Luân hồi khốn kiếp
-
Chương 90: Rời khỏi lâu đài (3)
Mặc dù Eugene thực lòng không muốn rút nó ra, nhưng vì Kristina và Gilead đều đang nhìn chằm chằm vào anh ta với đôi mắt sáng ngời, anh thậm chí không thể giả vờ là không thể rút kiếm. Cuối cùng, trong khi tha thiết cầu mong rằng linh cảm của mình là sai, Eugene bắt đầu dồn sức vào cánh tay đang rút Thánh Kiếm.
Sau đó, Eugene biết rằng cảm giác trước đó không hề sai. Thánh Kiếm, trông như thể bị cắm chặt xuống sàn nhà, lại dễ dàng được rút ra với chỉ 1 lực nhẹ. Trong khi kìm nén những lời chửi rửa để chúng không được thốt ra, Eugene nhìn chằm chằm vào Thánh kiếm một lúc.
"Ừm... ahhh... Ồ...!" Gilead không giấu nổi sự phấn khích của mình.
Cơ thể ông run rẩy như thể bị điện giật, và ông siết chặt nắm đấm trong tư thế chiến thắng.
"Ngay bây giờ, tôi đang được chứng kiến một thời khắc trọng đại của lịch sử." Gilead vui mừng nghĩ.
Thần Ánh Sáng và vị Thánh đã công nhận Eugene là Anh hùng. Tuy nhiên, vì Gilead không phải là tín đồ của Thần Ánh sang nên thay vì tin vào sự mặc khải của Chúa thì ông bị ấn tượng hơn bởi thực tế là Thánh kiếm đã được rút ra thành công sau ba trăm năm.
"Ahhh...!" Sự kích động của Kristina thậm chí còn lớn hơn cả Gilead.
Cô quỳ xuống ngay tại chỗ, chắp tay vào nhau và giơ chúng lên cầu nguyện.
Đứng ở trung tâm của tất cả những điều này, Eugene che giấu vẻ mặt chua xót của mình. Ánh sáng liên tục toát ra từ Thánh Kiếm. Khi Eugene tập trung cao độ các giác quan của mình, anh có thể cảm nhận được Thánh kiếm đang tạo ra ánh sáng này như thế nào.
Đó là nhờ quyền năng thiêng liêng.
Mặc dù không có nghi ngờ gì về xuất xứ của nó, nhưng vẫn chưa rõ sức mạnh thần thánh là gì. Đó là thứ thường xuất hiện dưới dạng ánh sáng chỉ có thể được triệu hồi thông qua 'sức mạnh' được sử dụng bởi một linh mục hoặc hiệp sĩ tôn thờ các vị thần của họ.
"Thì ra là thế. Chẳng lẽ Thánh Kiếm là một loại vũ khí giúp thi triển Thần thuật sao?" Eugene suy đoán.
Eugene không tôn thờ bất kỳ vị thần nào. Nếu họ thực sự tồn tại, thì họ tồn tại, và nếu như họ không tồn tại thì điều đó cũng chẳng ảnh hưởng đến anh. Mặc dù đó là những gì anh đã nghĩ lúc đầu nhưng với tất cả những tiết lộ này và những thứ vớ vẩn khác mà anh buộc phải nghe gần đây, Eugene bắt đầu cảm thấy khó chịu với tất cả những điều nhảm nhí này.
"Thờ phụng chỉ dành cho những kẻ điên mà thôi. Không đời nào tôi lại là một kẻ ngốc như thế," Eugene bướng bỉnh nhấn mạnh.
Tuy nhiên, Eugene có thể cảm nhận được một chút 'ánh sáng' phát ra từ Thánh Kiếm. Mặc dù không có một chút niềm tin nào vào tôn giáo, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh thần thánh từ Thánh Kiếm.
Eugene truyền mana của mình vào Thánh Kiếm. Như thể đáp lại mana của cậu, sức mạnh thần thánh tuôn ra dưới dạng hào quang quấn quanh lưỡi kiếm. Bằng cách này, Eugene đã tạo ra một lưỡi kiếm sử dụng sức mạnh thần thánh thay vì mana.
"Aaah!" Katrina, người vẫn đang quỳ, thốt lên trong sự ngưỡng mộ. Trong khi nhìn chằm chằm vào ánh sáng đã bao trùm Thánh Kiếm, cô ấy nói với giọng run rẩy, "Thật là một rực rỡ và chói lóa...!"
"Hừm...." Eugene trầm ngâm, không để ý đến sự kinh ngạc của Katrina.
Tất cả sự tập trung của anh đều dồn vào Thánh Kiếm.
Ánh sáng rực rỡ của thanh kiếm không chỉ đơn giản là để soi sáng. Eugene nhận thức rõ tác dụng mạnh mẽ và áp bức của thanh kiếm hào nhoáng này đối với các chủng tộc quỷ.
'Đó là một sức mạnh hoàn toàn khác với mana,' Eugene nghĩ.
Anh có thể không có bất kì niềm tin tôn giáo trong cơ thể, nhưng chỉ cần trở thành chủ nhân của Thánh kiếm, Eugene đã có thể sử dụng một sức mạnh thần thánh mãnh liệt như vậy. Cậu đã có quá nhiều vũ khí tiêu thụ một lượng lớn mana nên vì vậy thật may mắn khi Thánh kiếm không tiêu thụ bất kỳ lượng mana nào.
Nói cách khác, điều này có nghĩa là thanh kiếm là một vũ khí rất tiết kiệm nhiên liệu. Thực tế này đến như một bất ngờ đầy thú vị.
'Mặc dù tôi không nghĩ rằng tôi sẽ thích sử dụng nó nhiều,' Eugene sự thất vọng nghĩ.
Eugene thực sự đã quen với việc sử dụng tất cả các loại vũ khí từ kiếp trước, nhưng anh chưa bao giờ sử dụng một thanh kiếm vượt qua định nghĩa của một 'vũ khí' tốt như Thánh kiếm. Thay vì một thanh kiếm được dung trong chiến đấu, Thánh kiếm trông giống như một thanh kiếm nghi lễ được sử dụng khi phong tước hiệp sĩ cho ai đó và các nghi lễ chính thức khác.
Tuy nhiên, Thánh kiếm vẫn cực kì sắc bén. Eugene có lẽ sẽ không thích sử dụng nó, nhưng Thánh kiếm vẫn đủ mạnh để anh giữ bên mình như một món bảo hiểm.
"Ngài Eugene, bạn không nghe thấy giọng nào nói trong đầu bạn sao?" Kristina hỏi.
"Bạn đột nhiên nói cái gì vậy?" Eugene nhíu mày khi trả lời câu hỏi.
"Thánh kiếm Altair là một thanh kiếm mà Thần Ánh sáng đã đích thân rèn và ban tặng cho thế giới này từ lâu," Kristina đọc thuộc lòng.
Đây là một phần của câu chuyện thần thoại từ xa xưa của Thánh chế Yuras.
Cách đây rất lâu, trước khi bất kỳ nền văn minh nào được hình thành trên lục địa, thế giới đã bị nhấn chìm trong sự hỗn loạn vô tận.
Vào thời điểm đó, Quỷ Vương không tồn tại. Đó là một kỷ nguyên trước khi ranh giới ngăn cách quỷ dữ, ma thú và quái vật tồn tại. Thứ tồn tại trước những mối đe dọa đó đã nuốt chửng và tàn sát toàn bộ con người.
So với những nỗi hiểm họa này, nhân loại yếu hơn rất nhiều. Ngọn lửa do con người thắp lên chỉ có thể được sử dụng để đốt lửa và nướng một ít thịt chứ không thể soi sang màn đêm đen. Trong thời đại xa xưa đó, ngọn lửa chỉ có thể tỏa nhiệt, nhưng chúng không thể chiếu sáng.
Tất cả những nỗi kinh hoàng thời đó đều được sinh ra từ bóng tối. Sau khi mặt trời lặn, màn đêm mang tới những nỗi kinh hoàng này. Những con người yếu đuối tập hợp lại với nhau để chống lại nỗi kinh hoàng, nhưng họ thậm chí không thể chiến đấu. Càng nhiều người bị săn đuổi thì đêm càng dài, và những con quái vật càng trở nên hung dữ, biến tất cả tiếng cười ban ngày thành nước mắt.
Ngay khi tất cả hy vọng sắp biến thành tuyệt vọng, một ánh sáng từ trên trời chiếu rọi xuống.
Chúa đã giáng xuống thế gian. Thiên Chúa thắp sáng bóng tối, và thắp lên ngọn lửa có khả năng chiếu sáng.
Đây là câu chuyện thần thoại sáng tạo của Thánh quốc Yuras khiến cho họ chắc chắn là rất kiêu ngạo.
Họ thực sự tin rằng thế giới hiện tại còn tồn tại được là vì Thần Ánh sáng đã giáng xuống. Họ tuyên bố rằng tất cả các vị thần khác chỉ là con cái của Thần Ánh sáng.
"Thần Ánh Sáng đã tạo ra một thanh gươm từ máu và thịt của chính mình để thắp sáng bóng tối. Altair là máu mủ ruột thừa của Thần Ánh sáng, và là ngọn hải đăng rực rỡ nhất mà Chúa đã để lại cho chúng ta để bảo vệ thế giới này", Kristina nói.
Ở một mức độ nhất định thì đây là một huyền thoại chỉ thuộc về Yuras. Mỗi quốc gia khác đều có huyền thoại sáng lập của riêng mình. Tuy nhiên, Thánh Kristina dường như không công nhận tính hợp lệ của bất kỳ huyền thoại sáng lập nào khác.
Kristina tiếp tục. “Nói cách khác, điều này có nghĩa là ý muốn của Đức Chúa Trời vẫn còn ở trong Altair. Ba trăm năm trước... Vermouth vĩ đại trở thành chủ nhân của Altair và hoàn thành sự mặc khải của Chúa.”
"Hừ...." Mặc dù có hàng tá lời phản bác xuất hiện trong đầu, Eugene chỉ lẩm bẩm và tiếp tục im lặng lắng nghe Kristina.
"Lý do tại sao Anh hùng có thể vượt qua tất cả những thử thách mà anh phải đối mặt khi phiêu lưu là vì Altair ở đó để dẫn lối cho Anh hung đi một con đường đúng đắn. Nếu không có những chỉ dẫn của Altair... ngay cả Vermouth vĩ đại cũng không thể đánh bại ba Quỷ Vương", Kristina tự tin tuyên bố.
"Ha... haha," Eugene đã định lặng lẽ lắng nghe trong khi giữ những lời phản bác cho riêng mình, nhưng anh không thể tiếp tục im lặng được nữa.
Khi Eugene bật cười khúc khích, Gilead bật cười cùng với Eugene.
"Nếu những gì Thánh Kristina đang nói là sự thật, thì bạn đang tuyên bố rằng tổ tiên của chúng ta chỉ đang chiến đấu theo những chỉ thị mà Thánh kiếm ban cho ngài ấy sao?" Gilead hỏi một cách sắc bén.
"Có lẽ nó không đến mức như hướng dẫn cách chiến đấu, nhưng ngài ấy chắc chắn đã nhận được sự trợ giúp của Thánh kiếm," Kristina nhấn mạnh.
"Thánh Kristina, bạn không được sinh ra ba trăm năm trước, vậy thì làm thế nào mà bạn có thể chắc chắn về sự thật này?" Eugene thách thức.
"Nếu như nói về việc không được sinh ra ba tram năm trước thì điều đó cũng đúng với bạn sao, ngài Eugene?" Kristina vặn lại.
Đồ khốn kiếp táo tợn này. Eugene gần như không thể kìm những lời chửi bới của anh ta lại.
"Đó là một sự bịa đặt nhảm shit mà. Sự hỗ trợ của Thánh Kiếm? Nó thực sự chỉ có tác dụng như một ngọn đuốc," Eugene tự mỉa mai.
Vermouth chưa bao giờ nói về việc Thánh kiếm cho anh ta bất kì sự mặc khải nào. Anise cũng chưa bao giờ nói bất cứ điều gì về việc Thánh kiếm có loại sức mạnh đó.
"Chà, vì cả hai chúng ta đều không được sinh ra ba trăm năm trước, nên không có cách nào chúng ta có thể biết được sự thật. Vậy thì ai trên thế giới đã nói với ngài điều đó hả Thánh Kristina?" Eugene hỏi.
Kristina trả lời: "Những điều này được truyền lại cho tôi qua thánh thư. "
Eugene cau mày, "Thánh thư ư...?"
"ChẲng lẽ bạn chưa từng nghe về Thánh thư sao, ngài Eugene? Người sáng lập gia tộc Lionheart của bạn, Vermouth vĩ đại, là một người được tôn kính như một vị Thánh ngay cả ở Thánh Quốc. Phải chăng là cậu chưa bao giờ đọc về 'Sách Vermouth', mặc dù cậu là thành viên của gia tộc Lionheart ư?" Kristina hỏi trong sự hoài nghi.
"À.... Ừm...." Không thể trả lời ngay lập tức, Eugene liếc nhìn Gilead.
Gilead ho với giọng trầm thấp và lên tiếng. "Đó là... Về phần Sách Vermouth, âm hưởng tôn giáo mà nó tạo ra mạnh mẽ đến mức nó không thực sự được gia tộc Lionheart cho phép."
Kristina thở hổn hển. "Nhưng mà...!"
"Ừm... Tôi cũng đã cố gắng đọc nó một lần khi tôi còn bé, nhưng nội dung quá vô lý đến nỗi tôi..." Eugene lúng túng khi nhớ lại những gì mình đã đọc.
Dẫn dắt những người tị nạn đứng trước biển, Vermouth nhấc Thanh Thánh Kiếm lên trong khi tụng thánh kinh và tách đôi biển ra.
Cuốn sách chứa đầy những thứ nhảm shit như vậy. Nội dung thậm chí còn vô lý hơn những gì được ghi lại trong truyện cổ tích.
'... Bây giờ tôi nghĩ về nó... chắc chắn có thứ gì đó như thế được ghi lại trong đó," Eugene nhận ra.
Tông đồ Vermouth của ta, phước lành của ta sẽ chỉ dẫn đường con đi, vì vậy hãy chiếu sáng bóng tối bằng Ánh Sáng của Thiên Chúa.
Dù nhảm cứt đến đâu thì không phải cũng nên có giới hạn sao. Không chỉ gia tộc Lionheart coi thường Sách Vermouth, cuốn sách cũng bị các nhà sử học bác bỏ. Điều này có nghĩa là cuốn sách thực sự còn ít đáng tin hơn một cuốn sách truyện cổ tích dành cho trẻ em.
Kristina thay đổi chủ đề. "... Vậy thì... Ngài Eugene, bạn chưa nghe thấy bất kỳ lời nói nào phát ra từ Thánh Kiếm sao?"
"Hừmm...," Eugene ngân nga khi tập trung tập trung trong khi nhìn chằm chằm vào Thanh Thánh Kiếm. "... Ưạ!"
"Aaaah!" Kristina khóc. "Bạn đã nhận được sự mặc khải rồi sao?"
Eugene miễn cưỡng thừa nhận, "Trong một khoảnh khắc vừa nãy, tôi đã nghe thấy một giọng nói trong đầu, nhưng tôi không thực sự chắc chắn liệu đó có phải là một lời sấm hay không..."
"Giọng nói đó nói gì với bạn vậy?" Kristina tò mò hỏi.
"Nó nói hãy nhìn Thánh Kristina và bảo cô ấy im lặng một chút," Eugene nói với vẻ mặt thẳng thắn.
Đôi mắt Kristina mở to trước những lời này. Trong khi nắm chặt váy run rẩy, cô bật dậy khỏi chỗ ngồi.
"Xin đừng mượn danh Chúa để xúc phạm tôi," Kristina cáu kỉnh yêu cầu.
"Không phải tôi đã nói trước đó rồi sao? Rằng tôi không thực sự chắc chắn liệu đó có phải là một tiết lộ hay không", Eugene tự bào chữa cho mình.
"Điều đó chẳng khác nào nói rằng trong đầu bạn chứa đầy những suy nghĩ thô lỗ đối với tôi sao? Theo tôi, chắc chắn phải có thế lực ma quỷ nào đó đang ám ngài Eugene tội nghiệp này", Kristina chẩn đoán.
"Qủy ám mà bạn nói.... Kể từ khi tôi còn trẻ, tâm trí tôi đã nhiều lần bất ổn, và tôi thường cảm thấy có những xung động mạnh mẽ khiến tôi khó kiểm soát bản thân. Eugene co giật. "Giống như—ugh—giống như bây giờ. Argh... Mẹ kiếp."
"Hả?" Kristina thở hổn hển.
Eugene tiếp tục. "Có lẽ tồn tại một tôi khác không phải là tôi ở bên trong. Một Eugene Lionheart hoàn toàn khác, người đang mượn giọng nói của Thánh kiếm để nói những lời xấu xa này..."
"Hiện tại thì bạn đang cố gắng chế giễu tôi sao?" Kristina hỏi, khóe môi cong lên trong một nụ cười nguy hiểm.
Eugene tự gõ lên đầu mình, như thể xấu hổ, và đặt Thánh kiếm vào trong áo choàng của mình, "Đôi khi cái tôi khác này lại khiến tôi bị mất kiểm soát."
"Đó là một căn bệnh khá nghiêm trọng. Nếu bạn vui lòng cho phép, tôi có thể cố gắng chữa bệnh cho bạn", Kristina đề nghị.
"Căn bệnh này là thứ mà tôi cần phải tự chữa lành. Tôi, Eugene Lionheart, với tư cách là hậu duệ của Vermouth vĩ đại, không muốn phụ thuộc vào Thánh để đối phó với điểm yếu của chính mình", Eugene nghiêm túc tuyên bố.
Bỏ qua điều này, Kristina hỏi, "Bạn định làm gì bây giờ?"
"Chúng ta hãy chuẩn bị để bước vào chuyến đi của mình," Eugene vung vẩy chiếc áo choàng của mình khi đi ngang qua Kristina.
"Tôi cảm thấy khó xử khi bạn rời đi mà không hề nói lời tạm biệt với Gerhard," Gilead thú nhận khi họ di chuyển ra cổng dịch chuyển.
Khi nhìn chằm chằm vào tòa nhà phụ ở phía xa, Eugene có một biểu hiện khá gượng gạo trên khuôn mặt ngay cả khi anh cảm thấy biết ơn sự cân nhắc của Tổ phụ, "Tôi sẽ trông cậy vào ngài sẽ có một biện pháp phù hợp, thưa Tổ phụ."
"Tuy nhiên có vẻ như chúng ta không chắc về ngày bạn quay lại. Ngay cả khi đó là tôi thì tôi cũng không thể lừa dối Gerhard trong nhiều năm," Gilead chỉ ra.
"Nếu điều đó xảy ra, thì xin hãy đưa bức thư này cho cha tôi vào ngày cuối cùng của năm," Eugene yêu cầu khi đưa cho Gilead bức thư mà anh đã viết ngày hôm trước. "Hãy nói với ông ấy rằng tôi sẽ ổn thôi. Tôi tự tin có thể chăm sóc bản thân bất kể tôi đi đâu, và tôi thậm chí còn có một vị thần vĩ đại bảo vệ tôi trên hành trình của mình.
"Hừmm...," Gilead ngân nga đồng ý, mặc dù thay vì sự bảo vệ của Thần Ánh sáng,ông đặt niềm tin nhiều hơn vào khả năng của Eugene.
'... Thánh Kristina cũng sẽ đi với Eugene...," Gilead tự nhắc nhở mình trước khi nói, "... Eugene, tôi tin tưởng ở bạn."
"Cảm ơn ngài rất nhiều," Eugene nói với một nụ cười, trước khi đưa tay về phía Gilead. "... Lúc này có thể hơi muộn để hỏi ngài một chuyện như thế này, cháu có thể gọi ngài là bác có được không?"
".... Cái gì...?" Gilead kinh ngạc thốt lên.
Eugene có vẻ xấu hổ, "Chà, cha tôi vẫn còn sống và khỏe mạnh... Và không phải ngài lớn hơn cha tôi vài tuổi sao? Vậy nên tôi nghĩ sẽ ổn thôi nếu gọi ngài là bác..."
Mặc dù Eugene đã đưa tay ra bắt tay, Gilead ôm Eugene một cái thật chặt và nói, "Bất kể bạn gọi tôi là gì, tôi đã coi bạn là con trai của tôi kể từ sáu năm trước."
"Ngài... cảm ơn bác rất nhiều", Eugene nói.
Eugene đã nói những lời này vì anh biết ơn niềm tin mà Gilead dành cho anh, và vì anh cũng cảm thấy hơi tội lỗi khi đã mượn quá nhiều vũ khí từ kho báu. Tuy nhiên, phản ứng của Gilead ấm áp hơn nhiều so với những gì anh mong đợi.
"Hãy cẩn thận, và cầu mong con đạt được mục đích của cuộc hành trình của mình, con trai của cha," Gilead cầu chúc cho Eugene.
"Vâng... thưa bác. Xin hãy chăm sóc bản thân thật tốt", Eugene nói với giọng hơi nghẹn ngào.
Cái ôm ấm áp của họ chấm dứt. Mặc dù vậy, Gilead đã không bật khóc như Gerhard sẽ làm. Tất cả những gì Gilead làm là giữ thẳng lưng và ưỡn ngực ra khi tiễn Eugene. Tuy nhiên, đối với Eugene, ánh mắt tin tưởng đó của ông cũng nặng nề như nước mắt của Gerhard.
Tuy nhiên, cảm giác không quá tệ khi được tiễn như thế này khi anh ấy rời đi trong chuyến hành trình của mình. Kiếp trước... Không có nhiều lần mà anh nhận được lời chia tay thân thương như vậy.
"Không có cổng dịch chuyển nào dẫn đến Samar," Kristina nói. "Sau khi chúng ta đi qua biên giới phía nam của Kiehl, chúng ta sẽ phải đi bộ phần còn lại của quãng đường. Bạn có biết chuyện này không?"
"Ưà, đại khái thôi," Eugene nhún vai.
"Chẳng lẽ bạn chưa chuẩn bị gì cho chuyến đi này ư?"
"Bạn cũng vậy sao, Thánh Katrina?"
"Có vẻ như tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng hơn ngài, ngài Eugene," Kristina nói trong khi nở một nụ cười nhạt. "Trước hết, sẽ tốt hơn nếu bạn không sử dụng chứng minh thư cá nhân của mình, ngài Eugene."
"Bởi vì tôi đang thu hút rất nhiều sự chú ý sao?" Eugene xác nhận.
"Đúng vậy," Kristina gật đầu.
"Nhưng sẽ rất khó để làm giả chứng minh thư, và các trạm kiểm soát khá nghiêm ngặt về nhận dạng, đặc biệt là khi chúng ta vượt qua biên giới", Eugene thận trọng nói.
Tuy nhiên, kể từ thời điểm họ vượt qua biên giới, họ sẽ không còn bị ràng buộc bởi sự cần thiết của chứng minh thư. Sự an toàn công cộng ở Samar rất tệ, đến nỗi nó thậm chí không thể so sánh với một khu ổ chuột, và thẻ căn cước – thứ rất phổ biến đối với các quốc gia khác trên lục địa này lại hoàn toàn vô dụng tại nơi đây.
"Bạn không cần phải lo lắng về việc đi qua bất kỳ trạm kiểm soát nào," Kristina đảm bảo với anh, trong khi cô lấy thứ gì đó từ bên trong áo choàng ra và đưa nó cho Eugene. Đưa cho anh ta một chứng minh thư trắng tinh, cô tiếp tục nói, "Các linh mục của Thánh quốc đi chu du khắp lục địa. Trong cuộc hành trình của họ, các linh mục cấp cao thường thu hút những ánh mắt không mong muốn."
"Vậy là họ mang theo chứng minh thư giả khi đi du hành sao?" Eugene tò mò hỏi.
"Bạn sẽ không gặp bất kỳ rắc rối nào ngay cả khi bạn sử dụng nó," Kristina tự tin nói.
Eugene cười toe toét và cầm lấy chứng minh thư. Trước khi đi qua cổng dịch chuyển, Kristina chỉ cho Eugene cách đăng ký chứng minh thư giả.
Phương pháp để làm như vậy không hề khó, cũng không mất quá nhiều thời gian. Một danh tính mới có thể được tạo ra ngay lập tức bằng cách đặt một ngón tay cái dính máu lên trên chứng minh thư và ghi lại cái tên giả mà mình nghĩ trong đầu.
"Vậy bây giờ nó đã được tạo ra, điều đó có nghĩa là danh tính này được đăng kí ở Thánh quốc sao?" Eugene hỏi.
"Và với điều đó, danh tính của chúng ta sẽ được bảo mật an toàn, Ngài Eugene," Kristina xác nhận. "Chúng ta sẽ đóng giả làm những nhà truyền giáo đi du hành đến Samar."
Eugene nhíu mày. "Bạn không thực sự có ý định truyền đạo cho người bản địa Samar đúng không?"
"Nếu có thể, tôi muốn thử và giảng đạo cho họ, nhưng tiếc là người dân bản địa Samar không tôn kính Thần Ánh sáng", Kristina nói với một nụ cười cay đắng.
Đó chỉ là đã nói giảm nói tránh đi rồi. Hầu hết các linh mục nhiệt thành đến Samar để truyền đạo và phục vụ các vị thần của họ đã một đi không trở lại.
"Sau khi bạn tuyên bố rằng bạn sẽ đến Samar, tôi đã nghiên cứu một chút về Samar," Kristina nói.
"Vậy bạn có phát hiện ra điều gì không?" Eugene hỏi.
"Mặc dù thỉnh thoảng người ta nhìn thấy yêu tinh ở Samar... Nhưng hầu hết những yêu tinh đó đang lang thang khắp nơi, không thể tìm ra cách để trở về 'quê hương' của họ", Kristina nói khi cô lật áo choàng từ trong ra ngoài. "Vài năm trước, lũ dark elf của Helmuth bắt đầu tiến vào Samar và liên lạc với những Elf lang thang này. Nếu cậu muốn tìm ngôi làng của Elf, cậu nên thử gặp gỡ một số Elf lang thang, giống như những gì lũ Dark Elf đang cố gắng làm."
Chỉ mới vài ngày kể từ khi Eugene thông báo với cô rằng anh có ý định đến Samar. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, và thậm chí không cần rời khỏi Lâu đài Sư tử đen, cô đã hoàn thành cuộc điều tra của riêng mình.... Có vẻ như thân phận của một 'vị Thánh' khá là thuận tiện.
'... Sẽ phải đụng độ với lũ dark elf à," Eugene cau mày lại khi đưa tay lên vò tóc.
Mỗi lần bàn tay anh vò những sợi tóc, màu xám của mái tóc anh lại sẫm màu lại thành màu đen. Sau khi huy hiệu Lionheart được thêu vào áo khoác của anh ta cũng đã được gỡ bỏ thì Eugene cũng thay đổi diện mạo của chiếc áo choàng của mình.
"Tôi không có bất kỳ ký ức tốt đẹp nào về những loài gây hại đó."
Ba trăm năm trước, trong khi họ lang thang qua Helmuth, anh đã trải qua vô số những nguy hiểm khiến anh cận kề cái chết.
Nhưng trong số đó, có một khoảnh khắc đặc biệt nổi bật.
Đó không phải là trận chiến của họ với Quỷ Vương....
Hoặc là khi khuôn mặt của anh ta gần như bị cắt làm đôi bởi Lưỡi kiếm Giam cầm. Đó là vào trước cả khi đó....
Đó là khi anh đối đầu với Iris, con gái nuôi của Quỷ vương Cuồng nộ, một dark elf tên là 'Rakshasa'.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook