Luân Hồi Đại Đế Truyện
-
Chương 91: Ngày ta quyết định rời đi
“Oa, a Huyền ca về rồi, a Huyền ca về rồi. . . lần này quà tặng là gì vậy nha?!!” một bé gái lên tiếng hỏi.
Cửa thôn mở ra, mấy đứa bé thấy Long Huyền thì lao ra nhanh nhất, mừng rỡ đón hắn trở về, vừa tò mò đánh giá con quái thú khổng lồ trước mặt, vừa nhìn chằm chằm Long Huyền, vẻ mặt tràn đầy mong chờ, mà trong đám có một bé gái khoảng chừng 4, 5 tuổi đi lại gần Long Huyền, con ngươi trong sáng tinh khiết, giọng nói ngây ngơ, hỏi Long Huyền đòi quà.
Lần nào Long Huyền đi săn cũng tiện tay mang về một ít thứ, khi thì là kỳ hoa, dị thảo xinh đẹp, khi thì có hòn đá cuội tinh xảo, vỏ ốc, chim nhỏ, thỏ con… mấy đứa bé rất thích những thứ này, từ đó mỗi khi Long Huyền đi săn trở về, đám nhỏ lập tức hớn hở đi ra đón.
Lúc này, nghe được lời nói của bé gái, Long Huyền ngồi xuống, nở nụ xoa xoa đầu của nàng, sau đó mới đưa tay ra sau lưng lấy ra một cái túi lớn, đưa cho nàng mà nói.
“Tiểu Liên ngoan, a Huyền ca mang về cho ngươi trái cây rừng rất ngon, muốn ăn thử không?”
Tiểu Liên ngây thơ gật gật đầu, nghe thấy có đồ ăn ngon lập tức hớn hở ra mặt, vươn tay, từ trong túi lấy ra một khỏa trái cây, giống quả vải rừng, rồi hôn bẹp một cái lên má Long Huyền nói.
“Cám ơn a Huyền ca ca!!”
Long Huyền nở nụ cười càng tươi, thấy tiểu Liên đưa vải vào miệng thì nháy nháy mắt phải với nàng, tiểu Liên không hiểu có ý gì, nhưng khi ăn xong trái vải rồi, khuôn mặt khả ái của cô bé lập tức nhăn như khỉ… hai mắt rưng rưng, kém chút khóc òa lên rồi, Long Huyền lập tức bế nàng lên.
Tiểu Liên đứng đưa lưng về phía mấy đứa bé khác, còn chưa ai thấy vẻ mặt của cô bé, lúc này đám nhóc thấy có quà, lập tức chen nhau lao tới, tiểu Liên thấy Long Huyền nháy mắt điên cuồng, lập tức không còn nhăn mặt, quay đầu lại cười thật tươi với mấy đứa trẻ khác.
Đám nhóc con còn sợ chậm chân sẽ không lấy được quà, lập tức tranh nhau duỗi tay cướp trái vải rừng, nào đâu biết Long Huyền cùng tiểu Liên còn đang cười tươi như hoa nhìn cảnh này, lập tức. . .
“É. . . . ọe!”
“Cha má ơi, chua quá!!!”
“Oác oác, phì phì phì!”
Nhìn đám nhóc con nhăn mặt nhíu mặt, toàn thân rùng mình vì chua, điên cuồng phun nước bọt, Long Huyền cùng tiểu Liên không còn nhịn được nữa, cười ha hả không khép nổi miệng, nhưng đang cười, tiểu Liên cứng mặt lại, nước bọt ứa ra, cô bé quên mất mình còn chưa phun quả vải trong miệng ra, chua lét. Thế là lập tức làm phản, duỗi bàn tay nhỏ ra nhéo mặt Long Huyền, làm hắn trở tay không kịp, la oai oái xin tha.
Mà lúc này, thấy lão thôn trưởng cùng đám dân làng đã đi ra tới nơi, Long Huyền cùng không tiếp tục đùa giỡn với mấy đứa bé nữa, để tiểu Liên xuống, sau đó mỉm cười ôn hòa nói với đám nhóc: “Vải còn rất nhiều, mang đi chia cho các bạn khác đi, có đồ ăn ngon thì phải biết chia sẻ, hiểu không?”
Đám nhóc con nghe vậy, vẻ mặt đang nhăn nhó, lập tức đưa mắt nhìn nhau, sau đó từng đứa vẻ mặt đều tinh quái lên, dần dần trở thành tươi sáng như thiên thần, đồng thanh đáp: “Dạ biết, a Huyền ca ca!!”
Long Huyền gật đầu, đuổi bọn nhỏ đi rồi, sau đó lập tức đứng lên, nở nụ cười nói.
“Triệu gia gia, mọi người, ta mang theo chiến lợi phẩm về rồi đây!”
Triệu Hạo bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: “Đám nhỏ trong thôn bị ngươi dạy hư cả rồi!”
Long Huyền ngượng ngùng cười hắc hắc, gãi gãi đầu, bày ra nét mặt thiện lương, vô tội.
Lý Nhiên vỗ vỗ vai của hắn: “Hỗn tiểu tử, không cần diễn, người không quen nhìn thấy có khi còn thật sự cho rằng ngươi rất hiền lành ngoan ngoãn đó!”
“Đúng a, 5 năm trước, lần đầu gặp hắn, khi đó hắn mới 9, 10 tuổi, trắng trẻo khả ái, ta kém chút còn thật sự cho rằng hắn rất lương thiện, ngoan ngoãn, đáng yêu đây!!”
“Thôn trưởng của chúng ta còn tưởng rằng tiếp về được một hảo hài tử, mở liên hoan ăn thịt gấu suốt một ngày một đêm a!!!”
“Ai biết đâu mà. . . .”
Long Huyền đỏ mặt: “Ta vốn là lương thiện tiểu nam hài a!”
Thôn dân nghe vậy lập tức cười phì, mắng: “Chúng ta đều biết, phải là chuyên phá hoại, phiền toái không ngừng, hỗn thế tiểu ma vương mới đúng!”
Triệu Hạo cũng cười: “Chẳng phải còn có đám Lý An nữa sao, bọn hắn đâu rồi?”
Long Huyền còn chưa trả lời thì ở phía sau, một đám bảy, tám tên thiếu niên ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi từ trong rừng đi ra, tiến nhanh về phía cửa thôn. Mà sau lưng bọn hắn còn kéo theo một cái xe kéo tự chế, mỗi người giữ một sợi giây thừng để kéo xe, ở trên xe lại chất đầy xác hươu nai, còn nào con nấy to tròn, béo mọng!
Thấy vậy, dân làng lập tức bùng nổ lần nữa, mà lần này là vì hoan hô, tất cả mọi người đều vui mừng.
“Lợi hại a tiểu ma vương, lần này thật sự là trúng mánh, toàn bộ đều là hươu nai lớn!”
“Không hổ là Long Huyền dẫn đội, lần nào đi ra cũng đều có con mồi mang về a…!” Đám thanh niên cảm khái!
“Loại thú này nổi tiếng cơ linh, khó bắt, thế mà cũng không thoát khỏi ma trảo của tiểu Huyền.”
“Đại thu hoạch a, trọn vẹn mười lăm con nai trưởng thành, dù ít cũng phải đến năm, sáu tấn thịt rừng đi, mùa đông này ấm no rồi!”
Mọi người đều thi nhau cảm khái, vốn là thu cuối đang qua, mùa đông sắp đến, tất cả còn đang buồn rầu vì vấn đề lương thực, thế nhưng chuyến đi săn này của Long Huyền thật sự vượt quá mong đợi của thôn dân. Dù cho con gầy nhất cũng hơn ba trăm cân thịt tươi, có được mười lăm còn hươu lớn này, chỉ cần chế biến tốt, chế biến thành thịt khô để bảo quản, cùng với một số lương thực khác nữa, nhất định đủ để chống chọi qua mùa đông này.
Đám người Lý An vốn dĩ phải kéo đống chiến lợi phẩm lớn như vậy trở về, toàn thân còn đang mệt rã rời, nhưng thấy dân làng như vậy cũng bắt đầu hưng phấn lên, một đám thiếu niên cười như trẻ lên ba.
Bọn hắn cũng thật vui vẻ, lần này thu hoạch cực tốt, mang ý nghĩ đám thôn dân cũng không cần quá mức sầu lo về vấn đề lương thực nữa, người chết cũng ít lại. Đi săn thú là việc rất nguy hiểm, hàng năm số người chết trong khi đi săn thú là nhiều nhất, mà săn dự trữ cho mùa đông lại càng nhiều, năm nay may mắn.
Chẳng biết là ai mở đầu, lập tức đám dân làng chung tay lại, nâng đỡ đám người Lý An tung lên hạ xuống để tỏ rõ lòng biết ơn với bọn hắn, càng tung càng cao, Long Huyền sớm đã biết sẽ có chuyện này, thừa dịp đám người không để ý đã vận lên thừa phong bộ trốn lại gần Triệu Hạo cùng Lý Nhiên rồi.
Mà đám thiếu niên Lý An thì bị tung đến bay lên không ngừng, trong đám thôn dân cũng có mấy người tu luyện giả, thành ra càng tung càng cao, lúc này thấy đã đủ rồi, đám Lý An mới hô lớn.
“Các vị thúc bá trách ra, chúng ta phải đáp đất á!”
Sau đó là vài tiếng ầm ầm ầm, đám Lý An vững vàng đứng trên mặt đất, năm năm trôi qua, giờ đây đám thiếu niên như bọn Lý An cũng đều đã trở thành võ giả cả rồi, đã đứng vào hàng ngũ cao thủ trong thôn, nếu không bọn hắn cũng không thể đi săn được nhiều thú đến như vậy, cũng chẳng đủ khí lực mà kéo mấy tấn thịt hươu quay về.
Lý Nhiên thấy thế thì tiến lên nói: “Được rồi, xác hươu vẫn còn dính máu, nhanh chóng mang vào thôn xử lý đi thôi, tránh để mùi máu tươi lan ra dẫn yêu thú đến, trước đó tiểu Huyền trở về cố tình tạo ra rung động cũng là để chấn nhiếp yêu thú, các ngươi cũng không thể quá hưng phấn mà gây họa được.”
Đám thôn dân nghe thế thì lại nhao nhao, lần này thu hoạch lớn như vậy, bọn họ cũng chỉ là vui mừng một chút thôi mà, nhưng lời của Lý Nhiên nói cũng là rất có lý, trong hoang dã mà để lộ mùi máu tươi gần chỗ đóng trại rất dễ gây ra nguy hiểm, mặc dù không đến mức khoa trương như Lý Nhiên nói như vậy.
Triệu Hạo lúc này cũng lên tiếng: “Được rồi, muốn vui vẻ tận hứng thì chờ đến tối lại mở hội đi, lần này thu hoạch lớn, đáng để mở hội chúc mừng một chút, nhưng bây giờ cũng phải để cho đám nhỏ nghỉ ngơi chứ, bọn chúng hơn mười ngày rồi mới quay trở về.”
Lời của lão thôn trưởng đương nhiên là rất có trọng lượng, đám người lập tức ngoan ngoan hợp lực kéo chiến lợi phẩm mang vào thôn, Lý Nhiên cũng gọi đám Lý An đi theo hỗ trợ.
Triệu Hạo quay người quay về thôn, đưa mắt nhìn thoáng qua xác con cự hổ đang bị kéo đi, lúc đi ngang qua Long Huyền thì mỉm cười hòa ái mà nói.
“Tiểu Huyền, ngươi đi theo gia gia một chút!”
Long Huyền nghe vậy thì nhu thuận gật gật đầu, sau đó nhanh chân bước theo sau lưng Triệu Hạo.
. . . . . . .
Trong thư phòng lão thôn trưởng, Triệu Hạo từ tốn bày ra hai ly trà, một ly để trước mặt, một ly khác đưa qua cho Long Huyền.
Long Huyền cung kính đưa hai tay tiếp lấy, lúc này mới mở miệng nói: “Triệu gia gia, ngài tìm ta có chuyện gì sao?”
Triệu Hạo mỉm cười, nhìn Long Huyền thật kỹ, sau đó cảm khái: “Không nghĩ tới a, chớp mắt một cái ngươi đã lớn như vậy rồi, gia gia trí nhớ không tốt, ngươi có nhớ ngươi đã ở lại thôn bao lâu rồi không?”
Triệu Hạo nửa cảm khái, nửa hồi ức đưa mắt nhìn Long Huyền. Nhớ ngày đó, Long Huyền chỉ mới là một đứa trẻ, không lớn hơn Lý An bao nhiêu, hiện tại đã lớn lên rồi, không phải rất cao, nhưng cũng đạt tới một mét bảy, anh tư bừng bừng, khí tức thiếu niên tràn đầy sức sống.
Dung mạo vẫn còn đôi chút non nớt, tuy rằng không tới mức mi mục như vẽ, thế nhưng cũng phải xưng là tuấn tú, đôi mắt sáng ngời, hữu thần, kèm theo nụ cười sáng lán tràn đầy khí tức dương quang, thật sự rất chiếm được hảo cảm của người khác. Tuy nhiên, tất cả dân làng đều biết, ẩn dưới cái vẻ mặt thiếu niên non nớt, ngây thơ vô số tội này, chính là hàng thật giá thật, hỗn thế tiểu ma vương.
Long Huyền nghe được câu hỏi của Triệu Hạo thì nở nụ cười đáp: “Từ lúc ta đồng ý với Lý thúc ở lại định cư trong thôn đã qua năm năm, một tháng, hai mươi hai ngày rồi.”
Triệu Hạo: . . . .!
Ngươi là quyển lịch thành tinh sao?!
Triệu Hạo sau đó mới gật gật đầu: “Lần này ngươi mang hắc vân hổ quay về. . . là đã quyết định rồi sao?”
Long Huyền nghe vậy, nụ cười trên môi hơi ngừng một chút, chẳng qua rất nhanh đã ổn định tâm tình, nhìn lão thôn trưởng, nói: “Vâng, ta đã quyết định rồi!”
“Cũng tốt, cũng tốt, sớm đã biết sẽ có ngày ngươi phải rời đi làm chuyện của mình, thôn nhỏ này không thể nào chứa nổi thần long, trước đó còn lo lắng lo ngươi còn quá nhỏ, kinh lịch quá ít. . . . hiện tại, gia gia cũng không phải đối thủ của tiểu tử ngươi nữa rồi!” Triệu Hạo cười cười.
Long Huyền nghe thấy lão thôn trưởng tán dương thì chỉ ngượng ngùng, nở nụ cười chất phác.
Lão thôn trưởng đứng lên, vỗ vỗ vai của hắn, thấm thía nói: “Nhớ rõ bảo trọng, sau này chỉ cần ngươi không chê, có thể xem đây như nhà của mình, Định Yên thôn này mãi mãi mở cửa đón chào ngươi!”
Long Huyền toàn thân hơi rung một thoáng, lời nói của lão thôn trưởng làm hắn rất xúc động, trong lúc nhất thời không nói được cái gì, chỉ có thể nhìn kỹ Triệu Hạo, sau đó cung kính, khom người một cái.
Triệu Hạo mỉm cười, bảo hắn rời đi đi.
Bước ra khỏi nhà của trưởng thôn, Long Huyền ngoái đầu nhìn lại, loáng thoáng còn thấy được vị gia gia đáng kính ở phía bên trong cũng đang mỉm cười nhìn hắn.
Một hình ảnh lóe quá trong đầu của Long Huyền.
Triệu Hạo: “Tiểu Huyền, ngươi thật sự đồng ý ở lại Định Yên thôn sao?”
Long Huyền: “Vâng, hiện tại ta không có nhà để về, nếu có thể, ta thật sự muốn ngài đồng ý cho ta ở lại đây một thời gian!”
Long Huyền nói là ở lại một thời gian, Triệu Hạo đương nhiên nghe ra được, Long Huyền đây là muốn nói với lão, hắn sớm muộn rồi sẽ rời đi, nơi này chỉ là chỗ trú lại tạm thời mà thôi.
Triệu Hạo cũng không hề suy nghĩ gì nhiều chỉ nói: “Đương nhiên là được, Định Yên thôn rất hoan nghênh ngươi, chỉ cần ngươi không chê thôn này quá nhỏ, cứ việc xem nơi đây như là nhà của mình.”
Năm năm trước, Long Huyền bị những lời này của Triệu Hạo làm cho vô cùng xúc động, năm năm sau hắn một lần nữa lại nghe lại câu nói này, vẫn vô cùng xúc động, nhớ lại tiếp, khi nghe Triệu Hạo nói như vậy, Long Huyền đã hỏi.
Long Huyền: “Triệu gia gia, thôn này sống giữa sâm lâm bị yêu thú uy hiếp, mùa đông sắp tới, số người chết vì yêu thú lại càng nhiều, vậy yêu thú nào giết nhiều người của thôn chúng ta nhất, thực lực của nó lại như thế nào?”
Triệu Hạo không biết Long Huyền hỏi cái này làm gì, nhưng vẫn đáp: “Trong sâm lâm, đáng sợ nhất, cũng khó chơi nhất chính là ba loại, hắc hùng, lợn rừng và lão hổ. Vừa lúc, dọc về hướng tây khoảng trăm dặm, khu vực đó bị một con hắc vân hổ độc chiếm, người chết dưới miệng hổ nhiều không đếm hết, Định Yên thôn chúng ta ở gần nó nhất, cho nên hàng năm khi cuộc đi săn mùa đông tới, số người của thôn chúng ta bị nó ăn thịt cũng là nhiều nhất. Thực lực của nó đã là tam giai hậu kỳ, mạnh không kém vị võ sư đỉnh phong, tất cả mọi người đều gọi nó là ‘bá chủ tây khu’!”
Nghe xong lời của Triệu Hạo, Long Huyền nở nụ cười chất phác, sáng tỏ: “Ngày ta quyết định rời đi, cũng là ngày ta mang theo da hổ trở về trang trí cổng nhà của mình.”
. . . . . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook