Sân vườn mát mẻ rộng rãi trồng rất nhiều hoa bách hợp, bên trên sợ nắng nóng giăng một mái lưới che màu xanh để ngăn hấp thụ nhiệt cũng để cho cây cỏ bên dưới không bị nắng cháy, bên cạnh còn làm một hệ thống tưới dạng phun sương.

Từ cửa đi vào căn biệt thự chỉnh chu đẹp mắt, hơn hết là nó được phủ sơn trắng không có bám rêu, cho thấy định kỳ bảo dưỡng ở đây rất tốt.

Giữa sân là một đài phun nước có gắn đèn cho thấy tối đến nơi này chắc sẽ phủ một màu xanh đỏ đẹp mắt, nhìn tổng thể căn biệt thự rất ấm áp, có người làm vườn cũng có người giúp việc, không quá hiu quạnh.

Kỳ Thừa Doanh bước theo Trương Dực đi vào, bên trong người giúp việc liền nhanh chóng đi ra, gật đầu chào hỏi: “Trương tổng! Anh đến rồi!”

Trương Dực gật đầu đáp lại, tiện đó nên hỏi: “Nhịu phu nhân có nhà không?”

Dì giúp việc gật đầu: “Có ạ! Ông chủ, bà chủ đều có ở nhà, đều đang chờ anh trên tầng.”

“À!” Trương Dực gật gù, bước đi vào. Kỳ Thừa Doanh liền theo sau đó, dì giúp việc đưa họ lên tầng, qua dẫy hành lang vắng, dì giúp việc gõ cửa một căn phòng.

Khi được người bên trong cho phép, dì giúp việc mới đưa tay mở cửa mời hai người, xong xuôi thì tiện tay đóng cửa.

Kỳ Thừa Doanh nhìn căn phòng đồ đạc ngổn ngang không khỏi nghĩ đến cảnh tượng trước khi họ vào đây, chắc chắn Nhịu Đông Quan đã cùng với vợ ông ta xảy ra tranh cãi.

Ly tách ấm trà vỡ thành từng mảnh, gối tựa quăng lung tung và ở giữa phòng, chiếc sofa không thể kéo gần khoảng cách của người đàn ông và người phụ nữ.

Nhịu Đông Quan ngồi ở một góc, vợ ông ta ngồi một góc, bà ấy còn đang thút thít vì uất ức trước đó.

Nhìn thấy hai người đi vào, bà ấy vội lau đi nước mắt, quay mặt đi để tránh bản thân xấu hổ. Nhưng dù có che giấu ra sao thì cảnh tượng trước mắt cũng đã tố cáo họ, Nhịu Đông Quan có chút mất tự nhiên, chỉ đành đứng lên giả vờ tay bắt mặt mừng với Trương Dực.

“Trương tổng! Cậu đến rồi, mời ngồi!”

Sau đó nhìn đến Kỳ Thừa Doanh, khách sáo nói: “Kỳ luật sư, cô cũng ngồi đi!”

Nghe đến mấy chữ ‘luật sư’ khiến Chu Đương cũng là vợ hợp pháp của Nhịu Đông Quan giật mình nhìn đến, mắt bà ấy đỏ hoe khi nhìn về phía Kỳ Thừa Doanh giây lát chứa đầy hoảng loạn.

Có lẽ bà ấy không ngờ được, giây trước chồng mình vừa đề nghị li hôn, giây sau đã mời luật sư đến.

Đã từng giải quyết nhiều vụ li hôn nên chuyện này đối với nàng cũng không có gì kì lạ, nhưng mỗi lần như vậy trái tim nàng giống như chết đi lần nữa.

Tình yêu sao lại giống như vực sâu không thấy đáy, dìm chết một con người trong khi đó nó từng khiến người ta hạnh phúc đến mức cứ ngỡ như lạc vào sứ sở thiên đường.


“Mời ngồi!” Nhịu Đông Quan trước tỏ ra khách sáo sau lại liếc vợ một cái.

Chu Đương ngồi ở đó, không nói gì cũng chẳng muốn nói gì.

“Kỳ luật sư, cô có mang thoả thuận li hôn không?” Nhịu Đông Quan trực tiếp hỏi.

Chu Đương nhìn ông ta, nước mắt đọng lại ở khoé mắt, lúc này bà ấy mới chực trào những tổn thương, hỏi người đàn ông mà bà ấy yêu thương nhiều năm: “Anh nhẫn tâm như vậy sao?”

Nhịu Đông Quan khó chịu ra mặt, gắt gỏng quát lên: “Thế cô còn muốn sao? Tôi chẳng phải đã nói hết nước rồi đó thôi?”

Chu Đương rơi nước mắt, thuỷ tinh nặng trĩu đơn thuần nhưng lại có thể cắt đứt một đoạn tình cảm, “Anh qua lại với cô ta tôi làm ngơ như không thấy, tôi giả ngu nhiều năm nay không phải vì muốn níu kéo anh sao? Vậy mà…”

“Tôi cần sự níu kéo đó sao?” Nhịu Đông Quan càng nói thái độ càng hằn học.

Trương Dực cất giọng khuyên ngăn: “Nhịu tổng! Có gì từ từ nói.”

Nhịu Đông Quan cũng cần mặt mũi, nghe xong thì ngồi xuống, bình tĩnh thở ra.

Chu Đương khóc lóc ỉ oi vì người chồng từng yêu thương mình nay lại vì một người phụ nữ khác mà tức giận, ông ta một chút tình nghĩa trước kia cũng không còn.

Kỳ Thừa Doanh ngồi ở đó rất bình thản, mặt nàng đến chút biến hoá cũng không có, chờ khi hai vợ chồng họ ai cũng im lặng nàng mới từ trong túi xách lấy ra hai bản thoả thuận, đặt lên bàn rồi chậm rãi nói: “Đây là thoả thuận li hôn dựa trên yêu cầu của ông Nhịu viết ra, hai người xem qua nếu không có gì thay đổi có thể ký tên.”

Nhịu Đông Quan chỉ lướt qua một chút, Chu Đương cũng không ngó đến một lần, người phụ nữ ấy dù đã bốn mươi nhưng phong thái quý tộc hiện ra rất rõ, hôm nay bà ấy mặc một chiếc chân váy kẻ sọc dài qua gối cùng một chiếc áo vải satanh mỏng nhưng kiểu cách rất sang trọng, dù là ở nhà nhưng bà ấy vẫn trang điểm chủ ý là nhỡ có tiếp khách đột xuất cũng không khiến ai mất mặt.

Người phụ nữ thế này xem ra rất hiểu chuyện nhưng đối với Nhịu Đông Quan thì Chu Đương không khác nào một ‘con gà mái không biết đẻ trứng’, cho nên ông ta mặc kệ bà ấy suy nghĩ ra sao liền ở ngoài mèo mã gà đồng.

Ngần ấy năm, nếu không có tình thì cũng có nghĩa, thời buổi này nếu đã yêu thì con cái dù có khó sinh cũng không thể không sinh được, ngoại trừ ông ta vô sinh bằng không vẫn có những cách khác.

Chu Đương nhìn Kỳ Thừa Doanh, nước mắt tuông trào, thẳng thắn hỏi nàng: “Cô cũng là phụ nữ, sao có thể vô tâm vô tình như vậy?”

Kỳ Thừa Doanh cũng không câu nệ, liền đáp lời: “Tôi kiếm miếng cơm, ai trả tiền thì tôi ra sức cho người ấy. Bà Nhịu, có một nguyên tắc đáng lẽ tôi không nên nói nhưng sẵn đây bà nói những lời đó tôi cũng không ngại nói cho bà biết. Đàn ông tốt đã không ngoại tình, đàn ông ngoại tình thì việc trước mắt không phải là xem anh ta hay cô ả kia thế nào mà là xem chính mình có điều gì không phải. Nếu bản thân bà không làm sai thì hà cớ gì phải đau thương như người chết chồng, nếu bà làm sai vậy lại càng không có tư cách khóc thương.”

Mấy lời này không biết Chu Đương nghe hiểu đến đâu, nhưng ý trên mặt chữ, lời nàng nói kẻ ngốc cũng biết là đang mắng người.


Trương Dực cũng không dám tin nàng lại nói ra những lời mất lòng như vậy, anh ta nhìn sắc mặt Nhịu Đông Quan, ban đầu còn bĩnh tĩnh lắng nghe nhưng càng nghe ông ta lại càng bày ra biểu cảm khó coi.

Nhịu Đông Quan hiểu nàng đang mắng ông ta, trừng mắt nhìn Kỳ Thừa Doanh nhưng ngoài nghe thì ông ta không phản bác được lời nào.

Kỳ Thừa Doanh đẩy tờ giấy ghi to mấy chữ ‘Thoả thuận li hôn’ đến trước mặt Chu Đương, bà ấy theo đó liếc nhìn, nàng điềm tĩnh nhưng lại mang theo một sự ẩn nhẫn kì lạ, nàng càng trầm lặng người đối diện càng thấy người phụ nữ này thâm thuý.

“Bà Nhịu, thoả thuận này là quyền lợi mà bà có thể nhận sau li hôn. Bản thân bà bỏ ra bao nhiêu và xứng đáng với những gì tôi nghĩ chính bà là người hiểu rõ nhất. Có những thứ giống như kim cương vậy chúng ta cho rằng nó đáng giá thì nó mới đáng giá bằng không nó với cát đá lẫn vào nhau cũng chỉ là thứ để lót đường.”

Kim cương, gọi cho hoa mỹ để nghe cho cao sang nhưng nếu người ta không xem trọng nó thì nó cũng chỉ là đá, bản thân nó cứng cáp thì đã sao, đưa nó vào lót đường thì chắc chắn hơn một chút, trộn lẫn với cát thì tường nhà an toàn hơn một chút.

Con người chúng ta, đem trí não của mình để hình thành mọi thứ, từ bình dân cho đến cao cấp cũng chỉ do chúng ta gọi mà nên, làm là có.

Vậy thứ Chu Đương mong cầu là gì? Một trái tim của người đàn ông phản bội, làm như vậy chẳng khác nào biến mình thành một mớ rẻ rúng mà Nhịu Đông Quan không cần, càng ép buộc chẳng phải càng làm ông ta chán ghét hơn sao.

Có gia đình li hôn nhưng vẫn vướng bận con cái, thành thử họ quay lại nhưng rồi cũng chẳng hạnh phúc được mấy năm. Có người không vướng bận con cái, li hôn rồi nếu vẫn còn yêu thì vẫn có thể tái hợp.

Càng là nói ‘người có tình rồi sẽ quay về với nhau’!

Nhưng con người một khi đã làm tổn thương nhau thì dù có tha thứ cũng chẳng thể nào quay về như lúc đầu được nữa, trong thâm tâm ai cũng rõ ràng vì chính họ có một vết thương lòng chỉ mờ nhạt chứ không lành lặn.

***

Mặt trời ở trên đỉnh đầu đỗ những hạt nắng chói chang nóng nực, thời tiết cũng khiến tâm tình con người ta thay đổi.

Điều hoa xe mát mẻ cũng không kéo lại tâm trạng của Kỳ Thừa Doanh, suốt quãng đường trở về nàng không nói lấy một lời khiến Trương Dực lo lắng.

Xe vào đường hai chiều, lúc dừng chờ đèn đỏ Trương Dực mới ngỏ ý bắt chuyện: “Ban nảy em nói những lời đó, anh cảm thấy không đúng cho lắm!”

Kỳ Thừa Doanh đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe nghe xong thì quay đầu nhìn sang, nàng hoài nghi: “Có gì không đúng?”

Trương Dực nói: “Dù sao em cũng là luật sư mà Nhịu Đông Quan bỏ tiền ra thuê, em nói chuyện mắng người như vậy không khách khí lắm.”


Kỳ Thừa Doanh ‘ồ’ một tiếng, lại chẳng mảy may tỏ thái độ.

Trương Dực thấy nàng như vậy không biết là có nghe hiểu hay không, anh ta lại nói: “Chu Đương nếu chịu ký thoả thuận thì việc này coi như xong, nhở như bà ta không chịu ký thì Nhịu Đông Quan sẽ lại làm khó dễ em.”

“Anh sợ sao?” Kỳ Thừa Doanh tựa vào lưng ghế, nhìn đến Trương Dực hai tay nắm vô lăng.

Anh ta cười: “Cũng không hẳn là sợ nhưng ở thế khách hàng làm ăn nên anh không muốn em đắc tội ông ta vì dù sao anh ở giữa cũng khó lòng.”

“Vậy sao?” Nàng vô thức hỏi bâng quơ.

Trương Dực cứ như chột dạ liền nhanh miệng nói liền sau đó: “Nhưng mà không sao! Anh không thấy gì, chỉ thấy lúc đó em rất ngầu, anh cũng thấy mấy lời em mắng rất đúng.”

Đúng là nàng có mắng Nhịu Đông Quan nhưng đến nổi không cho ai thể diện thì không phải, nhưng mà xem ra Trương Dực vẫn xem trọng mối làm ăn này cho nên mới nói nàng dùng lời lẽ không phải.

Anh ta nói không sai, chuyện này nàng cũng có phần lỗi.

Kỳ Thừa Doanh nói ‘xin lỗi’ khiến Trương Dực phải nói ngay: “Có gì mà xin lỗi chứ! Không sao, anh không ảnh hưởng gì.”

Bên ngoài là thế nhưng bên trong anh ta đã sợ mất mật, cũng may Nhịu Đông Quan không tính chuyện này lên đầu anh ta, bằng không Trương Dực đã làm chuyện không công, đi buôn không có lời còn lỗ nặng.

Đèn xanh, Trương Dực nổ máy phóng xe đi. Cả đoạn đoạn đường tiếp đó không có ai nói với ai lời nào, Kỳ Thừa Doanh không nhớ lại câu nói của Quân Lăng trước đó cũng hiểu phần nào cho Trương Dực.

Hắn từng nói đàn ông sẽ bênh vực đàn ông, cũng giống như tâm lý phụ nữ sẽ bệnh vực nhau dù có là chuyện sai trái đi nữa.

Vừa về đến Chân Thiện nàng đã nhận được tin nhắn của Quân Lăng, đơn giản mấy chữ là ‘cùng ăn trưa được không’ rất mộc mạc cũng rất giống tính cách hắn.

Suy nghĩ mấy giây nàng vừa định trả lời tin nhắn thì Trương Dực bên cạnh cất giọng: “Anh đưa em đi ăn trưa, có một nhà hàng mới mở ăn rất được.”

Kỳ Thừa Doanh không biết nghĩ gì lại đồng ý, sau đó nhắn tin cho Quân Lăng rất lạnh nhạt: “Tôi có hẹn rồi!”

Thật ra nàng đang cảm thấy có lỗi với Trương Dực về chuyện làm anh ta mất mặt, nghĩ cũng nên tỏ chút lòng thành vậy là nàng không từ chối mà nhận lời cùng ăn bửa cơm.

Dù sao cũng chỉ là bửa cơm, cũng không ảnh hưởng gì mấy, Quân Lăng lại càng không thể biết được.

Nhà hàng mới mở theo lời của Trương Dực là một nhà hàng cao cấp thuộc sở hữu của tập đoàn Hành Mục, nơi này mỗi ngày tiếp đón rất nhiều khách, do là đã có chân đứng trong giới nên việc kinh doanh cũng không lẻ tẻ những khách hàng mới.

Kỳ Thừa Doanh có từng xem qua tin tức cũng biết được chút ít thông tin trên dưới tập đoàn Hành Mục có hơn mấy triệu dự án lớn nhỏ, tổng tài sản thuộc dạng tầm cỡ, không chỉ kinh doanh nhà hàng khách sạn còn có cả ngân hàng trong và ngoài nước, phần là vì để dân ta ở nước ngoài dễ dàng đổi tiền và dân mình ở trong nước thuận tiện rút tiền.


Quản lý hàng tá thứ thế này khiến Kỳ Thừa Doanh phải cảm phục người đứng đầu Hành Mục, khối tài sản lớn đó chắc chắn có rất nhiều vấn đề phát sinh, việc đơn giản chỉ là trả lương nhân viên thôi cũng đã tốn không ít thời gian.

Không biết có phải người có tiền tính cách gần giống nhau hay không mà Quân Lăng chưa một lần lộ diện với báo chí đến cả chủ tịch tập đoàn Hành Mục cũng chưa lần nào đứng ra trước ống kính phóng viên, quan trọng hơn là phân phó ở dưới để tiếp nhận mệnh lệnh bên trên cũng do Tổng giám đốc chịu trách nhiệm toàn bộ.

Đi làm cho người giàu, có phải áp lực lắm không?

Kỳ Thừa Doanh ở Chân Thiện cũng được xem là cốt cán, sau này dì Cố về hưu cũng sẽ để Chân Thiện lại cho nàng, dù bản thân vẫn còn nhiều thiếu sót nhưng có những việc nàng cũng ‘thân bất do kỷ’ vì vậy nàng sẽ phải suy xét nhiều thứ.

***

Quân Lăng nhận được tin nhắn trả lời của Kỳ Thừa Doanh khi vừa ngồi vào xe, Sở Tiêu quan sát gương chiếu hậu thì thấy sắc mặt lão đại trở nên không vui.

Do vết thương hay do điều gì khác cũng chẳng ai đoán được, Lập Tân ngồi ở ghế lái phụ không nói gì chỉ nhìn về phía trước.

Sau khi nhận được tin nhăn của cô gái Quân Lăng cứ nghĩ nàng thật sự bận nên mới từ chối ăn cơm với hắn, nếu đã không hẹn được người đẹp vậy thì hẹn một người khác ra cùng ăn cơm cũng không tệ.

Hồ Chính Thường trước đó cũng gửi cho hắn lời mời, Quân Lăng cảm thấy sự khiêu khích này ngày càng trở nên rõ ràng.

Dù sao cũng phải gặp, sớm hay muộn đều do hắn quyết định. Hẹn ngày chi bằng tình cờ, Quân Lăng ra lệnh cho Sở Tiêu lái xe đến điểm hẹn mà Hồ Chính Thường đã gửi đến, chấp nhận lời mời cơm.

Lập Tân lúc này mới quay sang hỏi: “Lão đại! Về cô gái tập kích người trước đó nếu hỏi thì Hồ Chính Thường chắc chắn sẽ không nhận.”

Quân Lăng tì tay vào cửa xe, gác má lên nắm đấm nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt hắn bao trọn những thứ nằm trong tầm kiểm soát, đôi môi người đàn ông mấp máy nói thật thản nhiên: “Vậy thì đã sao? Ông ta càng không nhận thì tội của ông ta càng nhiều.”

“Lão đại! Người có kế hoạch gì sao?” Sở Tiêu liếc nhìn gương chiếu hậu, tay vẫn giữ chặt vô lăng.

Quân Lăng âm trầm, toàn thân toả ra khí lực chết chóc: “Chuyện ra tay ám sát người đứng đầu gia tộc trước nay đều không phải chuyện nhỏ, một khi Hồ Chính Thường đã có ý định đó cho thấy ông ta sẽ còn những kế hoạch triệt tiêu khác, hai lần ám sát không thành sẽ khiến con cáo già tức giận, mời cơm chỉ là đang thăm dò lợi hại.”

“Vậy người đến đó lúc này…” Lập Tân lo lắng.

Hồ Chính Thường đang muốn kiêu ngạo gây rối, một khi Quân Lăng xuất hiện trong bửa cơm vô nghĩa này chẳng khác nào đang ngầm nói với ông ta việc hắn đã nhượng bộ, càng là để Hồ Gia có cơ hội ‘được đằng chân lên đằng đầu’.

Chuyện trước nối tiếp chuyện sau vốn dĩ đã không khiến Quân Lăng bất an hay lo lắng thêm nữa, hắn sống đến ba mươi bốn tuổi, kể từ ngày tiếp quản Quân Gia chưa một lần lương tâm hắn nảy sinh biến hoá.

Dù có cũng không phải do đám người phía hắc đạo gây chuyện, phần lớn mỗi lần hắn hoảng sợ hay lo lắng đều là do người phụ nữ không biết trời cao đất dày Kỳ Thừa Doanh, hắn vẫn để tâm đến cô gái nhỏ hắn bỏ lỡ hai mươi bốn năm hơn ai hết.

“Bất lợi cho chúng ta chỉ là chuyện trước mắt, một khi ‘đánh rắn động cỏ’ sẽ rất khó tìm được chủ mưu ẩn nấp phía sau.”

Hắn có thể lùi một bước, cúi đầu hạ mình nhưng hắn tuyệt đối không phải tên trốn chạy nhu nhược, bài học của năm mười tuổi đã là quá lớn đối với Quân Lăng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương