Luật Tình Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Mạnh Mẽ Yêu
-
C37: Ăn cơm
“Tần tổng! Đi đường cẩn thận!”
“Bác sĩ Mạc, có dịp sẽ mời cô ăn cơm!” Vừa nói người đàn ông vừa bắt lấy bàn tay cô gái.
Tần Chân là khách hàng của Mạc Chi, ban đầu là bác sĩ tâm lý và bệnh nhân nhưng sau thời gian chữa trị thì lại thành bạn, không biết vì cái gì nhưng họ nói chuyện rất hợp nhau, cả về tính cách lẫn những thứ bản thân thích.
Hay nói đúng hơn, người đàn ông này am hiểu, trưởng thành, tính tình lại tốt nên Mạc Chi rất thiện cảm.
Mạc Chi mỉm cười thuận theo lời nói của người đàn ông gật đầu lịch sự: “Được, Tần tổng! Có thời gian anh cứ gọi cho tôi, đừng khách sáo!”
Tần Chân buôn bàn tay nhỏ mềm mại ra, trợ lý của anh tiến lên đưa đến một cái hộp hình vuông màu đen, rất tinh xảo, còn mạ bạch kim ở bốn gốc, Mạc Chi nhìn nhãn hiệu trên đó được khắc bằng vỏ ngọc trai lấp lánh nhiều màu, ánh mắt có chút nghi ngờ nhưng khi nụ cười trên gương mặt điển trai ấy lộ ra sự tử tế đầy điềm đạm, cô gái hiểu việc gì sẽ xảy ra.
“Tặng cô, xem như là quà cho người bạn sẽ cùng tôi ăn cơm đi!”
Để tránh Mạc Chi thấy ngại vì đột ngột tặng đồ giá trị nên người đàn ông viện cớ rằng đây là chút lòng thành trước bửa cơm, dù sao cũng là một bửa ăn, đến nổi tặng thứ trang sức đắt tiền thế kia có phần hơi quá.
Mạc Chi đón lấy, “Cảm ơn Tần tổng, bửa cơm này xem ra đắc lắm đây!”
Tần Chân cười: “Được ăn cơm với người đẹp sao có thể bàn về giá trị, bửa cơm này vô giá đối với tôi!”
“Anh cũng thật là!” Mạc Chi đánh mắt nhìn chiếc xe phía sau lưng người đàn ông, dòng xe chuyên dụng cho mấy vị nguyên thủ quốc gia, màu đen, cao cấp, trang trọng.
Tay cầm chiếc hộp, cẩn thận quan tâm: “Cũng không còn sớm nữa, anh về đến nơi thì nhắn cho tôi!”
“Được! Về đến sẽ báo bình an cho cô! Vào nhà đi!”
“Anh vào xe đi!”
“Nhìn cô vào nhà an toàn tôi sẽ tự khắc vào xe!” Tần Chân nhướng mắt về hướng cửa nhà đóng kín, hôm nay anh không đến khám bệnh.
Trước là muốn hỏi ý Mạc Chi về chuyện công việc, sau là muốn mời cô ăn cơm nhưng vẫn cần lý do chính đáng.
Mạc Chi gật nhẹ đầu, “Vậy tôi vào trước đây!” Sau đó cô nhìn trợ lý của Tần Chân, “Tạm biệt trợ lý Phàm, tạm biệt Tần tổng!”
Tần Chân không nói gì, nhìn cô gái xoay người đi vào nhà bóng dáng nhỏ trong chiếc váy trắng tinh khiết như mây trên trời, chỉ có thể ngắm nhìn chứ chẳng thể chạm vào, thêm vào đó mái tóc dài búi gọn lộ ra gáy trắng non mềm khiến anh yêu thích.
Tần Chân chờ cô gái vào nhà xong xuôi mới quay trở ra xe, Phàm Long mở cửa chờ từ sớm, cẩn thận hỏi khi ông chủ ngồi vào xe: “Chủ tịch, về công ty ạ?”
“Không về, đi Cư Đệ!”
“Vâng!” Phàm Long gật đầu, nhận lệnh xong thì đóng cửa xe, tiến lên mở cửa ghế lái phụ ngồi vào, sau khi thắt dây an toàn thì ra lệnh cho cậu tài xế bên cạnh: “Đến Cư Đệ!”
“Dạ!”
Xe nổ máy rời đi, Tần Chân rút điện thoại trong túi áo vest nữa muốn gọi nữa không muốn, sau cùng vẫn lựa chọn gọi đi một cuộc, bên kia nhận máy cũng đã hai hồi chuông.
“Về đến chưa?” Giọng anh trầm thấp.
“Tối nay, có việc gì sao?” Người bên kia không tỏ thái độ.
Tần Chân gác chân trái lên chân phải, tựa lưng vào lưng ghế: “Dự án nói với cậu, tính đến đâu rồi?”
“Cậu vẫn không bỏ cuộc nhỉ?” Người bên kia có chút khinh bỉ.
Tần Chân kiên quyết gần như là gằn giọng để nói vào điện thoại: “Đó là tâm huyết của bố cậu đấy, cậu không thể đặt chút tâm tư vào đó sao?”
Chút tâm tư này e là không ai muốn, một người bố mang đến nhiều rắc rối, sau này khi ông ta chết vậy mà vẫn phải áp đặt đứa con trai ông ta ghét bỏ thờ phụng và coi mình là đức tin, trong khi đó ông ta làm chuyện gì, có đáng được tha thứ hay không thì chẳng ai dám lên tiếng.
Đối với Tần Chân mà nói việc bố của bạn qua đời là chuyện đáng buồn, nhưng trước khi ông ấy dứt hơi thở cuối cùng, ông ấy đã nắm lấy tay anh rồi dùng ánh mắt như cầu xin đó nhờ vã anh lần cuối.
Chỗ bạn bè nên Tần Chân không thể xem nhẹ lời thỉnh cầu đó, lại càng không thể xem nhẹ cảm xúc của bạn mình.
Bên kia cười giễu, thản nhiên nói vào điện thoại: “Mình cũng muốn lắm nhưng mà ngại quá, phải nhờ vào cậu rồi!”
“Này… Lục Mạc Bắc, họ Lục…” Tần Chân gầm lên, bên kia vọng lại tiếng ‘tút… tút…’ như chế nhạo, anh ta còn chẳng thèm nghe thêm lời nào đã dửng dưng tắt điện thoại.
Tần Chân tức đến mức sôi máu, nhìn gương chiếu hậu ra lệnh: “Đến Lục Uyển, không về Cư Đệ.”
“Dạ!” Cậu tài xế ngay sau đó đánh tay lái, quay đầu xe.
Phàm Long lúc này mới lên tiếng: “Chủ tịch, cứ ép ngài ấy như vậy sẽ không sao chứ? Lục tổng chẳng phải không có hứng thú gì sao?”
Tần Chân xoa mi tâm, nghiêm túc nói: “Lục Mạc Bắc là tên điên, nếu không kiềm hãm con quỷ trong cậu ta lại thì chuyện nhỏ ở Lục Gia sẽ trở thành chuyện lớn của mọi người.”
“Chủ tịch, chuyện đó thì có liên quan gì đến dự án của ngài Lục quá cố sao?”
“Nếu bây giờ dự án này được thông qua, cơ ngơi của nhà họ Lục có thể định đoạt người thừa kế, Lục Mạc Bắc nắm quyền Lục Gia vẫn tốt hơn đứa con ngoài giá thú nào đó.”
“Nhưng Lục tổng không muốn tranh giành, dù ngài có làm thế nào thì chuyện này cũng không khả quan.”
Lời Phàm Long nói không phải không có lý, tính cách của Lục Mạc Bắc thế nào Tần Chân là người hiểu rõ nhất, hơn ai hết tên đàn ông sống vì những biến cố đó ghét phải đạp lên người ta mà tồn tại.
Vì thế anh ta mới rời bỏ Lục Gia, sau khi bị em trai đâm một nhát, hắn vậy mà lựa chọn rời đi chứ không truy cứu.
Còn chuyện đứa con trai riêng của Liễu Thanh Dung tại sao lại bị đánh đến tàn phế, chuyện này phải hỏi lại Lục Mạc Bắc, người như anh ta không phải dạng chỉ vì bị một con chó điên cắn liền quay ra cắn lại nó.
Đến Lục Uyển chính là giải pháp tốt nhất để tra rõ mọi vấn đề.
***
Kỳ Thừa Doanh khoác tay Quân Lăng đi vào nhà hàng, theo sau hắn vẫn là những gương mặt quen thuộc bình thường nhưng hôm nay không có Thiên Mã.
Chính bởi vì biết nàng có ác cảm với anh ta nên Quân Lăng đã không gọi theo, như lẽ thường sẽ là Thiên Mã cùng Keisha đi với hắn hoặc chỉ có hai người họ, đi phía sau chỉ có Sở Tiêu cùng Lập Tân.
Dù vậy, khí thế của bốn người vẫn khiến người ta phải đưa mắt nhìn, nhất là người đàn ông cao lớn như Quân Lăng trong bộ suit thẳng tắp lịch lãm đen tuyền, có nho nhã cũng có phong trần, nói là quá lạnh lùng thì cũng không đúng, thân thể nam nhân tràn đầy sức mạnh lại đi cùng Kỳ Thừa Doanh, cô gái trong chiếc váy đỏ quyến rũ dài qua gối khoác kèm một chiếc khăn voan trắng, giày cao gót càng diện càng tôn lên vóc dáng xinh đẹp mượt mà.
Phòng VIP trong khu vực riêng, nơi chỉ dành cho những lãnh đạo cấp cao và khách hàng thuộc hạ ‘quen mặt’, bằng không để có thể đặt được phòng ở nơi này là điều không tưởng.
Trên tường treo đầy tranh vẽ của hoạ sĩ nổi tiếng, dù biết rõ có bản nhái có bản thật nhưng người ta dám phô trương thế này thì lá gan không nhỏ, nói khoe mẽ hình như không sai chút nào.
Nơi đẳng cấp tiếp đón người tầm cỡ!
Kỳ Thừa Doanh ngoan như mèo nhỏ đi bên cạnh Quân Lăng, hiếm khi nàng đi cùng một người đàn ông nên nét nữ tính lúc này mới hiện hữu, bình thường đều là cô gái mạnh mẽ cầm tài liệu, nói chuyện luật pháp, cãi thắng cãi thua không quan trọng, quan trọng là lý luận chặt chẽ, lập luận sắc bén với một trí óc sắc sảo.
Nàng có thể đứng một mình cũng có thể đứng cạnh một người đàn ông, nhưng người đàn ông đó là ai còn phải do nàng quyết định.
Quân Lăng theo giám đốc khách sạn đi vào cúi hành lang, nơi duy nhất chỉ có một căn phòng.
Vị giám đốc gõ nhẹ lên cửa hai cái, ấn nút trên tường để cửa tự động trượt sang một bên.
“Ngài Quân! Mời!”
Quân Lăng cất bước đi vào, Sở Tiêu cùng Lập Tân theo phía sau.
phòng theo kiểu Nhật, rất truyền thống vì dùng thảm tatami rồi vách ngăn, nhưng chiếc bàn tròn cùng ghế gỗ có chút khác biệt tuy nhiên vẫn rất hài hoà, nói đúng hơn là nổi bật.
Thiệu Khắc Bình sớm đã đứng chờ, đi cùng ông ta có một người phụ nữ, cô gái ngoài ba mươi, nhìn rất sành điệu cũng rất thông minh, dáng người cao gầy, chân thon thả, chiếc váy đen cắt xẻ có chút táo bạo ở phần ngực, lộ toàn bộ lưng cùng một bên đùi trắng.
Kỳ Thừa Doanh đánh giá hai người trước mặt một lượt trong khi Thiệu Khắc Bình cùng Quân Lăng bắt tay trò chuyện, cũng chẳng có gì khác ngoài chào hỏi qua loa cho có lệ.
Mấy người cùng ngồi vào bàn, Sở Tiêu cùng Lập Tân cũng ngồi xuống sau khi quan sát sắc mặt lão đại, bàn cơm bắt đầu với màn khai vị quá mức nóng bỏng.
Sáu cô gái mang đồ ăn đi vào, Kỳ Thừa Doanh suýt chút bị sặc cũng may là nàng không có uống nước.
Nhìn da thịt trắng nõn bày ra trước mắt, chiều cao đồng đều, mặc đồ… phải nói là hở khắp nơi, duy nhất những chỗ được che là những chỗ riêng tư tế nhị nhất có thể cần phải che, còn lại, mấy sợi dây tua rua chỉ quấn lên cho đẹp.
Mỗi lần họ di chuyển đều phát ra âm thanh của lục lạc, những tiếng ‘leng keng’ như cách để tạo ấn tượng, đều và rõ, nhịp nhàng và đồng bộ.
Kỳ Thừa Doanh hít sâu một hơi, Quân Lăng nhận ra nàng không thoải mái, ngay sau đó sáu cô gái chia ra chịu trách nhiệm chăm sóc một người khách, rót rượu và chờ nghe lệnh.
Thiệu Khắc Bình hướng tay mời: “Ngài Quân, mời ngài!”
Tổng cục trưởng dường như có phần dè dặt, đúng là phải dè chừng bởi vì đây là lần đầu tiên ông ta cùng ăn cơm với người đứng đầu Quân Gia mà bửa cơm này lại xuất phát từ Quân Lăng.
Nếu không phải xảy ra chuyện lớn hay phát sinh ngoài ý muốn thì cũng chẳng có dịp thế này, Thiệu Khắc Bình vừa mừng vừa lo.
Nhưng khi nhìn thấy Kỳ Thừa Doanh thì ông ta lại có chút ngạc nhiên bởi vì nghe người ta đồn, ông lớn Quân Gia ‘chơi’ phụ nữ chưa bao giờ công khai ra ngoài, thường thì người ta biết Quân Lăng dăm bửa nữa tháng sẽ có hứng thú với một người phụ nữ tài hoa nào đó nhưng đến mức mang theo bên cạnh thì chưa từng có.
Huống hồ, Kỳ Thừa Doanh rất xinh đẹp, ông ta cứ tưởng gương mặt hồ ly của tiểu yêu tinh bên cạnh mình đã là ‘quốc sắc thiên hương’ nhất rồi, không ngờ lại có một gương mặt đậm vị ‘thần tiên’ thế này, đôi mắt trong trẻo nhưng khí sắc độc lập, nhìn thôi cũng biết người không dễ động.
Bây giờ ở bên cạnh Quân Lăng lại tạo thêm cảm giác cô gái giống một vị nữ hoàng, kiêu kì có, mê hoặc có, thông minh có, một bông hoa thược dược nở trên đỉnh cao của một ngọn núi tuyết, sắc đỏ ngây ngất và tuyết trắng lạnh thấu xương hoà quyện vào nhau, vẽ nên cái đẹp độc đáo khác thường.
Thiệu Khắc Bình nhất thời cảm thán, ông ta giới thiệu người bên cạnh là cấp đưới hỗ trợ việc kiếm soát số lượng hàng hoá cũng như thay ông ta ký duyệt hồ sơ nhập cảng.
Xong lại hỏi đến Kỳ Thừa Doanh, dáng vẻ hoài nghi giả tạo: “Ngài Quân, mỹ nhân bên cạnh ngài, có thể hỏi đến được không?”
Quân Lăng thản nhiên xem như đã đồng ý, rút trong túi áo vest ra một tấm thẻ, đặt lên bàn xoay.
Thiệu Khắc Bình nhẹ xoay chiếc bàn, tấm danh thiếp về đến trước mặt ông ta.
Mấy chữ ‘Kỳ Thừa Doanh - Luật sư’ hiện rõ không chút che đậy đập vào mắt, Thiệu Khắc Bình kinh ngạc, Quân Lăng nở nụ cười vì biểu hiện của đối phương khiến hắn thích thú.
Cô gái nhỏ hắn yêu thích ở trong xã hội này cũng gây tiếng vang không nhỏ, nhìn biểu hiện của người đối diện liền biết ông ta nhận ra nàng, chỉ có nàng là không biết người ta.
Thái độ Quân Lăng đột nhiên hoà nhã, khách sáo nhưng lại rất cao ngạo: “Xem xong rồi chứ?”
Thiệu Khắc Bình gật đầu nhưng không hiểu ý Quân Lăng, người đàn ông vẫn rất tử tế về vẻ bề ngoài nhưng lời nói lại mang theo chút mất kiên nhẫn: “Xem xong rồi thì mau trả cho tôi, vất vả lắm tôi mới xin được từ chỗ luật sư Kỳ!”
Giả đối, Kỳ Thừa Doanh cảm thán.
Rõ ràng là hắn trộm, nàng không hay dùng danh thiếp bởi vì khách hàng thường biết nàng rồi mới tìm đến, cho nên mấy tấm danh thiếp trong túi xách là thứ gì đó mà Kỳ Thừa Doanh mang theo chẳng để làm gì.
Thiệu Khắc Bình vội vàng đặt trả lại danh thiếp lên bàn xoay, nhẹ đẩy nó về phía Quân Lăng trả lại.
Quân Lăng hài lòng, vươn tay lấy tấm danh thiếp, cẩn thận lại cho vào túi áo.
Kỳ Thừa Doanh nhìn người đàn ông đang giả vờ đóng vai một lão đại ‘thân thiện’, cảm giác sóng lưng cũng lạnh toát.
Mấy cái biểu cảm cười cười nói nói của lão đại đúng là ớn chết đi được, Sở Tiêu nhìn thôi cũng thấy rợn người.
Quân Lăng cầm đũa, gấp trước miếng cá, chẳng nói lời nào cứ tự nhiên như vậy mà ăn.
Tịch Đồng theo bên cạnh Thiệu Khắc Bình cũng bất ngờ vì nghe bảo lão đại của Quân Gia rất nghiêm túc cũng rất nghiêm khắc, tính tình cẩn thận kiệm lời, vậy mà bây giờ người đàn ông thoải mái cầm đũa trong khi bàn ăn chưa ai thử qua món nào.
Đây… có chút khác…
Quân Lăng nhìn qua Kỳ Thừa Doanh, gật đầu nói với nàng: “Cá rất tươi!”
Kỳ Thừa Doanh không hiểu câu nói của người đàn ông nhưng khi nàng ngước lên nhìn hắn, đôi mắt Quân Lăng rõ ràng chất chứa điều gì đó, giống như ẩn ý trong câu nói muốn nàng hiểu nhưng rốt cuộc là gì thì lúc này nàng vẫn chưa đoán ra được.
Thế nhưng Thiệu Khắc Bình giống như nghe hiểu, ông ta đứng bật dậy khỏi ghế, cẩn thận cầm ly rượu lên rồi nói với Quân Lăng: “Ngài Quân, ăn nhiều một chút! Tôi mời ngài một ly!”
Quân Lăng không từ chối cũng nâng ly, kết quả họ đều phải cạn.
Tịch Đồng có vẻ ít nói nhưng không phải vậy, Kỳ Thừa Doanh quan sát từ đầu đến cuối người phụ nữ này, cô ta rất khéo, kín đáo về cảm xúc nhưng lại kinh nghiệm về mặt quan sát.
Sau khi Quân Lăng ăn thử cá, lại chọn đến món chân giò. Hắn gấp nhưng chân giò không mềm, hắn đành bỏ lại.
Thiệu Khắc Bình liền đó nói: “Ngài Quân, chân giò có phải hơi cứng không, tôi bảo nhân viên làm lại cho ngài?”
Quân Lăng hài lòng, gật nhẹ đầu: “Ý tốt của Tổng cục trưởng tôi xin nhận.”
Dường như mỗi lời nói của họ đều chứa ẩn ý, tiếp đó Tịch Đồng lại xoay bàn ăn, chân cua hoàng đế nướng phô mai ở ngay trước mắt Quân Lăng.
Lần này, Kỳ Thừa Doanh không để Quân Lăng động đũa trước mà chính mình động đũa trước, gấp một miếng, sau đó nàng nhận ra ánh mắt của Thiệu Khắc Bình và Tịch Đồng thay đổi.
Có bất ngờ, có lo lắng, sau đó chuyển thành cái đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý. Kỳ Thừa Doanh gấp miếng cua, đưa vào miệng nếm thử, vị phô mai béo thơm, cua dai ngọt nước, là đồ tươi.
Quân Lăng cười, chờ nàng nếm xong mới đến hắn. Kỳ Thừa Doanh kéo nhẹ áo vest sau lưng Quân Lăng, hắn liền hạ trọng tâm, đưa tai hướng về phía nàng.
Kỳ Thừa Doanh che miệng nói khẽ đủ để hai người nghe: “Anh cùng họ dùng món ăn giao dịch?”
Quân Lăng không trả lời, nhìn Thiệu Khắc Bình và Tịch Đồng gọi một tiếng: “Tổng cục trưởng Thiệu!”
Thiệu Khắc Bình giật mình, đứng bật dậy: “Ngài Quân, ngài cứ góp ý!”
Quân Lăng vẻ mặt cợt nhã nói đúng hơn là có chút ý trêu chọc, tuy vậy vẫn rất mang tính răn đe: “Cua rất tươi nhưng mà kỳ luật sư không thích lắm, người của tôi không thích cách chế biến này, có thể đổi món không?”
Mấy chữ ‘người của tôi’ đủ để người ta tin tưởng rằng Quân Lăng đối với Kỳ Thừa Doanh có dụng tâm, càng là nói Kỳ Thừa Doanh không phải xuất hiện ở đây chỉ để ăn cơm.
Xét về thân phận, nếu không phải người phụ nữ của hắn thì cũng là người thân tín bên cạnh, bằng không một chút ý kiến của nàng cũng chẳng làm thay đổi thái độ của Quân Lăng.
“Có… có thể!” Thiệu Khắc Bình bị doạ, không ngăn được bản thân ấp úng.
Nghe đến đổi món, Thiệu Khắc Bình sợ đến mất mật.
Tịch Đồng lúc này mới đứng lên, nhanh miệng nói: “Kỳ luật sư sao lại cảm thấy món cua này không ngon? Là khẩu vị hay là vì lý do nào khác?”
Quân Lăng nhìn Tịch Đồng đang có ý đe doạ, trong một khắc ánh mắt hắn liền trầm xuống, nụ cười tắt ngắm và thái độ lạnh nhạt hẳn đi: “Cô ấy bị dị ứng hải sản, được không?”
Tịch Đồng thu về ánh mắt có chút giận dữ, gật đầu nghe theo: “Vậy thì đổi món, tôi mong lý do đổi món là do kỳ luật sư thật sự dị ứng hải sản.”
Kỳ Thừa Doanh thật sự dị ứng hải sản, nhưng chỉ ăn một ít chắc sẽ không sao.
Nàng đang dần hiểu được ý nghĩa của từng lời nói trong cuộc nói chuyện này, bao gồm cả thái độ của hai người đối diện.
Đúng như Quân Lăng đã nói: “Ăn một bửa cơm, có thể nhìn ra nhiều thứ!”
“Bác sĩ Mạc, có dịp sẽ mời cô ăn cơm!” Vừa nói người đàn ông vừa bắt lấy bàn tay cô gái.
Tần Chân là khách hàng của Mạc Chi, ban đầu là bác sĩ tâm lý và bệnh nhân nhưng sau thời gian chữa trị thì lại thành bạn, không biết vì cái gì nhưng họ nói chuyện rất hợp nhau, cả về tính cách lẫn những thứ bản thân thích.
Hay nói đúng hơn, người đàn ông này am hiểu, trưởng thành, tính tình lại tốt nên Mạc Chi rất thiện cảm.
Mạc Chi mỉm cười thuận theo lời nói của người đàn ông gật đầu lịch sự: “Được, Tần tổng! Có thời gian anh cứ gọi cho tôi, đừng khách sáo!”
Tần Chân buôn bàn tay nhỏ mềm mại ra, trợ lý của anh tiến lên đưa đến một cái hộp hình vuông màu đen, rất tinh xảo, còn mạ bạch kim ở bốn gốc, Mạc Chi nhìn nhãn hiệu trên đó được khắc bằng vỏ ngọc trai lấp lánh nhiều màu, ánh mắt có chút nghi ngờ nhưng khi nụ cười trên gương mặt điển trai ấy lộ ra sự tử tế đầy điềm đạm, cô gái hiểu việc gì sẽ xảy ra.
“Tặng cô, xem như là quà cho người bạn sẽ cùng tôi ăn cơm đi!”
Để tránh Mạc Chi thấy ngại vì đột ngột tặng đồ giá trị nên người đàn ông viện cớ rằng đây là chút lòng thành trước bửa cơm, dù sao cũng là một bửa ăn, đến nổi tặng thứ trang sức đắt tiền thế kia có phần hơi quá.
Mạc Chi đón lấy, “Cảm ơn Tần tổng, bửa cơm này xem ra đắc lắm đây!”
Tần Chân cười: “Được ăn cơm với người đẹp sao có thể bàn về giá trị, bửa cơm này vô giá đối với tôi!”
“Anh cũng thật là!” Mạc Chi đánh mắt nhìn chiếc xe phía sau lưng người đàn ông, dòng xe chuyên dụng cho mấy vị nguyên thủ quốc gia, màu đen, cao cấp, trang trọng.
Tay cầm chiếc hộp, cẩn thận quan tâm: “Cũng không còn sớm nữa, anh về đến nơi thì nhắn cho tôi!”
“Được! Về đến sẽ báo bình an cho cô! Vào nhà đi!”
“Anh vào xe đi!”
“Nhìn cô vào nhà an toàn tôi sẽ tự khắc vào xe!” Tần Chân nhướng mắt về hướng cửa nhà đóng kín, hôm nay anh không đến khám bệnh.
Trước là muốn hỏi ý Mạc Chi về chuyện công việc, sau là muốn mời cô ăn cơm nhưng vẫn cần lý do chính đáng.
Mạc Chi gật nhẹ đầu, “Vậy tôi vào trước đây!” Sau đó cô nhìn trợ lý của Tần Chân, “Tạm biệt trợ lý Phàm, tạm biệt Tần tổng!”
Tần Chân không nói gì, nhìn cô gái xoay người đi vào nhà bóng dáng nhỏ trong chiếc váy trắng tinh khiết như mây trên trời, chỉ có thể ngắm nhìn chứ chẳng thể chạm vào, thêm vào đó mái tóc dài búi gọn lộ ra gáy trắng non mềm khiến anh yêu thích.
Tần Chân chờ cô gái vào nhà xong xuôi mới quay trở ra xe, Phàm Long mở cửa chờ từ sớm, cẩn thận hỏi khi ông chủ ngồi vào xe: “Chủ tịch, về công ty ạ?”
“Không về, đi Cư Đệ!”
“Vâng!” Phàm Long gật đầu, nhận lệnh xong thì đóng cửa xe, tiến lên mở cửa ghế lái phụ ngồi vào, sau khi thắt dây an toàn thì ra lệnh cho cậu tài xế bên cạnh: “Đến Cư Đệ!”
“Dạ!”
Xe nổ máy rời đi, Tần Chân rút điện thoại trong túi áo vest nữa muốn gọi nữa không muốn, sau cùng vẫn lựa chọn gọi đi một cuộc, bên kia nhận máy cũng đã hai hồi chuông.
“Về đến chưa?” Giọng anh trầm thấp.
“Tối nay, có việc gì sao?” Người bên kia không tỏ thái độ.
Tần Chân gác chân trái lên chân phải, tựa lưng vào lưng ghế: “Dự án nói với cậu, tính đến đâu rồi?”
“Cậu vẫn không bỏ cuộc nhỉ?” Người bên kia có chút khinh bỉ.
Tần Chân kiên quyết gần như là gằn giọng để nói vào điện thoại: “Đó là tâm huyết của bố cậu đấy, cậu không thể đặt chút tâm tư vào đó sao?”
Chút tâm tư này e là không ai muốn, một người bố mang đến nhiều rắc rối, sau này khi ông ta chết vậy mà vẫn phải áp đặt đứa con trai ông ta ghét bỏ thờ phụng và coi mình là đức tin, trong khi đó ông ta làm chuyện gì, có đáng được tha thứ hay không thì chẳng ai dám lên tiếng.
Đối với Tần Chân mà nói việc bố của bạn qua đời là chuyện đáng buồn, nhưng trước khi ông ấy dứt hơi thở cuối cùng, ông ấy đã nắm lấy tay anh rồi dùng ánh mắt như cầu xin đó nhờ vã anh lần cuối.
Chỗ bạn bè nên Tần Chân không thể xem nhẹ lời thỉnh cầu đó, lại càng không thể xem nhẹ cảm xúc của bạn mình.
Bên kia cười giễu, thản nhiên nói vào điện thoại: “Mình cũng muốn lắm nhưng mà ngại quá, phải nhờ vào cậu rồi!”
“Này… Lục Mạc Bắc, họ Lục…” Tần Chân gầm lên, bên kia vọng lại tiếng ‘tút… tút…’ như chế nhạo, anh ta còn chẳng thèm nghe thêm lời nào đã dửng dưng tắt điện thoại.
Tần Chân tức đến mức sôi máu, nhìn gương chiếu hậu ra lệnh: “Đến Lục Uyển, không về Cư Đệ.”
“Dạ!” Cậu tài xế ngay sau đó đánh tay lái, quay đầu xe.
Phàm Long lúc này mới lên tiếng: “Chủ tịch, cứ ép ngài ấy như vậy sẽ không sao chứ? Lục tổng chẳng phải không có hứng thú gì sao?”
Tần Chân xoa mi tâm, nghiêm túc nói: “Lục Mạc Bắc là tên điên, nếu không kiềm hãm con quỷ trong cậu ta lại thì chuyện nhỏ ở Lục Gia sẽ trở thành chuyện lớn của mọi người.”
“Chủ tịch, chuyện đó thì có liên quan gì đến dự án của ngài Lục quá cố sao?”
“Nếu bây giờ dự án này được thông qua, cơ ngơi của nhà họ Lục có thể định đoạt người thừa kế, Lục Mạc Bắc nắm quyền Lục Gia vẫn tốt hơn đứa con ngoài giá thú nào đó.”
“Nhưng Lục tổng không muốn tranh giành, dù ngài có làm thế nào thì chuyện này cũng không khả quan.”
Lời Phàm Long nói không phải không có lý, tính cách của Lục Mạc Bắc thế nào Tần Chân là người hiểu rõ nhất, hơn ai hết tên đàn ông sống vì những biến cố đó ghét phải đạp lên người ta mà tồn tại.
Vì thế anh ta mới rời bỏ Lục Gia, sau khi bị em trai đâm một nhát, hắn vậy mà lựa chọn rời đi chứ không truy cứu.
Còn chuyện đứa con trai riêng của Liễu Thanh Dung tại sao lại bị đánh đến tàn phế, chuyện này phải hỏi lại Lục Mạc Bắc, người như anh ta không phải dạng chỉ vì bị một con chó điên cắn liền quay ra cắn lại nó.
Đến Lục Uyển chính là giải pháp tốt nhất để tra rõ mọi vấn đề.
***
Kỳ Thừa Doanh khoác tay Quân Lăng đi vào nhà hàng, theo sau hắn vẫn là những gương mặt quen thuộc bình thường nhưng hôm nay không có Thiên Mã.
Chính bởi vì biết nàng có ác cảm với anh ta nên Quân Lăng đã không gọi theo, như lẽ thường sẽ là Thiên Mã cùng Keisha đi với hắn hoặc chỉ có hai người họ, đi phía sau chỉ có Sở Tiêu cùng Lập Tân.
Dù vậy, khí thế của bốn người vẫn khiến người ta phải đưa mắt nhìn, nhất là người đàn ông cao lớn như Quân Lăng trong bộ suit thẳng tắp lịch lãm đen tuyền, có nho nhã cũng có phong trần, nói là quá lạnh lùng thì cũng không đúng, thân thể nam nhân tràn đầy sức mạnh lại đi cùng Kỳ Thừa Doanh, cô gái trong chiếc váy đỏ quyến rũ dài qua gối khoác kèm một chiếc khăn voan trắng, giày cao gót càng diện càng tôn lên vóc dáng xinh đẹp mượt mà.
Phòng VIP trong khu vực riêng, nơi chỉ dành cho những lãnh đạo cấp cao và khách hàng thuộc hạ ‘quen mặt’, bằng không để có thể đặt được phòng ở nơi này là điều không tưởng.
Trên tường treo đầy tranh vẽ của hoạ sĩ nổi tiếng, dù biết rõ có bản nhái có bản thật nhưng người ta dám phô trương thế này thì lá gan không nhỏ, nói khoe mẽ hình như không sai chút nào.
Nơi đẳng cấp tiếp đón người tầm cỡ!
Kỳ Thừa Doanh ngoan như mèo nhỏ đi bên cạnh Quân Lăng, hiếm khi nàng đi cùng một người đàn ông nên nét nữ tính lúc này mới hiện hữu, bình thường đều là cô gái mạnh mẽ cầm tài liệu, nói chuyện luật pháp, cãi thắng cãi thua không quan trọng, quan trọng là lý luận chặt chẽ, lập luận sắc bén với một trí óc sắc sảo.
Nàng có thể đứng một mình cũng có thể đứng cạnh một người đàn ông, nhưng người đàn ông đó là ai còn phải do nàng quyết định.
Quân Lăng theo giám đốc khách sạn đi vào cúi hành lang, nơi duy nhất chỉ có một căn phòng.
Vị giám đốc gõ nhẹ lên cửa hai cái, ấn nút trên tường để cửa tự động trượt sang một bên.
“Ngài Quân! Mời!”
Quân Lăng cất bước đi vào, Sở Tiêu cùng Lập Tân theo phía sau.
phòng theo kiểu Nhật, rất truyền thống vì dùng thảm tatami rồi vách ngăn, nhưng chiếc bàn tròn cùng ghế gỗ có chút khác biệt tuy nhiên vẫn rất hài hoà, nói đúng hơn là nổi bật.
Thiệu Khắc Bình sớm đã đứng chờ, đi cùng ông ta có một người phụ nữ, cô gái ngoài ba mươi, nhìn rất sành điệu cũng rất thông minh, dáng người cao gầy, chân thon thả, chiếc váy đen cắt xẻ có chút táo bạo ở phần ngực, lộ toàn bộ lưng cùng một bên đùi trắng.
Kỳ Thừa Doanh đánh giá hai người trước mặt một lượt trong khi Thiệu Khắc Bình cùng Quân Lăng bắt tay trò chuyện, cũng chẳng có gì khác ngoài chào hỏi qua loa cho có lệ.
Mấy người cùng ngồi vào bàn, Sở Tiêu cùng Lập Tân cũng ngồi xuống sau khi quan sát sắc mặt lão đại, bàn cơm bắt đầu với màn khai vị quá mức nóng bỏng.
Sáu cô gái mang đồ ăn đi vào, Kỳ Thừa Doanh suýt chút bị sặc cũng may là nàng không có uống nước.
Nhìn da thịt trắng nõn bày ra trước mắt, chiều cao đồng đều, mặc đồ… phải nói là hở khắp nơi, duy nhất những chỗ được che là những chỗ riêng tư tế nhị nhất có thể cần phải che, còn lại, mấy sợi dây tua rua chỉ quấn lên cho đẹp.
Mỗi lần họ di chuyển đều phát ra âm thanh của lục lạc, những tiếng ‘leng keng’ như cách để tạo ấn tượng, đều và rõ, nhịp nhàng và đồng bộ.
Kỳ Thừa Doanh hít sâu một hơi, Quân Lăng nhận ra nàng không thoải mái, ngay sau đó sáu cô gái chia ra chịu trách nhiệm chăm sóc một người khách, rót rượu và chờ nghe lệnh.
Thiệu Khắc Bình hướng tay mời: “Ngài Quân, mời ngài!”
Tổng cục trưởng dường như có phần dè dặt, đúng là phải dè chừng bởi vì đây là lần đầu tiên ông ta cùng ăn cơm với người đứng đầu Quân Gia mà bửa cơm này lại xuất phát từ Quân Lăng.
Nếu không phải xảy ra chuyện lớn hay phát sinh ngoài ý muốn thì cũng chẳng có dịp thế này, Thiệu Khắc Bình vừa mừng vừa lo.
Nhưng khi nhìn thấy Kỳ Thừa Doanh thì ông ta lại có chút ngạc nhiên bởi vì nghe người ta đồn, ông lớn Quân Gia ‘chơi’ phụ nữ chưa bao giờ công khai ra ngoài, thường thì người ta biết Quân Lăng dăm bửa nữa tháng sẽ có hứng thú với một người phụ nữ tài hoa nào đó nhưng đến mức mang theo bên cạnh thì chưa từng có.
Huống hồ, Kỳ Thừa Doanh rất xinh đẹp, ông ta cứ tưởng gương mặt hồ ly của tiểu yêu tinh bên cạnh mình đã là ‘quốc sắc thiên hương’ nhất rồi, không ngờ lại có một gương mặt đậm vị ‘thần tiên’ thế này, đôi mắt trong trẻo nhưng khí sắc độc lập, nhìn thôi cũng biết người không dễ động.
Bây giờ ở bên cạnh Quân Lăng lại tạo thêm cảm giác cô gái giống một vị nữ hoàng, kiêu kì có, mê hoặc có, thông minh có, một bông hoa thược dược nở trên đỉnh cao của một ngọn núi tuyết, sắc đỏ ngây ngất và tuyết trắng lạnh thấu xương hoà quyện vào nhau, vẽ nên cái đẹp độc đáo khác thường.
Thiệu Khắc Bình nhất thời cảm thán, ông ta giới thiệu người bên cạnh là cấp đưới hỗ trợ việc kiếm soát số lượng hàng hoá cũng như thay ông ta ký duyệt hồ sơ nhập cảng.
Xong lại hỏi đến Kỳ Thừa Doanh, dáng vẻ hoài nghi giả tạo: “Ngài Quân, mỹ nhân bên cạnh ngài, có thể hỏi đến được không?”
Quân Lăng thản nhiên xem như đã đồng ý, rút trong túi áo vest ra một tấm thẻ, đặt lên bàn xoay.
Thiệu Khắc Bình nhẹ xoay chiếc bàn, tấm danh thiếp về đến trước mặt ông ta.
Mấy chữ ‘Kỳ Thừa Doanh - Luật sư’ hiện rõ không chút che đậy đập vào mắt, Thiệu Khắc Bình kinh ngạc, Quân Lăng nở nụ cười vì biểu hiện của đối phương khiến hắn thích thú.
Cô gái nhỏ hắn yêu thích ở trong xã hội này cũng gây tiếng vang không nhỏ, nhìn biểu hiện của người đối diện liền biết ông ta nhận ra nàng, chỉ có nàng là không biết người ta.
Thái độ Quân Lăng đột nhiên hoà nhã, khách sáo nhưng lại rất cao ngạo: “Xem xong rồi chứ?”
Thiệu Khắc Bình gật đầu nhưng không hiểu ý Quân Lăng, người đàn ông vẫn rất tử tế về vẻ bề ngoài nhưng lời nói lại mang theo chút mất kiên nhẫn: “Xem xong rồi thì mau trả cho tôi, vất vả lắm tôi mới xin được từ chỗ luật sư Kỳ!”
Giả đối, Kỳ Thừa Doanh cảm thán.
Rõ ràng là hắn trộm, nàng không hay dùng danh thiếp bởi vì khách hàng thường biết nàng rồi mới tìm đến, cho nên mấy tấm danh thiếp trong túi xách là thứ gì đó mà Kỳ Thừa Doanh mang theo chẳng để làm gì.
Thiệu Khắc Bình vội vàng đặt trả lại danh thiếp lên bàn xoay, nhẹ đẩy nó về phía Quân Lăng trả lại.
Quân Lăng hài lòng, vươn tay lấy tấm danh thiếp, cẩn thận lại cho vào túi áo.
Kỳ Thừa Doanh nhìn người đàn ông đang giả vờ đóng vai một lão đại ‘thân thiện’, cảm giác sóng lưng cũng lạnh toát.
Mấy cái biểu cảm cười cười nói nói của lão đại đúng là ớn chết đi được, Sở Tiêu nhìn thôi cũng thấy rợn người.
Quân Lăng cầm đũa, gấp trước miếng cá, chẳng nói lời nào cứ tự nhiên như vậy mà ăn.
Tịch Đồng theo bên cạnh Thiệu Khắc Bình cũng bất ngờ vì nghe bảo lão đại của Quân Gia rất nghiêm túc cũng rất nghiêm khắc, tính tình cẩn thận kiệm lời, vậy mà bây giờ người đàn ông thoải mái cầm đũa trong khi bàn ăn chưa ai thử qua món nào.
Đây… có chút khác…
Quân Lăng nhìn qua Kỳ Thừa Doanh, gật đầu nói với nàng: “Cá rất tươi!”
Kỳ Thừa Doanh không hiểu câu nói của người đàn ông nhưng khi nàng ngước lên nhìn hắn, đôi mắt Quân Lăng rõ ràng chất chứa điều gì đó, giống như ẩn ý trong câu nói muốn nàng hiểu nhưng rốt cuộc là gì thì lúc này nàng vẫn chưa đoán ra được.
Thế nhưng Thiệu Khắc Bình giống như nghe hiểu, ông ta đứng bật dậy khỏi ghế, cẩn thận cầm ly rượu lên rồi nói với Quân Lăng: “Ngài Quân, ăn nhiều một chút! Tôi mời ngài một ly!”
Quân Lăng không từ chối cũng nâng ly, kết quả họ đều phải cạn.
Tịch Đồng có vẻ ít nói nhưng không phải vậy, Kỳ Thừa Doanh quan sát từ đầu đến cuối người phụ nữ này, cô ta rất khéo, kín đáo về cảm xúc nhưng lại kinh nghiệm về mặt quan sát.
Sau khi Quân Lăng ăn thử cá, lại chọn đến món chân giò. Hắn gấp nhưng chân giò không mềm, hắn đành bỏ lại.
Thiệu Khắc Bình liền đó nói: “Ngài Quân, chân giò có phải hơi cứng không, tôi bảo nhân viên làm lại cho ngài?”
Quân Lăng hài lòng, gật nhẹ đầu: “Ý tốt của Tổng cục trưởng tôi xin nhận.”
Dường như mỗi lời nói của họ đều chứa ẩn ý, tiếp đó Tịch Đồng lại xoay bàn ăn, chân cua hoàng đế nướng phô mai ở ngay trước mắt Quân Lăng.
Lần này, Kỳ Thừa Doanh không để Quân Lăng động đũa trước mà chính mình động đũa trước, gấp một miếng, sau đó nàng nhận ra ánh mắt của Thiệu Khắc Bình và Tịch Đồng thay đổi.
Có bất ngờ, có lo lắng, sau đó chuyển thành cái đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý. Kỳ Thừa Doanh gấp miếng cua, đưa vào miệng nếm thử, vị phô mai béo thơm, cua dai ngọt nước, là đồ tươi.
Quân Lăng cười, chờ nàng nếm xong mới đến hắn. Kỳ Thừa Doanh kéo nhẹ áo vest sau lưng Quân Lăng, hắn liền hạ trọng tâm, đưa tai hướng về phía nàng.
Kỳ Thừa Doanh che miệng nói khẽ đủ để hai người nghe: “Anh cùng họ dùng món ăn giao dịch?”
Quân Lăng không trả lời, nhìn Thiệu Khắc Bình và Tịch Đồng gọi một tiếng: “Tổng cục trưởng Thiệu!”
Thiệu Khắc Bình giật mình, đứng bật dậy: “Ngài Quân, ngài cứ góp ý!”
Quân Lăng vẻ mặt cợt nhã nói đúng hơn là có chút ý trêu chọc, tuy vậy vẫn rất mang tính răn đe: “Cua rất tươi nhưng mà kỳ luật sư không thích lắm, người của tôi không thích cách chế biến này, có thể đổi món không?”
Mấy chữ ‘người của tôi’ đủ để người ta tin tưởng rằng Quân Lăng đối với Kỳ Thừa Doanh có dụng tâm, càng là nói Kỳ Thừa Doanh không phải xuất hiện ở đây chỉ để ăn cơm.
Xét về thân phận, nếu không phải người phụ nữ của hắn thì cũng là người thân tín bên cạnh, bằng không một chút ý kiến của nàng cũng chẳng làm thay đổi thái độ của Quân Lăng.
“Có… có thể!” Thiệu Khắc Bình bị doạ, không ngăn được bản thân ấp úng.
Nghe đến đổi món, Thiệu Khắc Bình sợ đến mất mật.
Tịch Đồng lúc này mới đứng lên, nhanh miệng nói: “Kỳ luật sư sao lại cảm thấy món cua này không ngon? Là khẩu vị hay là vì lý do nào khác?”
Quân Lăng nhìn Tịch Đồng đang có ý đe doạ, trong một khắc ánh mắt hắn liền trầm xuống, nụ cười tắt ngắm và thái độ lạnh nhạt hẳn đi: “Cô ấy bị dị ứng hải sản, được không?”
Tịch Đồng thu về ánh mắt có chút giận dữ, gật đầu nghe theo: “Vậy thì đổi món, tôi mong lý do đổi món là do kỳ luật sư thật sự dị ứng hải sản.”
Kỳ Thừa Doanh thật sự dị ứng hải sản, nhưng chỉ ăn một ít chắc sẽ không sao.
Nàng đang dần hiểu được ý nghĩa của từng lời nói trong cuộc nói chuyện này, bao gồm cả thái độ của hai người đối diện.
Đúng như Quân Lăng đã nói: “Ăn một bửa cơm, có thể nhìn ra nhiều thứ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook