Luật Chơi
C20: Chap 17

Truyện theo chiều hướng này có thể sẽ làm cho các bạn thấy thất vọng rồi...

Chap 17



Giựt mình thức tỉnh khỏi cơn ác mộng, Yuri lặng lẽ rời khỏi giường tránh đánh thức giấc ngủ của Tiffany.

Những ngón tay run run cầm chai nước uống một ngụm lớn, dù đã cố gắng lờ đi bằng mọi cách, những ký ức kinh hoàng ấy vẫn luôn đeo bám chưa bao giờ buông tha cho Yuri. Thời gian thì đã sao? Không phải bất kỳ nỗi đau nào cũng đều sẽ lành lại nhờ nó, vào lúc này cô càng thêm sợ hãi và suy sụp khi chỉ mới bắt đầu lại cuộc sống mới bên cạnh người cô yêu thương và bỏ lỡ.

Nhìn đồng hồ trên điện thoại, chỉ mới 2 giờ sáng, Yuri đã rời khỏi nhà Tiffany nhưng cô lại không muốn quay về căn nhà của Jessica, cứ thế lang thang trên đường.

"Ưm..."-đôi mắt trợn tròn hoảng hốt, trước khi Yuri kịp la lên hay vùng vẫy chiếc khăn chụp thuốc mê đã làm cho cô ngất đi, người đàn ông bế cô lên chiếc ô tô màu đen rời khỏi.

.

.

.


Đôi mắt mệt mỏi chầm chậm mở ra, trước mắt Yuri bây giờ là căn phòng nhỏ quen thuộc đã rất lâu rồi Yuri không quay trở lại, mọi thứ đều không hề thay đổi, và điều đó càng khiến cô cảm thấy căm phẫn hơn.

"Em tỉnh dậy rồi à!"-giọng nói quen thuộc thốt lên, nó khiến cô bần thần ngồi bật dậy khỏi giường, tuy chỉ là bóng lưng thôi nhưng cô vẫn có thể nhận ra người đàn ông trước mặt mình là ai.

"Kwon Yul, đúng là anh vẫn chưa chết."

Cầm ly rượu vang trên tay, khóe môi nhếch lên nụ cười âm lãnh, Yul đi đến ngồi vào chiếc ghế dựa gần giường: "Em vẫn luôn nhạy bén như xưa, chỉ có mình em tin rằng anh còn sống."

Bàn tay bên dưới không ngừng run lên khi Kwon Yul từng bước tiến đến gần mình hơn, Yuri cơ bản không thể bỏ trốn, trước mặt người đàn ông này càng không có khả năng.

"Anh còn dám xuất hiện trước mặt của tôi sau tất cả những gì đã làm sao?"

Đôi mắt ưu buồn chính là sự giống nhau đến không ngờ giữa họ, Yul áp bàn tay to lớn của mình lên khuôn mặt nhỏ của Yuri, lời nói thốt ra rất chân thành nhưng lại khiến người đang nghe vô cùng ghê tởm: "Anh nhớ em!"
1

Yuri cố gạt mạnh bàn tay anh ra khỏi người mình nhưng đã hoàn toàn thất bại, Yuri bất lực bị anh ôm chặt mà không thể phản kháng đẩy ra được: "Tôi biết anh vẫn còn sống và luôn theo dõi tôi, nhưng nó không có ý nghĩa gì hết. Anh biết tôi không còn bao nhiêu thời gian nữa mà, hãy buông tha cho tôi đi!"

Cái ôm theo đó mỗi lúc một chặt hơn, đáy mắt nổi lên tia đỏ của sự căm ghét, anh ghì chặt vai Yuri ép cô nằm xuống giường, đôi môi mạnh bạo hôn lên đôi môi đang mím chặt lại chịu đựng của người nằm dưới.

"Đừng..."-Yuri cố nghiêng đầu né tránh những cái hôn ám ảnh ấy nhưng mọi nổ lực của cô đều trong vô vọng khi bàn tay mạnh mẽ đang xé rách chiếc áo sơ mi của Yuri ra.

"Một lần là quá đủ rồi Yul... Làm ơn đi, đừng khiến tôi căm hận anh thêm nữa...hức hức..."-Yuri cố nói giữa những tiếng nấc nghẹn, cả cơ thể run lên từng cơn khi bàn tay ấy đang sờ soạn khắp người cô, nó không còn là ác mộng, tất cả bây giờ đều là hiện thực, Yuri đã quá đau đớn để chịu thêm bất kỳ tủi nhục nào nữa.

Yul hít một hơi sâu kiềm chế cảm xúc của mình xuống, nhìn lại khuôn mặt giàn dụa nước mắt của Yuri, anh xót xa buông tay ra.

Yuri khi vừa thoát khỏi sự khống chế của Yul vội bật dậy chạy khỏi giường, nhưng cô không phải bỏ trốn mà là tìm đến toilet nôn một trận. Cả ngày không ăn gì đã làm cô mất sức, bây giờ lại phải nôn thêm một trận khiến cho Yuri như cạn kiệt muốn ngất đi lần nữa.

"Yuri..."

"Đừng chạm vào tôi..."-Yuri nép sát vào góc tường bài xích sự động chạm của anh với mình, những ngón tay run rẩy nắm chặt vạt áo sơ mi đã bị Yul xé rách.

Nhìn cơ thể yếu ớt nhưng vẫn không ngừng gồng lên cảnh giác với Yul, anh khẽ thở dài đưa hai tay lên nhún nhường: "Được rồi, anh sẽ giữ khoảng cách với em, hãy ra khỏi đây trước đã, trông em không được ổn."


Suốt ngày hôm nay Yuri đã bị ngất hơn một lần, đầu cô lúc này đang kịch liệt biểu tình nhói buốt vì căng thẳng và sợ hãi người trước mặt, tuy không tin rằng Yul đã chết nhưng đứng trước mặt như bây giờ, Yuri cảm giác vô cùng hoảng loạn.

Yuri cho dù có muốn đẩy Yul ra nhưng cô không thể nào làm được, để mặc cho anh bế cô đi đến giường nằm trở lại. Bàn tay dịu dàng cởi chiếc áo rách tươm của cô thay bằng cái áo mới, Yul đỡ luôn cô ngồi dậy đút nước: "Xin lỗi, lúc nãy anh không tốt, làm cho em phải hoảng sợ rồi."

Yuri nhếch môi khinh thường: "Cầm thú như anh còn có thể nói được tiếng người sao? Anh chụp thuốc mê đưa tôi đến đây còn có thể có ý đồ gì tốt được?"

"..."

"Bây giờ anh còn định giam lỏng tôi như trước đây sao?"

"Tiffany Hwang, xem ra cô ta coi lời cảnh cáo của anh không là gì hết."-lời nói nhẹ tênh nhưng lại thành công khiến cho người ngồi trong vòng tay anh khiếp sợ, nhưng thay vì ồn ào làm loạn lên, Yuri bây giờ ngay cả nói chuyện cũng không còn dễ dàng.

Bàn tay anh đưa lên trên mái đầu Yuri vuốt nhẹ: "Ngoan, em là người thông minh và hiểu chuyện, nếu cô ta không biết điều, chỉ cần em ngoan ngoãn anh sẽ coi như không có chuyện gì bỏ qua cho Tiffany."

"Tôi tò mò Jessica có ý nghĩa như thế nào với anh?"-Yuri đang rất cố gắng để giữ cho bản thân thật bình tĩnh trước những lời công kích của Yul, nếu không thể phản kháng, trước mắt cô phải giữ cho mình sự tỉnh táo.

"Cô ấy là một sự ngộ nhận cảm xúc của anh lúc em bị hôn mê, nhưng đến cuối cùng anh cũng nhận ra đó không phải là điều anh mong muốn, với anh em là duy nhất, Yuri à!"

Yuri khép hờ mi mắt lại, cô buộc phải thỏa hiệp với Yul nhưng cũng không cho phép anh làm càn: "Tôi chỉ có thể hứa rằng sẽ không gặp mặt Fany nữa, nhưng anh cũng không thể ép tôi làm chuyện đồi bại cùng anh được đâu. Đó là chuyện vượt quá sự chịu đựng của tôi rồi."

"..."

Yuri không nghe được lời xác nhận nào từ Yul, cô cảm thấy bất an ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ rằng một lần nữa bị anh cưỡng hôn. Còn chưa hết sững sốt với hành động quá đáng của Yul, Yuri lần này bị dọa thật sự khi đầu lưỡi cảm nhận được vị lờ lợ của viên thuốc đang tan trong miệng cô.


"Ưm..."

"Kwon Yul... Tôi hận anh..."

Đó là những lời còn sót lại trước khi cơ thể và lý trí của Yuri hoàn toàn bị nhấn chìm trong dục vọng của người đàn ông đang nằm đè trên người cô. Sau bao năm tất cả mọi thứ vẫn không hề thay đổi, cô một lần nữa lại bị anh chiếm đoạt...

.

.

.

TBC.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương