Luật Công Bằng FULL
-
Chương 14
14.
Chẳng mấy chốc, bàn ăn được chia thành hai bên rõ rệt - một bên thanh đạm rau dưa, một bên vịt quay vịt nướng đầy dầu mỡ.
Tôi không chỉ ăn một mình còn gặp chân vịt cho Thôi Ngộ.
Anh đơ ra một lúc, không ăn ngay.
Tôi bất giác mới nhận ra, nghe nói bác sĩ có thói quen ở sạch, có phải anh bận tâm không?
Nhưng Thôi Ngộ nhanh chóng cắn miếng thịt vịt, sau đó giục tôi: “Đánh giá năm sao cho tiệm này đi, rất ngon, anh thích.”
Trò chơi chưa kết thúc.
Cơm xong, bà ấy gọi tôi đi rửa chén.
Tôi tiếp tục chớp mắt: “Cô ơi, cháu không thích tay dính dầu mỡ, để Thôi Ngộ rửa đi ạ.”
Bà ấy nhẹ nhàng từ chối: “Hai cha con mấy tháng không gặp, để họ ra sân uống trà nói chuyện… phụ nữ chúng ta làm việc nhà đi.”
Cô ơi, tỉnh lại tỉnh lại, nhà Thanh đã diệt vong rồi.
Nếu tôi thật sự là bạn gái Thôi Ngộ, có lẽ giờ phút này nên thoa dầu vào chân mà chạy cho nhanh.
Nhưng tôi sao có thể bỏ chiến hữu mình lại chứ?
Tôi dẹo qua dẹo lại, bê chén đũa vào bếp, trượt tay, mâm chén bê không chắc vỡ nát đầy trên đất.
Ngay cả tường cũng bị bắn dầu mỡ loang lổ.
Tiếng mẹ kế Thôi Ngộ hét còn to hơn cả tôi.
Hai người đàn ông nhanh chóng xuất hiện.
Cả đống hỗn độn, cả nhà phải ra tay cùng dọn dẹp.
Tôi lại “không cẩn thận” bị mảnh vỡ cắt qua.
Không đợi tôi kêu lên, Thôi Ngộ đã kéo tay tôi đứng lên: “Thiến Thiến bị chảy máu, con dẫn em ấy đi băng bó.”
Tay Thôi Ngộ vô cùng ấm áp.
Lại còn rất vững chãi.
Khi kéo tay tôi, dễ làm người ta thấy yên tâm.
Chúng tôi ngồi trên sô pha trong phòng khách, Thôi Ngộ lấy hộp thuốc, sát khuẩn, khử trùng, cẩn thận băng ngón tay cho tôi.
Làm xong mọi việc, anh mới nhẹ nhàng thở ra, trêu: “Cô Hứa thật vất vả.” Giọng hạ xuống thật nhỏ vì sợ ba mẹ anh nghe thấy.
Có lẽ vì cùng làm chuyện xấu cảm giác quá tuyệt, tôi cười hì hì, dùng tay không bị thương nhéo tay Thôi Ngộ.
“Bác sĩ Thôi cũng không tồi.”
Anh chậm rãi nói: “Được rồi, tôi thấy lửa cũng được, chúng ta có thể đi rồi.
Nếu không đi, mẹ kế tôi không chịu nổi.”
Quả nhiên trên đường về, Thôi Ngộ nhận được điện thoại của cha anh.
Điện thoại mở loa ngoài nên trong xe nghe thấy cả---
“Cô gái này không được, tuyệt đối không thể vào cửa nhà chúng ta.
Ngu xuẩn tham lam, không có mắt nhìn… con chia tay, tìm người khác.”
Thôi Ngộ nháy mắt với tôi, vì vậy tôi bóp mũi lại: “Chú, chú không thích cháu không sao, Thôi Ngộ thích là được.
Anh ấy đã ba mươi mấy tuổi, chúng cháu không thể chia tay.
Có sức thế này thì chú nên tưới nước thêm cho cà chua…”
Cha anh nhanh chóng cúp điện thoại.
Thôi Ngộ cuối cùng không cần nhịn nữa, cười thành tiếng.
Nếu không phải đang cầm lái, tôi tin anh sẽ cười dữ dội hơn.
Cậu nhỏ ngốc này, không biết bị người nhà chèn ép bao lâu rồi?
Tôi thở dài.
“May mà tôi không phải bạn gái thật của anh, nếu không lúc này đã tức chết rồi, tát anh một cái, sau đó cho anh một đạp.”
Thôi Ngộ ngừng cười, bàn tay nắm vô lăng nổi gân xanh.
Tôi cảm giác mình nói sai rồi, vội vàng xin lỗi.
Thôi Ngộ lại nói: “Cũng qua rồi, nói với cô cũng không sao.
Trước kia tôi từng thích một cô gái, là bạn cùng bàn thời cấp 3.
Chúng tôi yêu thầm, chờ thi xong thì cùng học một trường đại học.
Không biết sao mẹ kế tôi biết chuyện này… Một tháng trước khi thi đại học, bà đến trường làm ầm ĩ, mắng cô ấy, nói là dụ dỗ tôi, cả trường chấn động.
May mà tôi với cô ấy đều là học sinh lớp chuyên, không vì chuyện đó mà ảnh hưởng việc thi cử.
Sau đó, tôi chất vấn bà ta, bà ta khóc sướt mướt nói vì quan tâm nên sẽ loạn.
Tôi vẫn nhớ dáng vẻ đứng trên đạo đức mà buộc tội tôi, đến tận giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ.
Từ ngày đó trở đi, tôi biết, mẹ kế tôi không muốn nhìn thấy tôi sống tốt.
Từ trước giờ có những chuyện tôi không hiểu giờ đã rõ ràng nguyên nhân.
Thành tích tôi tốt, thành tích em trai kém, bà ta sợ tôi quá giỏi so với em trai, vì thế luôn trong những giai đoạn ngã rẽ cuộc đời làm gì đó để kích thích tôi.”
Đời tôi hận nhất những kẻ âm thầm giở trò, không khỏi hỏi: “Ba anh mặc kệ? Dù sao ông ấy cũng là cha ruột anh---” Lời tôi nói tự nghẹn trong cổ.
Vì tôi nhìn thấy ánh mắt Thôi Ngộ.
Anh cũng như tôi.
Đều là bất lực, hoài nghi, hoang mang, còn có… sự bình tĩnh sau quá nhiều lần thất vọng.
Tôi nghĩ, những lời này của tôi sai rồi.
Trên đời này, cha mẹ ruột thịt lạnh nhạt chẳng lẽ rất ít sao?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook