Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
-
C141: Chương 141
"Cho nên rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?"
Trần Nhã Thiến khoanh tay trước ngực, cau mày chất vấn Lâm Thâm Thâm.
Nàng không ngốc, có thể phân biệt rõ ràng giữa đạo cụ và đồ thật.
Đúng là nửa buổi sáng đầu tiên dương v*t giả đã được sử dụng, nhưng cuối cùng Lâm Thâm Thâm đã hôn nàng ra trận, gần như xé nát nàng, nàng rất chắc chắn cuối cùng cô đã xuất tinh. Điều này cho thấy cơ quan sinh dục nam của Lâm Thâm Thâm hoàn toàn bình thường và có thể sử dụng được.
Không biết tại sao đột nhiên trở nên tốt hơn, nhưng dù sao cũng không phải là điều xấu.
Ngay cả khi nàng đã mua đồ chơi, vẫn định dựa vào "tính phúc" này với Lâm Thâm Thâm. Nhưng có thể cương cứng và xuất tinh rõ ràng sẽ khiến Lâm Thâm Thâm cảm thấy tốt hơn.
Hết thảy đều không phải là vấn đề.
Vấn đề duy nhất là...
"Tớ không biết."
Lâm Thâm Thâm rời mắt khỏi nàng, có một khối mềm nhũn giữa hai chân.
Kích thích thế nào cũng vô ích.
Ngày hôm đó, Trần Nhã Thiến bị Lâm Thâm Thâm làm tình đến mức gần như rã rời, nàng tỉnh dậy, muốn xác định Lâm Thâm Thâm thực sự tốt nhưng kết quả là không phản ứng. Lâm Thâm Thâm nói cô không thể cương cứng vì xuất tinh quá nhiều vào buổi sáng, không sao, nàng nửa ngày chăm sóc em bé, buổi tối kiểm tra, nhưng vẫn không được.
Không thể nói không được, Lâm Thâm Thâm nói, cảnh tượng buổi sáng quá tàn nhẫn, có thể sẽ mất hai ngày.
Hai ngày?
Có thể.
Trần Nhã Thiến thực sự đã làm những gì cô nói, hai ngày nữa trôi qua.
Nhưng mà, hai ngày sau thân thể mềm mại xốp như thế này, mặc kệ trêu chọc phục vụ như thế nào, vẫn như cũ.
Trần Nhã Thiến không phải phát tao, chỉ không thể chịu đựng được dáng vẻ lầm lì và ủ rũ của Lâm Thâm Thâm cả ngày. Nếu ngày đó sáng sớm có thể, không có đạo lý kế tiếp không được, nàng nói: "Có phải vì bộ đồ đó? Tớ mặc bộ đồ đó cậu mới có thể cứng?".
Lâm Thâm Thâm không nói gì.
Trần Nhã Thiến mặc nội y của thỏ con vào, nhưng Lâm Thâm Thâm không phản ứng, nàng lại đi thay hai bộ còn lại, Lâm Thâm Thâm hôn nàng, nhưng khi nàng chạm vào giữa hai chân cô, vẫn không cương cứng.
Trần Nhã Thiến chắc chắn dương v*t của Lâm Thâm Thâm không bị thương.
Nàng ngồi lên người Lâm Thâm Thâm, để đối phương hôn bú ngực mình, ánh mắt mông lung suy nghĩ, thỉnh thoảng nàng lại rên rỉ vì không kìm được.
Nàng không dâm đãng, nhưng đối mặt người yêu, được người yêu liếm láp vuốt ve, nàng cũng không phải khúc gỗ, sao có thể không phản ứng.
Lạ là lạ ở đây.
Trần Nhã Thiến rất chắc chắn Lâm Thâm Thâm không đa tình, hàng ngày ở Chương gia bồi nàng trông trẻ, đều cùng nhau nghỉ học, muốn đa tình cũng không có điều kiện. Bên cạnh đó, cảm xúc mãnh liệt và trạng thái sáng hôm đó không giống như yêu một ai khác cả.
“ Thâm Thâm.” Trần Nhã Thiến cúi đầu nhìn cô, muốn áp má vào cô.
Lâm Thâm Thâm ngẩng đầu lên.
Trần Nhã Thiến rất ngạc nhiên! Nàng không chắc mình có đọc nhầm hay không, vào lúc đó, nàng dường như nhìn thấy sự đau khổ, đấu tranh và sợ hãi trong mắt Lâm Thâm Thâm.
Từ khi quen nhau đến khi đính hôn và có con, Trần Nhã Thiến chưa từng nhìn thấy bất kỳ cảm xúc mãnh liệt nào trong mắt Lâm Thâm Thâm, ngoại trừ hạnh phúc và tình yêu mãnh liệt, cô thậm chí rất ít khi cau mày, khi tâm trạng không tốt cũng chỉ cau mày. Một khuôn mặt, rất dỗ dành.
Có phải là ảo giác?
Trần Nhã Thiến ôm mặt Lâm Thâm Thâm, cẩn thận đánh giá cô, sau đó há miệng ngậm lấy môi cô, khi đối phương thè lưỡi ra, nàng nhẹ nhàng ấn lại, từ chối nụ hôn lưỡi, nhẹ nhàng mút liếm môi. Môi mỏng, ánh mắt thất thường, trầm tư.
Nhìn lại khoảng thời gian gần đây, ngay cả Tiểu Ái cũng trở nên ngoan ngoãn, Lâm Thâm Thâm không có lý do gì để bị ảnh hưởng bởi đứa trẻ, sau đó...
Suy nghĩ nhanh chóng quay tới, quay lui cho đến lần cuối cùng nhau làm tình bình thường.
Đó là trong nhà kính trồng hoa.
Làm tình trong nhà kính trồng hoa xảy ra tai nạn, đang hăng say, con nhỏ vội vàng xuất hiện, suýt chút nữa đã làm nàng...
Từ tiwf!
Trần Nhã Thiến tim đập lỡ một nhịp, sau đó nàng có cảm giác nhìn thấy trăng sáng xuyên mây!
"Thâm Thâm, cậu có sợ không?"
Lâm Thâm Thâm im lặng ôm nàng thật chặt. Hai tay ôm lấy vòng eo thon thả trở lại sau khi sinh, cái ôm càng lúc càng chặt, nhưng không nói lời nào.
"Chuyện ngày hôm đó không phải lỗi của cậu." Trần Nhã Thiến bị cô làm cho có chút hụt hơi, nhưng nàng không giãy giụa mà nhẹ nhàng ôm lại Lâm Thâm Thâm, vỗ nhẹ vào lưng cô, "Cậu không cần phải tự trách như vậy, cũng đừng sợ, đều là lỗi của tớ, tớ lười biếng không thích vận động.”
“ Cậu không sai.” Giọng nói khàn khàn của Lâm Thâm Thâm phát ra từ lồng ngực.
Trần Nhã Thiến cười, tại sao nàng cảm thấy Lâm Thâm Thâm lúc này giống như một đứa trẻ, nàng xoa đầu Lâm Thâm Thâm, sau đó cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cô, nhẹ nhàng nói: "Là lỗi của tớ, tớ dụ dỗ cậu, tớ muốn Thâm Thâm, muốn Thâm Thâm dùng sức thao tớ"
Lâm Thâm Thâm cả người chấn động!
Sững người, không dám cử động.
Bàn tay đang ôm đầu của Trần Nhã Thiến từ từ luồn vào trong cổ áo, vuốt ve tấm lưng ấm áp bên trong.
Lâm Thâm Thâm hồi phục tinh thần, hít một hơi, ôm Trần Nhã Thiến chặt hơn nữa, ngây ngốc hỏi: "Em có muốn không?"
“Đương nhiên là muốn.” Trần Nhã Thiến liếm vành tai của cô, từ từ đi xuống, liếm cổ cô, sau đó liếm phía trước của cô.
Lâm Thâm Thâm buộc phải nhìn lên.
Trần Nhã Thiến liếm lên trên, qua cằm rồi đến khóe miệng. Đầu lưỡi đỏ thắm chọc vào khóe miệng của Lâm Thâm Thâm, nhưng sau khi đối phương mở miệng hợp tác, lại rời đi, mổ hôn vào mắt Lâm Thâm Thâm, giữa lông mày và sống mũi, cuối cùng cũng hơi dựng lên, dùng trán kề trán nhìn xuống cô.
Lâm Thâm Thâm hô hấp chút lộn xộn.
"Thâm Thâm ngốc, tớ yêu cậu, đương nhiên muốn cậu."
Lâm Thâm Thâm nghe thấy vậy, con ngươi co rút lại!
Lúc đó, xung quanh hoàn toàn im lặng, chỉ có tiếng thở của hai người họ đang dính lấy nhau. Cô dường như lại ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Trần Nhã Thiến, giống như ngày đầu tiên đến trường, mọi nóng bức và buồn chán đều biến mất, chỉ còn một làn hương thơm do nàng mang đến khi nàng đi ngang qua, giọng nói giống như chim hoàng oanh.
Trong lúc mê mẩn, Lâm Thâm Thâm cảm nhận con chim nhỏ màu vàng xinh đẹp đã đến bên vai cô, nghiêng đầu cọ cọ một cách trìu mến, nhẹ nhàng mổ vào má cô bằng cái mỏ nhỏ mềm mại của nó.
"Tớ yêu cậu không phải vì cậu là con gái hay con trai, cơ thể có thứ dài không bình thường. Tớ yêu cậu, yêu cậu không thương tổn tớ lúc tớ hung dữ, rốt cuộc lại không có cam đảm hung dữ, yêu cậu lúc tớ té ngã cố ý mua thuốc bôi cho tớ, yêu cậu trầm mặc bảo vệ tớ lại nổi điên vì tớ, yêu cậu đánh tra nam liên tục xin tha, lại dỗ dành tớ không được tức giận lung tung rơi nước mắt, yêu cậu biết rõ tớ đi giày cao gót dạo phố chân đau lại còn chìu tớ, sau đó chịu thương chịu khó cõng tớ về ký túc xá..."
"Tớ thích cậu đối tốt với tớ. Tớ nghĩ chỉ cần cậu đối tốt với tớ, toàn thế giới có đối xấu với tớ cũng không sao, cho nên tớ không muốn cậu đối tốt với người khác, tớ muốn chiếm hữu cậu. Tớ biết cậu thích tớ, nhưng cậu không dám nói với tớ, tớ biết cậu là một người nhát gan, Lâm Thâm Thâm."
Trần Nhã Thiến khẽ cười, tầm nhìn có chút mơ hồ, nhưng nhanh chóng thanh minh, nhìn thấy đôi mắt đẹp của Lâm Thâm Thâm.
"Nhưng, thân là thợ săn, sao có thể nhát gan như vậy, không đủ tự tin bắt được con mồi?"
Trần Nhã Thiến hạ giọng, hôn lên miệng cô, "Con mồi đành phải chủ động đụng phải."
Giọng nói của nàng thật nhẹ nhàng.
Nụ hôn cũng nhẹ nhàng như vậy.
Hai cái đầu lưỡi đỏ mọng quấn lấy nhau, hút ra nước bọt mơ hồ khiến người ta đỏ mặt tía tai, lẫn nhau nuốt vào, sau đó quyện vào nhau càng sâu, hô hấp hỗn loạn ngắn ngủi, hai người ôm nhau ngã xuống giường.
Lâm Thâm Thâm lật người, đè lên Trần Nhã Thiến, rồi dừng lại.
"Có lẽ cậu rất ghét thứ mà con gái không nên mọc trên người, nhưng..." Trần Nhã Thiên nhìn cô, hai mắt mở to sáng ngời, cười đáng yêu, ngữ khí mềm mại dụ hoặc nói: "Chồng à, con người nông cạn thô tục, cậu không có dương v*t, tớ yêu cậu, nhưng nếu cậu có, thì đứa nhỏ chính là bằng chứng tốt nhất tớ yêu cậu."
Lâm Thâm Thâm trong lòng run lên, hô hấp đột nhiên trở nên nặng nề!
"Thao tớ."
Trần Nhã Thiến móc cổ cô, chủ động nhiệt tình hôn cô, vừa hôn vừa mơ hồ, vội vàng nói: "thao tớ, bắn cho tớ, tớ muốn sinh con cho cậu. Sinh bao nhiêu đứa con cũng đồng nghĩa với việc tớ yêu cậu nhiều như thế nào, được không....."
Được hay không không phải nói bằng miệng.
Nhục côn cứng đã đỉnh đến bắp đùi của Trần Nhã Thiến.
Trần Nhã Thiến khoanh tay trước ngực, cau mày chất vấn Lâm Thâm Thâm.
Nàng không ngốc, có thể phân biệt rõ ràng giữa đạo cụ và đồ thật.
Đúng là nửa buổi sáng đầu tiên dương v*t giả đã được sử dụng, nhưng cuối cùng Lâm Thâm Thâm đã hôn nàng ra trận, gần như xé nát nàng, nàng rất chắc chắn cuối cùng cô đã xuất tinh. Điều này cho thấy cơ quan sinh dục nam của Lâm Thâm Thâm hoàn toàn bình thường và có thể sử dụng được.
Không biết tại sao đột nhiên trở nên tốt hơn, nhưng dù sao cũng không phải là điều xấu.
Ngay cả khi nàng đã mua đồ chơi, vẫn định dựa vào "tính phúc" này với Lâm Thâm Thâm. Nhưng có thể cương cứng và xuất tinh rõ ràng sẽ khiến Lâm Thâm Thâm cảm thấy tốt hơn.
Hết thảy đều không phải là vấn đề.
Vấn đề duy nhất là...
"Tớ không biết."
Lâm Thâm Thâm rời mắt khỏi nàng, có một khối mềm nhũn giữa hai chân.
Kích thích thế nào cũng vô ích.
Ngày hôm đó, Trần Nhã Thiến bị Lâm Thâm Thâm làm tình đến mức gần như rã rời, nàng tỉnh dậy, muốn xác định Lâm Thâm Thâm thực sự tốt nhưng kết quả là không phản ứng. Lâm Thâm Thâm nói cô không thể cương cứng vì xuất tinh quá nhiều vào buổi sáng, không sao, nàng nửa ngày chăm sóc em bé, buổi tối kiểm tra, nhưng vẫn không được.
Không thể nói không được, Lâm Thâm Thâm nói, cảnh tượng buổi sáng quá tàn nhẫn, có thể sẽ mất hai ngày.
Hai ngày?
Có thể.
Trần Nhã Thiến thực sự đã làm những gì cô nói, hai ngày nữa trôi qua.
Nhưng mà, hai ngày sau thân thể mềm mại xốp như thế này, mặc kệ trêu chọc phục vụ như thế nào, vẫn như cũ.
Trần Nhã Thiến không phải phát tao, chỉ không thể chịu đựng được dáng vẻ lầm lì và ủ rũ của Lâm Thâm Thâm cả ngày. Nếu ngày đó sáng sớm có thể, không có đạo lý kế tiếp không được, nàng nói: "Có phải vì bộ đồ đó? Tớ mặc bộ đồ đó cậu mới có thể cứng?".
Lâm Thâm Thâm không nói gì.
Trần Nhã Thiến mặc nội y của thỏ con vào, nhưng Lâm Thâm Thâm không phản ứng, nàng lại đi thay hai bộ còn lại, Lâm Thâm Thâm hôn nàng, nhưng khi nàng chạm vào giữa hai chân cô, vẫn không cương cứng.
Trần Nhã Thiến chắc chắn dương v*t của Lâm Thâm Thâm không bị thương.
Nàng ngồi lên người Lâm Thâm Thâm, để đối phương hôn bú ngực mình, ánh mắt mông lung suy nghĩ, thỉnh thoảng nàng lại rên rỉ vì không kìm được.
Nàng không dâm đãng, nhưng đối mặt người yêu, được người yêu liếm láp vuốt ve, nàng cũng không phải khúc gỗ, sao có thể không phản ứng.
Lạ là lạ ở đây.
Trần Nhã Thiến rất chắc chắn Lâm Thâm Thâm không đa tình, hàng ngày ở Chương gia bồi nàng trông trẻ, đều cùng nhau nghỉ học, muốn đa tình cũng không có điều kiện. Bên cạnh đó, cảm xúc mãnh liệt và trạng thái sáng hôm đó không giống như yêu một ai khác cả.
“ Thâm Thâm.” Trần Nhã Thiến cúi đầu nhìn cô, muốn áp má vào cô.
Lâm Thâm Thâm ngẩng đầu lên.
Trần Nhã Thiến rất ngạc nhiên! Nàng không chắc mình có đọc nhầm hay không, vào lúc đó, nàng dường như nhìn thấy sự đau khổ, đấu tranh và sợ hãi trong mắt Lâm Thâm Thâm.
Từ khi quen nhau đến khi đính hôn và có con, Trần Nhã Thiến chưa từng nhìn thấy bất kỳ cảm xúc mãnh liệt nào trong mắt Lâm Thâm Thâm, ngoại trừ hạnh phúc và tình yêu mãnh liệt, cô thậm chí rất ít khi cau mày, khi tâm trạng không tốt cũng chỉ cau mày. Một khuôn mặt, rất dỗ dành.
Có phải là ảo giác?
Trần Nhã Thiến ôm mặt Lâm Thâm Thâm, cẩn thận đánh giá cô, sau đó há miệng ngậm lấy môi cô, khi đối phương thè lưỡi ra, nàng nhẹ nhàng ấn lại, từ chối nụ hôn lưỡi, nhẹ nhàng mút liếm môi. Môi mỏng, ánh mắt thất thường, trầm tư.
Nhìn lại khoảng thời gian gần đây, ngay cả Tiểu Ái cũng trở nên ngoan ngoãn, Lâm Thâm Thâm không có lý do gì để bị ảnh hưởng bởi đứa trẻ, sau đó...
Suy nghĩ nhanh chóng quay tới, quay lui cho đến lần cuối cùng nhau làm tình bình thường.
Đó là trong nhà kính trồng hoa.
Làm tình trong nhà kính trồng hoa xảy ra tai nạn, đang hăng say, con nhỏ vội vàng xuất hiện, suýt chút nữa đã làm nàng...
Từ tiwf!
Trần Nhã Thiến tim đập lỡ một nhịp, sau đó nàng có cảm giác nhìn thấy trăng sáng xuyên mây!
"Thâm Thâm, cậu có sợ không?"
Lâm Thâm Thâm im lặng ôm nàng thật chặt. Hai tay ôm lấy vòng eo thon thả trở lại sau khi sinh, cái ôm càng lúc càng chặt, nhưng không nói lời nào.
"Chuyện ngày hôm đó không phải lỗi của cậu." Trần Nhã Thiến bị cô làm cho có chút hụt hơi, nhưng nàng không giãy giụa mà nhẹ nhàng ôm lại Lâm Thâm Thâm, vỗ nhẹ vào lưng cô, "Cậu không cần phải tự trách như vậy, cũng đừng sợ, đều là lỗi của tớ, tớ lười biếng không thích vận động.”
“ Cậu không sai.” Giọng nói khàn khàn của Lâm Thâm Thâm phát ra từ lồng ngực.
Trần Nhã Thiến cười, tại sao nàng cảm thấy Lâm Thâm Thâm lúc này giống như một đứa trẻ, nàng xoa đầu Lâm Thâm Thâm, sau đó cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cô, nhẹ nhàng nói: "Là lỗi của tớ, tớ dụ dỗ cậu, tớ muốn Thâm Thâm, muốn Thâm Thâm dùng sức thao tớ"
Lâm Thâm Thâm cả người chấn động!
Sững người, không dám cử động.
Bàn tay đang ôm đầu của Trần Nhã Thiến từ từ luồn vào trong cổ áo, vuốt ve tấm lưng ấm áp bên trong.
Lâm Thâm Thâm hồi phục tinh thần, hít một hơi, ôm Trần Nhã Thiến chặt hơn nữa, ngây ngốc hỏi: "Em có muốn không?"
“Đương nhiên là muốn.” Trần Nhã Thiến liếm vành tai của cô, từ từ đi xuống, liếm cổ cô, sau đó liếm phía trước của cô.
Lâm Thâm Thâm buộc phải nhìn lên.
Trần Nhã Thiến liếm lên trên, qua cằm rồi đến khóe miệng. Đầu lưỡi đỏ thắm chọc vào khóe miệng của Lâm Thâm Thâm, nhưng sau khi đối phương mở miệng hợp tác, lại rời đi, mổ hôn vào mắt Lâm Thâm Thâm, giữa lông mày và sống mũi, cuối cùng cũng hơi dựng lên, dùng trán kề trán nhìn xuống cô.
Lâm Thâm Thâm hô hấp chút lộn xộn.
"Thâm Thâm ngốc, tớ yêu cậu, đương nhiên muốn cậu."
Lâm Thâm Thâm nghe thấy vậy, con ngươi co rút lại!
Lúc đó, xung quanh hoàn toàn im lặng, chỉ có tiếng thở của hai người họ đang dính lấy nhau. Cô dường như lại ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Trần Nhã Thiến, giống như ngày đầu tiên đến trường, mọi nóng bức và buồn chán đều biến mất, chỉ còn một làn hương thơm do nàng mang đến khi nàng đi ngang qua, giọng nói giống như chim hoàng oanh.
Trong lúc mê mẩn, Lâm Thâm Thâm cảm nhận con chim nhỏ màu vàng xinh đẹp đã đến bên vai cô, nghiêng đầu cọ cọ một cách trìu mến, nhẹ nhàng mổ vào má cô bằng cái mỏ nhỏ mềm mại của nó.
"Tớ yêu cậu không phải vì cậu là con gái hay con trai, cơ thể có thứ dài không bình thường. Tớ yêu cậu, yêu cậu không thương tổn tớ lúc tớ hung dữ, rốt cuộc lại không có cam đảm hung dữ, yêu cậu lúc tớ té ngã cố ý mua thuốc bôi cho tớ, yêu cậu trầm mặc bảo vệ tớ lại nổi điên vì tớ, yêu cậu đánh tra nam liên tục xin tha, lại dỗ dành tớ không được tức giận lung tung rơi nước mắt, yêu cậu biết rõ tớ đi giày cao gót dạo phố chân đau lại còn chìu tớ, sau đó chịu thương chịu khó cõng tớ về ký túc xá..."
"Tớ thích cậu đối tốt với tớ. Tớ nghĩ chỉ cần cậu đối tốt với tớ, toàn thế giới có đối xấu với tớ cũng không sao, cho nên tớ không muốn cậu đối tốt với người khác, tớ muốn chiếm hữu cậu. Tớ biết cậu thích tớ, nhưng cậu không dám nói với tớ, tớ biết cậu là một người nhát gan, Lâm Thâm Thâm."
Trần Nhã Thiến khẽ cười, tầm nhìn có chút mơ hồ, nhưng nhanh chóng thanh minh, nhìn thấy đôi mắt đẹp của Lâm Thâm Thâm.
"Nhưng, thân là thợ săn, sao có thể nhát gan như vậy, không đủ tự tin bắt được con mồi?"
Trần Nhã Thiến hạ giọng, hôn lên miệng cô, "Con mồi đành phải chủ động đụng phải."
Giọng nói của nàng thật nhẹ nhàng.
Nụ hôn cũng nhẹ nhàng như vậy.
Hai cái đầu lưỡi đỏ mọng quấn lấy nhau, hút ra nước bọt mơ hồ khiến người ta đỏ mặt tía tai, lẫn nhau nuốt vào, sau đó quyện vào nhau càng sâu, hô hấp hỗn loạn ngắn ngủi, hai người ôm nhau ngã xuống giường.
Lâm Thâm Thâm lật người, đè lên Trần Nhã Thiến, rồi dừng lại.
"Có lẽ cậu rất ghét thứ mà con gái không nên mọc trên người, nhưng..." Trần Nhã Thiên nhìn cô, hai mắt mở to sáng ngời, cười đáng yêu, ngữ khí mềm mại dụ hoặc nói: "Chồng à, con người nông cạn thô tục, cậu không có dương v*t, tớ yêu cậu, nhưng nếu cậu có, thì đứa nhỏ chính là bằng chứng tốt nhất tớ yêu cậu."
Lâm Thâm Thâm trong lòng run lên, hô hấp đột nhiên trở nên nặng nề!
"Thao tớ."
Trần Nhã Thiến móc cổ cô, chủ động nhiệt tình hôn cô, vừa hôn vừa mơ hồ, vội vàng nói: "thao tớ, bắn cho tớ, tớ muốn sinh con cho cậu. Sinh bao nhiêu đứa con cũng đồng nghĩa với việc tớ yêu cậu nhiều như thế nào, được không....."
Được hay không không phải nói bằng miệng.
Nhục côn cứng đã đỉnh đến bắp đùi của Trần Nhã Thiến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook