Luật Công Bằng FULL
-
Chương 15
15.
Khi còn nhỏ, tôi đã đau khổ.
Rõ ràng là máu mủ ruột rà, tại sao bố mẹ lại không thích tôi?
Tôi đã luôn nghi ngờ rằng tôi không đủ tốt.
Vì vậy, khi tôi được nhận vào đại học, tìm được việc làm và kiếm được tiền, tôi bắt đầu mua quà và đưa tiền cho bố mẹ.
Tôi muốn chứng minh họ đã sai.
Đứa con gái mà họ đối xử lạnh lùng lại là đứa con đầy triển vọng.
Nhưng mà họ vẫn coi thường tôi như cũ.
Suýt chút nữa tôi sẽ rơi vào vòng xoáy “Tôi muốn tiếp tục lấy lòng cha mẹ, làm họ yêu tôi”.
May mắn thay, tôi đã kịp nhìn nhận lại bản thân, ngăn tổn hại cuộc đời mình.
Thôi Ngộ cũng như vậy.
Bao năm qua, tôi đã gặp rất nhiều người giống như tôi, những đứa trẻ không được gia đình yêu thương.
Nhưng Thôi Ngộ chắc chắn là người giống tôi nhất.
Chúng tôi cũng từng giãy giụa, cùng hoang mang, rồi lại lựa chọn phương thức chống trả.
Tôi ngập ngừng hỏi anh, “Ngày mai anh có thời gian không?”
Thôi Ngộ đáp: “Sao vậy? Còn cần tôi giúp sao?”
Đúng vậy, chúng tôi là trao đổi lợi ích theo nhu cầu.
Anh nghĩ vậy cũng không lạ.
Nhưng tôi vẫn hỏi ra: “Đánh cược ấy, anh quên à? Anh thiếu tôi một bữa cơm.”
Thôi Ngộ bật cười.
“Được, tôi biết một tiệm vịt nướng không tồi.”
Ăn cơm với đàn ông, đương nhiên tôi từng ăn qua không ít lần.
Nhưng làm tôi bối rối việc ăn mặc thì Thôi Ngộ chắc chắn là người đầu tiên.
Trang phục công sở, quá trang trọng.
Trang phục ngọt ngào, quá lộ liễu.
Trang phục chị đại, quá lạnh lùng.
Nhưng hôm nay tôi tạm thời bị phân công đến công trường bàn việc với khách hàng, mặc quần jean bạc màu, áo thun, đi giày thể thao.
Sau khi chạy đến công trường thì đi thẳng đến gặp Thôi Ngộ.
Tôi đang lo Thôi Ngộ sẽ không thích, nhưng thấy trạng thái của anh, tôi lập tức yên tâm.
Đại khái anh vừa tan làm, mắt đờ đãn, mặt tái xanh, chứng minh sự thật “bị áp lực công việc.”
Tôi hỏi: “Hôm nay đi làm mệt lắm à?”
Anh gật đầu.
Tôi nói: “Tôi cũng mệt, vậy chúng ta đừng nói chuyện, ăn cơm trước đã.”
Hai người chúng tôi ăn bốn phần cơm vịt nước như gió cuốn mây tan.
Không thể không nói, tuy tiệm này nhỏ, xập xệ nhưng thức ăn không tệ.
Ăn xong, di động Thôi Ngộ đột ngột reo lên.
Sắc mặt anh biến đổi.
“Có việc khẩn cấp, tôi về bệnh viện trước.”
Người cứ thế chạy mất, tiền cũng chưa tính.
Tôi yên lặng tính tiền, trong đầu chợt hiện lên ý nghĩ.
Hình như tôi chưa có người bạn trai nào còn bận hơn cả tôi.
Nhưng mà, Thôi Ngộ sao có thể là bạn trai tôi?
Khách quan mà nói thì anh cực kỳ bận rộn, còn chủ quan thì có lẽ anh không nghĩ tới yêu đương.
Tôi với anh là một đối tác.
Tôi có phần hối hận vì gọi Thôi Ngộ ra ăn tối.
Dù sao thì nghĩ đến một người đàn ông không có khả năng thích mình thật lãng phí thời gian.
Nhưng anh ấy nhanh chóng hẹn lại tôi.
“Lần trước đi vội quá, xin lỗi cô.
Tôi mời cô ăn bữa cơm xem như tạ lỗi.”
Không may là lần này hẹn cũng không thành.
Giờ cao điểm rất kẹt xe, tôi vô tình quẹt xe trúng người khác trên đường trên cao.
Người tài xế kia bước xuống hùng hùng hổ hổ, thấy rõ mặt tôi thì lời định nói ra nghẹn lại.
Đụng xe cũng có thể gặp được người yêu cũ, thế giới thật nhỏ.
Ngồi trên ghế phụ lái Trần Quân là một cô gái trang điểm rất đậm.
Cô ta ra khỏi xe xem xét tình hình.
Thấy Trần Quân im lặng, cô ta lên tiếng thay.
“Cô lái xe kiểu gì vậy, chúng tôi đang đi thẳng, cô làm thế nào đây? Chỉ làm mất thời gian, lỡ việc quan trọng của chúng tôi.”
Tuy cảnh sát giao thông chưa đến nhưng sự cố này tôi phải chịu trách nhiệm chính.
Tôi vừa xin lỗi vừa đề nghị: “Thế này vậy, nếu sợ mất thời gian của cô, chúng ta có thể giải quyết riêng, dù sao thì Trần Quân cũng có wechat của tôi.”
Cô gái kia nghi ngờ quay lại nhìn Trần Quân, anh ta bất đắc dĩ nói: “Chị, đây là Hứa Thiến.”
Chị Trần Quân lập tức bùng nổ, “Đây là cô người yêu cũ nổi danh của em, người mà em mang rượu mang thuốc từ nhà chạy hàng ngàn km đến tặng quà rồi bị vứt bỏ đấy à? Đi, báo cảnh sát.
Người nhà họ Trần chúng ta không chịu nổi uất ức này.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook