Luật Tình Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Mạnh Mẽ Yêu
-
C38: Cố nguỵ
Không có nắng đỗ bóng vào phòng chỉ có ánh đèn trên trần nhà rực rỡ, những điều thấy được ở trước mắt đôi khi không phải là sự thật, Kỳ Thừa Doanh không mấy thích không khí thế này nhưng cảm nhận người đàn ông bên cạnh không hề có thái độ khác thường khiến nàng yên tâm.
Không phải dạn yên tâm bình lặng hay không ồn ào mà là một dạng yên tâm của sự tin tưởng, nàng tin hắn có thể giải quyết vấn đề một cách êm đẹp nhất, càng là hiểu hắn sẽ không khiến đôi bên khó xử.
Quân Lăng ngồi trên chiếc ghế gỗ toả ra một loại sức ép ngang tàn, trước thái độ của Tịch Đồng dành cho Kỳ Thừa Doanh, người đàn ông nghiêm túc đặt đôi đũa trên tay lên bàn.
Tịch Đồng liền cụp mắt xuống, Thiệu Khắc Bình biết bản thân đã đắc tội với người có máu mặt vì một khi bửa cơm dừng lại cũng là lúc câu chuyện kết thúc.
Ngay sau đó ông ta kéo Tịch Đồng đứng sang một bên, như che chắn cũng như đang cố ý muốn bảo vệ, tự chính mình nhận lỗi: “Ngài Quân, mong ngài lượng thứ bỏ qua. Tịch Đồng chỉ vừa vào nghề, mấy vấn đề thế này cô ấy căn bản không hiểu.”
Quân Lăng không thoải mái cũng vì cái mác ‘mới vào nghề’ bất tuân trên dưới, hắn cảm thấy chính mình bị sỉ nhục bởi vì người của hắn đang bị xem nhẹ.
“Không hiểu hay là không muốn hiểu?”
Quân Lăng bây giờ và Quân Lăng trước đó thật sự rất khác nhau, người đàn ông nghiêm túc đến mức không khí hoà nhã ban đầu bị thay thế bằng sự tịch mịch, có sự đe doạ thấp thoáng xung quanh.
Cái liếc mắt thật sắc bén, lời nói câu từ đều mang theo nộ khí.
Tịch Đồng rất biết thức thời nhìn thấy Thiệu Khắc Bình nhận sai, liền cúi đầu nhận lỗi: “Ngài Quân, luật sư Kỳ, xin lỗi! Là tôi trẻ người non dạ, đã đắc tội!”
Sở Tiêu nhìn cảnh này đúng là thấy hả hê, không hiểu thế nào nhưng sự tồn tại của Kỳ Thừa Doanh ảnh hưởng rất nhiều thứ.
Ví dụ như, bửa cơm hôm nay.
Được đặc biệt ăn là vì Kỳ Thừa Doanh muốn nên lão đại mới chiều theo, trước khi Quân Lăng ăn miếng cua đó thì Kỳ Thừa Doanh đã động vào trước.
Trường hợp này, trong giao dịch gọi là không đồng nhất, hay nói dễ hiểu hơn là ‘tranh giành địa bàn’, nhưng mà Quân Lăng chịu nhường cho thấy hắn xem trọng Kỳ Thừa Doanh.
Trên bàn ăn có rất nhiều quy tắc cần kiên cử, việc Hắc đạo qua lại với mấy vị cấp cao trong hệ thống của một đất nước thường sẽ có vấn đề phát sinh, khi mâu thuẫn không thể giải quyết bằng ngôn từ thì người ta sẽ nghĩ đến cách đánh nhau.
Món cá trên bàn thể hiện cho hàng hoá vào ra, nói đúng hơn một khi đã nhận tiền thì phải làm việc cho thoả đáng, phía hải quan tuyệt nhiên nên chịu trách nhiệm xử lý cho Quân Gia, điều này Quân Lăng đã nói rất rõ, hắn đã cất lời khen cho thấy việc hàng hoá rất tốt.
Nhưng đến món chân giò hầm thì Quân Lăng lại không ăn, Thiệu Khắc Bình liền hiểu vị lão đại này đang ám chỉ người của ông ta làm việc tất trách, muốn ông ta quản lại họ.
Đó là lý do khi Quân Lăng bảo đổi món cua thì Tịch Đồng lại tức giận và Thiệu Khắc Bình hoảng sợ, chính do món ăn này đại diện cho ông ta.
Một khi đổi món chính là đổi người đang nắm giữ chúc vụ ‘Tổng cục trưởng Hải quan’, chuyện đổi người trong một bộ máy sẽ ảnh hưởng rất lớn, từ phía trên cho đến phía dưới, chuyện đã đá động đến ‘miếng cơm manh áo’ của Thiệu Khắc Bình ít nhiều ông ta phải sợ đến mất mật.
Thông thường Hắc đạo không tham gia vào việc tồn tại của hệ thống nhà nước quốc gia, giống như hai đường thẳng song song nhưng tiếng nói chung vẫn có sức ảnh hưởng, ai cũng biết năm gia tộc lớn trong Hắc đạo tồn tại nhiều đời giữ vững vị thế để đám người bên dưới không làm loạn, điều này trong bộ máy chính trị nhà nước chưa bao giờ làm được.
Cơm ăn không vui nữa, Quân Lăng đã không còn dễ chịu như trước.
Sở Tiêu cùng Lập Tân đẩy ghế đi lên, nhìn mấy người phục vụ nữ ăn mặc hở hang đứng cách đó.
“Ra ngoài hết đi!”
Họ nhanh chóng kéo nhau rời khỏi vì sợ bị vạ lây, căn phòng chỉ còn lại sáu người nhưng Sở Tiêu cùng Lập Tân cũng ra ngoài.
Cho đến khi cửa phòng đóng lại, Quân Lăng mới thực sự nổi đoá, hắn nhìn Thiệu Khắc Bình đứng ở đó, cả người hầm hầm xác khí.
“Lô hàng lần trước, bốn chục tên lính đánh thuê cập cảng ông giải thích thế nào?” Quân Lăng tức giận là thật.
Đó là lần giao dịch gần nhất với Hồ Chính Thường, chuyện này phía Hải quan không thể không nhận được tin tức.
Thiệu Khắc Bình cúi đầu: “Quân lão đại, xin lỗi!”
Đến cuối cùng chỉ có thể nói hai chữ ‘xin lỗi’, việc này lại càng khiến Quân Lăng khó mà tha thứ hơn. Nếu ông ta chịu làm ăn đàng hoàng thì đám người Hồ Chính Thường đã không mảy may làm chuyện xằng bậy.
“Nếu ông cảm thấy bản thân không có khả năng, vậy thì tôi không ngại để ông về hưu sớm vài năm đâu.” Hắn chính là loại người nói được làm được.
Tịch Đồng run lên, vai trần nhỏ nhắn của cô gái chuyển động. Kỳ Thừa Doanh nhận ra người đàn ông gây sức ép rất lớn, cũng nhận ra Tịch Đồng có ý với Thiệu Khắc Bình, đánh giá sơ bộ về ông ta cũng không tệ.
Tuổi đời không quá cao cũng không quá thấp, tầm bốn mươi ngoài đã làm Tổng cục trưởng thì năng lực không tệ, sắc vóc ổn trọng, tính đến năm sáu mươi tuổi ông ta có khi vẫn ăn đứt mấy thanh niên trai tráng bây giờ, đồ vest lịch lãm không lộ bụng bia, thân thể cao lớn lại gọn gàng.
Kỳ Thừa Doanh nắm lấy vạc áo của người bên cạnh, hắn nhìn nàng rồi nhận được cái lắc đầu ẩn ý: “Đừng làm khó họ!”
Quân Lăng cười, tay nắm lấy bàn tay nhỏ có chút lạnh ủ ấm, dù vẫn đang nói về công việc nhưng hắn vẫn đặt sự chú ý lên người Kỳ Thừa Doanh.
Nàng dị ứng hải sản, lại vừa ăn chút cua. Không biết có ảnh hưởng hay không nhưng cũng nên nhanh chóng đưa nàng rời khỏi đây.
Sự chiều chuộng đó bao gồm biểu cảm dịu dàng đều bị người ta nhìn thấy, hắn không ngại và càng làm vậy thì càng khẳng định Kỳ Thừa Doanh thuộc về hắn rõ ràng hơn.
Sự chiếm hữu trong đôi mắt, rất đậm.
“Yên tâm!” Quân Lăng vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, trấn an.
Kỳ Thừa Doanh gật nhẹ đầu, khi Quân Lăng nhìn đến hai người trước mắt, thái độ dịu đi đôi chút: “Sắp tới, tôi mong hàng hoá sẽ không xảy ra vấn đề như vậy nữa.”
“Quân lão đại, sẽ không nữa, tôi sẽ bảo ban cấp dưới. Hàng hoá của ngài một chút cũng không thiệt hại, nếu có phát sinh tôi sẽ chấp nhận từ chức.” Thiệu Khắc Bình dứt khoát từng lời, đến nổi không có chút nói vấp.
Mong là sự hứa hẹn này không khiến hắn thất vọng.
Quân Lăng gật đầu, nắm lấy tay Kỳ Thừa Doanh đứng lên: “Những lời hôm nay mong là không phải nói suôn.”
“Quân lão đại, ngài… về sao?” Thiệu Khắc Bình e dè khi thấy Quân Lăng cùng Kỳ Thừa Doanh đứng lên.
Người đàn ông nhún vai: “Để lần khác tôi mời Tổng cục trưởng Thiệu ăn cơm, tôi có việc phải làm. Đi trước đây!”
Quân Lăng cùng Kỳ Thừa Doanh rời khỏi phòng, trả lại không gian im ắng đến đáng sợ. Thiệu Khắc Bình bị doạ, lúc này mới ngồi ‘phịch’ xuống ghế thở ra một hơi như trút được gánh nặng trên đôi vai xuống, còn tưởng chưa được bao năm làm cục trưởng nay lại phải cuốn gối rời đi.
Cũng may Kỳ Thừa Doanh đã chấp nhận nói đỡ, bỏ qua sự thất lễ của Tịch Đồng trước đó. Dù rằng người phụ nữ xinh đẹp đó không mở miệng, nhưng Quân Lăng cứ như đọc hiểu được những ý niệm trong đầu cô ấy, hai người trước sau ăn ý rõ ràng.
Điều này cũng khiến Thiệu Khắc Bình hoài nghi, nhưng ông ta không nghĩ sâu, chỉ cho rằng Kỳ Thừa Doanh là một người phụ nữ Quân Lăng yêu thích hơn một chút.
Tiếng xấu của Quân Lăng trong hắc đạo, dường như càng đồn càng xa.
“Cục trưởng!” Tịch Đồng gọi người đàn ông.
Thiệu Khắc Bình ngẩng lên nhìn cô, nở nụ cười an ủi: “Tôi không sao! Không ảnh hưởng gì!”
Tịch Đồng cúi đầu: “Xin lỗi, đã làm liên luỵ ngài rồi!”
Người đàn ông nhẹ giọng, “Người sống vì lợi ích mà, không sao, không sao! Tình hình trước mắt hãy xem lại người của mình để tránh lại gây chuyện không đâu. Lô hàng tới của ngài Quân giá trị chắc chắn không nhỏ, bằng không cũng chẳng tự ra mặt ăn cơm thế này!”
“Em hiểu rồi ạ! Em sẽ cho người xem xét lại bên dưới!”
Thật ra Quân Lăng là đang cứu giúp hai người họ, bởi vì hắn muốn Thiệu Khắc Bình xem lại nội bộ ‘lợi ích’ mà ông ta đang đảm đương, nếu không một ngày ông ta bị thay thế, không phải do Quân Lăng thì cũng do đám người dưới kia đang dự tính ‘tranh quyền cướp ngôi’.
Quân Lăng chỉ là đang có ý răn đe, điều này Thiệu Khắc Bình tinh ý sẽ hiểu.
“Về thôi, tôi đưa em về!” Thiệu Khắc Bình đứng lên.
Tịch Đồng nắm lấy tay người đàn ông, dịu dàng gọi một tiếng: “Cục trưởng!”
“Được rồi! Đưa em về nhà tôi, cũng không còn sớm, đi đi về về chắc sẽ muộn!”
“Hay là cứ tìm khách sạn nào đó, qua đêm được không?”
“Ở nhà thoải mái hơn, không thích đến nhà tôi sao?” Thiệu Khắc Bình nắm lấy tay cô gái, còn chưa để cô ấy suy nghĩ có thích hay không đã kéo cô rời đi.
***
Khi bốn người đã yên vị trên ghế, Sở Tiêu khởi động xe, nổ máy, đạp chân ga rời đi. Quan sát qua gương chiếu hậu, thấy rõ lão đại cùng Kỳ Thừa Doanh ngồi rất gần nhau.
Kỳ Thừa Doanh không nói lời nào, chuyện này không khiến Quân Lăng lo lắng nhưng nàng dị ứng hải sản khiến hắn vẫn đang cân nhắc tình hình.
Da thịt nàng không còn sắc hồng như thường thấy mà chuyển qua có chút tái xanh, giống như chẳng còn máu lưu thông.
“Có khó chịu ở đâu không?” Quân Lăng quay sang hỏi, sợ rằng cứ im lặng thế này cũng không tốt.
Kỳ Thừa Doanh lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không có!”
“Lão đại, hay là cứ đến bệnh viện một chuyến!” Lập Tân gợi ý vì trông vẻ mặt Kỳ Thừa Doanh không thoải mái tí nào, càng là gương mặt nhỏ đó.
Sở Tiêu cũng phụ hoạ: “Đúng đó lão đại!”
Kỳ Thừa Doanh lắc đầu, nép vào trong ngực Quân Lăng: “Đừng đi bệnh viện, cho em tựa một chút!”
Quân Lăng mở cánh tay để cô gái tựa vào bên cạnh, ôm gọn vai nhỏ của nàng, hắn cúi xuống nhìn đỉnh đầu nhỏ nhắn quen thuộc, mùi hương trên người cả hai hoà quyện thành một, cảm nhận cả người nàng mượn lực tựa vào khiến vòng ôm rõ ràng những sự khác thường, dường như nàng đang rất mệt.
“Doanh! Đến bệnh viện nhé em?”
Lão đại gọi tên người ta thân mật như thế từ bao giờ? Một chữ thôi lại mang đến sức nặng kinh hồn, Sở Tiêu nhìn Lập Tân, anh ta cũng nhìn cậu, gật nhẹ đầu như ngầm trao đổi.
“Doanh!”
Người nàng không nổi mẫn, không có nóng sốt hay khác thường nhưng lúc Quân Lăng gọi, cô gái lại không có phản ứng đáp lời.
Quân Lăng kéo nàng đặt lên đùi, lật ngửa nàng ra xem xét, Kỳ Thừa Doanh nhắm mắt dường như chỉ là ngủ say nhưng đến độ gọi không phản ứng thì lần đầu thấy.
Máu trong người nàng dường như không chảy nữa, tim nàng khó chịu, lòng ngực cũng thấy nặng, lúc này mọi thứ trong đầu nàng như rơi xuống.
Dù có thể nghe được giọng nói của người đàn ông nhưng chẳng thể đáp lại, sợi dây lí trí cuối cùng chính là những tiếng gọi đó, nàng muốn bám vào… muốn… được cứu rỗi.
“Doanh! Nhìn tôi đi, này!”
Gọi liền mấy tiếng nhưng không thấy nàng phản ứng, Quân Lăng siết chặt tay, ánh mắt gần như muốn xoáy sâu vào gương mặt cô gái.
Hắn khẩn trương, không kiềm chế được thanh âm vốn bình tĩnh, thay vào đó người đàn ông căng thẳng mà siết chặt lực tay đang ôm vào.
“Lão đại, chị ấy không phải đã ngất xĩu rồi đó chứ?” Sở Tiêu hỏi dò nhưng vẫn quả quyết đạp chân ga, nhanh chóng phóng xe đến bệnh viện.
Kỳ Thừa Doanh như chẳng còn chút sức nào, Quân Lăng ấn xuống nhân trung của nàng.
Tay nàng lạnh như tản băng, cô gái yếu ớt nắm lấy bàn tay hắn: “Cho em về nhà, đừng đi bệnh viện!”
Nàng không dám mở mắt, bởi vì trước mắt toàn là hình ảnh đáng sợ, nếu lúc này đến cả gương mặt của Quân Lăng cũng biến thành gương mặt ‘người đó’ thì nàng sẽ chết mất, hắn là điểm tựa cuối cùng mà nàng có, nàng không muốn… một chút cũng không muốn hắn bị thay thế.
Nàng sợ bệnh viện, nàng không muốn đến bệnh viện. Bàn tay Kỳ Thừa Doanh nắm lấy tay Quân Lăng, nhưng trước khi nàng kịp phản đối hay thay đổi quyết định thì Sở Tiêu đã trong mười phút đưa mọi người đến nơi.
Lập Tân nhanh chóng gọi điện thoại đi, ba giây năm giây vẫn chưa ai bắt máy, đến khi đối phương nghe máy thì Quân Lăng đã bế Kỳ Thừa Doanh đi vào trong.
Kỳ Thừa Doanh như bị tước đi linh hồn, nằm trong vòng tay hắn, cảm giác chỉ có thể xác ngày càng lạnh khiến ngực trái Quân Lăng nhói đau.
Hắn đã từng… từng vụt mất một lần, không thể lại để mất nàng lần nữa…
“Lập Tân?” Trong điện thoại vang lên giọng nói.
Quân Lăng bế gọn Kỳ Thừa Doanh trong tay, ngay sau đó y tá liền kéo giường bệnh đến để hắn đặt cô gái lên, trong lúc này Lập Tân nói với người trong điện thoại.
“Lão đại của thuộc hạ đang ở bệnh viện.”
Bên kia nghe mấy chữ ‘ở bệnh viện’ không nghĩ nhiều liền đó hốt hoảng kêu lên: “Hắn sắp chết rồi à?”
Lập Tân đen mặt, lạnh nhạt nói: “Không chết, chỉ có người sắp chết thôi!”
Người bên kia ‘hừ’ một tiếng, “Coi tôi là chó của mấy người à? Gọi thì đến đuổi thì đi!”
“Người còn không nhanh xuất hiện thì cái bệnh viện này, tôi không chắc đâu!” Lập Tân nói xong, tắt điện thoại.
Bên kia tuy là mạnh mồm nhưng mà vẫn thương cái bệnh viện của mình, lập tức chạy chối chết.
“Tình hình chung thế nào?” Bác sĩ khám sơ qua cho Kỳ Thừa Doanh trong lúc đẩy nàng vào phòng cấp cứu.
Cô gái vẫn còn thở, trên người không có vết thương, nhịp tim không ổn định, mạch đập chậm.
Quân Lăng đi theo bên cạnh rõ ràng từng lời: “Cô ấy dị ứng hải sản, trước đó có ăn cua, không có dấu hiệu dị ứng sơ bộ nhưng sau mười lăm phút thì bất tỉnh.”
Sở Tiêu làm thủ tục nhập viện cho Kỳ Thừa Doanh, Lập Tân thông báo cho Viện trưởng bệnh viện xong xuôi mới đi theo Quân Lăng.
Trước mắt vẫn phải chờ, khi Quân Lăng định theo cùng vào khu vực cấp cứu thì y tá ngăn hắn lại.
“Này này!” Từ xa có giọng nói gọi giật.
Lập Tân biết là ai nên cũng chẳng thèm nhìn đến, Kỳ Thừa Doanh đã được đưa vào trong kia, qua hai lớp cửa chẳng nhìn thấy gì được.
Sở Tiêu thấy Cố Nguỵ mặc áo blouse đi đến, cái nhíu mày của anh ta rất quả quyết.
Quân Lăng đứng thẳng người nhìn tên đàn ông ‘mặt hoa da phấn’ từng bước đi đến như để hóng xem có chuyện vui gì, thái độ của hắn tức giận lại càng tức giận.
Y tá thấy vậy lẻn bỏ vào trong để mấy người đàn ông ở ngoài, viện trưởng đến rồi nên chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Cố Nguỵ dừng bước trước mặt Quân Lăng, “Có chuyện gì sao?”
Hắn chỉ nhìn mà không nói khiến Cố Nguỵ nhiều chuyện lại càng tò mò, mọi người đều im lặng thành thử Sở Tiêu mới bước đến giải thích mọi chuyện.
Câu chuyện không dài nhưng khi nghe xong Cố Nguỵ lại bật cười, ghé sát đến Quân Lăng trỏ ngón tay vào ngực hắn, cất lời trêu chọc: “Ây dô! Ai vậy? Em dâu nhỏ nào lại khiến cậu đứng ngồi không yên vậy?”
“Bớt nói vài câu đi.” Quân Lăng lãng đi, không muốn đứng cạnh Cố Nguỵ.
“Hì hì” Cố Nguỵ lại sắn tới, “Đừng nghĩ không nói là mình không biết nhé?”
Quân Lăng chẳng thèm quan tâm anh ta, Cố Nguỵ có khả năng đó nên việc nói hay không cũng như nhau, tính tình khó ở này của hắn từ bé Cố Nguỵ đã quen rồi.
Chỗ bạn bè nhiều năm hôm nay Quân Lăng mang người đến, nghĩ bằng đầu gối cũng nghĩ ra được lý do, nhìn đám Sở Tiêu với Lập Tân xem, bọn họ trước bình thản, sau chờ đợi, cái gì có thể hiện ra mặt đều hiện ra mà không hề che giấu.
Đây là gì? Niềm tin chăng? Tin rằng cô gái bên trong kia có thể thay đổi được Quân Lăng?
“Về cũng một thời gian sao chẳng thấy cậu gọi cho mình thế?”
Quân Lăng từ Mỹ trở về chuyện hắn làm trước chỉ có công việc, sau là gì Cố Nguỵ vẫn chưa nghĩ ra, nhưng thời gian này chẳng thấy Quân Lăng gọi điện dặn dò hay thăm hỏi rồi ‘đùng’ một cái xuất hiện ở đây.
“Người của mình bảo dạo này bên cậu án binh bất động, sao vậy?”
“Không có gì, vẫn đang chờ thời cơ thôi!”
“Thời cơ mà cậu nói, nghĩa là gì đây?”
Cua không bò ra khỏi hang làm sao biết được con cua đó còn sống hay đã chết, trước nghe tin Quân Lăng bị thương, sau đó hay tin hàng hoá xảy ra sự cố cũng may lão Kỳ đã giúp một tay, nếu không thì khó tránh khỏi nguy hiểm.
Cố Nguỵ là con trai thứ của nhà họ Cố, gia đình anh ta có truyền thống y tế, nói đúng hơn là chân truyền nghề y.
Mấy trăm năm trước ông bà anh ta làm y sư cho vua chúa, trăm năm sau bố mẹ anh ta cũng theo đó duy trì truyền thống văn hoá gia đình.
Bố mẹ Cố Nguỵ mở bệnh viện, làm bác sĩ rồi làm viện trưởng, sau này làm đến chức vụ cao hơn, nắm quyền lực cùng danh tiếng nhưng họ đều chọn về hưu, chị gái anh ta làm Bộ trưởng bộ y tế, anh ta làm Viện trưởng bệnh viện thành phố, là một trong mười bệnh viện tư nhân lớn nhất cả nước.
Dòng tộc lớn, cao quý, hơn người nhưng quen biết thân thuộc lại vớ phải một đám ‘xã hội đen’ tay to mặt lớn, nhìn xem…
Ba tên đàn ông đó có tên nào giống người bình thường đâu? Cố Nguỵ cũng hết cách rồi, số trời đưa đẩy, số anh ta khổ thì chỉ biết trách bố anh ta khi xưa chọn bạn thế nào lại chọn đúng bố của Quân Lăng.
Không phải dạn yên tâm bình lặng hay không ồn ào mà là một dạng yên tâm của sự tin tưởng, nàng tin hắn có thể giải quyết vấn đề một cách êm đẹp nhất, càng là hiểu hắn sẽ không khiến đôi bên khó xử.
Quân Lăng ngồi trên chiếc ghế gỗ toả ra một loại sức ép ngang tàn, trước thái độ của Tịch Đồng dành cho Kỳ Thừa Doanh, người đàn ông nghiêm túc đặt đôi đũa trên tay lên bàn.
Tịch Đồng liền cụp mắt xuống, Thiệu Khắc Bình biết bản thân đã đắc tội với người có máu mặt vì một khi bửa cơm dừng lại cũng là lúc câu chuyện kết thúc.
Ngay sau đó ông ta kéo Tịch Đồng đứng sang một bên, như che chắn cũng như đang cố ý muốn bảo vệ, tự chính mình nhận lỗi: “Ngài Quân, mong ngài lượng thứ bỏ qua. Tịch Đồng chỉ vừa vào nghề, mấy vấn đề thế này cô ấy căn bản không hiểu.”
Quân Lăng không thoải mái cũng vì cái mác ‘mới vào nghề’ bất tuân trên dưới, hắn cảm thấy chính mình bị sỉ nhục bởi vì người của hắn đang bị xem nhẹ.
“Không hiểu hay là không muốn hiểu?”
Quân Lăng bây giờ và Quân Lăng trước đó thật sự rất khác nhau, người đàn ông nghiêm túc đến mức không khí hoà nhã ban đầu bị thay thế bằng sự tịch mịch, có sự đe doạ thấp thoáng xung quanh.
Cái liếc mắt thật sắc bén, lời nói câu từ đều mang theo nộ khí.
Tịch Đồng rất biết thức thời nhìn thấy Thiệu Khắc Bình nhận sai, liền cúi đầu nhận lỗi: “Ngài Quân, luật sư Kỳ, xin lỗi! Là tôi trẻ người non dạ, đã đắc tội!”
Sở Tiêu nhìn cảnh này đúng là thấy hả hê, không hiểu thế nào nhưng sự tồn tại của Kỳ Thừa Doanh ảnh hưởng rất nhiều thứ.
Ví dụ như, bửa cơm hôm nay.
Được đặc biệt ăn là vì Kỳ Thừa Doanh muốn nên lão đại mới chiều theo, trước khi Quân Lăng ăn miếng cua đó thì Kỳ Thừa Doanh đã động vào trước.
Trường hợp này, trong giao dịch gọi là không đồng nhất, hay nói dễ hiểu hơn là ‘tranh giành địa bàn’, nhưng mà Quân Lăng chịu nhường cho thấy hắn xem trọng Kỳ Thừa Doanh.
Trên bàn ăn có rất nhiều quy tắc cần kiên cử, việc Hắc đạo qua lại với mấy vị cấp cao trong hệ thống của một đất nước thường sẽ có vấn đề phát sinh, khi mâu thuẫn không thể giải quyết bằng ngôn từ thì người ta sẽ nghĩ đến cách đánh nhau.
Món cá trên bàn thể hiện cho hàng hoá vào ra, nói đúng hơn một khi đã nhận tiền thì phải làm việc cho thoả đáng, phía hải quan tuyệt nhiên nên chịu trách nhiệm xử lý cho Quân Gia, điều này Quân Lăng đã nói rất rõ, hắn đã cất lời khen cho thấy việc hàng hoá rất tốt.
Nhưng đến món chân giò hầm thì Quân Lăng lại không ăn, Thiệu Khắc Bình liền hiểu vị lão đại này đang ám chỉ người của ông ta làm việc tất trách, muốn ông ta quản lại họ.
Đó là lý do khi Quân Lăng bảo đổi món cua thì Tịch Đồng lại tức giận và Thiệu Khắc Bình hoảng sợ, chính do món ăn này đại diện cho ông ta.
Một khi đổi món chính là đổi người đang nắm giữ chúc vụ ‘Tổng cục trưởng Hải quan’, chuyện đổi người trong một bộ máy sẽ ảnh hưởng rất lớn, từ phía trên cho đến phía dưới, chuyện đã đá động đến ‘miếng cơm manh áo’ của Thiệu Khắc Bình ít nhiều ông ta phải sợ đến mất mật.
Thông thường Hắc đạo không tham gia vào việc tồn tại của hệ thống nhà nước quốc gia, giống như hai đường thẳng song song nhưng tiếng nói chung vẫn có sức ảnh hưởng, ai cũng biết năm gia tộc lớn trong Hắc đạo tồn tại nhiều đời giữ vững vị thế để đám người bên dưới không làm loạn, điều này trong bộ máy chính trị nhà nước chưa bao giờ làm được.
Cơm ăn không vui nữa, Quân Lăng đã không còn dễ chịu như trước.
Sở Tiêu cùng Lập Tân đẩy ghế đi lên, nhìn mấy người phục vụ nữ ăn mặc hở hang đứng cách đó.
“Ra ngoài hết đi!”
Họ nhanh chóng kéo nhau rời khỏi vì sợ bị vạ lây, căn phòng chỉ còn lại sáu người nhưng Sở Tiêu cùng Lập Tân cũng ra ngoài.
Cho đến khi cửa phòng đóng lại, Quân Lăng mới thực sự nổi đoá, hắn nhìn Thiệu Khắc Bình đứng ở đó, cả người hầm hầm xác khí.
“Lô hàng lần trước, bốn chục tên lính đánh thuê cập cảng ông giải thích thế nào?” Quân Lăng tức giận là thật.
Đó là lần giao dịch gần nhất với Hồ Chính Thường, chuyện này phía Hải quan không thể không nhận được tin tức.
Thiệu Khắc Bình cúi đầu: “Quân lão đại, xin lỗi!”
Đến cuối cùng chỉ có thể nói hai chữ ‘xin lỗi’, việc này lại càng khiến Quân Lăng khó mà tha thứ hơn. Nếu ông ta chịu làm ăn đàng hoàng thì đám người Hồ Chính Thường đã không mảy may làm chuyện xằng bậy.
“Nếu ông cảm thấy bản thân không có khả năng, vậy thì tôi không ngại để ông về hưu sớm vài năm đâu.” Hắn chính là loại người nói được làm được.
Tịch Đồng run lên, vai trần nhỏ nhắn của cô gái chuyển động. Kỳ Thừa Doanh nhận ra người đàn ông gây sức ép rất lớn, cũng nhận ra Tịch Đồng có ý với Thiệu Khắc Bình, đánh giá sơ bộ về ông ta cũng không tệ.
Tuổi đời không quá cao cũng không quá thấp, tầm bốn mươi ngoài đã làm Tổng cục trưởng thì năng lực không tệ, sắc vóc ổn trọng, tính đến năm sáu mươi tuổi ông ta có khi vẫn ăn đứt mấy thanh niên trai tráng bây giờ, đồ vest lịch lãm không lộ bụng bia, thân thể cao lớn lại gọn gàng.
Kỳ Thừa Doanh nắm lấy vạc áo của người bên cạnh, hắn nhìn nàng rồi nhận được cái lắc đầu ẩn ý: “Đừng làm khó họ!”
Quân Lăng cười, tay nắm lấy bàn tay nhỏ có chút lạnh ủ ấm, dù vẫn đang nói về công việc nhưng hắn vẫn đặt sự chú ý lên người Kỳ Thừa Doanh.
Nàng dị ứng hải sản, lại vừa ăn chút cua. Không biết có ảnh hưởng hay không nhưng cũng nên nhanh chóng đưa nàng rời khỏi đây.
Sự chiều chuộng đó bao gồm biểu cảm dịu dàng đều bị người ta nhìn thấy, hắn không ngại và càng làm vậy thì càng khẳng định Kỳ Thừa Doanh thuộc về hắn rõ ràng hơn.
Sự chiếm hữu trong đôi mắt, rất đậm.
“Yên tâm!” Quân Lăng vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, trấn an.
Kỳ Thừa Doanh gật nhẹ đầu, khi Quân Lăng nhìn đến hai người trước mắt, thái độ dịu đi đôi chút: “Sắp tới, tôi mong hàng hoá sẽ không xảy ra vấn đề như vậy nữa.”
“Quân lão đại, sẽ không nữa, tôi sẽ bảo ban cấp dưới. Hàng hoá của ngài một chút cũng không thiệt hại, nếu có phát sinh tôi sẽ chấp nhận từ chức.” Thiệu Khắc Bình dứt khoát từng lời, đến nổi không có chút nói vấp.
Mong là sự hứa hẹn này không khiến hắn thất vọng.
Quân Lăng gật đầu, nắm lấy tay Kỳ Thừa Doanh đứng lên: “Những lời hôm nay mong là không phải nói suôn.”
“Quân lão đại, ngài… về sao?” Thiệu Khắc Bình e dè khi thấy Quân Lăng cùng Kỳ Thừa Doanh đứng lên.
Người đàn ông nhún vai: “Để lần khác tôi mời Tổng cục trưởng Thiệu ăn cơm, tôi có việc phải làm. Đi trước đây!”
Quân Lăng cùng Kỳ Thừa Doanh rời khỏi phòng, trả lại không gian im ắng đến đáng sợ. Thiệu Khắc Bình bị doạ, lúc này mới ngồi ‘phịch’ xuống ghế thở ra một hơi như trút được gánh nặng trên đôi vai xuống, còn tưởng chưa được bao năm làm cục trưởng nay lại phải cuốn gối rời đi.
Cũng may Kỳ Thừa Doanh đã chấp nhận nói đỡ, bỏ qua sự thất lễ của Tịch Đồng trước đó. Dù rằng người phụ nữ xinh đẹp đó không mở miệng, nhưng Quân Lăng cứ như đọc hiểu được những ý niệm trong đầu cô ấy, hai người trước sau ăn ý rõ ràng.
Điều này cũng khiến Thiệu Khắc Bình hoài nghi, nhưng ông ta không nghĩ sâu, chỉ cho rằng Kỳ Thừa Doanh là một người phụ nữ Quân Lăng yêu thích hơn một chút.
Tiếng xấu của Quân Lăng trong hắc đạo, dường như càng đồn càng xa.
“Cục trưởng!” Tịch Đồng gọi người đàn ông.
Thiệu Khắc Bình ngẩng lên nhìn cô, nở nụ cười an ủi: “Tôi không sao! Không ảnh hưởng gì!”
Tịch Đồng cúi đầu: “Xin lỗi, đã làm liên luỵ ngài rồi!”
Người đàn ông nhẹ giọng, “Người sống vì lợi ích mà, không sao, không sao! Tình hình trước mắt hãy xem lại người của mình để tránh lại gây chuyện không đâu. Lô hàng tới của ngài Quân giá trị chắc chắn không nhỏ, bằng không cũng chẳng tự ra mặt ăn cơm thế này!”
“Em hiểu rồi ạ! Em sẽ cho người xem xét lại bên dưới!”
Thật ra Quân Lăng là đang cứu giúp hai người họ, bởi vì hắn muốn Thiệu Khắc Bình xem lại nội bộ ‘lợi ích’ mà ông ta đang đảm đương, nếu không một ngày ông ta bị thay thế, không phải do Quân Lăng thì cũng do đám người dưới kia đang dự tính ‘tranh quyền cướp ngôi’.
Quân Lăng chỉ là đang có ý răn đe, điều này Thiệu Khắc Bình tinh ý sẽ hiểu.
“Về thôi, tôi đưa em về!” Thiệu Khắc Bình đứng lên.
Tịch Đồng nắm lấy tay người đàn ông, dịu dàng gọi một tiếng: “Cục trưởng!”
“Được rồi! Đưa em về nhà tôi, cũng không còn sớm, đi đi về về chắc sẽ muộn!”
“Hay là cứ tìm khách sạn nào đó, qua đêm được không?”
“Ở nhà thoải mái hơn, không thích đến nhà tôi sao?” Thiệu Khắc Bình nắm lấy tay cô gái, còn chưa để cô ấy suy nghĩ có thích hay không đã kéo cô rời đi.
***
Khi bốn người đã yên vị trên ghế, Sở Tiêu khởi động xe, nổ máy, đạp chân ga rời đi. Quan sát qua gương chiếu hậu, thấy rõ lão đại cùng Kỳ Thừa Doanh ngồi rất gần nhau.
Kỳ Thừa Doanh không nói lời nào, chuyện này không khiến Quân Lăng lo lắng nhưng nàng dị ứng hải sản khiến hắn vẫn đang cân nhắc tình hình.
Da thịt nàng không còn sắc hồng như thường thấy mà chuyển qua có chút tái xanh, giống như chẳng còn máu lưu thông.
“Có khó chịu ở đâu không?” Quân Lăng quay sang hỏi, sợ rằng cứ im lặng thế này cũng không tốt.
Kỳ Thừa Doanh lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không có!”
“Lão đại, hay là cứ đến bệnh viện một chuyến!” Lập Tân gợi ý vì trông vẻ mặt Kỳ Thừa Doanh không thoải mái tí nào, càng là gương mặt nhỏ đó.
Sở Tiêu cũng phụ hoạ: “Đúng đó lão đại!”
Kỳ Thừa Doanh lắc đầu, nép vào trong ngực Quân Lăng: “Đừng đi bệnh viện, cho em tựa một chút!”
Quân Lăng mở cánh tay để cô gái tựa vào bên cạnh, ôm gọn vai nhỏ của nàng, hắn cúi xuống nhìn đỉnh đầu nhỏ nhắn quen thuộc, mùi hương trên người cả hai hoà quyện thành một, cảm nhận cả người nàng mượn lực tựa vào khiến vòng ôm rõ ràng những sự khác thường, dường như nàng đang rất mệt.
“Doanh! Đến bệnh viện nhé em?”
Lão đại gọi tên người ta thân mật như thế từ bao giờ? Một chữ thôi lại mang đến sức nặng kinh hồn, Sở Tiêu nhìn Lập Tân, anh ta cũng nhìn cậu, gật nhẹ đầu như ngầm trao đổi.
“Doanh!”
Người nàng không nổi mẫn, không có nóng sốt hay khác thường nhưng lúc Quân Lăng gọi, cô gái lại không có phản ứng đáp lời.
Quân Lăng kéo nàng đặt lên đùi, lật ngửa nàng ra xem xét, Kỳ Thừa Doanh nhắm mắt dường như chỉ là ngủ say nhưng đến độ gọi không phản ứng thì lần đầu thấy.
Máu trong người nàng dường như không chảy nữa, tim nàng khó chịu, lòng ngực cũng thấy nặng, lúc này mọi thứ trong đầu nàng như rơi xuống.
Dù có thể nghe được giọng nói của người đàn ông nhưng chẳng thể đáp lại, sợi dây lí trí cuối cùng chính là những tiếng gọi đó, nàng muốn bám vào… muốn… được cứu rỗi.
“Doanh! Nhìn tôi đi, này!”
Gọi liền mấy tiếng nhưng không thấy nàng phản ứng, Quân Lăng siết chặt tay, ánh mắt gần như muốn xoáy sâu vào gương mặt cô gái.
Hắn khẩn trương, không kiềm chế được thanh âm vốn bình tĩnh, thay vào đó người đàn ông căng thẳng mà siết chặt lực tay đang ôm vào.
“Lão đại, chị ấy không phải đã ngất xĩu rồi đó chứ?” Sở Tiêu hỏi dò nhưng vẫn quả quyết đạp chân ga, nhanh chóng phóng xe đến bệnh viện.
Kỳ Thừa Doanh như chẳng còn chút sức nào, Quân Lăng ấn xuống nhân trung của nàng.
Tay nàng lạnh như tản băng, cô gái yếu ớt nắm lấy bàn tay hắn: “Cho em về nhà, đừng đi bệnh viện!”
Nàng không dám mở mắt, bởi vì trước mắt toàn là hình ảnh đáng sợ, nếu lúc này đến cả gương mặt của Quân Lăng cũng biến thành gương mặt ‘người đó’ thì nàng sẽ chết mất, hắn là điểm tựa cuối cùng mà nàng có, nàng không muốn… một chút cũng không muốn hắn bị thay thế.
Nàng sợ bệnh viện, nàng không muốn đến bệnh viện. Bàn tay Kỳ Thừa Doanh nắm lấy tay Quân Lăng, nhưng trước khi nàng kịp phản đối hay thay đổi quyết định thì Sở Tiêu đã trong mười phút đưa mọi người đến nơi.
Lập Tân nhanh chóng gọi điện thoại đi, ba giây năm giây vẫn chưa ai bắt máy, đến khi đối phương nghe máy thì Quân Lăng đã bế Kỳ Thừa Doanh đi vào trong.
Kỳ Thừa Doanh như bị tước đi linh hồn, nằm trong vòng tay hắn, cảm giác chỉ có thể xác ngày càng lạnh khiến ngực trái Quân Lăng nhói đau.
Hắn đã từng… từng vụt mất một lần, không thể lại để mất nàng lần nữa…
“Lập Tân?” Trong điện thoại vang lên giọng nói.
Quân Lăng bế gọn Kỳ Thừa Doanh trong tay, ngay sau đó y tá liền kéo giường bệnh đến để hắn đặt cô gái lên, trong lúc này Lập Tân nói với người trong điện thoại.
“Lão đại của thuộc hạ đang ở bệnh viện.”
Bên kia nghe mấy chữ ‘ở bệnh viện’ không nghĩ nhiều liền đó hốt hoảng kêu lên: “Hắn sắp chết rồi à?”
Lập Tân đen mặt, lạnh nhạt nói: “Không chết, chỉ có người sắp chết thôi!”
Người bên kia ‘hừ’ một tiếng, “Coi tôi là chó của mấy người à? Gọi thì đến đuổi thì đi!”
“Người còn không nhanh xuất hiện thì cái bệnh viện này, tôi không chắc đâu!” Lập Tân nói xong, tắt điện thoại.
Bên kia tuy là mạnh mồm nhưng mà vẫn thương cái bệnh viện của mình, lập tức chạy chối chết.
“Tình hình chung thế nào?” Bác sĩ khám sơ qua cho Kỳ Thừa Doanh trong lúc đẩy nàng vào phòng cấp cứu.
Cô gái vẫn còn thở, trên người không có vết thương, nhịp tim không ổn định, mạch đập chậm.
Quân Lăng đi theo bên cạnh rõ ràng từng lời: “Cô ấy dị ứng hải sản, trước đó có ăn cua, không có dấu hiệu dị ứng sơ bộ nhưng sau mười lăm phút thì bất tỉnh.”
Sở Tiêu làm thủ tục nhập viện cho Kỳ Thừa Doanh, Lập Tân thông báo cho Viện trưởng bệnh viện xong xuôi mới đi theo Quân Lăng.
Trước mắt vẫn phải chờ, khi Quân Lăng định theo cùng vào khu vực cấp cứu thì y tá ngăn hắn lại.
“Này này!” Từ xa có giọng nói gọi giật.
Lập Tân biết là ai nên cũng chẳng thèm nhìn đến, Kỳ Thừa Doanh đã được đưa vào trong kia, qua hai lớp cửa chẳng nhìn thấy gì được.
Sở Tiêu thấy Cố Nguỵ mặc áo blouse đi đến, cái nhíu mày của anh ta rất quả quyết.
Quân Lăng đứng thẳng người nhìn tên đàn ông ‘mặt hoa da phấn’ từng bước đi đến như để hóng xem có chuyện vui gì, thái độ của hắn tức giận lại càng tức giận.
Y tá thấy vậy lẻn bỏ vào trong để mấy người đàn ông ở ngoài, viện trưởng đến rồi nên chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Cố Nguỵ dừng bước trước mặt Quân Lăng, “Có chuyện gì sao?”
Hắn chỉ nhìn mà không nói khiến Cố Nguỵ nhiều chuyện lại càng tò mò, mọi người đều im lặng thành thử Sở Tiêu mới bước đến giải thích mọi chuyện.
Câu chuyện không dài nhưng khi nghe xong Cố Nguỵ lại bật cười, ghé sát đến Quân Lăng trỏ ngón tay vào ngực hắn, cất lời trêu chọc: “Ây dô! Ai vậy? Em dâu nhỏ nào lại khiến cậu đứng ngồi không yên vậy?”
“Bớt nói vài câu đi.” Quân Lăng lãng đi, không muốn đứng cạnh Cố Nguỵ.
“Hì hì” Cố Nguỵ lại sắn tới, “Đừng nghĩ không nói là mình không biết nhé?”
Quân Lăng chẳng thèm quan tâm anh ta, Cố Nguỵ có khả năng đó nên việc nói hay không cũng như nhau, tính tình khó ở này của hắn từ bé Cố Nguỵ đã quen rồi.
Chỗ bạn bè nhiều năm hôm nay Quân Lăng mang người đến, nghĩ bằng đầu gối cũng nghĩ ra được lý do, nhìn đám Sở Tiêu với Lập Tân xem, bọn họ trước bình thản, sau chờ đợi, cái gì có thể hiện ra mặt đều hiện ra mà không hề che giấu.
Đây là gì? Niềm tin chăng? Tin rằng cô gái bên trong kia có thể thay đổi được Quân Lăng?
“Về cũng một thời gian sao chẳng thấy cậu gọi cho mình thế?”
Quân Lăng từ Mỹ trở về chuyện hắn làm trước chỉ có công việc, sau là gì Cố Nguỵ vẫn chưa nghĩ ra, nhưng thời gian này chẳng thấy Quân Lăng gọi điện dặn dò hay thăm hỏi rồi ‘đùng’ một cái xuất hiện ở đây.
“Người của mình bảo dạo này bên cậu án binh bất động, sao vậy?”
“Không có gì, vẫn đang chờ thời cơ thôi!”
“Thời cơ mà cậu nói, nghĩa là gì đây?”
Cua không bò ra khỏi hang làm sao biết được con cua đó còn sống hay đã chết, trước nghe tin Quân Lăng bị thương, sau đó hay tin hàng hoá xảy ra sự cố cũng may lão Kỳ đã giúp một tay, nếu không thì khó tránh khỏi nguy hiểm.
Cố Nguỵ là con trai thứ của nhà họ Cố, gia đình anh ta có truyền thống y tế, nói đúng hơn là chân truyền nghề y.
Mấy trăm năm trước ông bà anh ta làm y sư cho vua chúa, trăm năm sau bố mẹ anh ta cũng theo đó duy trì truyền thống văn hoá gia đình.
Bố mẹ Cố Nguỵ mở bệnh viện, làm bác sĩ rồi làm viện trưởng, sau này làm đến chức vụ cao hơn, nắm quyền lực cùng danh tiếng nhưng họ đều chọn về hưu, chị gái anh ta làm Bộ trưởng bộ y tế, anh ta làm Viện trưởng bệnh viện thành phố, là một trong mười bệnh viện tư nhân lớn nhất cả nước.
Dòng tộc lớn, cao quý, hơn người nhưng quen biết thân thuộc lại vớ phải một đám ‘xã hội đen’ tay to mặt lớn, nhìn xem…
Ba tên đàn ông đó có tên nào giống người bình thường đâu? Cố Nguỵ cũng hết cách rồi, số trời đưa đẩy, số anh ta khổ thì chỉ biết trách bố anh ta khi xưa chọn bạn thế nào lại chọn đúng bố của Quân Lăng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook