Luật Sư, Đừng Chạy!
-
Chương 11: Khu Túy*
Lãnh Huỳnh Duệ mở cửa phòng tắm ra, bên ngoài Tiêu Kì Huyên đợi đã lâu.
"Máy sấy cùng sách để trên bàn làm việc" nói xong, Tiêu Kì Huyên nghiêng người đi vào phòng tắm.
Trở lại phòng ngủ, Lãnh Huỳnh Duệ nhìn sách báo trên bàn, có chút kinh ngạc, thì ra Tiêu đại phóng viên cũng thích sách của tác giả này, cười cười, nghiêng dầu dùng máy sấy thổi khô tóc, nàng cũng không muốn ngủ trên mặt đất, quan sát một chút bài trí trên giường, ôm sách nằm lên vị trí tốt ngay cạnh tường, nàng nhớ rõ lần trước mình đọc đến cuốn thứ hai trang số 25, mở sách ra, nhìn "Gà nướng" phía dưới trang số 25, tiếp tục đọc.
Tiêu Kì Huyên sợ Lãnh Huỳnh Duệ ngại mùi hương của dầu hoa hồng, tắm rửa xong, phòng tắm hiện lên bóng dáng của một người, chân ngọc gập lại thành số bảy, trên cổ chân có một vết bầm lớn bằng nắm tay, màu sắc xanh tím làm cho người ta nhìn mà đau lòng, xoa xoa lên, cố lên, cố lên, bà đây có cái vận gì nè trời, sao lúc nào cũng gặp chuyện không đâu.
Lãnh Huỳnh Duệ biết Tiêu Kì Huyên vào phòng, không nói gì, nhìn nàng ôm máy tính ra ngoài, vẫn không nói gì.
Tiêu Kì Huyên sửa bản thảo xong rồi, rón ra rón rén trở lại phòng, cất máy tính, vừa muốn nằm lên giường, chân bước đến vấp bậc thang, nàng ăn đau, "ngao" một tiếng. Lãnh Huỳnh Duệ như là một hộp đồ chơi, lập tức phóng xuống, giữ chắc Tiêu Kì Huyên đang muốn ngã xuống đất, dùng sức đem nàng túm lên giường.
(Hộp đồ chơi: là loại hộp đồ chơi bập nắp ra thì ngay lập tức có một chú hề lò xo nhảy ra)
"Thiết kế này của cô rất không khoa học" Lãnh Huỳnh Duệ nhìn mắc cá chân sưng to của Tiêu Kì Huyên, cảm giác áy náy cùng tội lỗi tràn ngập.
Lãnh Huỳnh Duệ nằm lại trên giường, nhìn Tiêu Kì Huyên ở đối diện, hai người mặt đối mặt gần trong gang tấc, này trong lòng hơi loạn, nhìn môi đỏ mọng trước mắt, Lãnh Huỳnh Duệ hơi có cảm giác khô nóng, nàng lần nữa tự nói với chính mình không thể làm như vậy, nhưng âm thanh trong lòng cũng không cần nàng khống chế, ngón trỏ vươn ra xoa môi người đối diện, từ từ vuốt phẳng.
Tiêu Kì Huyên một trận tê dại, tuy rằng chưa từng trải qua, nhưng điều này ý nghĩa là gì thì nàng rất rõ ràng, mắt không nháy nhìn Lãnh Huỳnh Duệ, chuyện tình tiếp theo, nàng không mong đợi, cũng không biết nên mong đợi cái gì, nàng chính là muốn nhìn đôi mắt tươi sáng kia, không có suy nghĩ khác.
"Nơi này là nhà của tôi, tôi có thói quen nằm nghiêng về bên phải. Muốn xoay, thì tự cô xoay" trái tim nhảy lên, dường như muốn nói có thể kéo áo ngủ cùng nhau vận động, Tiêu Kì Huyên chưa bao giờ có cảm giác này, lại ở thời điểm đối mặt với cô gái làm cho nàng liên tiếp gặp số con rệp, đến đây đột nhiên tập kích.
Hình như mình thật sự có chút già mồm át lẽ phải, Lãnh Huỳnh Duệ vòng vo xoay người, mặt hướng vào vách tường, ngửi hương thơm trong không khí, ngủ không được.
"Cô thật tự kỷ, ngủ cũng xịt nước hoa" nước hoa là quyến rũ a, là cám dỗ a, cô như trái cây chín thơm phức, đơn giản lá muốn hấp dẫn người khác tới ăn, không có ý tốt.
"Mùi thơm của cơ thể mà thôi, không giống như ai đó, rất có mùi" Tiêu Kì Huyên cố ý nói như vậy, kỳ thật mùi hương trên người Lãnh Huỳnh Duệ cũng không khó ngửi, đó là mùi hương của sữa tắm và dầu gội của mình hợp lại, nhàn nhạt rất thoải mái, nhưng cô gái này là một người rất lắm điều, ngủ ở nhà người khác, mà còn nhiều chuyện như vậy.
Lãnh Huỳnh Duệ giơ cánh tay lên, ngửi ngửi, không có mùi a, rất thơm nha, nghe người phía sau cười xấu xa, Lãnh Huỳnh Duệ mới biết mình trúng bẫy, đụng tới nàng thì chỉ số thông minh của mình sẽ giảm xuống, mỗi lần đều vậy, thật không hay ho.
"Tốt lắm, tốt lắm, không nói nữa. Cô thích quyển sách kia sao?" Tiêu Kì Huyên có chút phấn khởi, ngủ không được, liền nằm nói chuyện, trước kia khi học đại học còn thường xuyên đọc cho tới khuya.
"Ừm, thời điểm tâm tình không tốt thích xem, nội dung trong sách rất có ý tứ. Không nghĩ tới cô cũng có quyển sách này" cùng oan gia tìm được điểm giống nhau, nhất là một chuyện rất khó nhận ra, giống như là đậu đỏ trong bánh gạo nếp, ăn phải một cái chocolate lẫn trong đó thì không thích chút nào.
"Sách của tác giả này, tôi đều xem qua. Thích cuốn "Hơi chạm vào bạn". Nhưng còn cô, thoạt nhìn là một người rất lý tính, mà cũng xem sách tình cảm như vậy" Tiêu Kì Huyên là người đặt cảm xúc lên đầu tiên, nàng có thể vì thời tiết mà thay đổi tâm tình, nàng cũng sẽ bởi vì tâm tình mà thay đổi quần áo, nàng sẽ xem hài kịch mà cười ha ha, cũng sẽ xem bi kịch mà nước mắt rơi như mưa, cho nên rất thích sách báo có tình cảm, tựa như cuốn sách các nàng đang nói về.
"Xin thưa, tôi cũng là con người, tôi cũng có cảm tình. Huống chi tác giả viết sinh động như vậy, muốn không thích thì cũng rất khó nhỉ?" mấy năm nay, Lãnh Huỳnh Duệ cùng người khác nói nhiều nhất đều là về các điều khoản trong pháp luật, cùng các yêu cầu của đương sự, cuộc sống đối với nàng mà nói, chính là công việc cùng đọc sách, không có gì khác, "Cô thích nhân vật nào?".
Tiêu Kì Huyên bên cạnh đã nắm chặt tay, cùng chăn trên người hòa làm một, hô hấp đều đều, sớm tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.
"Lợn chết" Lãnh Huỳnh Duệ mắng một câu, cũng nặng nề đi ngủ.
Điều hòa trong phòng nhiệt độ hơi thấp, một cái chăn trên giường bị hai người tranh giành, hai người ngủ trên giường nhìn như con nhím, vô thức tựa vào nhau, cuộn mình, tay Lãnh Huỳnh Duệ khoát lên bên hông Tiêu Kì Huyên, Tiêu Kì Huyên cọ cọ trong lòng Lãnh Huỳnh Duệ, hai người an ổn ngủ.
Bình minh ló dạng, Lãnh Huỳnh Duệ dụi mắt, nhìn đồng hồ, bảy giờ. Tiêu Kì Huyên thì ngược lại, lười biếng duỗi lưng vươn vai một cái, tay trực tiếp đánh vào cằm Lãnh Huỳnh Duệ, Lãnh Huỳnh Duệ bị đau, ngồi dậy, chuẩn bị dạy dỗ Tiêu Kì Huyên, kết quả là tay không ổn định, cả người nằm lên trên người Tiêu Kì Huyên, vừa đúng lúc môi chạm vào cái miệng nhỏ nhắn.
Tư thế này duy trì vài giây, Tiêu Kì Huyên mở to hai mắt, đẩy Lãnh Huỳnh Duệ ra, chửi ầm lên.
"Lãnh Huỳnh Duệ, cô thật khốn kiếp! Trả lại nụ hôn đầu tiên cho tôi!" đây là thứ quý báu nàng giữ gìn hơn hai mươi năm, chuẩn bị cho người yêu a, hiện tại, người thì không gặp được, nụ hôn đầu cũng không còn, điều này làm cho tâm tình của nàng sao mà tốt nổi.
"Nụ hôn đầu tiên?" Lãnh Huỳnh Duệ như một con ngựa bị hoảng loạn, nàng nhìn chằm chằm Tiêu Kỳ Huyên vừa tỉnh ngủ, ngũ quan tinh tế, bộ dạng đáng yêu, một cô gái như vậy mà còn nụ hôn đầu tiên, không phải một trò đùa quốc tế chứ, nàng chưa bao giờ yêu sao, dỗ con nít cũng chưa dỗ như vậy.
Tiêu Kì Huyên bị Lãnh Huỳnh Duệ lạnh lùng nhìn mà má nóng lên, không nói nữa, tự mình khập khiễng xuống giường đi rửa mặt, làm bữa sáng. Vừa làm, vừa oán thầm, không phải nói qua chưa từng yêu sao, có cái gì mà phải ngạc nhiên, cũng không phải điều lạ trong thiên hạ, mặc kệ nàng, ăn xong thì đi làm đi.
Bữa ăn sáng cực kỳ lúng túng, Tiêu Kì Huyên muốn quết mứt hoa quả, Lãnh Huỳnh Duệ liền quết vào miếng bánh đang ăn dở; Tiêu Kì Huyên muốn lấy khăn giấy lau miệng, Lãnh Huỳnh Duệ trời đánh đang rút giấy, đi ra cửa mang giày, cũng chạm trán. Nhưng cuộc sống này không va chạm, không ma sát thì tài năng nở hoa như thế nào.
"Cái kia......" tiền trong ví còn còn lại 43 tệ, Lãnh Huỳnh Duệ nhớ tới giờ cao điểm gọi xe đi đến công ty tốn khoảng 54 tệ, đó là tính từ nhà mình đi, nơi này của Tiêu Kì Huyên so với nhà mình còn phải xa hơn một chút, không có tiền thì đi làm như thế nào đây, thời điểm đi về ngày hôm qua, cũng không nhìn thấy gần đây có máy rút tiền, cho nên......
Mặt trời màu đỏ, Mao gia gia rất thân thiết, trong túi phải có Mao gia gia thì đi đến đâu cũng được.
"Đây" Mao gia gia màu đỏ trong tay Tiêu Kì Huyên hiền lành cười nhìn Lãnh Huỳnh Duệ.
"Cho tôi số thẻ ngân hàng" vô công không chịu lộc, tiền tôi không lấy không.
"Không cần, chỉ cần cô không làm cho tôi không may nữa, đừng nói hai trăm, hai mươi ngàn tôi cũng đưa" Tiêu Kì Huyên cũng không quay đầu lại, số thẻ cũng không nói, chờ thang máy. Nghĩ đến sáng nay còn chạy đi lấy tin tức, Tiêu Kì Huyên nhìn mắt cá chân chưa tiêu sưng, hôm nay không thể có sơ xuất gì.
Tiêu Kì Huyên khập khiễng bước nhanh đi đến chiếc Jetta màu đó của Ôn Đình Đình, xe nhanh như chớp rời khỏi.
Mao gia gia tươi cười, lại biến thành hình ảnh một cô gái tươi cười hiền lành có thể so với ánh mặt trời ấm áp lúc sáng sớm. Lãnh Huỳnh Duệ nhìn phương hướng xe rời khỏi, "Cô gái này....." lầm bầm lầu bầu nói được một nửa di động liền reo, đương sự gọi điện nói bổ sung thêm một ít tin tức, Lãnh Huỳnh Duệ vươn tay gọi một chiếc taxi, thẳng tiến đến viện pháp luật.
Trên xe, Ôn Đình Đình nhìn chân ngọc của Tiêu Kì Huyên, hít sâu một hơi, tối hôm qua hai người này không phải là ác chiến cả đêm chứ. Não Ôn Đình Đình tưởng tượng tình cảnh tối hôm qua, Tiêu Kì Huyên cầm gối đầu, tính dùng nó đánh Lãnh Huỳnh Duệ, Lãnh Huỳnh Duệ phản công, vồ đến, đem Tiêu Kì Huyên đặt dưới thân, Tiêu Kì Huyên phản kháng, Lãnh Huỳnh Duệ né ra tạo khoảng cách, làm Tiêu Thái Hậu té ngã trên mặt đất, Thái Hậu thảm bại...... Ôn Đình Đình nghĩ đến xuất thần, lái xe vào lề đường.
"Hey! Nhìn đường!" Tiêu Kì Huyên vội đánh tay lái về bên trái, ý muốn xe quẹo ra phía ngoài đường.
Nhưng thời gian quá ngắn, lại quá gần lề đường, xe vẫn thẳng tắp đụng vào cây lớn trồng ven đường, túi khí văng ra, hai người đẹp ngất đi. Người qua đường có lòng tốt thấy một màn như vậy lập tức gọi điện thoại cấp cứu cùng báo cảnh sát.
Bác sĩ chẩn đoán, Tiêu Kì Huyên gãy xương cổ, gãy xương cánh tay phải, não bị chấn động nhẹ, cần điều dưỡng. Ôn Đình Đình chỉ bị một chút vết thương ngoài da, cũng không đáng lo.
Đoạt mệnh liên hoàn call vang lên, làm Tiêu Kỳ Huyên đang mê man bừng tỉnh, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, tường cùng giường mền màu trắng, trên đó viết chữ "Bệnh viện xx", điện thoại còn đang reo, đây là đang ở trong mộng sao, Tiêu Kì Huyên quay đầu tính lấy điện thoại, phát hiện cánh tay phải bị bó thạch cao, oh my momy, mình đã bị thương, gần đây vận may quá kém, ạch, đau quá, trời ạ, đây không phải là giấc mơ!
(Khu Túy: say mê nhất thời )
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook