Văn Phỉ ở nhà được khoảng một tháng, trước khi đi hắn còn hôn bé cưng một cái, cười nói: “Con nhớ không được ầm ĩ quậy giấc ngủ của mẹ con đấy, nhé?”
Bé cưng chớp chớp đôi mắt to, vừa như hiểu mà như không hiểu.
Mới một năm thôi mà Văn Phỉ đã từ một chàng thiếu niên biến thành một người đàn ông trưởng thành, còn là một người cha yêu thương con.
Loan Tịch dường như nhận được niềm vui của việc nuôi dưỡng thành công một đứa nhỏ, anh là người đã chứng kiến quá trình trưởng thành của người đàn ông này, nghĩ kỹ một chút, hình như còn có chút lãng mạn ấy chứ.
Loan Tịch bắt đầu chờ mong Văn Phỉ về nhà, chờ mong Văn Phỉ ôm anh một cái, hôn nhẹ lên môi anh, thỉnh thoảng lại nói ra mấy câu ngả ngớn lưu manh. Anh ôm bé cưng ngồi ở trên xích đu trong sân nhỏ tắm nắng, nhìn hoa cỏ cây cối ngoài sân, trong lòng luôn tự hỏi, khi nào thì Văn Phỉ mới về đây?
Nhưng Văn Phỉ đã một tuần rồi không liên lạc với anh, chuyện này quá khác thường.
Một tuần sau, nhà họ Văn nhận được tin báo, Văn Phỉ đã mất tích.
Loan Tịch lúc đầu còn ôm tâm lý may mắn chờ đợi, một năm sau anh nhận được một khoản tiền thừa kế lớn từ Văn Phỉ. Văn Phỉ đã sớm viết di chúc, để lại toàn bộ tài sản thừa kế cho vợ của mình là anh, nhưng hắn đã biến mất trên thế giới này không để lại một lời.
Loan Tịch ngồi trên xích đu, chậm rãi đung đưa trong sân, lần này không còn ai đẩy xích đu cho anh nữa, tự anh chơi một mình tới đần độn vô vị.
Anh cũng không hề khóc lóc, Viên Viên trong lồng ngực của anh có bóng dáng của Văn Phỉ, càng nhìn anh lại càng đau lòng.
Anh ôn nhu nói: “Viên Viên, chúng ta đi thôi, rời đi nơi này, chuyển tới nơi khác, nơi này không chờ được cha về nữa rồi.”
Loan Tịch rời khỏi thủ đô, đi tới một thành thị nhỏ ở vùng duyên hải, anh cũng không quay lại nghề giáo viên dạy toán nữa.
Anh cắt tóc ngắn, một thân một mình sống với Viên Viên bé bỏng.
Nhà họ Văn rất muốn chăm sóc cho anh, nhưng anh lại nói mình muốn được ở một mình một thời gian. Anh mở một quán mì nhỏ kiểu Nhật, bởi vì Văn Phỉ thích ăn mì xương heo, anh rất nhớ nhung người ấy.
Quán mì mở ở vị trí hẻo lánh, nhưng bởi vì có ông chủ là một người đẹp nên vẫn hấp dẫn rất nhiều người đến ăn mì. Tướng mạo của Loan Tịch thanh tú, khí chất cao quý, sau khi có con lại càng thêm nhu hòa, người theo đuổi anh không ngớt.
Có một vị Sĩ quan alpha ngày ngày đều tới ăn mì, lúc tới còn mang cả kẹo tới cho Viên Viên, lúc nhìn người đó, Loan Tịch lại thần kì nghĩ đến Văn Phỉ.
Ý tứ của đối phương anh vô cùng rõ ràng, nhưng anh không muốn chấp nhận cái chết của Văn Phỉ, càng không muốn yêu người khác.
Anh cảm thấy Văn Phỉ sẽ trở về.
Đến lúc đó, anh muốn đích thân nói cho Văn Phỉ biết, anh thích hắn, anh rất nhớ hắn.
Viên Viên càng ngày càng hiểu chuyện đáng yêu, có thể một mình bừng một tô mì lớn mà không đổ một giọt, còn có thể giúp đỡ cha trông quán.
Ban đêm, bé Viên Viên nhìn thấy Loan Tịch ngẩn người, đi tới vỗ vỗ bả vai Loan Tịch, nói: “Đại mỹ nhân Tịch Tịch, chúng ta cùng nhau chờ cha đi!”
“Sao con lại gọi baba như vậy.” Loan Tịch nhớ tới Văn Phỉ, lúc Văn Phỉ ở nhà cũng thích đùa giỡn anh như vậy. Chỉ là khi đó Viên Viên còn nhỏ, bé con còn chưa biết nói, theo lý thuyết hẳn nhóc không thể nhớ rõ được những việc này.
“Thì là muốn gọi như vậy thui.” Viên Viên nhào vào trong lồng ngực Loan Tịch: “Tịch Tịch, ba muốn khóc thì cứ khóc trong lồng ngực của con đi! Chẳng qua là, Tịch Tịch không thể đồng ý với người kia nhé, cha nhất định sẽ trở về.”
Loan Tịch gật đầu, vì Viên Viên nhìn rất giống Văn Phỉ mà nổi lên nỗi nhớ nhung, anh khóc, dịu dàng nói: “Được.”
Sau một hồi thay đổi tâm trạng Loan Tịch cũng đã bình tĩnh lại, phát hiện Viên Viên có gì đó không bình thường cho lắm.
Viên Viên nói: “Cha nói, cha rất nhớ Tịch Tịch.”
Loan Tịch nghi ngờ nói: “Cha nói lúc nào?”
“Cha nói ở trong giấc mơ của Viên Viên á, cha nói cha rất nhớ rất nhớ đại bảo bối Tịch Tịch, muốn ngủ cùng đại bảo bối Tịch Tịch.”
Vẻ mặt Viên Viên rát ngây thơ đơn thuần, Loan Tịch nghe xong lại đỏ mặt.
Viên Viên nói tiếp: “Cha bị nhốt ở trong một căn phòng tối không đi ra được, còn muốn nhờ ba ba giải cho cha một đề toán.”
“Giải cho cha con một đề toán ư?” Loan Tịch càng thêm không thể hiểu được: “Viên Viên, con không lừa ba ba chứ?”
Viên Viên chỉ là một đứa bé ba tuổi, đột nhiên cầm một tờ giấy lên, viết ra một phương trình rất khó giải.
Vẻ mặt Loan Tịch khiếp sợ nhìn Viên Viên, Viên Viên bây giờ đến cả đếm số còn chưa thành thạo, đừng nói tới vi phân hay tích phân, 1+1=2 Loan Tịch còn phải dạy mười lần Viên Viên mới nhớ được.
Nhưng lúc này tư thế Viên Viên viết đề bài ra lại rất ra dáng, sau khi viết xong bé con mới ngước lên khuôn mặt nghi hoặc nhìn về phía Loan Tịch, hỏi: “Cha đã dạy con rất nhiều lần, chắc là con không vẽ sai đâu. Cha nói cha ấy rất hối hận vì năm đó đã không học cho giỏi, không giải được bài này, muốn nhờ ba ba giải ra đáp án cho cha.”
Loan Tịch có một suy đoán táo bạo, chính là Văn Phỉ đang bị giam trong một phòng căn có mật mã, có thể thông qua một cách đặc biệt để liên lạc với Viên Viên, hắn đang cầu cứu.
Loan Tịch lập tức giải ngay đề toán kia, đáp án là một hàng số nguyên có bảy chữ số.
Anh bảo Viên Viên phải nhớ dãy số này, nói nếu sau này còn nằm mơ thấy Văn Phỉ thì nhớ phải báo lại cho cha.
“Viên Viên?”
Viên Viên đã rất buồn ngủ, bé con nằm nhoài trên đùi Loan Tịch, dùng âm thanh mềm mại nói: “Viên Viên muốn ngủ.”
Loan Tịch ôm bé vào trong ngực, nói: “Vậy ba ba ôm con lên giường ngủ nhé?”
“Vâng ạ.” Bé con Viên Viên nói: “Chúc cha ngủ ngon.”
____________
Hết chương 5
Bé cưng chớp chớp đôi mắt to, vừa như hiểu mà như không hiểu.
Mới một năm thôi mà Văn Phỉ đã từ một chàng thiếu niên biến thành một người đàn ông trưởng thành, còn là một người cha yêu thương con.
Loan Tịch dường như nhận được niềm vui của việc nuôi dưỡng thành công một đứa nhỏ, anh là người đã chứng kiến quá trình trưởng thành của người đàn ông này, nghĩ kỹ một chút, hình như còn có chút lãng mạn ấy chứ.
Loan Tịch bắt đầu chờ mong Văn Phỉ về nhà, chờ mong Văn Phỉ ôm anh một cái, hôn nhẹ lên môi anh, thỉnh thoảng lại nói ra mấy câu ngả ngớn lưu manh. Anh ôm bé cưng ngồi ở trên xích đu trong sân nhỏ tắm nắng, nhìn hoa cỏ cây cối ngoài sân, trong lòng luôn tự hỏi, khi nào thì Văn Phỉ mới về đây?
Nhưng Văn Phỉ đã một tuần rồi không liên lạc với anh, chuyện này quá khác thường.
Một tuần sau, nhà họ Văn nhận được tin báo, Văn Phỉ đã mất tích.
Loan Tịch lúc đầu còn ôm tâm lý may mắn chờ đợi, một năm sau anh nhận được một khoản tiền thừa kế lớn từ Văn Phỉ. Văn Phỉ đã sớm viết di chúc, để lại toàn bộ tài sản thừa kế cho vợ của mình là anh, nhưng hắn đã biến mất trên thế giới này không để lại một lời.
Loan Tịch ngồi trên xích đu, chậm rãi đung đưa trong sân, lần này không còn ai đẩy xích đu cho anh nữa, tự anh chơi một mình tới đần độn vô vị.
Anh cũng không hề khóc lóc, Viên Viên trong lồng ngực của anh có bóng dáng của Văn Phỉ, càng nhìn anh lại càng đau lòng.
Anh ôn nhu nói: “Viên Viên, chúng ta đi thôi, rời đi nơi này, chuyển tới nơi khác, nơi này không chờ được cha về nữa rồi.”
Loan Tịch rời khỏi thủ đô, đi tới một thành thị nhỏ ở vùng duyên hải, anh cũng không quay lại nghề giáo viên dạy toán nữa.
Anh cắt tóc ngắn, một thân một mình sống với Viên Viên bé bỏng.
Nhà họ Văn rất muốn chăm sóc cho anh, nhưng anh lại nói mình muốn được ở một mình một thời gian. Anh mở một quán mì nhỏ kiểu Nhật, bởi vì Văn Phỉ thích ăn mì xương heo, anh rất nhớ nhung người ấy.
Quán mì mở ở vị trí hẻo lánh, nhưng bởi vì có ông chủ là một người đẹp nên vẫn hấp dẫn rất nhiều người đến ăn mì. Tướng mạo của Loan Tịch thanh tú, khí chất cao quý, sau khi có con lại càng thêm nhu hòa, người theo đuổi anh không ngớt.
Có một vị Sĩ quan alpha ngày ngày đều tới ăn mì, lúc tới còn mang cả kẹo tới cho Viên Viên, lúc nhìn người đó, Loan Tịch lại thần kì nghĩ đến Văn Phỉ.
Ý tứ của đối phương anh vô cùng rõ ràng, nhưng anh không muốn chấp nhận cái chết của Văn Phỉ, càng không muốn yêu người khác.
Anh cảm thấy Văn Phỉ sẽ trở về.
Đến lúc đó, anh muốn đích thân nói cho Văn Phỉ biết, anh thích hắn, anh rất nhớ hắn.
Viên Viên càng ngày càng hiểu chuyện đáng yêu, có thể một mình bừng một tô mì lớn mà không đổ một giọt, còn có thể giúp đỡ cha trông quán.
Ban đêm, bé Viên Viên nhìn thấy Loan Tịch ngẩn người, đi tới vỗ vỗ bả vai Loan Tịch, nói: “Đại mỹ nhân Tịch Tịch, chúng ta cùng nhau chờ cha đi!”
“Sao con lại gọi baba như vậy.” Loan Tịch nhớ tới Văn Phỉ, lúc Văn Phỉ ở nhà cũng thích đùa giỡn anh như vậy. Chỉ là khi đó Viên Viên còn nhỏ, bé con còn chưa biết nói, theo lý thuyết hẳn nhóc không thể nhớ rõ được những việc này.
“Thì là muốn gọi như vậy thui.” Viên Viên nhào vào trong lồng ngực Loan Tịch: “Tịch Tịch, ba muốn khóc thì cứ khóc trong lồng ngực của con đi! Chẳng qua là, Tịch Tịch không thể đồng ý với người kia nhé, cha nhất định sẽ trở về.”
Loan Tịch gật đầu, vì Viên Viên nhìn rất giống Văn Phỉ mà nổi lên nỗi nhớ nhung, anh khóc, dịu dàng nói: “Được.”
Sau một hồi thay đổi tâm trạng Loan Tịch cũng đã bình tĩnh lại, phát hiện Viên Viên có gì đó không bình thường cho lắm.
Viên Viên nói: “Cha nói, cha rất nhớ Tịch Tịch.”
Loan Tịch nghi ngờ nói: “Cha nói lúc nào?”
“Cha nói ở trong giấc mơ của Viên Viên á, cha nói cha rất nhớ rất nhớ đại bảo bối Tịch Tịch, muốn ngủ cùng đại bảo bối Tịch Tịch.”
Vẻ mặt Viên Viên rát ngây thơ đơn thuần, Loan Tịch nghe xong lại đỏ mặt.
Viên Viên nói tiếp: “Cha bị nhốt ở trong một căn phòng tối không đi ra được, còn muốn nhờ ba ba giải cho cha một đề toán.”
“Giải cho cha con một đề toán ư?” Loan Tịch càng thêm không thể hiểu được: “Viên Viên, con không lừa ba ba chứ?”
Viên Viên chỉ là một đứa bé ba tuổi, đột nhiên cầm một tờ giấy lên, viết ra một phương trình rất khó giải.
Vẻ mặt Loan Tịch khiếp sợ nhìn Viên Viên, Viên Viên bây giờ đến cả đếm số còn chưa thành thạo, đừng nói tới vi phân hay tích phân, 1+1=2 Loan Tịch còn phải dạy mười lần Viên Viên mới nhớ được.
Nhưng lúc này tư thế Viên Viên viết đề bài ra lại rất ra dáng, sau khi viết xong bé con mới ngước lên khuôn mặt nghi hoặc nhìn về phía Loan Tịch, hỏi: “Cha đã dạy con rất nhiều lần, chắc là con không vẽ sai đâu. Cha nói cha ấy rất hối hận vì năm đó đã không học cho giỏi, không giải được bài này, muốn nhờ ba ba giải ra đáp án cho cha.”
Loan Tịch có một suy đoán táo bạo, chính là Văn Phỉ đang bị giam trong một phòng căn có mật mã, có thể thông qua một cách đặc biệt để liên lạc với Viên Viên, hắn đang cầu cứu.
Loan Tịch lập tức giải ngay đề toán kia, đáp án là một hàng số nguyên có bảy chữ số.
Anh bảo Viên Viên phải nhớ dãy số này, nói nếu sau này còn nằm mơ thấy Văn Phỉ thì nhớ phải báo lại cho cha.
“Viên Viên?”
Viên Viên đã rất buồn ngủ, bé con nằm nhoài trên đùi Loan Tịch, dùng âm thanh mềm mại nói: “Viên Viên muốn ngủ.”
Loan Tịch ôm bé vào trong ngực, nói: “Vậy ba ba ôm con lên giường ngủ nhé?”
“Vâng ạ.” Bé con Viên Viên nói: “Chúc cha ngủ ngon.”
____________
Hết chương 5
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook