"Sao sắc mặt cậu lại tốt thế? Dạo này ngủ rất ngon sao?" Mạc Chi rót cốc nước đưa đến trước mặt Kỳ Thừa Doanh.

Vươn tay đón lấy cốc nước của cô bạn, nàng nhấp một ngụm rồi khe khẽ gật đầu.

Nhận được cái gật đầu xác nhận của Kỳ Thừa Doanh mà Mạc Chi kích động vô cùng, cô ấy trừng to hai mắt đầy kinh ngạc, sợ chính mình bị nàng doạ rớt xuống ghế.

Mạc Chi ngồi xuống bên cạnh Kỳ Thừa Doanh, bá vai bá cổ: "Dô! Cậu nói mình biết làm sao mà hay vậy?"

Kỳ Thừa Doanh lại nhấp ngụm nước, không nói gì. Mạc Chi giật lấy cốc nước trên tay cô bạn, sốt sắng muốn nghe sự tình nhưng nàng lại không muốn nói.

Bị giật mất đồ che đậy cuối cùng khiến Kỳ Thừa Doanh muốn lấy lại nhưng Mạc Chi đã đặt cốc nước lên bàn trà, 'cạch' một cái rồi nhìn Kỳ Thừa Doanh bằng ánh mắt truy hỏi.

"Nói rõ cho mình xem nào!"

Kỳ Thừa Doanh nuốt nước bọt, hai má đột nhiên đỏ bừng lên.

Mạc Chi cứ như bị người ta 'hù' một cái vì nhìn thấy dáng vẻ ấp úng đỏ mặt của cô bạn, đây là lần đầu Kỳ Thừa Doanh không cần phải thôi miên để nói chuyện, cảm giác này thật khác lạ cũng rất thú vị.

"Kỳ Thừa Doanh, mình tò mò muốn chết rồi cậu mau nói đi!" Mạc Chi lay lay thân thể Kỳ Thừa Doanh không thể chờ đợi thêm nữa.

Nàng hắng giọng, đôi mắt lưu ly thẹn thùng mang đầy ý cười: "Mình thấy anh ấy!"

"Ai? Người nào? Người lần trước đúng không, cái người cậu kể với mình... cái người..." Mạc Chi suy nghĩ, sau đó kêu lên: "Người khiến cậu dễ chịu!"

Kỳ Thừa Doanh gật đầu: "Ừm!"

"Gì đây Kỳ Thừa Doanh, cậu thẹn thùng cái gì?"

Kỳ Thừa Doanh lúng túng: "Mình ở trong mơ, thấy... thấy cùng anh ấy yêu đương!"

"Hả?" Mạc Chi kêu lên, thanh âm đem phòng làm việc như muốn nổ tung.

Kỳ Thừa Doanh cũng không biết thế nào, nàng vội vàng bụm miệng cô bạn lại, thấp giọng nói: "Mình cũng không hiểu tại sao nhưng mà thật sự đã yêu nhau."

"Đã hôn rồi?"

"Hôn... hôn rồi!" Kỳ Thừa Doanh xác nhận, nhưng sau đó liền sửa lời: "Chỉ hôn ở trong mơ thôi, mình... mình không biết tại sao khi ở trong mơ mình không phản kháng nhưng ở ngoài bọn mình cả tuần nay cũng không có gặp mặt hay liên lạc."

"Kỳ Thừa Doanh, cậu thích anh ta rồi?"

Bởi nếu không thích sẽ không đến mức nằm mơ như vậy, hơn nữa họ còn yêu nhau ở trong mơ và Kỳ Thừa Doanh lại không tỏ ra ghét bỏ.

Nói đi cũng phải nói lại, người đàn ông đó sao có thể khiến Kỳ Thừa Doanh như vậy, ngoại trừ có gì đó khiến nàng bị kích thích hay có điểm nào đó ở người đàn ông là mấu chốt cho những việc này.


"Sao hai người lại không liên lạc nữa?"

"Mình không có lý do để liên lạc, sau vụ án mình thụ lý có dính líu vào anh ấy thì mọi việc cứ như trở lại vòng tuần hoàn vốn có, mình và anh ấy như chưa từng gặp nhau."

"Chúng ta lại thôi miên nhé? Mình muốn hỏi cậu một số việc."

"Sao vậy?" Kỳ Thừa Doanh nghi hoặc.

Mạc Chi nghi ngờ: "Cậu nói lần đầu hai người gặp nhau anh ta mang đến cho cậu cảm giác quen thuộc, sau đó hai người tiếp xúc, cậu lại vì vậy mà mơ thấy anh ta còn nói rằng hai người ở trong giấc mơ đã yêu nhau, vậy nó bắt đầu từ khi nào?"

Kỳ Thừa Doanh nhớ lại, "Mình đã gặp anh ấy khi còn nhỏ."

Mạc Chi càng thêm khó hiểu.

"Mình không thể xác nhận được, mình đã thấy cậu bé trong con hẻm đó, anh ấy nói anh ấy là Quân Lăng sau đó trong mơ mình đã lớn lên, mình chạy đi tìm Quân Lăng và rồi tụi mình yêu nhau, mùi hương của anh ấy và cậu bé đó giống nhau cho nên mình thấy rất dễ chịu, đó là lý do khi ở bên cạnh anh ấy mình thoải mái."

"Vì mùi hương đó mà cậu thấy yêu thích anh ta?"

"Mình không biết nữa, cảm giác mùi hương đó quen thuộc gần gũi, trong mơ cậu bé đã cứu mình cũng có mùi hương đó."

"Có khi nào cậu chỉ là cố mặc định không?" Mạc Chi giải thích: "Chính là loại cảm giác khi tâm lý quá mức đau thương sẽ vô tình tạo nên một bảng thể đủ mạnh mẽ đứng ra bảo vệ cậu, cậu cho rằng cậu bé ngày trước cứu cậu giống Quân Lăng của bây giờ bởi vì anh ta có mùi hương quen thuộc, mà mùi hương đó đủ kích thích cậu."

"Không đúng! Mình không thể ngửi thấy mùi hương của cậu bé ấy nhưng từ khi gặp được Quân Lăng, trong mơ mình lại có thể cảm nhận được mùi hương riêng biệt ấy, đó không phải nước hoa mà là mùi thơm cơ thể."

"Tiểu Doanh, cậu thích người đàn ông tên Quân Lăng đó rồi."

"Không phải!" Kỳ Thừa Doanh lắc đầu.

Nàng sao lại thích hắn cho được, đúng là hắn có vẻ ngoài đạo mạo hơn người, tính cách dịu dàng và sự tử tế không hề che giấu nhưng con người hắn thâm sâu khó lường không thể nào nàng lại thích một người như vậy.

"Mình... mình chỉ là cảm thấy anh ấy giống bố." Nàng đang cố bao biện.

Quân Lăng thật sự rất giống bố của nàng, đó là cảm giác khi ở cạnh một người khác giới lại cảm thấy thân thuộc chứ không phải là cảm giác xa cách đầy hoảng sợ.

Cả anh trai nàng cũng chưa từng mang đến cảm giác đó cho Kỳ Thừa Doanh vậy một người lạ như Quân Lăng làm sao có thể? Trừ phi họ gặp nhau vào một ngày nào đó, cũng có thể Quân Lăng cùng với bố nàng trước kia có quen biết hoặc đại loại là có qua lại.

Mạc Chi thở dài: "Nếu đã vậy thì xem xét một thời gian nữa, anh ta một khi đã nằm trong giấc mơ của cậu thì cũng có ngày nằm trong trái tim của cậu thôi."

"Nhưng mình không muốn."

Kỳ Thừa Doanh nói xong lại lựa chọn không giải thích, ai không hiểu nhưng Mạc Chi vẫn là người rõ ràng nhất, vừa là bạn thân vừa là bác sĩ, nói thế nào cũng là người nắm rõ suy nghĩ của nàng.


Mạc Chi không biết nàng đang nghĩ gì, đưa tay nắm lấy tay cô bạn, tay Kỳ Thừa Doanh nhỏ nhắn mát lạnh, ngón tay thon dài và một vết thương da thịt vẫn còn tồn tại, nó hình như vừa lành sau thời gian.

"Tay cậu làm sao vậy?"

Nghe đến tay, Kỳ Thừa Doanh lập tức rụt lại. Mạc Chi túm lấy cổ tay Kỳ Thừa Doanh, lôi kéo xem xét.

"Nói cho mình biết, tay cậu làm sao?" Giọng Mạc Chi trở nên gắt gỏng.

Kỳ Thừa Doanh do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn thành thật: "Mình... mình đã sợ, cho nên..."

"Kỳ Thừa Doanh, cậu bị điên à?"

"Mình..."

Chỉ có đối diện với Mạc Chi thì Kỳ Thừa Doanh mới có biểu hiện này, sự lo lắng rồi lúng túng khác hẳn lúc nàng ở bên ngoài gồng mình cãi lý với người ta.

"Mình đã nói là cậu phải bình tĩnh kia mà? Sao lại tự làm tổn thương bản thân hả?" Mạc Chi tức giận, gần như là cao giọng mắng thẳng vào Kỳ Thừa Doanh.

"Lúc đó..."

"Sao cậu không gọi cho mình?"

Hướng giải quyết bệnh lý mà Mạc Chi đưa ra là để Kỳ Thừa Doanh dần dần thích nghi với người khác giới, tưởng chừng như kết quả sẽ tốt hơn nhưng sao lại thành xấu hơn dự tính.

Theo nguyên tắc, người bệnh tâm lý lựa chọn đến việc tự làm tổn thương bản thân thay vì kiềm chế thì tình trạng bệnh đã phát triển hơn, không đơn giản chỉ là khống chế bình thường, nặng hơn nữa có thể dẫn đến tự tử.

Kỳ Thừa Doanh không nói gì cứ như đứa trẻ bị bắt gặp vừa ăn trộm, nàng cúi mặt, muốn khóc nhưng lại không dám khóc.

Mạc Chi cũng biết mình quá lời, kéo cô bạn ôm vào, cẩn thận dỗ dành tấm lưng mãnh khảnh: "Mình xin lỗi, do mình quá lời, mình chỉ là muốn tốt cho cậu!"

Kỳ Thừa Doanh cứ như đứa trẻ oà lên khóc, cảm xúc vỡ tan khiến nàng chỉ biết khóc thật lớn, Mạc Chi không ngăn cản, cứ để Kỳ Thừa Doanh khóc hồi lâu.

Những giọt nước mắt ấy sẽ tốt hơn là những vết cào cấu trên da thịt, nàng đã phải chịu đựng quá nhiều thì cũng phải cho nàng bọc phát.

Thật thê lương, sự uất ức cứ như hàng vạn cái kim đâm vào trong ngực khiến nàng dù muốn tỏ ra bình thản cũng không bình thản được nữa.

Để cô bạn khóc xong, Mạc Chi mới dè dặt hỏi thăm: "Sao hả? Đã tốt hơn chưa?"

"Cậu ấy à, sau này nếu cảm thấy việc gì đó khiến bản thân muốn trốn tránh thì đừng hoảng loạn, trực tiếp đối diện nó, còn nếu cậu thấy bản thân muốn khóc cứ việc khóc, đừng kiềm nén cũng đừng giấu mình ở một góc. Được không?"

Người xem trọng thể diện như Kỳ Thừa Doanh nhất định sẽ không làm chuyện đó, Mạc Chi cũng nghĩ tới trường hợp này.


Lần đầu tiên bác sĩ điều trị tâm lý cảm thấy bệnh nhân này thật khó trị, vấn đề nằm trên người Kỳ Thừa Doanh quá nhiều, lúc này còn sinh ra việc tự làm tổn thương bản thân.

Với người mang trong lòng nhiều vấn đề như nàng, dù là Kỳ Thừa Doanh hay là ai đi nữa cũng sẽ sợ bị tổn thương, nhiều năm nay hình ảnh người đàn ông đó cứ luôn đeo bám theo nàng, đôi khi vô hình còn nghe thấy giọng ông ta bên tai.

Ma quỷ thì không có thật nhưng bóng ma tâm lý một khi đã tồn tại sẽ rất khó trừ bỏ, nàng rất sợ nếu chẳng may bản thân nàng không cẩn thận để lộ dáng vẻ đó ra, liệu người bên cạnh có giật mình sợ hãi rồi đẩy nàng sang một bên, bỏ mặt nàng ở đó khóc cũng không khóc được.

"Chi Chi!"

"Mình ở đây rồi, mình bảo vệ cậu! Không cần biết là lúc nào, chỉ cần biết một khi cậu gọi thì mình nhất định sẽ đến, ôm cậu vào lòng rồi kể cậu nghe về những ngày tươi đẹp trong giấc mơ của mình, được không?"

Kỳ Thừa Doanh gác cằm lên vai Mạc Chi, gật nhẹ đầu: "Ừm!"

"Hôm nay cậu ở lại đây đi, ngủ một đêm mai hẳn về. Mẹ mình biết cậu đến nên hôm nay đặc biệt nấu nhiều món cậu thích."

Kỳ Thừa Doanh không từ chối, đồng ý ở lại ăn cơm. Sau đó cũng ngủ lại nhà Mạc Chi một đêm, hai cô gái trên giường nói đủ thứ chuyện chẳng chịu đi ngủ, cứ trò chuyện suốt cả đêm, đến khi Kỳ Thừa Doanh mệt mỏi ngủ thiếp đi Mạc Chi mới yên tâm rời giường.

Đi xuống nhà, mẹ cũng đã ngủ. Mạc Chi vào bếp rót cốc nước, đứng tựa vào thành bàn vừa uống nước vừa suy tư.

Tuy là nói Kỳ Thừa Doanh có thể ngăn bệnh bộc phát đến tầm tuổi này nhưng có vẻ như khi ngày càng lớn tuổi, tâm lý càng trở nên khó lý giải hơn, cả việc bàn tay bị thương đó.

Mạc Chi nghĩ rất nhiều thứ, vẫn không hiểu được tại sao trong hai mươi tám năm nay, đến bây giờ khi Kỳ Thừa Doanh hai mươi tám tuổi mới lựa chọn làm hại bản thân, dù vì lí do gì cũng không đúng.

Quân Lăng có thật sự là liều thuốc an thần tốt nhất cho Kỳ Thừa Doanh hay không, đây vẫn còn là ẩn số, nhưng có vẻ như tác dụng ban đầu cho chất lượng tốt, liệu sẽ có tác dụng phụ hay không?

Người đàn ông đó đối với Kỳ Thừa Doanh rốt cuộc có bao nhiêu dự tính, anh ta thật lòng hay đang muốn lợi dụng nàng.

"Điên hết rồi, tất cả đều điên hết rồi!" Mạc Chi vò đầu bức tóc, hận không thể quay về quá khứ giết chết người đàn ông đáng ghê tởm kia.

***

Quân Lăng bên này đang chuẩn bị giao dịch lô hàng với Hồ Chính Thường, mọi thứ đều xong xuôi đâu vào đấy.

Hắn chuẩn bị một con tàu chuyên dụng để chở hàng, còn một con tàu không quá lớn cũng không quá nhỏ dùng để quan sát nhất cử nhất động ở phía xa.

Hồ Chính Thường chưa đến nên hắn cũng không cần lộ mặt, đến mười một giờ tối vẫn chưa thấy thông tin xác nhận giao dịch ở đâu, con tàu vẫn ở đó, không có động tĩnh, cảng vẫn chưa xuất hàng nên không có người nào qua lại.

Đến gần mười hai giờ, một con tàu lớn từ xa đến, đậu sát vào tàu chở hàng của Quân Lăng nhưng quan sát từ xa bằng ống nhòm cũng không thấy ai trên tàu đi xuống.

Một giờ sáng vẫn không có bất kỳ ai liên lạc, Quân Lăng liền nhận ra tình hình không ổn.

Lập Tân mở cửa khoang thuyền đi lên, đứng trên mũi tàu cùng với Quân Lăng và Sở Tiêu cũng đang ở đó.

"Thế nào rồi?" Quân Lăng nhíu mày, gió đêm thổi rất mạnh, lướt qua da còn có cảm giác đau rát.

"Lão đại, tình hình trước mắt có vẻ không ổn."

Sở Tiêu nhìn ngoài khơi xa phát hiện chục tàu con di chuyển với tốc độ cực nhanh đang áp sát tàu chở hàng.


"Lão đại, là lính đánh thuê!" Sở Tiêu kêu lên.

Lập Tân liền bước tới giật ống nhòm rồi hướng về phía tàu hàng: "Không có Hồ Chính Thường, số lượng đó cũng tầm 50 người."

Sau khi Lập Tân dứt lời, tiếng súng vang lên trong không khí, tiếng nỗ lớn giòn giã, cũng may Quân Lăng không để người của mình ở trên tàu chở hàng, chỉ có một cái tàu rỗng và một lô hàng giả.

"Lão đại, Hồ Chính Thường muốn cướp lô hàng." Sở Tiêu kêu lên vì nhận ra con cáo Hồ Chính Thường thuê người đi cướp chứ không muốn trả tiền.

Quân Lăng dường như cũng đoán được nên đã dự tính sẵn, hắn thản nhiên quay người rời đi, bỏ lại một cái mệnh lệnh thật lạnh nhạt.

"Rút thôi."

"Lão đại, còn số hàng?" Sở Tiêu kêu lên khi mệnh lệnh rút lui của Quân Lăng ban xuống.

Lập Tân kéo Sở Tiêu đi xuống hầm: "Đó là đồ giả, lão đại tính hết cả rồi bằng không chúng ta trận này sẽ lỗ nặng."

Ngay sau đó một đám còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi, hoà trong tiếng súng thì xem chừng có khí thế hơn.

Quân Lăng nhếch khoé môi cười hài lòng, sắp xếp của hắn quá hoàn hảo.

Thiên Mã đã gọi một đám cảnh sát đến, tiếng còi xe cùng một đám người của lực lượng vũ trang ập vào.

Thuyền trưởng lái con tàu có Quân Lăng và những người khác rời đi, để lại một chiếc tàu chở hàng với số lượng lớn ma tuý bên trong, lần này đám cảnh sát sẽ lại lập công cho tổ quốc đáng kính mà bọn họ đang bảo vệ.

Hồ Chính Thường hẹn giao dịch ở cảng để dễ vận chuyển hàng về Mỹ, với số vũ khí đó nếu mua đi bán lại không những có lời mà còn lời rất to, trận đi buông này xem như ông ta giàu đến trăm đời sau cũng sài không hết.

Kết quả lại đang phản ánh chiều ngược lại, lần này Quân Lăng giăng lưới bắt cá nhưng lại bắt được một mẻ tôm, xem ra Hồ Chính Thường muốn chạy cũng không chạy được nữa.

Thuê một đám lính đánh thuê, xã súng như chốn không người ở một đất nước nghiêm cấm người dân dùng súng, lần này bị bắt đám đó một là tự sát hai là khai báo.

Nếu chúng tự sát thì Hồ Chính Thường không thoát tội, nếu chúng khai báo thì Hồ Chính Thường càng không thoát tội.

Đường nào cũng sẽ về La Mã, Quân Lăng đã gieo bẫy thì nhất định phải bắt được con cáo già mưu mô độc ác đó.

Vừa ăn cướp vừa la làng, để xem lần này ông ta chối cãi ra sao, cũng lâu rồi Quân Lăng không cũng cố địa vị của mình ở hắc đạo, lần này hắn nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lãi.

"Lão đại, lô hàng thật của chúng ta thì thế nào?" Sở Tiêu ôm bàn trà, khóc không thành tiếng.

Lập Tân vỗ vai cậu trấn an: "Yên tâm, lão đại đã bán nó cho Kỳ lão đại."

"Bán rồi á? Vậy mà người chẳng bàn tính với thuộc hạ gì cả!" Sở Tiêu oán trách.

Quân Lăng không nói gì, tay chăm điếu thuốc lá, rít một hơi sâu rồi thoả mãn thở ra làn khói trắng, cảm giác lân lân khó tả này khiến hắn thấy chính mình như chạm được vào đỉnh vinh quang.

Thích thú nhất chính là lúc này, đánh thắng trận quay về, còn có thể bắt ép kẻ thù.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương