Luật Sư Và Bị Cáo
-
Chương 117: Kate
Tôi đỗ xe cách xa đường Beach, và ngay khi vừa mở cửa xe, con Wingo lao vút khỏi xe và chạy nước rút ra bãi biển trắng tinh mênh mông. Cả bộ răng nanh của nó lóe sáng vì vui sướng. Khoảng rộng vắng vẻ của cát và nước làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Chính vì thế ngày nào tôi cũng đến đây, ngay cả trong buổi chiều giữa tháng Chạp như hôm nay, chỉ khoảng năm, sáu độ C.
Tôi đi xuống bãi biển khoảng nửa dặm, cho đến lúc tìm ra một đường mòn bằng phẳng, đầy nắng áp sát vách đá dựng đứng, chắn ngọn gió lạnh buốt và tôi trải tấm chăn.
Tiếng sóng vỗ bờ nhịp nhàng làm lòng tôi dịu lại và giúp tôi tập trung tư tưởng, mà tôi lại đang cần mọi sự giúp đỡ. Từ Paris trở về đã nhiều tháng nay, tôi vẫn chưa hề nghĩ ra sẽ làm gì để bắt đầu lại cuộc đời.
Con Wingo mệt lử cuộn tròn cạnh tôi, tôi bật radio và chỉnh sóng nghe đoạn cuối trận đấu của đội Miami Heat với đội Boston Celtics. Sau trận thắng đặc biệt cuối hè, đội Celtics đã ký với cậu lính mới Dante một hợp đồng ba năm trị giá mười hai triệu đôla, và cậu thật xứng đáng với hai mươi hai điểm, mười một cú bật ngược và bốn cú ném chặn. Vì có thành tích toàn diện, chiều nay Dante được phỏng vấn trực tiếp ngay bên lề sân bóng, và con Wingo cũng vểnh tai lúc giọng nói sôi nổi của Dante vang ra từ cái đài bán dẫn nhỏ xíu của tôi.
- Tôi muốn cảm ơn bà ngoại Marie của tôi, - Dante nói. - Và cảm ơn Kate Costello, nữ luật sư, đồng hương và đại diện của tôi. Tôi yêu cả hai người, và hẹn sớm gặp lại.
- Mày có nghe thấy không, Wingo? Tao chỉ nhận được lời cảm ơn đầu tiên của Fleetcenter, - tôi nói và dí mũi vào con chó đáng yêu, trung thành của tôi.
Xa xa, có một đôi đang bước trên cát và tiến thẳng tới chỗ chúng tôi ven mép nước. Họ đi chậm rãi, xiêu xiêu trong gió và khi họ đến gần hơn, tôi nhận ra là Macklin và Marie.
Wingo và tôi đứng dậy chào đón họ, nhưng có gì đấy không ổn và nước mắt chảy thành từng vệt trên mặt Marie.
- Có chuyện gì thế ạ? - Tôi hỏi trước khi họ đến chỗ tôi.
- Tom chết rồi, - bà nói. - Bị giết trong trại giam sáng nay, Kate ạ. Mack không hiểu vì sao tôi lại khóc, nhưng cô thì chắc là sẽ hiểu.
Tôi không chắc có hiểu hay không, nhưng bỗng nhiên tôi cũng khóc, tức tưởi như bị ai quất cho một roi và khi Marie với tôi bám lấy nhau, Macklin nhìn ra biển và bứt rứt dậm chân lên cát.
- Hai người làm sao thế? Hắn là một kẻ dối trá, một tay buôn bán ma túy cặn bã, và là một tên giết người máu lạnh. Hắn phải chết mười lần mới xứng.
- Tôi biết thế, - Marie nói và nhìn thẳng vào cặp mắt đầy lệ của tôi rồi đưa khăn tay lên chấm nhẹ nước mắt, - nhưng tôi vẫn khóc. Cậu ta đã giúp Dante. Cậu ấy đã làm một việc tốt.
- Phải, sau khi hắn đưa Dante vào bẫy, - Mack nói nhưng không ai nghe.
Marie mời tôi đến nhà bà, nhưng tôi cần ở một mình. Mặc dù nức nở, gánh nặng bỗng nhiên được cất đi, và lần đầu tiên trong nhiều tháng nay, tôi có thể nghĩ đến tương lai một cách rõ ràng.
Wingo và tôi ngồi xuống tấm chăn dưới nắng, và lúc chúng tôi đứng dậy lê bước ra xe, tôi cho rằng đã biết mình sẽ phải làm gì.
Tôi sẽ chuyển đến Portland hoặc Seattle, nơi chẳng ai biết hoặc để ý tôi là ai. Tôi sẽ mua một căn nhà nhỏ có hiên đằng trước, và biết đâu có một dòng suối chảy qua sân sau, tôi sẽ đặt ăng ten chảo trên mái nhà để có thể xem các cuộc thi đấu của Dante.
Rồi khi con Wingo và tôi đã định cư ở nơi mới, tôi sẽ sửa sang chỗ ở theo ý thích, mọi thứ sẽ ấm cúng và dễ chịu, tôi sẽ lấy tên tôi để đăng ký xin con nuôi. Tôi không cần đứa trẻ là da trắng, da đen, da nâu hoặc da vàng, là người Albania, Chile, Triều Tiên hay Los Angeles, miễn là có thể thương lượng được. Đứa trẻ phải là bé gái. Dù biết rằng Tom Dunleavy chẳng phải là một hình mẫu cho bất cứ điều gì ngoài cái tôi méo mó của anh ta, Wingo và tôi thấy với nam giới thế là đủ lắm rồi.
- Có phải thế không, Wingo?
HẾT.
Tôi đi xuống bãi biển khoảng nửa dặm, cho đến lúc tìm ra một đường mòn bằng phẳng, đầy nắng áp sát vách đá dựng đứng, chắn ngọn gió lạnh buốt và tôi trải tấm chăn.
Tiếng sóng vỗ bờ nhịp nhàng làm lòng tôi dịu lại và giúp tôi tập trung tư tưởng, mà tôi lại đang cần mọi sự giúp đỡ. Từ Paris trở về đã nhiều tháng nay, tôi vẫn chưa hề nghĩ ra sẽ làm gì để bắt đầu lại cuộc đời.
Con Wingo mệt lử cuộn tròn cạnh tôi, tôi bật radio và chỉnh sóng nghe đoạn cuối trận đấu của đội Miami Heat với đội Boston Celtics. Sau trận thắng đặc biệt cuối hè, đội Celtics đã ký với cậu lính mới Dante một hợp đồng ba năm trị giá mười hai triệu đôla, và cậu thật xứng đáng với hai mươi hai điểm, mười một cú bật ngược và bốn cú ném chặn. Vì có thành tích toàn diện, chiều nay Dante được phỏng vấn trực tiếp ngay bên lề sân bóng, và con Wingo cũng vểnh tai lúc giọng nói sôi nổi của Dante vang ra từ cái đài bán dẫn nhỏ xíu của tôi.
- Tôi muốn cảm ơn bà ngoại Marie của tôi, - Dante nói. - Và cảm ơn Kate Costello, nữ luật sư, đồng hương và đại diện của tôi. Tôi yêu cả hai người, và hẹn sớm gặp lại.
- Mày có nghe thấy không, Wingo? Tao chỉ nhận được lời cảm ơn đầu tiên của Fleetcenter, - tôi nói và dí mũi vào con chó đáng yêu, trung thành của tôi.
Xa xa, có một đôi đang bước trên cát và tiến thẳng tới chỗ chúng tôi ven mép nước. Họ đi chậm rãi, xiêu xiêu trong gió và khi họ đến gần hơn, tôi nhận ra là Macklin và Marie.
Wingo và tôi đứng dậy chào đón họ, nhưng có gì đấy không ổn và nước mắt chảy thành từng vệt trên mặt Marie.
- Có chuyện gì thế ạ? - Tôi hỏi trước khi họ đến chỗ tôi.
- Tom chết rồi, - bà nói. - Bị giết trong trại giam sáng nay, Kate ạ. Mack không hiểu vì sao tôi lại khóc, nhưng cô thì chắc là sẽ hiểu.
Tôi không chắc có hiểu hay không, nhưng bỗng nhiên tôi cũng khóc, tức tưởi như bị ai quất cho một roi và khi Marie với tôi bám lấy nhau, Macklin nhìn ra biển và bứt rứt dậm chân lên cát.
- Hai người làm sao thế? Hắn là một kẻ dối trá, một tay buôn bán ma túy cặn bã, và là một tên giết người máu lạnh. Hắn phải chết mười lần mới xứng.
- Tôi biết thế, - Marie nói và nhìn thẳng vào cặp mắt đầy lệ của tôi rồi đưa khăn tay lên chấm nhẹ nước mắt, - nhưng tôi vẫn khóc. Cậu ta đã giúp Dante. Cậu ấy đã làm một việc tốt.
- Phải, sau khi hắn đưa Dante vào bẫy, - Mack nói nhưng không ai nghe.
Marie mời tôi đến nhà bà, nhưng tôi cần ở một mình. Mặc dù nức nở, gánh nặng bỗng nhiên được cất đi, và lần đầu tiên trong nhiều tháng nay, tôi có thể nghĩ đến tương lai một cách rõ ràng.
Wingo và tôi ngồi xuống tấm chăn dưới nắng, và lúc chúng tôi đứng dậy lê bước ra xe, tôi cho rằng đã biết mình sẽ phải làm gì.
Tôi sẽ chuyển đến Portland hoặc Seattle, nơi chẳng ai biết hoặc để ý tôi là ai. Tôi sẽ mua một căn nhà nhỏ có hiên đằng trước, và biết đâu có một dòng suối chảy qua sân sau, tôi sẽ đặt ăng ten chảo trên mái nhà để có thể xem các cuộc thi đấu của Dante.
Rồi khi con Wingo và tôi đã định cư ở nơi mới, tôi sẽ sửa sang chỗ ở theo ý thích, mọi thứ sẽ ấm cúng và dễ chịu, tôi sẽ lấy tên tôi để đăng ký xin con nuôi. Tôi không cần đứa trẻ là da trắng, da đen, da nâu hoặc da vàng, là người Albania, Chile, Triều Tiên hay Los Angeles, miễn là có thể thương lượng được. Đứa trẻ phải là bé gái. Dù biết rằng Tom Dunleavy chẳng phải là một hình mẫu cho bất cứ điều gì ngoài cái tôi méo mó của anh ta, Wingo và tôi thấy với nam giới thế là đủ lắm rồi.
- Có phải thế không, Wingo?
HẾT.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook