doanh cũng chẳng thấy đâu, dịch truyền vẫn chưa hết nhưng bị rút ra, kim tiêm vẫn còn nhỏ máu và đang chảy dịch, Mạc Chi hoảng hốt gọi một tiếng: “Tiểu Doanh?”

Kỳ Thừa Doanh bên trong nhà vệ sinh đi ra, nghe thấy giọng Mạc Chi gọi liền trả lời: “Gọi mình à?”

Mạc Chi thở ra một hơi, đi nhanh đến muốn dìu nhưng bị Kỳ Thừa Doanh từ chối: “Mình không sao, không cần dìu!”

“Cậu vừa tỉnh lại đừng đi lung tung.”

“Mình đi vệ sinh thôi mà!”

“Quân Lăng đâu?”

“Ra ngoài rồi!”

Kỳ Thừa Doanh dửng dưng.

Mạc Chi nghi ngờ chờ khi Kỳ Thừa Doanh ngồi xuống sofa mới lên tiếng hỏi dò: “Hai người, giận nhau à?”

“Mình không biết!”

“Cái gì không biết, nhìn cậu liền biết cậu giận.”

Kỳ Thừa Doanh nhìn thấy trên bàn có mấy viên kẹo, cầm lên một viên rồi bóc vỏ, cho vào miệng.

Mạc Chi ngồi xích gần lại, thấp giọng hỏi han: “Nếu không giận thì hai người trước đó đã nói gì vậy?”


“Cậu tò mò quá đó!” Kỳ Thừa Doanh lại cầm lên viên kẹo, xé vỏ rồi đút vào miệng Mạc Chi ngăn cho cô bạn hỏi nhiều thêm nữa.

“Mình sẽ về nhà ở với mẹ mấy hôm!”

“Sao lại đột nhiên muốn về nhà chứ? Cậu có nói với Quân Lăng chưa, hai người các cậu đang chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt’ đấy hả?”

“Mình nhớ bố nên muốn đi thăm ông ấy!” Kỳ Thừa Doanh viện lý do nhưng dù thế nào đi nữa nàng cũng thật sự nhớ ông ấy.

Mạc Chi không khuyên được cũng chẳng muốn khuyên làm gì, mỗi lần Kỳ Thừa Doanh nói nhớ bố muốn về quê thì chính là những lần muốn thu mình lại.

“Đừng nói với Quân Lăng.” Kỳ Thừa Doanh nắm tay Mạc Chi, chân thành nhờ vả.

“Không nói thì không nói, mình không nói nhưng cậu tự đi nói đấy nhé! Cứ im lặng thế này, cậu bỏ lỡ anh ta hay là cả hai bỏ lỡ nhau cũng chẳng ai biết được đâu.”

Bỏ lỡ?

Nàng dường như đã bỏ lỡ người đàn ông này một lần…

Vậy lần này, sẽ có không?

Nếu thật sự bỏ lỡ vậy mọi chuyện là do duyên số hay là do con người?

Kỳ Thừa Doanh không muốn nghĩ nữa, cảm thấy thật đau đầu.

Mạc Chi như mèo nhỏ dụi vào cánh tay Kỳ Thừa Doanh, giọng mè nheo: “Doanh nhỏ bé! Cậu lạnh lùng quá đi!”

“Kẹo có ngon không?” Kỳ Thừa Doanh hỏi một câu chẳng hề liên quan.

Mạc Chi gật gật đầu: “Có!”

Kỳ Thừa Doanh cười, không nói gì nữa, nàng tựa vào lưng ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi nhưng người bên cạnh thấy nàng an tĩnh liền réo: “Lại ngủ hả? Cả tuần rồi chẳng lẽ không mệt sao?”

“Cả tuần rồi sao?” Kỳ Thừa Doanh không nóng không lạnh hỏi một câu, không giống bất ngờ mà giống như chỉ hỏi bâng quơ cho có.

Mạc Chi nằm lên đùi Kỳ Thừa Doanh, “Cậu không nói gì với dì Cố rồi cứ nghỉ làm như thế, dì ấy sẽ lo lắm đó!”

Kỳ Thừa Doanh nhìn Mạc Chi, điểm ngón tay lên chóp mũi nhỏ của cô: “Không phải có cậu rồi sao! Mình biết cậu đã nói với dì Cố rồi!”

“Tiểu Doanh này!”

“Sao thế?”

“Mình hỏi cậu một câu nhé?”

“Được! Cậu hỏi đi!”

Mạc Chi do dự một lúc định sẽ không hỏi nhưng lời muốn nói đến miệng rồi, nếu không hỏi sẽ ôm nghi vấn mà mất ngủ.

“Lúc cậu ngủ làm sao biết mình thôi miên cậu vậy?”

Kỳ Thừa Doanh ngẫm nghĩ một lúc, sau đó liền nói: “Mình nghe thấy cậu gọi mình, sau đó thì có tiếng đồng hồ! Tiếp đó cậu cứ nói, mình cứ nghe, rồi thì không nghe được nữa.”

“Có thế lực nào gọi cậu dậy không?”

Thế lực sao? Lúc đó, nàng đã nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, ban đầu còn cho rằng chỉ là ảo giác nhưng rồi lại rành mạch những lời như tận sâu đáy lòng người đàn ông.

“Anh ấy!” Kỳ Thừa Doanh cất giọng nhẹ tênh, như chuyện hiển nhiên không có gì đặc biệt.

Mạc Chi ‘hả’ một tiếng, ngồi bật dậy, quay sang nhìn Kỳ Thừa Doanh.

“Anh ấy? Quân Lăng hả? Quân Lăng làm gì cậu?” Mạc Chi hỏi liền những câu hỏi.

Kỳ Thừa Doanh chỉ cười, không nói.


Mạc Chi thấy biểu hiện thẹn thùng đó càng thêm tò mò, cô gái nắm lấy Kỳ Thừa Doanh, lay lay gặng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có chuyện gì cả! Chỉ là anh ấy gọi mình dậy thôi, anh ấy nói với mình hãy tỉnh lại, thế thôi.”

“Thật không?” Mạc Chi lườm nguýt.

Kỳ Thừa Doanh gật đầu: “Thật!”

"Mình tạm tin cậu đó! Nhưng mà Quân Lăng đi đâu lâu vậy? Bảo bối có đói không?” Vừa nói Mạc Chi vừa xoa cái bụng nhỏ của Kỳ Thừa Doanh, tận tình xoa như đang xoa đầu em bé.

Kỳ Thừa Doanh nhìn ra hướng cửa, bắt gặp người đàn ông mở cửa đi vào, không biết hắn có nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi hay không nhưng người đàn ông dửng dưng trông thấy.

Mạc Chi cũng nghe tiếng động, xoay đầu lại, thấy Quân Lăng đi vào cô ấy liền đứng lên: “Anh ấy chăm cậu rồi nên mình về đây! Chiều nay mình có hẹn với khách hàng!”

“Được! Lái xe cẩn thận!”

“Hôn một cái!” Mạc Chi chu chu môi, làm dáng vẻ muốn hôn.

Kỳ Thừa Doanh cũng chu môi ra, hai cô gái ở trước mặt Quân Lăng hôn nhau, tuy là chưa hôn trúng nhưng mà nhìn cũng gần như đã hôn rồi.

Quân Lăng đen mặt, Mạc Chi chào tạm biệt rồi ra về.

Hộp gỗ đặt lên bàn, Quân Lăng ngồi xuống bên cạnh Kỳ Thừa Doanh, nhìn nàng chăm chú.

Nàng lại chỉ chăm chăm vào đồ ăn trên bàn, biết mua cho mình nên tranh thủ mở nắp hộp, có sủi cảo mềm thơm hình như là nhân thịt, tầng dưới là canh sườn hầm hạt sen, dưới nữa là nửa con gà nướng mật ong, tầng cuối cùng là xôi đậu đỏ.

Cảm giác mặt mình bị ‘chiếu tướng’ làm nàng phải quay sang kiểm tra, phát hiện Quân Lăng nhìn nàng chằm chằm như muốn nhìn xuyên qua má nhỏ của nàng.

“Anh nhìn em làm gì?”

Quân Lăng nghiêm túc hỏi: “Em cùng cô bạn đó, thường hay làm vậy lắm à?”

“Làm cái gì cơ?” Kỳ Thừa Doanh khó hiểu.

Quân Lăng: “Hành động vừa rồi!”

“Hành động vừa rồi?” Nàng phải vắt óc suy nghĩ xem nàng đã làm gì, trước đó nàng làm gì cùng Mạc Chi, đơn giản chỉ có hôn chào tạm biệt.

Kỳ Thừa Doanh ngẩn ra cứ như vừa phát hiện chuyện gì đó, hắn để tâm đến nàng, nếu không sao có thể hỏi han như thế.

Quân Lăng nhíu mày, không rõ là giận hay không.

“Anh ghen hả?”

Quân Lăng bực bội: “Sao tôi phải ghen!”

Kỳ Thừa Doanh cười: “Không ghen sao anh lại hỏi? Bạn bè chào tạm biệt nhau thôi mà, hơn nữa em cùng Mạc Chi cũng là chỗ quen biết, mấy việc này làm nhiều cũng rất tự nhiên.”

“Làm nhiều?” Quân Lăng hỏi bật, quay sang nắm lấy hai bả vai Kỳ Thừa Doanh, ép nàng nhìn hắn: “Em nói hai người hôn nhau thành tự nhiên hả?”

“Sao anh phải tức giận, rõ ràng anh không quan tâm còn gì?” Kỳ Thừa Doanh nhíu mày, cao giọng chất vấn.

Quân Lăng ghìm nàng lại, Kỳ Thừa Doanh khiêu khích: “Bằng không anh cũng hôn em đi!”

“Tôi…”

Hắn không biết nên nói gì bây giờ, Kỳ Thừa Doanh gạc tay người đàn ông đang túm lấy vai mình, nhón người lên rồi quỳ vào lòng Quân Lăng, đẩy người tiến sát đến cơ thể người đàn ông.

Tay nàng vòng lấy cổ hắn kéo xuống, Quân Lăng bị nàng kéo trong một khoảnh khắc đã hạ thấp người, cô gái gọn gàng như đã chuẩn bị từ trước.

Đối diện với sự bạo dạn của Kỳ Thừa Doanh thì người đàn ông cứ như mọc rễ tại chỗ, đến cả việc nâng tay hạ chân cũng không biết nên làm thế nào.

Khi nàng tiến đến, gần khi đôi môi nhỏ sắp chạm vào, Kỳ Thừa Doanh nói khẽ: “Anh tiến thêm một chút liền có thể hôn được em!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương