Luật Cấm Săn Bắt Người Trái Đất
-
Chương 22
Tình cảnh thật là ngượng ngùng.
Mùi nước tiểu của mãnh thú giống đực rất khai rất nồng, đột nhiên bị xông vào mũi khiến Lộ Bạch phải bịt mũi lại, bất giác lùi ra sau vài bước.
Lúc này cậu mới hiểu vì sao Trứng Đen lại muốn dùng nước tiểu của mình che lấp của cậu……
Trong chuỗi thức ăn thế giới tự nhiên, từ trước đến nay đều coi trọng thực lực, chỉ có mãnh thú rất mạnh mới có hành vi khoanh vùng địa bàn, còn không đủ mạnh thì có đi tiểu trăm lần cũng vô ích, thậm chí còn dễ làm lộ hành tung của mình, dẫn kẻ địch đến.
Lộ Bạch gần như ăn chay một nửa, mùi của cậu rất nhạt, hoàn toàn không có sức đe dọa.
So với con người thì hiển nhiên là mùi nước tiểu của mãnh thú ăn thịt sống sẽ có sức uy hiếp hơn nhiều.
Hành vi của báo đen là vì lo lắng cho Lộ Bạch, sợ có mãnh thú khác phát hiện ra hành tung của cậu, sẽ không tốt với Lộ Bạch, chứ không phải là đang tức giận vì cậu chiếm địa bàn của nó, không hề có chuyện như vậy.
Sư tử đi tè ở gần đó thì báo đen chẳng thèm để ý, tất cả những động vật đi ngang qua đây mà cùng lúc ngửi thấy mùi của báo đen và sư tử chắc hẳn đều phải ngơ ngác, rốt cuộc đây là địa bàn của ai? Vì sao lại có hai con mãnh thú khác loài ở đây?
Thật ra thì trong thế giới tự nhiên không hề thiếu những tổ hợp ‘gia đình’ kỳ lạ, các nhà khoa học thường gọi là cộng sinh, ví dụ như gấu trúc đỏ và gấu trúc lớn, chim choi choi Ai Cập và cá sấu, phối hợp công việc thì không mệt mỏi mà.
Tất nhiên cũng có một vài loại không phải cộng sinh mà là hội sinh, chưa chắc đã mang đến lợi ích gì cho đối phương mà chỉ đơn thuần là chiếm lợi thôi.
Ví dụ như gấu trúc đỏ, nó đi theo anh lớn chẳng qua là vì thèm thuồng món măng trúc thôi.
Lộ Bạch cho rằng mình đã cung cấp rất nhiều tiện nghi rồi, nhưng rõ ràng là trong rừng thì kinh nghiệm của bọn mèo bự nhiều hơn cậu.
“Cảm ơn mày nha.” Lộ Bạch đã hiểu ra nguyên nhân thì xoa xoa đầu báo đen, chân thành cảm ơn nó.
Nhưng lúc này báo đen lại đang hơi thở dốc.
Buổi chiều trên đồng cỏ rất nóng, nếu không có Lộ Bạch thì lúc này chúng đang nghỉ ngơi hóng mát dưới một bóng râm nào đó, chứ không phải là giữa trưa chạy đi săn mồi, điều này là trái ngược với bản năng của chúng.
Lộ Bạch thấy báo đen đang thở dốc và sư tử bự ìu xìu thì áy náy lắm: “Đi thôi, tìm chỗ ngủ trưa nào.”
Bây giờ nên đi tìm nơi dừng chân đã, chờ nhiệt độ giảm xuống một chút mới ra ngoài đi lại.
Vì không biết con sư tử già kia đã đi chưa nên Lộ Bạch cũng không mạo hiểm trở lại con suối kia, họ tìm được một nơi không bị mặt trời chiếu trực tiếp, có thể nghỉ ngơi được ở gần đó.
Sau lưng là vách núi, trên đó có một lùm cây bụi rậm rạp, bóng râm khá mát mẻ.
Đừng nói là hai chú mèo bự mệt mỏi, ngay cả Lộ Bạch cũng thấy chân mình nặng như đeo chì, nhưng cậu không quen nằm trên mặt đất nên đi bẻ một số cành lá gần đó mang về trải lên tảng đá rồi mới nằm xuống.
Chụp mũ lên mặt nữa là có thể ngủ rồi.
Nhưng đã đi bộ khá lâu khiến cậu hơi khát, mà nước mang theo bên người chỉ còn lại một nửa.
Lộ Bạch nhìn hai chú mèo bự yên tĩnh, quyết định nhịn một chút vậy, nửa bình nước này cũng không đủ để hai đứa nó giải khát, nghỉ ngơi rồi về xe lấy thêm sau đi.
Lộ Bạch ngủ chập chờn, lần cuối cùng mở mắt ra thì thấy mũ đã rơi khỏi mặt mình, sắc trời cũng đã ngả về hoàng hôn rồi.
Với đôi mắt cận hơn 1 độ, cậu nhìn thấy rõ ràng cành cây trên đỉnh đầu mình có một con rắn xanh lục bóng loáng đang bò, cái đầu tam giác của nó chỉ cách mặt cậu có một mét.
“……” Cơn buồn ngủ của Lộ Bạch bay hết, cả người cứng đờ, chỉ duy nhất có đôi mắt là chuyển động, cậu muốn tìm xem bọn mèo bự đang làm gì?!
Có rắn kìa! Sao bọn nó không biết nhỉ? À, có thể là biết, nhưng không care.
Động vật họ mèo vốn không thèm để mắt đến rắn.
Nhưng mà Lộ Bạch care đó! Bị một con rắn độc nhìn chằm chằm làm tay chân cậu lạnh toát, da dầu tê dại.
Trong tất cả cái loài động vật, rắn là loài mà Lộ Bạch sợ nhất.
“Trứng Đen……” Lộ Bạch nhỏ giọng gọi, dùng chân đá nhẹ báo đen đang nằm bên cạnh nhằm lôi kéo sự chú ý của nó, sau đó chỉ chỉ lên hướng trên đầu mình.
Sau một lồi ám chỉ, cuối cùng báo đen cũng ngẩng đầu rồi phát hiện ra rắn độc, con ngươi của nó lập tức co lại, răng nanh nhe ra cảnh cáo.
Nhân lúc rắn lục bị báo đen thu hút chú ý, Lộ Bạch vội vàng chụp mũ lên rồi lăn sang một bên.
Báo đen nhìn con rắn chằm chằm, phát ra âm thanh kỳ lạ với tần suất rất nhanh, loại tiếng động này ảnh hưởng đến sư tử bự, đánh thức Trường Thọ đang ngủ say sưa.
Khác với báo đen lộ ra sự thù địch với rắn độc, sư tử đực rõ ràng là không để cái loại đối thủ yếu ớt này vào mắt, nó chỉ liếc qua một cái rồi lo ngáp dài, hất hất đầu đi tìm Lộ Bạch.
Lộ Bạch sợ rắn nên đã trốn xa hai mét, cậu xoa đầu Trường Thọ, nói với báo đen: “Đi thôi, mặc kệ nó đi, chúng ta đi về suối uống nước.”
Nhưng báo đen không nghe lời cậu, vì con rắn kia đang thè lưỡi khiêu khích, báo đen vốn đang nằm phục trên mặt đất nhảy bật lên, vung trảo tát sang, tốc độ nhanh đến nỗi Lộ Bạch không kịp nhìn rõ thì con rắn kia đã bị đánh rơi.
Con rắn chỉ to bằng khoảng hai ngón tay rơi bịch xuống đất, lật ngửa bụng trắng hếu, rồi vội vàng vừa thè lưỡi vừa bỏ chạy.
“……” Nghe nói tốc độ vung móng vuốt của động vật họ mèo nhanh hơn rắn 7 lần, Lộ Bạch lắc đầu, thầm may mắn thay con rắn vừa nhặt được mạng sống của nó: “Đi thôi.”
Trong rừng có rất nhiều rắn, sâu bọ, kiến các loại, để càng trễ thì càng nguy hiểm, nhân bây giờ mặt trời chưa lặn hẳn, Lộ Bạch vừa liên hệ Max vừa đi về phía mình đậu xe.
Sau khi cuộc gọi được nhận, Lộ Bạch hỏi ngay: “Max, anh có thể định vị con sư tử lạ mặt gần đây không? Xin giúp tôi xem thử nó đã đi chưa.”
Lộ Bạch ngây thơ cho rằng mọi con mãnh thú trong rừng đều được gắn thẻ định vị, nhưng thật ra thì không, chỉ có hình thú của con người mới như vậy.
Con sư tử già mà bọn họ tình cờ gặp chắc chắn không phải là hình thú của con người, vì con người sẽ không ở trong rừng lâu như vậy, đến 30 tuổi là họ sẽ không còn biến thành thú hoang nữa.
Cho nên con sư tử kia là sư tử hoang dã chân chính.
Max cũng đã xem live stream, biết đến sự tồn tại của con sư tử nọ, nhưng anh ta không ngờ Lộ Bạch sẽ hỏi điều này, làm sao mà trả lời đây?
“À…… con sư tử kia……”
“Đúng vậy, con sư tử kia còn ở gần đây không?”
“À thì, tôi tạm thời không thấy nó, cậu biết đó, thỉnh thoảng sẽ xảy ra tình huống mất liên lạc, giống lần trước……” Max tìm cớ đáp.
Lần trước tức là lần mà Trường Thọ bị thương à? Vậy thì đúng rồi, Lộ Bạch không hề nghi ngờ gì: “Được rồi, cảm ơn anh Max.”
Không có vị trí của con sư tử nọ, Lộ Bạch chỉ có thể trông vào vận may, họ không thể không trở lại nơi đó được.
Cả nước và thức ăn đều đang ở đó mà.
Cũng may là cả nhóm may mắn, con sư tử kia đã đi rồi, hai chú mèo bự trở về cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Có lẽ với chúng thì đối phương quá yếu, chỉ là một sự tồn tại không có tính uy hiếp thôi.
Quả nhiên là sư tử và báo đen đang khát rồi, vừa về đến nơi là lập tức chạy đến bên bờ suối uống nước, đầu lưỡi hồng hồng cuốn nước lên tạo thành tiếng táp táp, chỉ nghe thôi đã thấy thật sảng khoái.
Lộ Bạch cũng khát, cậu bổ sung nước cho mình bằng nửa bình còn lại, cảm thấy hoàn cảnh xung quanh cũng ổn thì cởi đồng phục, nhảy xuống suối tắm một cái.
Lộ Bạch cởi trần đứng trong làn nước suối trong vắt tắm sạch mồ hôi trên người, vừa mát mẻ vừa sung sướng.
Sư tử và báo đen không thích nước, trừ khi cần thiết để săn mồi thì chúng sẽ không chịu xuống nước.
Nhưng lúc này, hai còn mèo bự lại nhìn chằm chằm vào Lộ Bạch, vì cậu chính là một miếng thịt đó chứ.
Vừa trắng vừa thơm.
Phát hiện chúng nó nhìn mình, Lộ Bạch chỉ thấy buồn cười, cậu cúi người vốc một vốc nước lên hắt về phía chúng.
Ai cũng biết loài mèo phản ứng rất nhanh, hai chú mèo bự thấy nước đến là lập tức tránh vụt ra.
Thế nhưng trên bờ suối toàn là đá trơn trượt, chân trước của Trường Thọ trượt một cái, cả người lao thẳng xuống nước.
Sư tử ướt sũng vùng vẫy dưới suối để đứng dậy, trèo ngay lên bờ đứng vẩy nước.
“Ha ha ha……”
Chỉ bị dính một chút nước lên móng vuốt, báo đen nhấc chân lên liếm liếm, đôi mắt vàng kim vẫn nhìn theo nhân viên cứu hộ vừa trắng vừa thơm.
Lộ Bạch dời mắt đi, quay lưng lại với nó, thích nhìn thì cứ nhìn, chủng tộc khác biệt có gì mà phải ngại đâu chứ!
Trứng Đen và Trường Thọ đều rất thoải mái cho cậu nhìn, làm gì có lý cậu lại che che giấu giấu chúng nó chứ.
Cậu nhân viên cứu hộ tắm xong thấy sảng khoái cả người, cậu để trần người ngồi trong thùng xe, mở đèn lên, phun thuốc chống công trùng xung quanh, tốt rồi, có thể vừa ăn tối vừa nghĩ xem nên viết báo cáo công việc hôm nay ra sao rồi.
Thật ra cái này cũng không khó lắm, cứ viết lại chuyện con sư tử già và rắn độc là được rồi.
Thuận tiện cũng cần phải hỏi xem cuộc sống của những động vật đã lớn tuổi sẽ ra sao, Trạm cứu hộ quan tâm chúng nó như thế nào đây?
Dù là con người hay động vật thì tuổi xế chiều cũng là một vấn đề quan trọng.
Khi mất định sức cạnh tranh, có phải sẽ chỉ có thể chờ chết hay không?
Một hành tinh phát triển và có nền văn minh cao cấp thì hẳn cũng sẽ có chế độ hoàn thiện và nhân đạo để xử lý vấn đề này.
Samuel và Dave nhận được báo cáo công việc thì đều trầm tư suy ngẫm vấn đề mà cậu nhân viên người trái đất nêu ra.
Trên thực tế thì mãnh thú hoang dã sinh sống trong Khu bảo tồn vốn không được bọn họ quan tâm quá nhiều.
Họ chỉ cần đảm bảo thức ăn trong rừng đầy đủ, nhưng nếu động vật ăn thịt quá già dẫn đến không thể đi săn thì chỉ có một con đường chết.
Họ sẽ không can thiệp vào việc này.
Có lẽ chính vì họ quá căng thẳng về hình thú của con người dẫn đến việc Lộ Bạch hiểu lầm rằng mọi loài động vật đều được đối xử như vậy.
Nhưng trên thực tế thì không phải.
Dave liên hệ với cấp trên: “Điện hạ quyết định trả lời vấn đề của Lộ Bạch thế nào?” Nói thẳng với Lộ Bạch là mặc kệ? Vậy thì cũng quá tàn nhẫn.
Trong báo cáo công việc hôm nay, cậu đã đưa ra rất nhiều đề nghị, thái độ nghiêm túc này khiến người đọc không muốn tùy tiện trả lời.
Thật lâu sau đó, Samuel lên tiếng nói: “Hỏi thử xem có vườn thú ào còn trống, đưa con sư tử già kia sang đó nuôi nhốt.”
Dave mừng thầm, nếu làm vậy thì Lộ Bạc sẽ vui lắm đó: “Đã rõ, tôi sẽ đi thông báo cho Lộ Bạch.”
“Không phải ta bảo anh đi liên hệ với vườn thú sao?”
“Ờ……” Dave thầm nhủ hai việc này có xung đột đâu nhỉ? Nhưng cân nhắc một lúc thì anh ta cũng hiểu, Điện hạ muốn đích thân thông báo cho Lộ Bạch, cũng phải, người ra quyết định là Điện hạ chứ có phải Trưởng trạm đâu.
Nếu anh ta giành đi thông báo, Lộ Bạch sẽ chỉ biết cảm kích mình thôi, sau đó sinh ra ấn tượng rất tốt với anh.
“?” Nhưng mà hình như có gì đó sai sai!
Đêm xuống trong rừng rậm tối đen, nhưng lại không hề yên tĩnh, lần đầu tiên ngủ bên ngoài, Lộ Bạch cũng hơi căng thẳng.
Sau khi gửi xong báo cáo công việc, cậu cũng không hy vọng sẽ lập tức nhận được câu trả lời của sếp.
Nói chính xác thì buổi tối là giờ tan làm nghỉ ngơi.
Người có yêu công việc đến đâu cũng cần không gian riêng tư.
Bản thân Lộ Bạch cũng vậy.
Vừa hoàn thành xong công việc của một ngày, cậu chuẩn bị làm việc mà mình yêu thích —— xem phim.
Tuy rằng kịch bản hơi ấu trĩ nhưng cũng không phải vấn đề lớn.
Thế nhưng vừa xem được mười phút thì gần đó truyền đến tiếng động lạ, nghe như có mãnh thú đang đánh nhau, tiếng kêu vang lên mãi không dứt, có vẻ là đánh rất thảm khốc.
Đây không phải âm thanh của những cuộc săn mồi.
Lộ Bạch thấy Trường Thọ đang dựng tai lên, cậu cũng nghe thấy, đó hình như là tiếng của sư tử.
Nhưng tiếng gầm nghe trầm thấp hơn Trường Thọ vài phần.
“……” Trong đầu Lộ Bạch lập tức hiện lên hình ảnh con sư tử già kia.
Nếu là nó đang đánh nhau thì hẳn là tình trạng không lạc quan rồi?
Tâm trạng Lộ Bạch nặng nề, nhưng cậu biết đây là chuyện bình thường trong rừng, con người không nên can thiệp vào.
Phiền quá, Lộ Bạch bịt tai.
“Grào……” Tiến gầm của sư tử đã chứng tỏ nó không còn sức lực nữa.
Làm sao đây?
“Mẹ nó, đi thôi, Trường Thọ!” Lộ Bạch đứng bật dậy, mặc kệ đạo lý gì chứ, đã gặp rồi thì cậu không thể bỏ mặc được.
Lộ Bạch dẫn đầu chạy về hướng phát ra âm thanh, hai chú mèo bự lập tức lấy tinh thần chạy theo.
Có ai không thích đánh nhau chứ?
Chẳng mấy chốc chúng đã chạy nhanh hơn Lộ Bạch rồi, cậu chỉ có thể theo sau mà gọi: “Mẹ nó, chúng ta đi can ngăn đó, không phải đi đánh nhau, hai đứa thu khí thế lại! Có nghe không!”
Đáp lại lời của nhân viên cứu hộ là tiếng gầm rú sung sức của bọn mèo bự, vang vọng khắp cả khun rừng đang chìm trong bóng tối.
—
Lời tác giả:
Lộ Bạch: Mẹ nó! Xông lên!
Mèo bự X2: GRÀO!
—
Các loài được nhắc đến trong truyện
– Cá sấu:
Cá sấu là các loài thuộc họ Crocodylidae.
Thuật ngữ này cũng được sử dụng một cách lỏng lẻo hơn để chỉ tất cả các thành viên của bộ Crocodilia (bộ Cá sấu): bao gồm cá sấu đích thực (họ Crocodylidae), cá sấu mõm ngắn (chi Alligator, họ Alligatoridae) và cá sấu Caiman (các chi Caiman, Melanosuchus, Paleosuchus, cùng họ Alligatoridae) và cá sấu sông Hằng (họ Gavialidae).
(Tham khảo tại Wikipedia)
– Choi choi Ai Cập:
Choi choi Ai Cập là một loài chim ở sông Nin, chuyên rỉa thịt trong răng của cá sấu khi con này phơi nắng và há miệng ra.
Cá sấu sông Nin còn nổi tiếng vì được cho là có quan hệ cộng sinh với một số loài chim như “choi choi”.
Theo các báo cáo, cá sấu há miệng rộng và sau đó các con chim “choi choi” sẽ rỉa các miếng thịt nhỏ còn rắt trong răng của cá sấu.
Điều này rất khó kiểm chứng, nó có lẽ không phải là quan hệ cộng sinh thực thụ.
(Tham khảo tại Wikipedia)
– Gấu trúc đỏ:
Gấu trúc đỏ (Ailurus fulgens) là một loài động vật có vú có nguồn gốc từ đông Himalaya và tây nam Trung Quốc.
Nó được liệt kê là loài động vật đang dần tuyệt chủng trong Sách Đỏ của IUCN vì quần thể hoang dã ước tính có ít hơn 10.000 cá thể trưởng thành và tiếp tục suy giảm do mất môi trường sống và phân mảnh, săn trộm và suy giảm giao phối cận huyết.
(Tham khảo tại Wikipedia)
Red Panda – Ailurus fulgens
– Gấu trúc lớn:
Gấu trúc lớn (Ailuropoda melanoleuca, nghĩa: “con vật chân mèo màu đen pha trắng”, tiếng Anh: Giant Panda), cũng được gọi một cách đơn giản là gấu trúc, là một loài gấu nguồn gốc tại Trung Quốc.
(Tham khảo tại Wikipedia)
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook