Luân Hồi Tôn Giả
-
Chương 20: Nàng ta lớn hơn
Dưới một vách núi đầy vân vụ, từ bên trên vách núi liền nghe thấy những tiếng hét đầy thảm thiết. Vì thể chất của Tiểu Y Tiên chỉ có thể tu luyện độc thuật, nên Tiêu Huyền chế ra vài món ám khí như kim châm, phi đao,... đầy đủ các loại dụng cụ để ám sát và để làm bia thử nghiệm cho Tiểu Y Tiên là những tên dong binh bị bắt. Còn về việc chế độc dược Tiêu Huyền bị làm thí nghiệm, có tu luyện Trấn Tiên Thuật, Ma Long Huyết Tử Trận cần đủ các loại độc, trùng, cổ, ma khí, hắn phải ăn hết những thứ đó có thể tu luyện ra Ma Long Huyết Tử Trận. Ban ngày Tiểu Y Tiên luyện thân thủ, ban đêm học chế độc, Tiêu Huyền còn cho nàng học làm Chế Dược Sư chủ yếu là nuôi cấy, chăm sóc, bảo quản dược liệu. Chế Dược Sư càng cao thì việc trồng dược liệu phát triển càng nhanh hơn bình thường.
Trong khu rừng có hai thân ảnh trắng và đen đang di chuyển vô cùng nhanh, thỉnh thoảng thân ảnh trắng phóng ra vài ngân châm đều không chạm vào dược thân ảnh đen, trọn vẹn một tháng Tiêu Huyền cho Tiểu Y Tiên tu luyện thành tu chân, dạy này công pháp độc, chỉ nàng một phần của Tử Linh ảnh, Thủy Tiên Thuật, Phù văn và trình độ sử dụng am khí của nàng nếu như không đột phá vào Tâm Tiên Cảnh linh hồn cảm ứng thì rất khó trốn thoát khỏi ám khí của nàng.
Tiêu Huyền đấu với Tiểu Y Tiên không nhường nhịn chút nào khiến một tháng tới giờ nàng không thể bắt kịp được hắn. Tiêu Huyền như một cái bóng mà di chuyển thỉnh thoảng có vài cái lá như tiễn bay đâm vào các thân cây khiến cây cối bị héo đi.
- Tiêu Huyền ca ca người không thể nhường chút à.
Tiểu Y Tiên nũng nịu nói, Tiêu Huyền bất đắt dĩ phải chạy chậm lại. Từ sau khi sống trung Tiểu Y Tiên liền gọi Tiêu Huyền là ca ca do tuổi nàng nhỏ hơn, đôi lúc nàng nũng nịu khiến Tiêu Huyền xém phạm đại tội, tất cả đều là do hắn dạy sát thủ phải làm gì để dụ địch, từ đó Tiểu Y Tiên dùng chiêu đó với hắn.
Tiểu Y Tiên nhìn theo Tiêu Huyền di chuyển liền ném ba phi tiêu chắn trước Tiêu Huyền, hắn liếc nàng một cái liền chạy ngược lại, nhưng khi hắn quay mình xung quanh liền phát nổ khiến lá cây, đất bụi bay lên. Tiêu Huyền hô không ổn vội chạy ra xa nhưng trước mặt hắn liền xuất hiện chín cây phi kim, Tiêu Huyền phóng tay kẹp lấy phi kim lại.
- Lần này tiểu tiên tử thua tiếp.
Tiêu Huyền mĩm cười nói, Tiểu Y Tiên không có sầu khổ nữa mà mĩm cười đầy đắc ý.
- Không ổn
Rầm Tiêu Huyền giật mình nhưng đã muộn, chín cái phi kim liền phát nổ, Tiêu Huyền thân hình chật vật từ dưới đất ngồi dậy khuôn mặt đen thui đầy nhăn nheo nhìn Tiểu Y Tiên.
- Đã nói không tập sát mặt.
- Hì hì thế nào trình độ khắc chế phù văn của ta không thua kém huynh chứ.
Tiểu Y Tiên là khắc phù văn lên độ vật, chỉ cần nàng dùng linh hồn để kích hoạt nó. Tiêu Huyền trợn mắt nhe răng tay hiện lên mười cái phù văn nhìn Tiểu Y Tiên.
- Muốn biết ai trình độ ai cao hơn không.
- Tiêu Huyền ca ca thực hiện lời hứa đi.
Tiêu Huyền từng hứa với nàng nếu có thể tổn thương hắn liền hắn dẫn nàng ra khỏi ma thú sơn mạch không cần tu luyện nữa.
- Tốt, vài ngày sau khởi hành.
Tiêu Huyền gật đầu thu phù văn liền đi tắm, bị Tiểu Y Tiên cho ăn đạn thế này khiến hắn đầy khó chịu, khuôn mặt đẹp trai của hắn không thể nào bị tổn hại được.
Tiêu Huyền tắm xong một lúc liền trở về sơn động, khi bước vào sơn động Tiêu Huyền giật mình không biết từ khi nào có thêm một vị mỹ nữ thụ thương nằm trong sơn động cùng Tiểu Y Tiên.
- Cô ta là?
- Nàng là Vân Chi bị Tử Tinh Dực Sư Vương đánh thương, muội thấy cô ấy bị thương nên đưa về.
Tiêu Huyền gậy đầu, hắn đến nhìn Vân Chi gật đầu, tiện tay sờ lên ngực nàng cái.
- Huynh làm gì vậy.
- Xem thử của muội và cô ta ai lớn hơn, có vẻ nàng ta lớn hơn của ngươi.
Tiểu Y Tiên nhìn trước ngực mình tuy không lớn nhưng cũng không đến nỗi nào, còn Vân Chi bị áo giáp che lại nhưng vẫn lộ ra lớn hơn nàng.
- Sắc lang.
Tiểu Y Tiên mắng một câu liền chạy đi làm cơm, Tiêu Huyền đánh giá Vân Chi vài cái liền biết hung thủ không phải Sư Vương làm. Giữa ngực áo giáp bị vỡ vụng một chút nhưng chỉ vở một khoảng như một chưởng đánh lên, sau lưng đầy đường chém là bị kiếm chém, ngay tại bụng có giáp bị nát hoàn toàn như bị năng lượng cường đại phá nát.
- Ngươi là ai.
Vân Chi yếu ớt mở mắt ra nhìn hắn cảnh giác nói.
- Rốt cuộc người chọc đến ai mà bị đánh đến thế này, kinh mạch gần như muốn nát.
Vân Chi như nhớ đầy điều gì kinh khủng, khuôn mặt đầy mồ hôi.
- Hắn rất mạnh, chỉ phất tay ngàn trượng thiên địa bị đánh nát, một chưởng của hắn có thể che được cả bầu trời, ta liều mạng với hắn mới có thể sống sót chạy thoát, còn hắn chẳng hề bị gì.
- Thông Thiên.
Tiêu Huyền không suy nghĩ cũng biết là tu chân, chứ người đấu khí đại lục không thể làm như vậy.
- Hồi phục thương thế xong hẵn rời đi.
Vân Chi gật đầu, muốn hồi phục thương thế của nàng cần thời gian rất lâu mới được nên phải ở lại đây.
- Tiểu tiên tử ta cần đi sử lí chút chuyện vài ngày.
Không chờ Tiểu Y Tiên hồi thanh hắn phóng bay vào sâu trong ma thú sơn mạch, đi một lát hắn liền đến chỗ sâu nhất ma thú sơn mạch. Nơi đây vô cùng hoang tàn bị biến thành một bình địa. Tay bên dưới có một thanh niên mặc thanh y cũng đang nhìn về hướng Tiêu Huyền.
- Không ngờ đến nhanh vậy.
Thanh niên áo xanh mĩm cười nói, Tiêu Huyền nhìn hắn liền xé hư không rời đi, thanh niên áo xanh cũng đi theo Tiêu Huyền. Cả hai cùng xuất hiện trong vũ trụ mênh mông bên ngoài đấu khí đại lục.
- Ngươi là ai.
- Ta là Tuyên Mặc, mọi người gọi ta là Thiên Cổ Minh Đế Tuyên Mặc.
Tiêu Huyền khó chịu, lần trước là Hạo Thiên Thần tới Cửu Vĩ Linh Hồ giờ lại là Thiên Cổ Minh Đế.
- Ta và người không thù không oán rời đi đấu khí đại lục đi
- Nếu ta không đi thì sao.
- Chết.
Sát khí Tiêu Huyền lộ ra, Tuyên Mặc không có chút giận nào chỉ cười phá lên.
- Hà tất chúng ta phải tranh đấu cho các vị thần làm trò mèo chi cho khổ.
- Ngươi muốn Nghịch Lệnh Thần.
- Đúng vậy.
- Ta không ngu như ngươi.
- Thần cũng chỉ là vật hiến tế cần chi phải sợ.
Trong khu rừng có hai thân ảnh trắng và đen đang di chuyển vô cùng nhanh, thỉnh thoảng thân ảnh trắng phóng ra vài ngân châm đều không chạm vào dược thân ảnh đen, trọn vẹn một tháng Tiêu Huyền cho Tiểu Y Tiên tu luyện thành tu chân, dạy này công pháp độc, chỉ nàng một phần của Tử Linh ảnh, Thủy Tiên Thuật, Phù văn và trình độ sử dụng am khí của nàng nếu như không đột phá vào Tâm Tiên Cảnh linh hồn cảm ứng thì rất khó trốn thoát khỏi ám khí của nàng.
Tiêu Huyền đấu với Tiểu Y Tiên không nhường nhịn chút nào khiến một tháng tới giờ nàng không thể bắt kịp được hắn. Tiêu Huyền như một cái bóng mà di chuyển thỉnh thoảng có vài cái lá như tiễn bay đâm vào các thân cây khiến cây cối bị héo đi.
- Tiêu Huyền ca ca người không thể nhường chút à.
Tiểu Y Tiên nũng nịu nói, Tiêu Huyền bất đắt dĩ phải chạy chậm lại. Từ sau khi sống trung Tiểu Y Tiên liền gọi Tiêu Huyền là ca ca do tuổi nàng nhỏ hơn, đôi lúc nàng nũng nịu khiến Tiêu Huyền xém phạm đại tội, tất cả đều là do hắn dạy sát thủ phải làm gì để dụ địch, từ đó Tiểu Y Tiên dùng chiêu đó với hắn.
Tiểu Y Tiên nhìn theo Tiêu Huyền di chuyển liền ném ba phi tiêu chắn trước Tiêu Huyền, hắn liếc nàng một cái liền chạy ngược lại, nhưng khi hắn quay mình xung quanh liền phát nổ khiến lá cây, đất bụi bay lên. Tiêu Huyền hô không ổn vội chạy ra xa nhưng trước mặt hắn liền xuất hiện chín cây phi kim, Tiêu Huyền phóng tay kẹp lấy phi kim lại.
- Lần này tiểu tiên tử thua tiếp.
Tiêu Huyền mĩm cười nói, Tiểu Y Tiên không có sầu khổ nữa mà mĩm cười đầy đắc ý.
- Không ổn
Rầm Tiêu Huyền giật mình nhưng đã muộn, chín cái phi kim liền phát nổ, Tiêu Huyền thân hình chật vật từ dưới đất ngồi dậy khuôn mặt đen thui đầy nhăn nheo nhìn Tiểu Y Tiên.
- Đã nói không tập sát mặt.
- Hì hì thế nào trình độ khắc chế phù văn của ta không thua kém huynh chứ.
Tiểu Y Tiên là khắc phù văn lên độ vật, chỉ cần nàng dùng linh hồn để kích hoạt nó. Tiêu Huyền trợn mắt nhe răng tay hiện lên mười cái phù văn nhìn Tiểu Y Tiên.
- Muốn biết ai trình độ ai cao hơn không.
- Tiêu Huyền ca ca thực hiện lời hứa đi.
Tiêu Huyền từng hứa với nàng nếu có thể tổn thương hắn liền hắn dẫn nàng ra khỏi ma thú sơn mạch không cần tu luyện nữa.
- Tốt, vài ngày sau khởi hành.
Tiêu Huyền gật đầu thu phù văn liền đi tắm, bị Tiểu Y Tiên cho ăn đạn thế này khiến hắn đầy khó chịu, khuôn mặt đẹp trai của hắn không thể nào bị tổn hại được.
Tiêu Huyền tắm xong một lúc liền trở về sơn động, khi bước vào sơn động Tiêu Huyền giật mình không biết từ khi nào có thêm một vị mỹ nữ thụ thương nằm trong sơn động cùng Tiểu Y Tiên.
- Cô ta là?
- Nàng là Vân Chi bị Tử Tinh Dực Sư Vương đánh thương, muội thấy cô ấy bị thương nên đưa về.
Tiêu Huyền gậy đầu, hắn đến nhìn Vân Chi gật đầu, tiện tay sờ lên ngực nàng cái.
- Huynh làm gì vậy.
- Xem thử của muội và cô ta ai lớn hơn, có vẻ nàng ta lớn hơn của ngươi.
Tiểu Y Tiên nhìn trước ngực mình tuy không lớn nhưng cũng không đến nỗi nào, còn Vân Chi bị áo giáp che lại nhưng vẫn lộ ra lớn hơn nàng.
- Sắc lang.
Tiểu Y Tiên mắng một câu liền chạy đi làm cơm, Tiêu Huyền đánh giá Vân Chi vài cái liền biết hung thủ không phải Sư Vương làm. Giữa ngực áo giáp bị vỡ vụng một chút nhưng chỉ vở một khoảng như một chưởng đánh lên, sau lưng đầy đường chém là bị kiếm chém, ngay tại bụng có giáp bị nát hoàn toàn như bị năng lượng cường đại phá nát.
- Ngươi là ai.
Vân Chi yếu ớt mở mắt ra nhìn hắn cảnh giác nói.
- Rốt cuộc người chọc đến ai mà bị đánh đến thế này, kinh mạch gần như muốn nát.
Vân Chi như nhớ đầy điều gì kinh khủng, khuôn mặt đầy mồ hôi.
- Hắn rất mạnh, chỉ phất tay ngàn trượng thiên địa bị đánh nát, một chưởng của hắn có thể che được cả bầu trời, ta liều mạng với hắn mới có thể sống sót chạy thoát, còn hắn chẳng hề bị gì.
- Thông Thiên.
Tiêu Huyền không suy nghĩ cũng biết là tu chân, chứ người đấu khí đại lục không thể làm như vậy.
- Hồi phục thương thế xong hẵn rời đi.
Vân Chi gật đầu, muốn hồi phục thương thế của nàng cần thời gian rất lâu mới được nên phải ở lại đây.
- Tiểu tiên tử ta cần đi sử lí chút chuyện vài ngày.
Không chờ Tiểu Y Tiên hồi thanh hắn phóng bay vào sâu trong ma thú sơn mạch, đi một lát hắn liền đến chỗ sâu nhất ma thú sơn mạch. Nơi đây vô cùng hoang tàn bị biến thành một bình địa. Tay bên dưới có một thanh niên mặc thanh y cũng đang nhìn về hướng Tiêu Huyền.
- Không ngờ đến nhanh vậy.
Thanh niên áo xanh mĩm cười nói, Tiêu Huyền nhìn hắn liền xé hư không rời đi, thanh niên áo xanh cũng đi theo Tiêu Huyền. Cả hai cùng xuất hiện trong vũ trụ mênh mông bên ngoài đấu khí đại lục.
- Ngươi là ai.
- Ta là Tuyên Mặc, mọi người gọi ta là Thiên Cổ Minh Đế Tuyên Mặc.
Tiêu Huyền khó chịu, lần trước là Hạo Thiên Thần tới Cửu Vĩ Linh Hồ giờ lại là Thiên Cổ Minh Đế.
- Ta và người không thù không oán rời đi đấu khí đại lục đi
- Nếu ta không đi thì sao.
- Chết.
Sát khí Tiêu Huyền lộ ra, Tuyên Mặc không có chút giận nào chỉ cười phá lên.
- Hà tất chúng ta phải tranh đấu cho các vị thần làm trò mèo chi cho khổ.
- Ngươi muốn Nghịch Lệnh Thần.
- Đúng vậy.
- Ta không ngu như ngươi.
- Thần cũng chỉ là vật hiến tế cần chi phải sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook