Luật Tình Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Mạnh Mẽ Yêu
-
C33: Lời hứa
Mấy người họ về đến Quân Gia chỉ vừa đầu giờ chiều, Kỳ Thừa Doanh không biết tại sao nàng lại ở đây dù rằng trước đó Quân Lăng đã nói sẽ đưa nàng về đây, nhưng đến cả lời từ chối dù là chút ít nàng cũng chẳng nói.
Kết quả, bây giờ nàng ngồi trong bồn tắm tại phòng ngủ của Quân Lăng, cảm nhận nước ấm và không gian rộng lớn có thể nhìn thấy sân vườn được nắng chiều ôm ấp.
Cảm giác người đàn ông này quen thuộc không phải lần một lần hai, tâm lý nàng tại sao lại chịu chấp nhận hắn cho đến bây giờ Kỳ Thừa Doanh cũng không rõ.
Chẳng hiểu thế nào sau cùng cả hai lại ở cùng một chỗ, đối với Quân Lăng mà nói việc Kỳ Thừa Doanh ở đây cũng chẳng có gì bất tiện hay bất ngờ, vốn dĩ nàng là cô bé năm nào hắn muốn tìm kiếm nhưng để nàng chấp nhận hắn có thể phải mất thêm một thời gian nữa.
Cả việc năm xưa sau khi để nàng bị bắt đi, chuyện gì đã xảy ra, hắn phải điều ra lại một lượt, còn là phải xem xét thái độ của Kỳ Thừa Doanh, hơn nữa nàng biết về Hắc đạo cho thấy thân phận không tầm thường.
Kỳ Thừa Doanh giống một bài toán thú vị bắt buộc người ta phải cố gắng tìm ra lời giải, nhìn dáng vẻ của nàng nếu nghĩ rằng Kỳ Thừa Doanh là một người phụ nữ bình thường thì sẽ bị lừa bán.
Quân Lăng ngồi trên sofa định đốt điếu thuốc nhưng nghĩ đến Kỳ Thừa Doanh chắc sắp tắm xong nên đành phải nhịn xuống, đem bao thuốc vứt ở trên bàn, bật lửa vừa định lấy cũng chẳng thèm lấy nữa.
Trời có vẻ buồn, sắc màu của sự lãng mạn bao lấy căn phòng.
Kỳ Thừa Doanh thay chiếc váy mà Quân Lăng đặc biệt dặn dò chuẩn bị riêng cho nàng, xong xuôi nàng nhìn lại chính mình trong chiếc gương lớn trong phòng tắm, toàn thân sạch sẽ thoải mái nổi bật là làn da trắng, chiếc váy dài qua gối gần chấm đất bằng lụa màu đen, hở lưng trần, hở cả hai bả vai, cổ đính kết ngọc trai rồi một sợi dây mãnh cột vòng qua giữ nó không rơi xuống.
Váy lụa tôn lên vóc dáng xinh đẹp, đường cong chữ S hoàn mĩ nhưng điều khiến Kỳ Thừa Doanh e ngại là dấu vết trên trên cơ thể mình, những vết xẹo không thể nào che giấu.
Tóc dài của nàng búi gọn lên, vài sợi tóc bị nước làm ướt dính sau cổ, lên vai, điểm lên sự mềm mại nhẹ nhàng.
Kỳ Thừa Doanh biết vóc dáng của mình rất đẹp nhưng điều nàng sợ là những vết thương ngày còn bé để lại, e rằng nếu phô trương sẽ khiến người ta chê cười.
Cuộc đời này, nàng sống vì chính mình cũng chính sống vì thể diện, người xem trọng thể diện như Kỳ Thừa Doanh không cho phép bản thân lộ ra chút khuyết điểm nào.
Thế nhưng ngay ở trước mắt Quân Lăng, nàng lại gỡ bỏ lớp phòng bị cứng cáp ấy.
Ngẩng lên nhìn cô gái dừng bước bên cạnh, Quân Lăng mấy giây không biết nói gì, hắn chỉ có thể thốt lên rằng: “Đẹp lắm!”
Kỳ Thừa Doanh thẹn thùng, Quân Lăng đứng lên tiến lại gần nàng, hắn đưa tay vòng qua eo nhỏ, ôm lấy thân thể ngập trong mùi hương của hoa phi yến rồi cúi đầu nhìn xuống.
“Không chỉ có màu đỏ, màu đen cũng rất đẹp!”
“Đẹp thật sao?”
Đẹp! Kể cả những vết xẹo trên người nàng, dù có hình dáng thế nào thì vẫn rất đẹp.
Quân Lăng gật đầu, thừa nhận: “Đẹp!”
Hắn sẽ thật sự tán dương những thứ xinh đẹp, kể cả là nàng hay là bất kì điều gì ở trước mắt. Kỳ Thừa Doanh nhón chân, vòng tay ôm lấy cổ Quân Lăng nhưng chiều cao cả hai không mấy tương đồng thế nên hắn một cái đã nhấc gọn nàng lên, chân Kỳ Thừa Doanh ở trong không trung.
“Thời gian tới ở đây cùng tôi đi!”
“Không được!”
Quân Lăng nghiêm túc: “Tại sao?”
Kỳ Thừa Doanh nghiêng đầu, trầm tư suy nghĩ: “Nhà em gần công ty, nếu ở đây thì sáng nào cũng phải dậy sớm đi làm sẽ phiền lắm!”
Quân Lăng: “Thế tôi dọn đến ở với em!”
“Không được!”
“Tại sao?” Đầu mày người đàn ông kéo thành một đường thẳng.
Đây là một dạng khó tính.
Kỳ Thừa Doanh đưa tay vuốt nhẹ mi tâm của hắn để người đàn ông không khó chịu, dịu giọng nói: “Anh ở đây vẫn còn nhiều việc phải làm, hơn nữa nếu anh ở cùng em chẳng phải mỗi ngày mấy người bọn họ đều sẽ đến. Em không thích!”
“Tôi sẽ bảo họ không cần đến.” Quân Lăng rất thẳng thắn.
Kỳ Thừa Doanh gục đầu lên vai người đàn ông, hắn đỡ lưng nàng bằng một tay, tay còn lại đỡ mông nàng, bế cô gái nhỏ như bế đứa nhóc lười biếng đang mè nheo.
"Chúng ta cho nhau thời gian có được không?”
“Sao phải vậy?” Quân Lăng nghi hoặc.
Trong giọng nói của nàng lúc này chứa đựng nhiều thứ, có không muốn, có miễn cưỡng cũng có chút mới mẻ của cảm xúc vừa nhận ra, thâm tâm nàng rõ ràng mừng rỡ nhưng đâu đó vẫn không cho phép chính mình quá dấn thân.
Quân Lăng cũng hiểu, bởi vì họ chỉ vì cảm giác ‘dường như đã quen’ mà tiến gần đến nhau, đột nhiên mọi thứ chẳng biết thế nào lại đem hai người hội tụ về một điểm, với người có tính cách dè chừng như Kỳ Thừa Doanh đối với chuyện này đúng là có chút nhanh.
“Chúng ta cứ như trước đây, nếu thật sự… thật sự không phải nhất thời, em… em sẽ đến tìm anh!” Kỳ Thừa Doanh nhỏ giọng khi gục trên vai người đàn ông.
Hắn nghe rõ từng lời nàng nói ra, điều đầu tiên không phải là bất ngờ mà là cảm thấy có chút xa cách.
Quân Lăng thả cô gái xuống ghế sofa, quỳ một chân dưới sàn, thẳng lưng ngồi trước mắt rồi dùng đôi mắt chân thành nhất hướng đến gương mặt nhỏ đang trốn tránh.
“Tôi sẽ không để em đến tìm tôi!” Quân Lăng khẳng định.
Kỳ Thừa Doanh quay sang nhìn hắn, gương mặt nàng chứa đựng mất mát, trái tim đột nhiên nặng trĩu.
Có gì đó như hòn đá đè lên ngực trái nơi con tim vẫn đang hoạt động, ai đó muốn nhấn nàng chìm xuống rồi lại không chịu quăng cho nàng sợi dây, Kỳ Thừa Doanh muôn vùng vẫy thoát ra thế nhưng chân tay đều bị trói lại.
Người đàn ông vươn tay ôm lấy mặt nàng, hắn dịu dàng như chưa từng dịu dàng như thế bao giờ.
“Tôi sẽ đến tìm em không cần biết có là nhất thời hay không nhưng chỉ cần là lúc em gọi, tôi sẽ đến!”
Hắn không quan tâm cách nhìn của người khác càng không quan tâm nàng có chịu chấp nhận hay không nhưng đối với hắn mà nói, khi nàng cần đến hắn chắc chắn cảm xúc đó không phải là loại chán ghét hay lợi dụng.
“Đừng nghĩ nhiều nữa! Nếu em vẫn chưa chấp nhận thì tôi sẽ chờ!”
Đồng ý chờ không phải là lời nói suôn, hắn đã chờ nàng hai mươi bốn năm, lúc này chờ thêm một thời gian cũng không mất mát gì.
Một người đàn ông khi đã quyết định chờ đợi một người phụ nữ, không phải chỉ có ý khiến cô ấy yên tâm mà hơn hết hắn đã có chủ ý cho những lời bản thân nói ra, Quân Lăng lại là người đàn ông sẽ chịu trách nhiệm cho những quyết định mang tính quan trọng của cuộc đời.
Có thể bây giờ rất không đáng tin nhưng hắn sẽ chứng minh được, lời nói của hắn không phải đùa cho vui.
Mặt trời đỏ bên ngoài khung cửa sổ đổ những mảng ánh sáng cháy rực vào trong căn phòng đang đầy ấp những tư vị riêng của tình yêu chớm nở, có lẽ họ vẫn chưa nhận ra được đối phương sẽ là một phần cuộc sống nhưng rồi nơi những mãnh vụn được dọn sạch, việc chứa chấp bóng dáng của một người sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Tách trà có thể nguội nhưng tính chất ban đầu vẫn thế, đắng chát ban đầu và ngọt ngào sau cùng, chẳng ai biết nên diễn tả cảm giác đó thế nào nhưng ai cũng rõ, nơi đầu lưỡi có những thay đổi thật khẽ khàng.
Chú chim nhỏ bận rộn kiếm ăn sau ngày dài cuối cùng đã có thể hạnh phúc bay về tổ, nhìn ngôi nhà ấm áp bình yên chắc chắn mệt mỏi sẽ tan đi nhanh chóng.
***
Mạc Chi thu dọn đồ đạc xong xuôi vừa kéo lại vali thì Lục Mạc Bắc cũng đã xong chút việc cô nhờ, anh mở cửa phòng ngủ đi vào, vòng tay ôm qua eo cô gái từ phía sau.
Nhìn bàn tay lớn đặt trước bụng nhỏ đan lại, Mạc Chi không khỏi mỉm cười, hơi ấm của anh cùng mùi hương quen thuộc ngay lập thức ập vào trong hô hấp của cô.
Anh hít một hơi tham lam muốn chiếm giữ mùi hương trên thân thể cô gái, cúi đầu nhẹ hôn lên cần cổ nhỏ, động tác dịu dàng có chút lưu luyến khiến Mạc Chi không thể kháng cự, cô nghiêng đầu sang để người đàn ông vùi vào, môi anh điểm lên da thịt rồi từ ở dưới nhẹ hôn lên cạnh vành tai.
“Về đến thì gọi cho anh!”
“Em biết rồi!”
“Anh giải quyết xong việc cần thiết sẽ cho người đón em.”
“Sao anh không đón em!” Mạc Chi xoay người lại, gọn gàng ở trong lòng anh.
Lục Mạc Bắc cười nói: “Anh phải chuẩn bị bất ngờ cho em!”
“Thật không?”
“Thật! Đừng có quên anh đấy!” Tay anh điểm lên chóp mũi nhỏ xinh.
Mạc Chi cười hì hì: “Chẳng may em quên thì sao?”
Lục Mạc Bắc bóp eo cô, ngón tay dùng chút lực như đang răng đe: “Em dám quên, anh liền đến nhà em ăn vạ!”
“Lục Mạc Bắc!” Mạc Chi gọi tên anh, giọng cô có chút không nỡ.
Cô đã bị người đàn ông này dụ đỗ nên lỡ đánh rơi trái tim ở chỗ anh, lúc này có đòi lại chắc anh cũng không trả.
Anh ôm cô vào trong ngực, thấp giọng nói: “Dù có chuyện gì cũng không được quên anh.”
“Anh nói gì vậy?”
Mạc Chi muốn nhìn vẻ mặt anh lúc này nhưng Lục Mạc Bắc lại không để cô làm thế, anh ôm cô thật chặt, ép cô vào trong ngực anh như sợ rằng cô sẽ thấy dáng vẻ bất lực của anh lúc này.
Có những chuyện để cô không biết vẫn tốt hơn là nói rõ ra, chờ khi anh giải quyết xong sẽ lại tìm cô. Lúc đó, họ có thể đường đường chính chính ở bên cạnh nhau mà không có trở ngại gì.
Lúc này cuộc sống của anh vẫn chưa có gì đảm bảo, nếu lại kéo cô vào, kết quả khó mà lường trước, hơn nữa chẳng may xảy ra chuyện gì sẽ khiến Mạc Chi hận anh cả đời.
***
Chiều muộn, Kỳ Thừa Doanh lái xe đến nhà Mạc Chi, vừa gõ cửa dì Mạc đã nhanh chóng đi ra mở.
Nhìn thấy Kỳ Thừa Doanh cầm túi xách đứng chờ đợi, dì Mạc liền cười: “Đến rồi sao!”
“Dì Mạc, xin chào!”
“Mau, mau vào nhà, dì vừa nấu cơm nên lát nữa hãy ở lại cùng ăn!”
Kỳ Thừa Doanh gật đầu ‘vâng dạ’ đi vào nhà, thay dép chuẩn bị lên tầng, nhưng còn chưa rời đi dì Mạc đã túm tay nàng lại.
Ánh mắt bà ấy có chút lo lắng, nhìn Kỳ Thừa Doanh trong dáng vẻ ngập ngừng: “Từ lúc đi Tang Lĩnh về, con bé đó cứ như chẳng phải nó vậy!”
Kỳ Thừa Doanh hoài nghi nhưng vẫn vươn tay nắm lấy bàn tay dì Mạc, trong chốc lát ánh mắt nàng đã trấn an được chút ít sự lo lắng trong đôi mắt dì Mạc.
Bà ấy biết rõ Mạc Chi đã lén đi thăm bố nhưng bà ấy không nói lời nào, có những việc càng cấm cản sẽ càng không được gì, nhất là đối với con cái càng là đối với đứa trẻ từ nhỏ thiếu vắng tình thương như Mạc Chi.
“Dì Mạc, không sao đâu!” Kỳ Thừa Doanh cười nói.
Dì Mạc gật nhẹ đầu: “Mong là không sao!”
Mạc Chi từ sớm đã chờ đợi, cứ dăm ba phút lại xem đồng hồ để đoán chừng thời gian Kỳ Thừa Doanh sẽ đến, điều quan trọng của hôm nay không phải là khám bệnh cho cô bạn mà là muốn kể những việc đã xảy ra ở Tang Lĩnh.
Kỳ Thừa Doanh gõ cửa, chưa đầy ba giây, cửa phòng mở ra, gương mặt tươi cười của Mạc Chi liền đập vào mắt nàng.
“Cậu đến rồi, vào đi!” Mạc Chi hí hửng, như cô bé lần đầu được mẹ cho đi chơi.
Kỳ Thừa Doanh đóng cửa xong, đi đến sofa ngồi xuống.
“Đoán xem, mình có gì cho cậu!”
Có vẻ như niềm vui của Mạc Chi khó mà bị dập tắt, trong đôi mắt tưởng chừng như chỉ có công việc nay lại chứa đựng chút hồn nhiên cùng trong trẻo, ngần ấy năm quen biết thật hiếm khi thấy được sự rực rỡ này của cô bạn.
Kỳ Thừa Doanh cười, vươn tay ra: “Đưa cho mình nào!”
Mạc Chi cười ‘hì hì’, lấy đồ giấu phía sau lưng ra, đặt vào tay Kỳ Thừa Doanh rồi ngồi xuống bên cạnh nàng, kéo cánh tay thon thả ôm lấy: “Bùa bình an cho cậu đấy!”
“Cảm ơn cậu!” Kỳ Thừa Doanh nhìn chữ ‘hỉ’ thêu bằng chỉ đỏ trên chiếc túi vải dệt màu lá phong, đặt trong lòng bàn tay trông rất nhỏ nhắn, ở miệng túi còn có một sợi dây rút, hai đầu có hạt châu trắng.
Bùa bình an lúc nào cũng đẹp như vậy, thật sự dù là con người của thời hiện đại nhưng Kỳ Thừa Doanh vẫn đón nhận những thứ mang tính chất tâm linh như này.
Nàng tin vào đó để phần nào xoa dịu bản ngã chứ không tôn sùng đạo một cách mê tín, mọi thứ đều bắt nguồn từ niềm tin của chúng ta và cách chúng ta đón nhận.
Mạc Chi nhìn Kỳ Thừa Doanh, cười dịu dàng hỏi nàng “Có thích không?”.
“Thích lắm! Rất đẹp!” Kỳ Thừa Doanh cười, lấy trong túi xách ra một chiếc hộp cũng đưa sang cho Mạc Chi.
Cô gái kinh ngạc, hỏi bật “Gì thế?”
Kỳ Thừa Doanh nhún vai: “Cứ mở ra xem đi!”
Mạc Chi vui vẻ nhận lấy, mở chiếc hộp gỗ hình vuông nhỏ bằng cái bánh bao, chất liệu bên ngoài tinh xảo như vậy bên trong chắc chắn đáng giá.
Sau khi mở ra, đập vào mắt Mạc Chi là chiếc vòng tay bằng phỉ thuý.
“Cậu mua nó cho mình à?”
Kỳ Thừa Doanh gật đầu: “Bùa bình an cho cậu đó!”
“Tiểu Doanh! Mình yêu cậu quá!” Vừa nói Mạc Chi vừa vòng tay ôm lấy Kỳ Thừa Doanh, sức lực rất lớn, rất cuốn quýt, một cái liền siết lấy tay chân cùng thân thể nàng.
“Được rồi, cậu vui là được rồi!”
Ôm xong rồi, nhìn vòng tay phỉ thuý hàng thật 100 phần trăm, Mạc Chi nhìn đến lá bùa bình an của mình, không biết nghĩ gì nhưng khi cô bạn vừa định nhón người chợp lấy thì Kỳ Thừa Doanh đã nhanh hơn một bước bỏ nó vào túi xách.
“Này! Đồ đã tặng thì là của mình đấy nhé!”
Mạc Chi cười huề, cắn cắn môi khó xử: “Hay là cậu trả lại đi, lần sau mình tặng cậu món đồ bình an quý giá hơn!”
Kỳ Thừa Doanh lắc đầu, điểm ngón trỏ nên trán Mạc Chi đẩy nhẹ ra: “Đừng. Có. Mơ.”
Nói xong thì dịch người ra một chút nhưng Mạc Chi vẫn dịch sát đến, ôm lấy Kỳ Thừa Doanh: “Tiểu Doanh!”
“Được rồi, không quan trọng giá trị, quan trọng là lòng thành!” Kỳ Thừa Doanh nói xong thì điện thoại trong túi xách cũng vừa vang lên, nàng huých nhẹ Mạc Chi ra, kiện cáo: “Bỏ ra, mình phải nghe điện thoại!”
“Hết giờ cống hiến cho tư bản rồi! Tiểu tư bản đừng bận rộn nữa!” Mạc Chi không để Kỳ Thừa Doanh trốn thoát.
Nàng chỉ đành lấy điện thoại ra, xem xem người gọi đến là ai, xác nhận không phải khách hàng mới cất điện thoại vào lại.
Là Quân Lăng, chắc cũng không có việc gì đâu.
“Kể cho cậu nghe một chuyện!”
“Chuyện gì?”
Mạc Chi ngồi thẳng người dậy, nhìn Kỳ Thừa Doanh chăm chú rồi đột nhiên lời còn chưa đến miệng thì hai má nhỏ của cô đã ửng hồng.
Kỳ Thừa Doanh đương nhiên thấy, nàng véo một bên má của Mạc Chi, “Chi Chi, cậu giấu mình điều gì rồi đúng không?”
Mạc Chi gạt tay Kỳ Thừa Doanh xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay, cười cười: “Thật ra, mình ở Tang Lĩnh đã quen một người đàn ông.”
“Thật sao? Anh ta thế nào?”
“Anh ấy…” Mạc Chi nghĩ lại, vẽ ra hình ảnh Lục Mạc Bắc trong tưởng tượng rồi kể lại với Kỳ Thừa Doanh, còn kể những lần họ hôn nhau, cả những lần hai người nắm tay nói chuyện bâng quơ.
Kỳ Thừa Doanh nghe xong, điều đầu tiên không phải bất ngờ mà nghiêm túc hỏi: “Cậu tin anh ta thật lòng với cậu sao?”
“Anh ấy đáng tin như vậy, sao có thể không thật lòng!”.
“Chi Chi ngốc nghếch, may mà anh ta không bán cậu đi!”
“Nói gì vậy, anh ấy còn hứa sẽ quay lại mà!”
“Hứa quay lại thì tin anh ta sẽ quay lại sao? Mạc Chi, cậu là bác sĩ tâm lý đó, cậu không hiểu mình nghĩ gì chẳng lẽ cũng không hiểu anh ta nghĩ gì?”
Mạc Chi nhìn Kỳ Thừa Doanh, dù nàng không muốn làm Mạc Chi buồn nhưng có vẻ như chuyện hứa hẹn đó chẳng có chút giá trị nào.
“Chi Chi!”
“Mình biết… rõ ràng mình biết rõ mọi thứ, nhưng…” Mạc Chi ngã sang lưng ghế sofa, mắt chăm chú vào một điểm.
Trông cô ấy lúc này, rất cô độc.
Kỳ Thừa Doanh tựa người bên cạnh, nắm lấy tay Mạc Chi: “Cậu mong chờ gì ở anh ta sao?”
“Có một chút, dù là một chút… mình, vẫn rất muốn anh ấy không lừa dối.”
Một tuần rồi, Mạc Chi gọi điện cho Lục Mạc Bắc đều không gọi được, lần thì không nghe máy, lần thì không có tín hiệu, cả những lần còn chưa đỗ chuông mấy giây đã tắt máy.
Dù biết rõ đối phương không thành thật nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng, Mạc Chi biết chứ, rõ ràng nhìn ra được anh vốn không phải nông dân gì đó hay là kinh doanh trang trại gì đó.
Thế nhưng… Mạc Chi vẫn chọn đặt chút tâm tư vào, ít nhiều có người để cô chờ đợi vẫn hơn. Tâm hồn cô vốn đã chẳng náo nhiệt, lúc này lại càng tẻ nhạt hơn.
Kết quả, bây giờ nàng ngồi trong bồn tắm tại phòng ngủ của Quân Lăng, cảm nhận nước ấm và không gian rộng lớn có thể nhìn thấy sân vườn được nắng chiều ôm ấp.
Cảm giác người đàn ông này quen thuộc không phải lần một lần hai, tâm lý nàng tại sao lại chịu chấp nhận hắn cho đến bây giờ Kỳ Thừa Doanh cũng không rõ.
Chẳng hiểu thế nào sau cùng cả hai lại ở cùng một chỗ, đối với Quân Lăng mà nói việc Kỳ Thừa Doanh ở đây cũng chẳng có gì bất tiện hay bất ngờ, vốn dĩ nàng là cô bé năm nào hắn muốn tìm kiếm nhưng để nàng chấp nhận hắn có thể phải mất thêm một thời gian nữa.
Cả việc năm xưa sau khi để nàng bị bắt đi, chuyện gì đã xảy ra, hắn phải điều ra lại một lượt, còn là phải xem xét thái độ của Kỳ Thừa Doanh, hơn nữa nàng biết về Hắc đạo cho thấy thân phận không tầm thường.
Kỳ Thừa Doanh giống một bài toán thú vị bắt buộc người ta phải cố gắng tìm ra lời giải, nhìn dáng vẻ của nàng nếu nghĩ rằng Kỳ Thừa Doanh là một người phụ nữ bình thường thì sẽ bị lừa bán.
Quân Lăng ngồi trên sofa định đốt điếu thuốc nhưng nghĩ đến Kỳ Thừa Doanh chắc sắp tắm xong nên đành phải nhịn xuống, đem bao thuốc vứt ở trên bàn, bật lửa vừa định lấy cũng chẳng thèm lấy nữa.
Trời có vẻ buồn, sắc màu của sự lãng mạn bao lấy căn phòng.
Kỳ Thừa Doanh thay chiếc váy mà Quân Lăng đặc biệt dặn dò chuẩn bị riêng cho nàng, xong xuôi nàng nhìn lại chính mình trong chiếc gương lớn trong phòng tắm, toàn thân sạch sẽ thoải mái nổi bật là làn da trắng, chiếc váy dài qua gối gần chấm đất bằng lụa màu đen, hở lưng trần, hở cả hai bả vai, cổ đính kết ngọc trai rồi một sợi dây mãnh cột vòng qua giữ nó không rơi xuống.
Váy lụa tôn lên vóc dáng xinh đẹp, đường cong chữ S hoàn mĩ nhưng điều khiến Kỳ Thừa Doanh e ngại là dấu vết trên trên cơ thể mình, những vết xẹo không thể nào che giấu.
Tóc dài của nàng búi gọn lên, vài sợi tóc bị nước làm ướt dính sau cổ, lên vai, điểm lên sự mềm mại nhẹ nhàng.
Kỳ Thừa Doanh biết vóc dáng của mình rất đẹp nhưng điều nàng sợ là những vết thương ngày còn bé để lại, e rằng nếu phô trương sẽ khiến người ta chê cười.
Cuộc đời này, nàng sống vì chính mình cũng chính sống vì thể diện, người xem trọng thể diện như Kỳ Thừa Doanh không cho phép bản thân lộ ra chút khuyết điểm nào.
Thế nhưng ngay ở trước mắt Quân Lăng, nàng lại gỡ bỏ lớp phòng bị cứng cáp ấy.
Ngẩng lên nhìn cô gái dừng bước bên cạnh, Quân Lăng mấy giây không biết nói gì, hắn chỉ có thể thốt lên rằng: “Đẹp lắm!”
Kỳ Thừa Doanh thẹn thùng, Quân Lăng đứng lên tiến lại gần nàng, hắn đưa tay vòng qua eo nhỏ, ôm lấy thân thể ngập trong mùi hương của hoa phi yến rồi cúi đầu nhìn xuống.
“Không chỉ có màu đỏ, màu đen cũng rất đẹp!”
“Đẹp thật sao?”
Đẹp! Kể cả những vết xẹo trên người nàng, dù có hình dáng thế nào thì vẫn rất đẹp.
Quân Lăng gật đầu, thừa nhận: “Đẹp!”
Hắn sẽ thật sự tán dương những thứ xinh đẹp, kể cả là nàng hay là bất kì điều gì ở trước mắt. Kỳ Thừa Doanh nhón chân, vòng tay ôm lấy cổ Quân Lăng nhưng chiều cao cả hai không mấy tương đồng thế nên hắn một cái đã nhấc gọn nàng lên, chân Kỳ Thừa Doanh ở trong không trung.
“Thời gian tới ở đây cùng tôi đi!”
“Không được!”
Quân Lăng nghiêm túc: “Tại sao?”
Kỳ Thừa Doanh nghiêng đầu, trầm tư suy nghĩ: “Nhà em gần công ty, nếu ở đây thì sáng nào cũng phải dậy sớm đi làm sẽ phiền lắm!”
Quân Lăng: “Thế tôi dọn đến ở với em!”
“Không được!”
“Tại sao?” Đầu mày người đàn ông kéo thành một đường thẳng.
Đây là một dạng khó tính.
Kỳ Thừa Doanh đưa tay vuốt nhẹ mi tâm của hắn để người đàn ông không khó chịu, dịu giọng nói: “Anh ở đây vẫn còn nhiều việc phải làm, hơn nữa nếu anh ở cùng em chẳng phải mỗi ngày mấy người bọn họ đều sẽ đến. Em không thích!”
“Tôi sẽ bảo họ không cần đến.” Quân Lăng rất thẳng thắn.
Kỳ Thừa Doanh gục đầu lên vai người đàn ông, hắn đỡ lưng nàng bằng một tay, tay còn lại đỡ mông nàng, bế cô gái nhỏ như bế đứa nhóc lười biếng đang mè nheo.
"Chúng ta cho nhau thời gian có được không?”
“Sao phải vậy?” Quân Lăng nghi hoặc.
Trong giọng nói của nàng lúc này chứa đựng nhiều thứ, có không muốn, có miễn cưỡng cũng có chút mới mẻ của cảm xúc vừa nhận ra, thâm tâm nàng rõ ràng mừng rỡ nhưng đâu đó vẫn không cho phép chính mình quá dấn thân.
Quân Lăng cũng hiểu, bởi vì họ chỉ vì cảm giác ‘dường như đã quen’ mà tiến gần đến nhau, đột nhiên mọi thứ chẳng biết thế nào lại đem hai người hội tụ về một điểm, với người có tính cách dè chừng như Kỳ Thừa Doanh đối với chuyện này đúng là có chút nhanh.
“Chúng ta cứ như trước đây, nếu thật sự… thật sự không phải nhất thời, em… em sẽ đến tìm anh!” Kỳ Thừa Doanh nhỏ giọng khi gục trên vai người đàn ông.
Hắn nghe rõ từng lời nàng nói ra, điều đầu tiên không phải là bất ngờ mà là cảm thấy có chút xa cách.
Quân Lăng thả cô gái xuống ghế sofa, quỳ một chân dưới sàn, thẳng lưng ngồi trước mắt rồi dùng đôi mắt chân thành nhất hướng đến gương mặt nhỏ đang trốn tránh.
“Tôi sẽ không để em đến tìm tôi!” Quân Lăng khẳng định.
Kỳ Thừa Doanh quay sang nhìn hắn, gương mặt nàng chứa đựng mất mát, trái tim đột nhiên nặng trĩu.
Có gì đó như hòn đá đè lên ngực trái nơi con tim vẫn đang hoạt động, ai đó muốn nhấn nàng chìm xuống rồi lại không chịu quăng cho nàng sợi dây, Kỳ Thừa Doanh muôn vùng vẫy thoát ra thế nhưng chân tay đều bị trói lại.
Người đàn ông vươn tay ôm lấy mặt nàng, hắn dịu dàng như chưa từng dịu dàng như thế bao giờ.
“Tôi sẽ đến tìm em không cần biết có là nhất thời hay không nhưng chỉ cần là lúc em gọi, tôi sẽ đến!”
Hắn không quan tâm cách nhìn của người khác càng không quan tâm nàng có chịu chấp nhận hay không nhưng đối với hắn mà nói, khi nàng cần đến hắn chắc chắn cảm xúc đó không phải là loại chán ghét hay lợi dụng.
“Đừng nghĩ nhiều nữa! Nếu em vẫn chưa chấp nhận thì tôi sẽ chờ!”
Đồng ý chờ không phải là lời nói suôn, hắn đã chờ nàng hai mươi bốn năm, lúc này chờ thêm một thời gian cũng không mất mát gì.
Một người đàn ông khi đã quyết định chờ đợi một người phụ nữ, không phải chỉ có ý khiến cô ấy yên tâm mà hơn hết hắn đã có chủ ý cho những lời bản thân nói ra, Quân Lăng lại là người đàn ông sẽ chịu trách nhiệm cho những quyết định mang tính quan trọng của cuộc đời.
Có thể bây giờ rất không đáng tin nhưng hắn sẽ chứng minh được, lời nói của hắn không phải đùa cho vui.
Mặt trời đỏ bên ngoài khung cửa sổ đổ những mảng ánh sáng cháy rực vào trong căn phòng đang đầy ấp những tư vị riêng của tình yêu chớm nở, có lẽ họ vẫn chưa nhận ra được đối phương sẽ là một phần cuộc sống nhưng rồi nơi những mãnh vụn được dọn sạch, việc chứa chấp bóng dáng của một người sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Tách trà có thể nguội nhưng tính chất ban đầu vẫn thế, đắng chát ban đầu và ngọt ngào sau cùng, chẳng ai biết nên diễn tả cảm giác đó thế nào nhưng ai cũng rõ, nơi đầu lưỡi có những thay đổi thật khẽ khàng.
Chú chim nhỏ bận rộn kiếm ăn sau ngày dài cuối cùng đã có thể hạnh phúc bay về tổ, nhìn ngôi nhà ấm áp bình yên chắc chắn mệt mỏi sẽ tan đi nhanh chóng.
***
Mạc Chi thu dọn đồ đạc xong xuôi vừa kéo lại vali thì Lục Mạc Bắc cũng đã xong chút việc cô nhờ, anh mở cửa phòng ngủ đi vào, vòng tay ôm qua eo cô gái từ phía sau.
Nhìn bàn tay lớn đặt trước bụng nhỏ đan lại, Mạc Chi không khỏi mỉm cười, hơi ấm của anh cùng mùi hương quen thuộc ngay lập thức ập vào trong hô hấp của cô.
Anh hít một hơi tham lam muốn chiếm giữ mùi hương trên thân thể cô gái, cúi đầu nhẹ hôn lên cần cổ nhỏ, động tác dịu dàng có chút lưu luyến khiến Mạc Chi không thể kháng cự, cô nghiêng đầu sang để người đàn ông vùi vào, môi anh điểm lên da thịt rồi từ ở dưới nhẹ hôn lên cạnh vành tai.
“Về đến thì gọi cho anh!”
“Em biết rồi!”
“Anh giải quyết xong việc cần thiết sẽ cho người đón em.”
“Sao anh không đón em!” Mạc Chi xoay người lại, gọn gàng ở trong lòng anh.
Lục Mạc Bắc cười nói: “Anh phải chuẩn bị bất ngờ cho em!”
“Thật không?”
“Thật! Đừng có quên anh đấy!” Tay anh điểm lên chóp mũi nhỏ xinh.
Mạc Chi cười hì hì: “Chẳng may em quên thì sao?”
Lục Mạc Bắc bóp eo cô, ngón tay dùng chút lực như đang răng đe: “Em dám quên, anh liền đến nhà em ăn vạ!”
“Lục Mạc Bắc!” Mạc Chi gọi tên anh, giọng cô có chút không nỡ.
Cô đã bị người đàn ông này dụ đỗ nên lỡ đánh rơi trái tim ở chỗ anh, lúc này có đòi lại chắc anh cũng không trả.
Anh ôm cô vào trong ngực, thấp giọng nói: “Dù có chuyện gì cũng không được quên anh.”
“Anh nói gì vậy?”
Mạc Chi muốn nhìn vẻ mặt anh lúc này nhưng Lục Mạc Bắc lại không để cô làm thế, anh ôm cô thật chặt, ép cô vào trong ngực anh như sợ rằng cô sẽ thấy dáng vẻ bất lực của anh lúc này.
Có những chuyện để cô không biết vẫn tốt hơn là nói rõ ra, chờ khi anh giải quyết xong sẽ lại tìm cô. Lúc đó, họ có thể đường đường chính chính ở bên cạnh nhau mà không có trở ngại gì.
Lúc này cuộc sống của anh vẫn chưa có gì đảm bảo, nếu lại kéo cô vào, kết quả khó mà lường trước, hơn nữa chẳng may xảy ra chuyện gì sẽ khiến Mạc Chi hận anh cả đời.
***
Chiều muộn, Kỳ Thừa Doanh lái xe đến nhà Mạc Chi, vừa gõ cửa dì Mạc đã nhanh chóng đi ra mở.
Nhìn thấy Kỳ Thừa Doanh cầm túi xách đứng chờ đợi, dì Mạc liền cười: “Đến rồi sao!”
“Dì Mạc, xin chào!”
“Mau, mau vào nhà, dì vừa nấu cơm nên lát nữa hãy ở lại cùng ăn!”
Kỳ Thừa Doanh gật đầu ‘vâng dạ’ đi vào nhà, thay dép chuẩn bị lên tầng, nhưng còn chưa rời đi dì Mạc đã túm tay nàng lại.
Ánh mắt bà ấy có chút lo lắng, nhìn Kỳ Thừa Doanh trong dáng vẻ ngập ngừng: “Từ lúc đi Tang Lĩnh về, con bé đó cứ như chẳng phải nó vậy!”
Kỳ Thừa Doanh hoài nghi nhưng vẫn vươn tay nắm lấy bàn tay dì Mạc, trong chốc lát ánh mắt nàng đã trấn an được chút ít sự lo lắng trong đôi mắt dì Mạc.
Bà ấy biết rõ Mạc Chi đã lén đi thăm bố nhưng bà ấy không nói lời nào, có những việc càng cấm cản sẽ càng không được gì, nhất là đối với con cái càng là đối với đứa trẻ từ nhỏ thiếu vắng tình thương như Mạc Chi.
“Dì Mạc, không sao đâu!” Kỳ Thừa Doanh cười nói.
Dì Mạc gật nhẹ đầu: “Mong là không sao!”
Mạc Chi từ sớm đã chờ đợi, cứ dăm ba phút lại xem đồng hồ để đoán chừng thời gian Kỳ Thừa Doanh sẽ đến, điều quan trọng của hôm nay không phải là khám bệnh cho cô bạn mà là muốn kể những việc đã xảy ra ở Tang Lĩnh.
Kỳ Thừa Doanh gõ cửa, chưa đầy ba giây, cửa phòng mở ra, gương mặt tươi cười của Mạc Chi liền đập vào mắt nàng.
“Cậu đến rồi, vào đi!” Mạc Chi hí hửng, như cô bé lần đầu được mẹ cho đi chơi.
Kỳ Thừa Doanh đóng cửa xong, đi đến sofa ngồi xuống.
“Đoán xem, mình có gì cho cậu!”
Có vẻ như niềm vui của Mạc Chi khó mà bị dập tắt, trong đôi mắt tưởng chừng như chỉ có công việc nay lại chứa đựng chút hồn nhiên cùng trong trẻo, ngần ấy năm quen biết thật hiếm khi thấy được sự rực rỡ này của cô bạn.
Kỳ Thừa Doanh cười, vươn tay ra: “Đưa cho mình nào!”
Mạc Chi cười ‘hì hì’, lấy đồ giấu phía sau lưng ra, đặt vào tay Kỳ Thừa Doanh rồi ngồi xuống bên cạnh nàng, kéo cánh tay thon thả ôm lấy: “Bùa bình an cho cậu đấy!”
“Cảm ơn cậu!” Kỳ Thừa Doanh nhìn chữ ‘hỉ’ thêu bằng chỉ đỏ trên chiếc túi vải dệt màu lá phong, đặt trong lòng bàn tay trông rất nhỏ nhắn, ở miệng túi còn có một sợi dây rút, hai đầu có hạt châu trắng.
Bùa bình an lúc nào cũng đẹp như vậy, thật sự dù là con người của thời hiện đại nhưng Kỳ Thừa Doanh vẫn đón nhận những thứ mang tính chất tâm linh như này.
Nàng tin vào đó để phần nào xoa dịu bản ngã chứ không tôn sùng đạo một cách mê tín, mọi thứ đều bắt nguồn từ niềm tin của chúng ta và cách chúng ta đón nhận.
Mạc Chi nhìn Kỳ Thừa Doanh, cười dịu dàng hỏi nàng “Có thích không?”.
“Thích lắm! Rất đẹp!” Kỳ Thừa Doanh cười, lấy trong túi xách ra một chiếc hộp cũng đưa sang cho Mạc Chi.
Cô gái kinh ngạc, hỏi bật “Gì thế?”
Kỳ Thừa Doanh nhún vai: “Cứ mở ra xem đi!”
Mạc Chi vui vẻ nhận lấy, mở chiếc hộp gỗ hình vuông nhỏ bằng cái bánh bao, chất liệu bên ngoài tinh xảo như vậy bên trong chắc chắn đáng giá.
Sau khi mở ra, đập vào mắt Mạc Chi là chiếc vòng tay bằng phỉ thuý.
“Cậu mua nó cho mình à?”
Kỳ Thừa Doanh gật đầu: “Bùa bình an cho cậu đó!”
“Tiểu Doanh! Mình yêu cậu quá!” Vừa nói Mạc Chi vừa vòng tay ôm lấy Kỳ Thừa Doanh, sức lực rất lớn, rất cuốn quýt, một cái liền siết lấy tay chân cùng thân thể nàng.
“Được rồi, cậu vui là được rồi!”
Ôm xong rồi, nhìn vòng tay phỉ thuý hàng thật 100 phần trăm, Mạc Chi nhìn đến lá bùa bình an của mình, không biết nghĩ gì nhưng khi cô bạn vừa định nhón người chợp lấy thì Kỳ Thừa Doanh đã nhanh hơn một bước bỏ nó vào túi xách.
“Này! Đồ đã tặng thì là của mình đấy nhé!”
Mạc Chi cười huề, cắn cắn môi khó xử: “Hay là cậu trả lại đi, lần sau mình tặng cậu món đồ bình an quý giá hơn!”
Kỳ Thừa Doanh lắc đầu, điểm ngón trỏ nên trán Mạc Chi đẩy nhẹ ra: “Đừng. Có. Mơ.”
Nói xong thì dịch người ra một chút nhưng Mạc Chi vẫn dịch sát đến, ôm lấy Kỳ Thừa Doanh: “Tiểu Doanh!”
“Được rồi, không quan trọng giá trị, quan trọng là lòng thành!” Kỳ Thừa Doanh nói xong thì điện thoại trong túi xách cũng vừa vang lên, nàng huých nhẹ Mạc Chi ra, kiện cáo: “Bỏ ra, mình phải nghe điện thoại!”
“Hết giờ cống hiến cho tư bản rồi! Tiểu tư bản đừng bận rộn nữa!” Mạc Chi không để Kỳ Thừa Doanh trốn thoát.
Nàng chỉ đành lấy điện thoại ra, xem xem người gọi đến là ai, xác nhận không phải khách hàng mới cất điện thoại vào lại.
Là Quân Lăng, chắc cũng không có việc gì đâu.
“Kể cho cậu nghe một chuyện!”
“Chuyện gì?”
Mạc Chi ngồi thẳng người dậy, nhìn Kỳ Thừa Doanh chăm chú rồi đột nhiên lời còn chưa đến miệng thì hai má nhỏ của cô đã ửng hồng.
Kỳ Thừa Doanh đương nhiên thấy, nàng véo một bên má của Mạc Chi, “Chi Chi, cậu giấu mình điều gì rồi đúng không?”
Mạc Chi gạt tay Kỳ Thừa Doanh xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay, cười cười: “Thật ra, mình ở Tang Lĩnh đã quen một người đàn ông.”
“Thật sao? Anh ta thế nào?”
“Anh ấy…” Mạc Chi nghĩ lại, vẽ ra hình ảnh Lục Mạc Bắc trong tưởng tượng rồi kể lại với Kỳ Thừa Doanh, còn kể những lần họ hôn nhau, cả những lần hai người nắm tay nói chuyện bâng quơ.
Kỳ Thừa Doanh nghe xong, điều đầu tiên không phải bất ngờ mà nghiêm túc hỏi: “Cậu tin anh ta thật lòng với cậu sao?”
“Anh ấy đáng tin như vậy, sao có thể không thật lòng!”.
“Chi Chi ngốc nghếch, may mà anh ta không bán cậu đi!”
“Nói gì vậy, anh ấy còn hứa sẽ quay lại mà!”
“Hứa quay lại thì tin anh ta sẽ quay lại sao? Mạc Chi, cậu là bác sĩ tâm lý đó, cậu không hiểu mình nghĩ gì chẳng lẽ cũng không hiểu anh ta nghĩ gì?”
Mạc Chi nhìn Kỳ Thừa Doanh, dù nàng không muốn làm Mạc Chi buồn nhưng có vẻ như chuyện hứa hẹn đó chẳng có chút giá trị nào.
“Chi Chi!”
“Mình biết… rõ ràng mình biết rõ mọi thứ, nhưng…” Mạc Chi ngã sang lưng ghế sofa, mắt chăm chú vào một điểm.
Trông cô ấy lúc này, rất cô độc.
Kỳ Thừa Doanh tựa người bên cạnh, nắm lấy tay Mạc Chi: “Cậu mong chờ gì ở anh ta sao?”
“Có một chút, dù là một chút… mình, vẫn rất muốn anh ấy không lừa dối.”
Một tuần rồi, Mạc Chi gọi điện cho Lục Mạc Bắc đều không gọi được, lần thì không nghe máy, lần thì không có tín hiệu, cả những lần còn chưa đỗ chuông mấy giây đã tắt máy.
Dù biết rõ đối phương không thành thật nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng, Mạc Chi biết chứ, rõ ràng nhìn ra được anh vốn không phải nông dân gì đó hay là kinh doanh trang trại gì đó.
Thế nhưng… Mạc Chi vẫn chọn đặt chút tâm tư vào, ít nhiều có người để cô chờ đợi vẫn hơn. Tâm hồn cô vốn đã chẳng náo nhiệt, lúc này lại càng tẻ nhạt hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook