Luật Công Bằng FULL
-
Chương 4
4.
Hôm nay bận đến chân không chạm đất.
7 giờ tối, mọi người mệt nhoài.
Trần Quân đường xa đến, là khách, mọi người không thể không quan tâm chỗ nghỉ của anh.
Tôi đề nghị Trần Quân ra khách sạn ở với tôi nhưng mẹ tôi ngăn lại.
“Thiến Thiến, con về nhà ngủ, để Tiểu Trần ở khách sạn một mình.
Chưa cưới mà ở chung với bạn trai… hơn nữa còn trong thời gian đám tang của ba con…”
Đúng là Trần Quân đến mang theo nhiều phiền phức không cần thiết.
Nếu như trước kia tôi sẽ đáp lại câu “Con chả sao cả, miệng người khác con không quản được.” Nhưng hôm nay có lẽ vì biết trước khi mất ba từng nhắc đến tôi nên tôi hơi mềm lòng.
Tôi kéo hành lý về lại.
Nhà không lớn, đêm nay tôi ngủ cùng Hứa Hân Duyệt.
Dù gì thì phòng nó cũng là phòng lớn nhất nhà.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Tuy nhiên trong phòng chất đầy đồ đạc, gần như không có chỗ đặt chân.
Thế này cũng chả sao, tôi đi công tác quanh năm, từng ở trong những khách sạn tồi tệ hơn thế này nhiều.
Tôi lấy đồ dùng cá nhân trong vali ra, đặt lên bàn trang điểm của Hứa Hân Duyệt.
Hứa Hân Duyệt ở đối diện tẩy trang, đột nhiên sáng mắt lên.
“Lọ kem dưỡng da này có giá hơn 4.000 tệ, cả tháng lương của em! Là Tiểu Trần mua cho chị à?”
Tôi phớt lờ nó.
Hứa Hân Duyệt tuy ở quê nhưng chi phí tiêu xài lại tương đương với thành phố quốc tế.
Tôi không biết mỹ phẩm xa xỉ, quần áo xa hoa của nó từ đâu mà có, thậm chí chả buồn tra cứu, là do mẹ tôi chu cấp hay những người đang theo đuổi nó.
Nhưng nó không buông tha, “Đúng là chỉ có Thượng Hải tốt, người giàu nhiều, không giống ở đây, mọi người đều thùng rỗng kêu to.
Hứa Thiến, chị làm thế nào tìm được Tiểu Trần?”
Tôi không nhịn được, đính chính: “Ngại ghê, tôi có tay có chân, tự mình kiếm tiền mua.”
Hứa Hân Duyệt xí một tiếng, bước vào nhà tắm tắm rửa.
Mẹ đẩy cửa vào, tay ôm chăn.
“Nhiệt độ hạ rồi, thay chăn dày cho hai chị em.”
Giọng bà mệt mỏi.
Tôi có thể thao thao bất tuyệt với bạn bè, đồng nghiệp, khách hàng, nhưng với mẹ, tôi không biết nên nói gì.
Như lời bà nói, tôi quá quật cường, không chịu làm nũng, không chịu thân mật.
Đứa trẻ như vậy, định sẵn là không được người khác thích.
Tôi ngập ngừng hỏi mẹ: “Trước khi ba mất còn nói gì không? Mẹ nói với Trần Quân ba nói bận tâm đến con với em…”
Có lẽ người lớn tuổi nên phản ứng chậm chạp, mẹ tôi sửng sốt một lúc rồi lắc đầu: “Mẹ nói xã giao với Tiểu Trần thôi, ba mất đột ngột không để lại lời nào.”
Vì vậy, “những lời cuối cùng trước khi mất” làm tôi cảm động suốt mấy tiếng đồng hồ qua thực ra là lời mẹ tôi thuận miệng nói ra.
Hình ảnh ‘cha hiền con hiếu’ lập tức bị phá vỡ.
Tôi cảm giác như nghẹn một hơi trong ngực, đầu ong ong lên.
Mẹ lại còn nhắc đi nhắc lại.
“Tiểu Trần rất tốt, con phải nói năng đàng hoàng với nó.”
Lần này tôi không theo kịp dòng suy nghĩ của bà, “Hả? Cái gì?”
Vì vậy mẹ nhấn mạnh: “Mẹ nói Tiểu Trần là người tốt, con không xứng với cậu ta, con phải đối xử với cậu ấy thật tốt, đừng có nổi giận linh tinh với cậu ấy, biết chưa? Tuổi con không còn nhỏ, nên kiềm chế tính khí lại, cưới…”
Tôi cảm thấy cực kỳ nực cười, “Con không xứng với Trần Quân? Mẹ nói cho con nghe xem, điểm nào của con không xứng với anh ấy?”
Mẹ lườm tôi.
“Chỉ với cái tính tình thối này thôi còn không cảm thấy mình có vấn đề sao? Con là con gái mẹ, mẹ không so đo với con, nhưng Tiểu Trần tốt như vậy, nếu bỏ lỡ thì người sau không chắc có thể so sánh với cậu ấy…”
Tôi không muốn nói chuyện với mẹ nữa.
Tôi đưa Trần Quân ra ngoài gặp gỡ bạn bè, 8/10 người cảm thấy Trần Quân không xứng với tôi.
Hai người còn lại thậm chí không để anh ta vào mắt.
Không phải Trần Quân quá tệ, theo quan điểm thông thường thì điều kiện chúng tôi gần như nhau - nhưng vì theo lòng bạn bè, cảm thấy tôi là người tốt nhất thế gian, đàn ông thúi không ai xứng với tôi.
Còn bây giờ? Mẹ ruột tôi cảm thấy tôi không xứng với Trần Quân.
Tôi cười nhạt phụ họa: “Trần Quân tốt như vậy, cứ theo điều kiện thế này mà tìm một người cho Hứa Hân Duyệt nhỉ.”
Mẹ tôi thật sự gật đầu.
“Mẹ thấy được đó.
Con làm chị cũng giúp Duyệt Duyệt lưu ý chút.”
Đúng là thú vị.
Cùng là đàn ông ưu tú, tôi không xứng, Hứa Hân Duyệt thì xứng.
Ai là con gái cưng, ai không được yêu, nhìn là hiểu ngay.
Tôi đã mơ tưởng cái gì?
Tôi không thể ở trong “ngôi nhà” này dù chỉ một phút.
Tôi quyết định về Thượng Hải ngay sau lễ tang.
Sau đó, đời này không về nữa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook