Luận Như Thế Nào Dụ Dỗ Sai Cách Giáo Chủ Ma Giáo
-
Chương 46
Diêm đại phu để lại toa thuốc, giải thích vài chuyện cần lưu ý với đại thị nữ, thân thể Quý Hàn hồi phục tốt, gã dự đoán không cần mấy ngày y sẽ tự xuống giường đi lại được, tu dưỡng đến tháng sau có thể coi như hoàn toàn khôi phục.
Triệu Kiếm Quy vẫn rất ủ rũ, hắn thầm nghĩ chính một chưởng của mình làm Quý Hàn thổ huyết, nên vô cùng buồn bã.
Hắn ngồi một góc rất xa giường, nhìn đại thị nữ cùng thị nữ hầu hạ Quý Hàn ăn một chén cháo hoa, dược còn chưa sắc xong, các nàng chỉ còn cách đỡ Quý Hàn nằm xuống nghỉ ngơi.
Quý Hàn lại không chịu nằm xuống, y nói gì đó vào lỗ tai của đại thị nữ, đại thị nữ liền quay đầu đi tới, tỏ vẻ ý vị sâu xa mà nói với Triệu Kiếm Quy: “Triệu công tử, giáo chủ gọi ngài qua đó để nói chuyện.”
Triệu Kiếm Quy chớp mắt cho rằng hắn nghe nhầm.
Đại thị nữ mỉm cười nói: “Triệu công tử, đâu thể bắt giáo chủ tự mình qua đây.”
Triệu Kiếm Quy liền bước qua.
Khuôn mặt của Quý Hàn đã hồng hào trở lại, chỉ còn đôi môi vẫn tái nhợt, hơi thở mỏng manh, khi nói chuyện có vẻ suy yếu vô lực.
Triệu Kiếm Quy không khỏi càng thêm áy náy.
Nếu không phải hắn giả bộ không khỏe, Quý Hàn tuyệt sẽ không thụ thương, nếu không phải hắn nhất định muốn thuận khí cho Quý Hàn, Quý Hàn tuyệt sẽ không hộc máu.
Hắn cơ hồ làm hỏng hết mọi chuyện.
Quý Hàn nhìn ánh mắt của hắn, chậm rãi kêu tên hắn: “Triệu Kiếm Quy.”
Triệu Kiếm Quy đã áy náy đến mức cúi gục đầu.
Quý Hàn nói: “Ta bị nội thương rất nặng, lồng ngực tụ huyết.”
Triệu Kiếm Quy ảo não nói: “Ta vốn không nên vỗ lưng ngươi.”
Quý Hàn: “Thứ ta ói ra là cục máu đông giữa ngực, không phải bị ngươi chưởng đến ói máu.”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Quý Hàn lại nói: “Nhưng đúng là ngươi vỗ làm ta rất đau.”
Khi Quý Hàn nói lời này thì thần sắc bình thản, không có nửa điểm cho thấy y tức giận.
Triệu Kiếm Quy: “Là ta sai.”
“Ngươi không cần nhận sai.” Quý Hàn ngẫm nghĩ, có chút do dự, rồi vẫn mở miệng,“Ngươi…… Ngươi đã không ngủ bao nhiêu lâu rồi?”
Triệu Kiếm Quy ngẩn ra.
Hắn còn không kịp đáp lời, đại thị nữ đã xen vào: “Sau khi Giáo chủ bị thương nặng đến hôn mê, Triệu công tử liền không chợp mắt.”
Vẻ mặt của Quý Hàn thoạt nhìn có chút phức tạp.
Triệu Kiếm Quy nói: “Ta đã nghỉ ngơi rồi.”
Quý Hàn: “Ngủ gật bên mép giường là nghỉ ngơi?”
Triệu Kiếm Quy nói: “Người luyện võ, này chẳng tính là gì.”
Quý Hàn nhăn mày, quay đầu phân phó đại thị nữ dọn dẹp phòng ngủ kế bên phòng y.
“Ta đã tỉnh, ngươi không cần canh giữ ở nơi này.” Quý Hàn nói với Triệu Kiếm Quy, “Ta đã sai bọn họ dọn phòng kế bên, ngươi qua đó nghỉ ngơi đi.”
Trong ngực áo của Triệu Kiếm Quy vẫn còn giấu gói hạt thông đường, nhớ ra vẫn chưa đến lúc Quý Hàn uống dược thì vội vàng nói: “Không thể, ta vừa mới nghỉ ngơi rồi.”
Triệu Kiếm Quy nghiêm túc tính toán giờ giấc: “Nghỉ ngơi hơn một canh giờ, đủ rồi.”
Quý Hàn: “……”
Y không hồi đáp, tựa như đã cảm thấy mệt rồi.
Đại thị nữ kéo Triệu Kiếm Quy ra ngoài cửa.
“Triệu công tử, ngài cứ nghỉ ngơi đi.” Nàng nói, “Đừng để vết thương của giáo chủ chưa lành, thân thể ngài đã suy sụp.”
Triệu Kiếm Quy đành phải gật đầu.
Hắn bước vào phòng kế bên, tùy ý rửa mặt, nhớ lại chuyện phát sinh trong hai ngày này, đầu óc hắn vẫn rối tung.
Chuyện về Ôn trưởng lão hắn nên nói với Quý Hàn, lại không thể nói ngay lúc này, vết thương của Quý Hàn còn chưa tốt, để qua mấy ngày lại nói cho y biết cũng chưa muộn.
Còn có hai tên thích khách kia, không biết Ma Giáo có thể moi được gì từ miệng bọn chúng, muốn bắt bọn chúng bán đứng khách nhân e rằng rất khó, hắn lo một lần ám sát bất thành sẽ lại có lần thứ hai, nếu trong vài lần ám sát lại có một lần may mắn thành công, vậy không có gì tốt.
Bỗng nhiên lại có người đến gõ cửa phòng hắn.
Triệu Kiếm Quy nhận ra đây là thị nữ trong tư phòng Quý Hàn, tiểu cô nương mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm, tay còn bưng hộp đồ ăn khắc hoa, mỉm cười đưa cho hắn.
“Giáo chủ nghe thấy Triệu công tử đến nay còn chưa ăn gì, cố ý lệnh nô tỳ đưa tới.” Nàng mở to mắt, “Giáo chủ mấy ngày này không thể ăn đồ nhiều mỡ, nên tất cả đều là món thanh đạm lót dạ, không biết Triệu công tử ăn có quen hay không.”
Triệu Kiếm Quy nói: “Đa tạ.”
Tiểu cô nương chưa vội rời đi: “Giáo chủ còn nói, nếu Triệu công tử ăn không quen, muốn ăn cái gì thì phân phó phòng bếp đi làm, tay nghề của nữ đầu bếp rất là tốt.”
Triệu Kiếm Quy: “Ta ăn được.”
Tiểu cô nương nhảy nhót phục mệnh trở về, Triệu Kiếm Quy mở hộp đồ ăn kia ra, bên trong ngoài cháo hoa cũng chỉ có rau xanh xào đậu hủ, quả thực rất thanh đạm.
Nhưng này lại do Quý Hàn cố ý sai người đưa tới.
Hắn gắp lên một đũa rau xanh, nhét vào trong miệng.
Nhìn thái độ của Quý Hàn hôm nay với hắn, Triệu Kiếm Quy biết chính mình cách thành công không còn bao xa.
Hắn tự khen mình một hơi rồi không biết vì sao chỉ cảm thấy nhạt như nước ốc, không hề có chút vui vẻ nào.
Triệu Kiếm Quy vẫn rất ủ rũ, hắn thầm nghĩ chính một chưởng của mình làm Quý Hàn thổ huyết, nên vô cùng buồn bã.
Hắn ngồi một góc rất xa giường, nhìn đại thị nữ cùng thị nữ hầu hạ Quý Hàn ăn một chén cháo hoa, dược còn chưa sắc xong, các nàng chỉ còn cách đỡ Quý Hàn nằm xuống nghỉ ngơi.
Quý Hàn lại không chịu nằm xuống, y nói gì đó vào lỗ tai của đại thị nữ, đại thị nữ liền quay đầu đi tới, tỏ vẻ ý vị sâu xa mà nói với Triệu Kiếm Quy: “Triệu công tử, giáo chủ gọi ngài qua đó để nói chuyện.”
Triệu Kiếm Quy chớp mắt cho rằng hắn nghe nhầm.
Đại thị nữ mỉm cười nói: “Triệu công tử, đâu thể bắt giáo chủ tự mình qua đây.”
Triệu Kiếm Quy liền bước qua.
Khuôn mặt của Quý Hàn đã hồng hào trở lại, chỉ còn đôi môi vẫn tái nhợt, hơi thở mỏng manh, khi nói chuyện có vẻ suy yếu vô lực.
Triệu Kiếm Quy không khỏi càng thêm áy náy.
Nếu không phải hắn giả bộ không khỏe, Quý Hàn tuyệt sẽ không thụ thương, nếu không phải hắn nhất định muốn thuận khí cho Quý Hàn, Quý Hàn tuyệt sẽ không hộc máu.
Hắn cơ hồ làm hỏng hết mọi chuyện.
Quý Hàn nhìn ánh mắt của hắn, chậm rãi kêu tên hắn: “Triệu Kiếm Quy.”
Triệu Kiếm Quy đã áy náy đến mức cúi gục đầu.
Quý Hàn nói: “Ta bị nội thương rất nặng, lồng ngực tụ huyết.”
Triệu Kiếm Quy ảo não nói: “Ta vốn không nên vỗ lưng ngươi.”
Quý Hàn: “Thứ ta ói ra là cục máu đông giữa ngực, không phải bị ngươi chưởng đến ói máu.”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Quý Hàn lại nói: “Nhưng đúng là ngươi vỗ làm ta rất đau.”
Khi Quý Hàn nói lời này thì thần sắc bình thản, không có nửa điểm cho thấy y tức giận.
Triệu Kiếm Quy: “Là ta sai.”
“Ngươi không cần nhận sai.” Quý Hàn ngẫm nghĩ, có chút do dự, rồi vẫn mở miệng,“Ngươi…… Ngươi đã không ngủ bao nhiêu lâu rồi?”
Triệu Kiếm Quy ngẩn ra.
Hắn còn không kịp đáp lời, đại thị nữ đã xen vào: “Sau khi Giáo chủ bị thương nặng đến hôn mê, Triệu công tử liền không chợp mắt.”
Vẻ mặt của Quý Hàn thoạt nhìn có chút phức tạp.
Triệu Kiếm Quy nói: “Ta đã nghỉ ngơi rồi.”
Quý Hàn: “Ngủ gật bên mép giường là nghỉ ngơi?”
Triệu Kiếm Quy nói: “Người luyện võ, này chẳng tính là gì.”
Quý Hàn nhăn mày, quay đầu phân phó đại thị nữ dọn dẹp phòng ngủ kế bên phòng y.
“Ta đã tỉnh, ngươi không cần canh giữ ở nơi này.” Quý Hàn nói với Triệu Kiếm Quy, “Ta đã sai bọn họ dọn phòng kế bên, ngươi qua đó nghỉ ngơi đi.”
Trong ngực áo của Triệu Kiếm Quy vẫn còn giấu gói hạt thông đường, nhớ ra vẫn chưa đến lúc Quý Hàn uống dược thì vội vàng nói: “Không thể, ta vừa mới nghỉ ngơi rồi.”
Triệu Kiếm Quy nghiêm túc tính toán giờ giấc: “Nghỉ ngơi hơn một canh giờ, đủ rồi.”
Quý Hàn: “……”
Y không hồi đáp, tựa như đã cảm thấy mệt rồi.
Đại thị nữ kéo Triệu Kiếm Quy ra ngoài cửa.
“Triệu công tử, ngài cứ nghỉ ngơi đi.” Nàng nói, “Đừng để vết thương của giáo chủ chưa lành, thân thể ngài đã suy sụp.”
Triệu Kiếm Quy đành phải gật đầu.
Hắn bước vào phòng kế bên, tùy ý rửa mặt, nhớ lại chuyện phát sinh trong hai ngày này, đầu óc hắn vẫn rối tung.
Chuyện về Ôn trưởng lão hắn nên nói với Quý Hàn, lại không thể nói ngay lúc này, vết thương của Quý Hàn còn chưa tốt, để qua mấy ngày lại nói cho y biết cũng chưa muộn.
Còn có hai tên thích khách kia, không biết Ma Giáo có thể moi được gì từ miệng bọn chúng, muốn bắt bọn chúng bán đứng khách nhân e rằng rất khó, hắn lo một lần ám sát bất thành sẽ lại có lần thứ hai, nếu trong vài lần ám sát lại có một lần may mắn thành công, vậy không có gì tốt.
Bỗng nhiên lại có người đến gõ cửa phòng hắn.
Triệu Kiếm Quy nhận ra đây là thị nữ trong tư phòng Quý Hàn, tiểu cô nương mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm, tay còn bưng hộp đồ ăn khắc hoa, mỉm cười đưa cho hắn.
“Giáo chủ nghe thấy Triệu công tử đến nay còn chưa ăn gì, cố ý lệnh nô tỳ đưa tới.” Nàng mở to mắt, “Giáo chủ mấy ngày này không thể ăn đồ nhiều mỡ, nên tất cả đều là món thanh đạm lót dạ, không biết Triệu công tử ăn có quen hay không.”
Triệu Kiếm Quy nói: “Đa tạ.”
Tiểu cô nương chưa vội rời đi: “Giáo chủ còn nói, nếu Triệu công tử ăn không quen, muốn ăn cái gì thì phân phó phòng bếp đi làm, tay nghề của nữ đầu bếp rất là tốt.”
Triệu Kiếm Quy: “Ta ăn được.”
Tiểu cô nương nhảy nhót phục mệnh trở về, Triệu Kiếm Quy mở hộp đồ ăn kia ra, bên trong ngoài cháo hoa cũng chỉ có rau xanh xào đậu hủ, quả thực rất thanh đạm.
Nhưng này lại do Quý Hàn cố ý sai người đưa tới.
Hắn gắp lên một đũa rau xanh, nhét vào trong miệng.
Nhìn thái độ của Quý Hàn hôm nay với hắn, Triệu Kiếm Quy biết chính mình cách thành công không còn bao xa.
Hắn tự khen mình một hơi rồi không biết vì sao chỉ cảm thấy nhạt như nước ốc, không hề có chút vui vẻ nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook