Luân hồi khốn kiếp
Chương 92: Samar (2)

"Không phải là bạn hành động quá vô lí sao?" Kristina lên tiếng khi họ rời khỏi đó.

Câu hỏi của cô không hề mang hàm ý chê trách gì cả. Đó chỉ xuất phát từ sự bất ngờ, mặc dù Kristina đã rất ngạc nhiên và bối rối trước sự thay đổi đột ngột của tình hình, cô vẫn không nổi giận với hành vi cực đoan của Eugene.

Nhìn thấy cô ấy phản ứng như vậy, Eugene cảm thấy khá ấn tượng. Nếu đó là một linh mục bình thường đi cùng anh thì họ sẽ tức giận vì những hành động cực đoan của Eugene, thậm chí còn quở trách anh ta vì đã cắt đứt một ngón tay, và chắc chắn sẽ thi triển một số thận thuật phục hồi cho Jackson, người đang đau đớn và chảy máu, mà không cần Eugene cho phép.

Tuy nhiên, Kristina đã không làm như vậy. Mặc dù ngạc nhiên và bối rối, cô đã không cố gắng ngăn chặn hành động của Eugene. Cô ấy thậm chí còn không cố gắng sử dụng bất kỳ phép thuật trị thương nào theo ý muốn của riêng mình.

"Nếu như đó là một linh mục bình thường trong tình huống như vậy...", Eugene trầm ngâm.

Nhưng ngay từ đầu, Kristina đã không phải là một linh mục bình thường. Cô ấy là ứng cử viên thánh của Thánh quốc Yuras – à không, cô thật sự là một vị Thánh. Vì vậy, dựa theo hành động của Kristina, và cả nhờ ngoại hình của cô ấy, Eugene không thể không liên tưởng về Anise.

"Bạn cần phải vô lí khi đối phó với những tên khốn vô lí," Eugene nói khi liếc nhìn lại cô. "Ngoài ra, không phải bạn mới là người vô lý khi hỏi tôi điều đó sao? Nếu bạn đổi những viên ngọc tôi đặt trước mặt anh ta thành tiền mặt, bạn có biết nó sẽ là bao nhiêu tiền không? Miễn là anh ta đạt được thỏa thuận và có được một vài viên đá quý đó, anh ta sẽ có đủ tiền để uống rượu và tiệc tùng trong cả năm. Vì anh ta đã cố gắng bỏ túi chúng bằng cách lừa gạt tôi một cách ngu ngốc, bạn không nghĩ rằng anh ta chỉ việc trả một cái giá khá rẻ là một ngón tay sao?"

"Hừmm...," Kristina ngân nga khi cân nhắc điều này một lúc, rồi cô mỉm cười nhẹ nhàng và gật đầu.

"Đúng vậy. Tôi hiểu những gì bạn đang cố gắng nói. Chúng ta đều có xuất thân khá giả, nhưng đối với những người bình thường, thì những viên đá quý hẳn là có giá trị rất lớn", Kristina đồng ý khi kéo mũ trùm đầu áo choàng xuống. "Trên hết, cả hai chúng ta đều lớn lên trong một hoàn cảnh nghèo đói trong thời thơ ấu. Vì vậy, cả hai người chúng ta đều nên đánh giá cao giá trị của sự giàu có hơn nữa".

Eugene gật đầu. "Tôi rất vui vì bạn hiểu..."

"Tuy nhiên..." Kristina ngắt lời anh. "Ngay cả khi tính đến tất cả những điều đó, tôi vẫn cảm thấy rằng việc cắt đứt ngón tay của nhà môi giới thông tin đó là quá mức cần thiết. Chỉ cần mắng anh ta là đủ rồi, không cần phải đi xa đến mức vậy."

"Liệu một tên khốn kiếm sống bằng cách bán thông tin ở một nơi như thế này sẽ thực sự lùi bước trước những lời đe dọa đơn giản không? Thay vào đó, cắt một ngón tay là cách nhanh nhất để xử lý mọi thứ", Eugene nhấn mạnh.

"Nếu hắn muốn trả thù chuyện này thì sao?" Kristina hỏi.

"Bạn cho rằng hắn sẽ ngu ngốc đến như vậy sao?"

"Đôi khi sự tức giận có thể làm lu mờ toàn bộ lý trí."

"Thay vì quên đi nỗi sợ hãi và quên đi những chuyện đã xảy ra thì hắn ta có lẽ sẽ chỉ nằm đó và mơ tưởng về việc trả thù," Eugene lẩm bẩm khi quay lưng lại với cô, nhìn về phía trước một lần nữa. "Tuy nhiên, nếu hắn cố gắng trả thù tôi, tôi sẽ phải khiến hắn phải hối hận vì đã lựa chọn một hành động ngu ngốc như vậy. Tôi tự tin rằng tôi có thể tự bảo vệ bản thân nên tôi thực sự mong hắn ta chọn cách trả thù."

"Đúng là như vậy," Kristina lẩm bẩm với một tiếng cười khúc khích. Có vẻ như cô ấy không chỉ hỏi vì cô ấy muốn Eugene giải thích lý do của anh ấy.

"Ngài Eugene, bạn đúng là một người khá khác thường," Kristina nhận xét.

"Sao bạn lại nói như vậy?" Eugene hỏi.

"Rốt cuộc thì không phải gia tộc Lionheart là một trong những gia tộc danh giá nhất trên toàn bộ lục địa sao? Tuy nhiên, hành vi trước đó của bạn tàn nhẫn đến mức khó có thể tin được rằng bạn là người thừa kế của một gia đình danh giá như vậy. Bạn hành động như một tên lính đánh thuê kì cựu vậy", Kristina khen ngợi.

"Bạn thực sự nghĩ rằng con cái của các gia đình danh giá sẽ là người mỉm cười bẽn lẽn và nhâm nhi tách trà ngay cả khi chúng bị gạt không?" Eugene hỏi một cách khoa trương. "Hãy nói thật đi. Ý bạn muốn nói là trông tôi không giống như xuất thân từ một gia tộc danh giá đúng không."

Kristina mỉm cười, "Đó là những gì tôi đã nói ngay từ đầu."

Không phải là bạn hành động quá vô lí sao ?

Eugene bật cười khi nhớ lại những lời mà anh thực sự đã nghe trước đó.

"Tuy nhiên, ít nhất thì tôi đã không giết hắn," Eugene tự bào chữa.

"Thay vào đó, bạn đã chặt đứt cả bàn tay hắn ta," Kristina nhắc nhở anh.

"Hắn cần phải trả giá cho sai lầm của ban thân," Eugene nói cộc lốc.

Jackson đã từ chối nói về lũ Elf.

"Tôi không thể nói bất cứ điều gì," Jackson đã nói trong khi cầu xin lòng thương xót.

* * *

Ba trăm năm trước, khi năm Quỷ Vương đang cố gắng chiếm lấy thế giới, hai chủng tộc bị thiệt hại nhiều nhất là Elf và loài Rồng.

Từ đầu số lượng loài rồng đã không nhiều, nhưng sau đó một nửa trong số chúng đã bị giết trong khi chiến đấu chống lại Quỷ Vương.

Các elf có số phận còn tệ hơn cả những con rồng. Họ đã bắt đầu chết dần chết mòn ngay cả trước khi bất kỳ Elf nào có thể đứng lên để chiến đấu chống lại Quỷ Vương. Tất cả là do một bệnh dịch hạch do sức mạnh đáng ngại của Quỷ Vương đã gây tử vong cho những Elf thuần khiết và không bị nhiễm độc. Đại dịch bệnh thảm khốc đã xảy ra sau đó, được gọi là 'Bệnh quỷ', đã khiến nhiều yêu tinh này, mặc dù tuổi thọ cao, phải chịu cái chết không thể tránh khỏi.

Những Elf cảm thấy ghê tởm bởi thế giới, những Elf hầu như không thoát khỏi việc bị bắt làm nô lệ, và những Elf đã mắc phải Bệnh Quỷ. Lý do của họ rất đa dạng, nhưng nhiều nhóm elf khác nhau đều đã tìm được đường để quay trở lại Rừng rậm Samar.

Những Elf được sinh ra trong rừng và sau đó đã ra bên ngoài chu du, tất cả đều muốn trở về quê hương của họ. Những Elf không được sinh ra trong rừng thì cũng muốn tìm đường đến khu rừng Elf mà họ nghe nói nằm ở sâu trong rừng.

Những Elf mắc bệnh Qủy có một lý do khiến họ phải tuyệt vòng để tìm đường về. Một khi họ bị nhiễm bệnh, họ sẽ chỉ có thể tồn tại nhiều nhất là năm năm trước khi chết, nhưng những người trở lại rừng Samar sẽ có thể sống trong một khoảng thời gian lâu hơn nhiều.

Eugene không biết ba trăm năm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng mà dạo gần đây có vẻ như không có elf nào có thể trở về khu rừng elf.

Yêu tinh sống trong một thời gian rất dài, họ rất đẹp, và cho dù họ có bao nhiêu tuổi thì vẻ đẹp bên ngoài của họ cũng không bị lão hóa. Vì điều đó nên rất nhiều thương nhân và quý tộc giàu có tìm cách để bắt elf làm nô lệ.

 

Đối với những kẻ như thế này, bỏ qua tình trạng hiểm nghèo và số lượng ít ỏi của Elf thì chúng vẫn coi những Elf lang thang này như con mồi béo bổi của chúng. Vài năm trước, thành phố này tràn ngập vô số nô lệ và buôn bán nô lệ đến đây từ bên ngoài.

Nhưng bây giờ thì sao?

Không hề có bất kì ai. Có thể có một vài người đang tiếp tục công việc của họ một cách lén lút, nhưng số lượng nô lệ và buôn bán nô lệ một cách công khai đã giảm đi nghiêm trọng.

Điều này là do lũ Dark Elf.

Bắt đầu từ vài năm trước, lũ Dark Elf đã xuất hiện ở thành phố này và thành lập một lực lượng chống lại những nô lệ và buôn bán nô lệ này. Những dark elf độc ác này đã bịt kín miệng của Hội người cung cấp thông tin, và họ là những người duy nhất được phép liên lạc với bất kỳ elf nào xuất hiện trong thành phố này.

Tại sao họ lại làm vậy?

Bởi vì họ muốn biến những Elf lang thang này trở thành dark elf. Họ sẽ thuyết phục những Elf đã đến Samar này rằng cho dù họ có lang thang bao nhiêu lâu thì họ cũng sẽ không thể tìm thấy khu rừng Elf. Những Elf sống ở đó đã che giấu cánh cổng đi vào đó, và từ chối bất kỳ ai đến từ bên ngoài tiến vào đó.

Nhưng nếu những Elf lang thang trở thành Dark Elf, họ sẽ không còn phải lo lắng về nô lệ và buôn bán nô lệ nữa. Họ cũng sẽ không còn cần phải lo lắng về sự bộc phát đột ngột của Bệnh Quỷ nữa. Trên thực tế, thậm chí sẽ không sao nếu họ mắc phải Bệnh Quỷ. Dark Elf sẽ không chết vì nó.

"Bạn có biết gì về Công Chúa Cuồng Bạo không?" Kristina hỏi.

Đêm trong rừng vừa kéo dài vừa tối đen như mực.

Kristina không hề phản đối cách sống hoang dã này; cô ấy có thể là một vị Thánh, nhưng cô ấy không hề tỏ vẻ cao sang. Cô tự mình kiếm củi, đốt lửa trại và giúp dựng lều trại.

"Tôi đã được nghe kể vể ả ta," Eugene xác nhận.

Đó là về Iris, dark elf mà cậu đã không thể giết ba trăm năm trước. Con gái nuôi của Qủy vương.

"Đáng lẽ ra lúc đó tôi nên giết cô ấy," Eugene hối hận.

Oberon đã thề sẽ trung thành với Quỷ Vương Hủy Diệt, và sau đó chết dưới bàn tay của con trai của hắn.

Iris không hề phụ thuộc vào bất kỳ Quỷ Vương hay thế lực nào khác. Trong khi tuyên bố rằng cô là người thừa kế hợp pháp của Quỷ vương Cuồng Bạo, cô đã thành lập lên thế lực của riêng mình ở Helmuth, cố gắng để trở thành một trong những Quỷ vương mới.

Cô ấy là người duy nhất đáp ứng các tiêu chí.

Ma cà rồng và lycanthropes đã quy phục Nữ hoàng của Quỷ đêm, Noir Giabella.

Con trai của Oberon và những con thú khác vẫn tiếp tục thề trung thành với Quỷ Vương Hủy Diệt.

Những người duy nhất không phụ thuộc vào một trong những Quỷ Vương hay thế lực khác là những người khổng lồ và lũ Dark Elf. Tuy nhiên, những người khổng lồ không tuyên bố mình là người thừa kế của Qủy vương Cuồng Bạo, và thay vào đó sống với nhau trong khu rừng hẻo lánh của Helmuth.

Cuối cùng, chỉ có Iris tuyên bố là người thừa kế của Qủy vương, trong khi nhắm đến danh hiệu Quỷ Vương.

"... Bỏ qua quyền lực mà cô ấy nắm giữ, Công chúa Cuồng Bạo... Iris, không quá nổi trội ở Helmuth." Kristina tiếp tục nói trong khi nhìn chằm chằm vào lửa trại. "Ngay cả trong Giáo phận Alcarte, nơi tôi sống, cũng có rất nhiều sự nhạo báng được lan truyền về Iris. Thậm chí không phải là một con quỷ thuần huyết và thay vào đó chỉ là một thứ gì đó giống như một dark elf, họ chế giễu cô ấy vì không biết vị trí của mình và thèm muốn ngai vàng của Quỷ Vương."

"Chà, khái niệm về một con quỷ thuần chủng cũng thật nực cười," Eugene khị mũi nói trong khi nhai thịt. "Ngay từ đầu, về mặt thuần huyết, ngoài Daemon (Những con quỷ có sừng), thì còn chủng tộc quỷ nào khác có thể thực sự tuyên bố là thuần huyết? Quỷ Đêm và những con quỷ khác đều là phân nhánh của Daemon."

"Tuy nhiên, ít nhất họ cũng được sinh ra như một con quỷ", Kristina chỉ ra.

Mọi thứ cũng không khác gì so với ba trăm năm trước. Những kẻ như ma cà rồng và lycanthropes - cụ thể là những người đã được ‘biến đổi’ từ con người và được coi là một phần của quỷ - sẽ bị những con quỷ 'thuần huyết' coi thường là 'nửa quỷ' hoặc 'lai'.

Trái ngược với Qủy lai, cách đối xử với Pháp sư hắc ám của lũ quỷ tốt hơn nhiều. Điều này là do có một cảm giác rõ ràng về thứ bậc giữa chúng.

"Là con gái nuôi của Quỷ Vương Cuồng Bạo, Iris có thể biến Elf thành Dark Elf mặc dù ả ta không phải là Quỷ Vương," Eugene tiếp tục cuộc thảo luận.

Đó là lý do tại sao anh cảm thấy hối hận như vậy. Nếu cậu có thể giết Iris ba trăm năm trước, lũ Dark Elf sẽ không còn có thể tăng số lượng nữa.

"Tôi biết rằng có nhiều con quỷ cấp cao ở Helmuth đã đề nghị hỗ trợ Iris, nhưng cô ấy đã từ chối bất kỳ sự hỗ trợ nào như vậy và khăng khăng xây dựng thế lực của riêng mình chỉ bằng sức mạnh của chính mình," Kristina nói thêm.

"Thật nực cười," Eugene lẩm bẩm trong khi anh gỡ những miếng thịt bị dắt vào răng. "Ngay cả khi ả ta bị khinh miệt bởi những ‘con quỷ thuần chủng' đó, cuối cùng, ả tay cũng khăng khăng muốn có dòng máu thuần chủng. Với số lượng Elf đã quá ít ỏi, số lượng Dark Elf thậm chí còn ít hơn. Ả ta thực sự có ý định xây dựng lực lượng của riêng mình từ một chủng tộc đang dần tàn lụi trong khi cạnh tranh với những con quỷ khác, và thành công trở thành một Quỷ Vương sao? Ả ta dường như đang nằm mơ giữa ban ngày vậy."

Không đời nào Iris có thể trở thành Quỷ Vương.

Eugene nhận thức rõ sức mạnh mà các con quỷ đã nắm giữ ba trăm năm trước. Iris chắc chắn rất mạnh, nhưng không có cách nào mà sức mạnh của ả ta có thể vượt qua những con quỷ cấp cao khác như Nữ hoàng của Quỷ đêm.

Cũng không thể so sánh lực lượng của những con quỷ này. Nếu một Quỷ Vương mới thực sự được sinh ra từ trong số những con quỷ cấp cao, kẻ gần nhất với vị trí đó là ba Công tước Helmuth.

Nữ hoàng của quỷ đêm, Noir Giabella.

Thanh kiếm Giam Cầm, Gavid Lindman.

Rồng đen, Raizakia.

Ba kẻ đó dù có mối quan hệ liên kết với nhau nhưng chúng cũng luôn muốn tiêu diệt nhau.

"Mặc dù vậy, trong toàn bộ những con quỷ ở cùng cấp độ với họ ba trăm năm trước thì họ là những kẻ duy nhất còn sống sót," Eugene trầm ngâm.

Jackson đã nôn ra tất cả những gì hắn biết về lũ Dark Elf khi khóc lóc van xin. Ông ta nói với Eugene rằng nếu ông ta tiết lộ bất kỳ thông tin nào về yêu tinh, lũ dark elf chắc chắn sẽ giết ông, vì vậy ông ta cầu xin Eugene đừng hỏi ông về lũ elf.

Nói cách khác, Jackson đã không hề có ý định cung cấp cho họ bất kỳ thông tin nào về lũ elf ngay từ đầu, nhưnghắn vẫn cố gắng bỏ túi phi môi giới thông tin.

"Có vẻ như Iris không hề có liên quan gì với Quỷ Vương Giam Cầm và Quỷ Vương Hủy Diệt," Eugene nhận xét.

Vì vậy, khi đụng độ với lũ Dark Elf, cậu sẽ không phải lo lắng về bất kỳ sự can thiệp nào đến từ Quỷ Vương. Kẻ duy nhất mà anh thực sự cần để mắt đến là Iris.

'... Ít nhất thì không có lý do gì để mình đụng độ với Iris ở đây," Eugene nghĩ.

Anh đã được cho biết rằng lũ Dark Elf đã bắt tất cả lũ Elf mà họ thuyết phục được quay trở lại Helmuth. Kẻ duy nhất có thể làm hư hỏng elf là Iris. Nói cách khác, điều này có nghĩa là ả ta không thể ở trong Rừng nhiệt đới Samar và thay vào đó vẫn ở đâu đó trong Helmuth.

Cuộc trò chuyện của họ đã kết thúc, chỉ còn lại âm thanh của lửa trại đang cháy và tiếng côn trùng rả rích. Không nói một lời, Kristina đang nhấm nháp tách trà nóng. Eugene đang xử lí nốt những xiên thịt cuối cùng.

"Bạn định sẽ làm gì?" Kristina cuối cùng cũng lên tiếng sau một thời gian dài im lặng.

"Tôi có cần phải xin phép bạn không?" Eugene hỏi trong khi nhai miếng thịt cuối cùng.

"Bạn đinh làm gì mà phải xin phép tôi?"

"Giết người."

Kristina do dự. "Mặc dù đó không phải là điều tôi mà tôi có thẩm quyền để cho phép... Nhưng tôi sẽ cầu nguyện thay cho bạn, ngài Eugene."

"Bạn sẽ cầu nguyện rằng tội giết người của tôi sẽ được tha thứ sao?" Eugene hỏi một cách mỉa mai.

"Không hề. Thay vào đó, nó sẽ là một lời cầu nguyện tưởng nhớ và thanh tẩy", Kristina nói với một nụ cười dịu dàng khi cô chắp hai tay trước ngực. "Làm thế nào nó có thể được coi là một tội lỗi khi tiêu diệt các mầm mống ma quỷ? Tuy nhiên, tất cả họ cũng là một sinh mạng được sinh ra và lớn lên trên vùng đất của họ, như những con chiên đáng lẽ phải được dẫn dắt bởi ánh sáng. Những lời cầu nguyện của tôi là để thanh tẩy tâm hồn của họ đã bị sa đọa bởi bóng tối, và giúp họ trở lại con đường chân chính.

"Có vẻ như tất cả các vị Thánh đều là những người điên," Eugene nhớ đếnAnise, khi anh nuốt miếng thịt cuối cùng của mình.

—Đất về với đất!

Ngoài thần thuật của mình, Anise còn rất giỏi trong việc sử dụng cây đập lúa của mình. (một công cụ đập lúa bao gồm một cây trượng bằng gỗ với một cây gậy nặng ngắn đung đưa từ đó.)

—Tro về với tro!

Ánh sáng rực rỡ của Anise đã nghiền nát rất nhiều cái đầu của các con quỷ.

—Bụi về với bụi!

Mặc dù không có nhiều trường hợp Anise phải sử dụng cây gậy đập lúa của mình, nhưng khi bắt buộc phải bước vào một cuộc chiến, cô ấy sẽ nhấc cây chùy của mình lên với vẻ mặt bất lực và lao vào trận chiến.

—Ánh sáng rực rỡ! Thắp sáng bóng tối!

Cô ấy sẽ đập vỡ đầu những con quỷ bằng cây gậy đập lúa, tạo ra một màn sương với nước thánh thực sự của cô ấy, và mở rộng đôi cánh lấp lánh của mình. Khi cô ấy làm tất cả những điều này trong khi hét lên những lời cầu nguyện, Anise trông giống một kẻ điên hơn là một vị Thánh.

"... Không biết là bạn có dung một cây đập lúa không?" Eugene thận trọng hỏi.

"Hả?" Kristina hỏi.

"Cây đập lúa, bạn không biết nó là gì sao?"

"... Tôi biết nó là gì, nhưng tôi thích cầm chùy hơn."

"... Một cây chùy sao...?" Eugene lặp lại.

"Đúng vậy. Tuy nhiên nó rất nặng, vì vậy tôi đã không mang theo bên mình...", Kristina miễn cưỡng thừa nhận.

Eugene ngập ngừng đề nghị, "... Nếu bạn cần... Chỉ cần nói cho tôi biết. Tôi có một cái bên trong áo choàng của mình."

"Cảm ơn bạn rất nhiều."

Ngay sau khi Kristina cảm ơn anh với một nụ cười dịu dàng, một cái gì đó bay ra khỏi bóng tối và rơi xuống đất, lăn thẳng về phía họ. Eugene và Kristina không hề tỏ ra hoảng hốt, và chỉ nhìn chằm chằm vào vật thể đang lăn tới.

Đó là đầu của nhà môi giới thông tin, Jackson. Lưỡi của cái đầu thè ra, và đôi mắt của nó đã trợn ngược đến mức bây giờ chỉ cần có thể nhìn thấy tròng trắng.

"Về cây chùy đó, bây giờ bạn có thể cho tôi mượn một chút không?" Kristina yêu cầu.

"Không," Eugene từ chối cô, và lau tay lên quần khi đứng dậy. "Vì bạn đã nói rằng tôi không cần sự cho phép của bạn cho nên bạn chỉ cần ở lại đây và cầu nguyện."

Họ đã ngay lập tức nhận ra khi ai đó bắt đầu lén lút tiếp cận họ. Trong sự im lặng chung của họ, kẻ đột nhập đã thu hẹp khoảng cách, vì vậy ngay cả trước khi Eugene xin phép Kristina, Eugene đã quyết định rằn anh sẽ làm gì đó với họ.

Một câu hỏi vọng ra từ bóng tối, "Ngươi có phải là một kẻ buôn nô lệ không?"

"Nếu chúng tôi nói với ngươi rằng chúng tôi không phải thì ngươi sẽ rời đi sao?" Eugene trả lời bằng một giọng thản nhiên.

"... Ta nghe nói rằng ngươi đang đi xung quanh để hỏi về lũ Elf," giọng nói vang lên ngày càng to. Một dark elf bước ra khỏi bóng tối để đối mặt với Eugene.

Eugene hỏi dark elf, "Ông t a chỉ là một ông già đang cố gắng kiếm sống trong thế giới khốc liệt này. Ngươi không cần phải giết hắn, đúng không?"

Dark Elf phớt lờ câu hỏi của anh, "Người cung cấp thông tin này đã kể cho ta nghe tất cả về ngươi. Ông ta nói rằng ngươi đột ngột đến gặp ông ta và muốn mua thông tin về lũ Elf."

"Nhưng ông ta từ chối bán cho chúng tôi bất kỳ thông tin nào về tộc Elf," Eugene lưu ý.

"Ngươi dường như đã đoán trước điều đó. Ngươi đã nghe nói về chúng ta chưa?" Dark elf hỏi.

Không trả lời câu hỏi, Eugene rút một chiếc khăn tay từ trong túi ra và lau miệng. Nhìn thấy hành động không phù với hoàn cảnh này, dark elf mang vẻ mặt bối rối.

"... Có phải là ngươi không hiểu rằng mình đang ở trong tình huống như thế nào không?" Dark Elf hỏi.

Eugene lau chiếc khăn tay lên miệng vài lần và hỏi, "Ngươi đến đây một mình đúng không?"

"... Hả?"

"Ta đang hỏi là ngươi đến đây một mình đúng không," Eugene lặp lại khi ném chiếc khăn tay lên không trung. "Đồ khốn kiếp ngu xuẩn."

Trước khi chiếc khăn tay rơi xuống đất, nó đã bị một cơn bão thổi bay đi.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương