Luân Hồi Đại Đế Truyện
Chương 86: So với dã thú... càng thêm dã thú

Gào….

Chỉ một chút thời gian, bạo liệt hùng đã hồi lại sức lực, gầm lên một tiếng, bắt đầu thế công mới, nó dồn lực vào ba chi, chống đỡ một chi sau bị thương, nhắm thẳng về phía người nam tử trung niên đang bị trọng thương kia, muốn đưa ra đòn chí mạng, kết liễu nhân loại này.

Thế công vừa ra, toàn thân của thiết trảo bạo liệt hùng thẳng tắp hướng về phía vị nam tử trung niên, cũng vì đó mà phía sau tạo ra sơ hở cực lớn, cái chân sau bị thương càng khiến cho sơ hở này càng thêm phóng đại.

Ẩn nấp đã lâu, đây chính là thứ mà Long Huyền chờ đợi, hắn đương nhiên không thể nào bỏ lỡ khoảnh khắc này.

Phía đằng kia, đối mặt với một con hung vật tràn đầy phẫn nộ đang lao tới, toàn thân người nam tử trung niên cứng đờ, cắn răng, ánh mắt không cam tâm nhìn chằm chằm cái chết đang nhanh chóng tới gần nhưng bản thân chẳng có cách nào tránh né.

“Không!!!” Đứa bé phía đằng xa, kinh hãi gào lên một tiếng thê lương, hiển nhiên hắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh người nam tử trung niên gặp nạn, chẳng qua, ngoài việc gào khóc đau khổ, hắn chẳng có khả năng để thay đổi được điều gì.

Tiếng la hét của đứa bé nhân loại chỉ như tiếp thêm sức cho thiết trảo bạo liệt hùng, nghe được tiếng la hét thê thương non nớt đó, nó càng thêm điên cuồng, tựa như con thú săn mồi máu lạnh đang thưởng thức nổi sợ sệt của con mồi trước khi giết chết nó.

Vút một tiếng, tựa như làn gió nhẹ thổi qua, nhưng ẩn trong làn gió, có sát phạt sắc bén, vô thanh vô tức, một ánh kiếm lóe sáng từ đằng sau bạo liệt hùng nhanh chóng tiếp cận.

Phập…

Húuuuuuuu!!!!

Một tiếng kiếm đâm vào thịt vang lên, kèm theo đó là một tiếng hú đau đớn phát ra từ miệng con dã thú, nó gào lên trong sự điên cuồng, ánh mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ.

Lông mi Long Huyền nhíu chặt lại, nhìn lưỡi kiếm chỉ xuyên vào được hơn một tấc thì không tiến thêm được chút nào nữa, Long Huyền lập tức cảm thấy không ổn.

Cảm giác của Long Huyền không sai, vết thương sâu gần 10cm như vậy tuy rằng có thể khiến cho thiết trảo bạo liệt hùng đau đớn vô cùng, nhưng không ảnh hưởng đến căn bản, đối với lớp da dày thịt béo của bạo liệt hùng thì chẳng thấm vào đâu.

Long Huyền vốn còn muốn dùng một kiếm đánh lén này để phế đi chi sau còn lại của thiết trảo bạo liệt hùng, nhưng nhìn tình huống này thì hẳn là hắn lạc quan quá rồi, cốt yếu vẫn là thanh kiếm lấy được từ chỗ Long Khôn quá nát, chẳng thể tận dụng triệt để cơ hội đánh lén lần này.

Tình thế chuyển biến trong nháy mắt, ngay lập tức bạo liệt hùng quay phắt đầu lại, cặp mắt long sòng sọc nhìn về Long Huyền, kéo theo ngay sau đó là một cú quật tay nhắm thẳng về phía tên nhân loại hạ đẳng dám đánh lén nó. Cú quật tay này không giữ lại chút sức nào, trong cơn phẫn nộ điên cuồng, bạo liệt hùng muốn đem kẻ này đánh thành thịt nát.

Vì vị trí đứng lúc này rất xảo hợp, bạo liệt hùng đưa lưng về phía Long Huyền, do đó móng vuốt sắc bén của nó không thể nào công kích ngược ra sau được, chỉ có thể dùng cánh tay gấu to như cột nhà kia mang theo uy lực kinh người đánh về phía Long Huyền.

Một cú quật tay đáng sợ này làm Long Huyền tê cả da đầu, dù cho vẫn còn một khoảng cách nữa nhưng Long Huyền đã nghe được tiếng gió rít, hùng quyền chưa tới mà quyền phong đã ập vào mặt Long Huyền rồi. Nếu nói cảm giác của Long Huyền lúc này, hẳn là giống như vừa bước chân ra đường lớn thì gặp ngay một chiếc xe tải mất lái lao như điên tới, không hề có ý định dừng lại.

Long Huyền căng thẳng đến rợn người, tình thế vô cùng nguy hiểm, đồng tử co rụt, nhìn một quyền của bạo liệt đang kéo tới. Long Huyền quên cả hít thở, cưỡng ép khiến bản thân trở nên thanh tĩnh, càng là lúc nguy hiểm, hắn càng không cho phép bản thân bị rối loạn, nếu không thì chỉ có đường chết.

Không hề có chút thời gian nào để suy nghĩ, mọi việc đều chỉ có thể dùng bản năng để giải quyết, dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn mũi kiếm còn đang ghim vào trong chân sau của bạo liệt hùng, Long Huyền nghiến răng, nét mặt mang theo vẻ hung ác.

Hắn quyết định không tránh né một quyền đang tới của bạo liệt hùng kia, mà nhanh chóng vận dụng tay phải xuất ra chín thành thực lực đánh một chiêu thất liên quyền vào chuôi kiếm.

Bạch một tiếng, thân kiếm bị uy lực của một quyền này đấm cho lún sâu thêm gấp đôi, nhưng thân kiếm cũng chẳng thể chịu được lực phản chấn như thế, gãy ra làm mấy khúc. Còn gì đau đớn, khó chịu hơn cái gai đâm vào thịt, cơn đau đớn làm cho quyền kình đang tới của bạo liệt hùng giảm nhẹ đi mấy phần, tốc độ cũng chậm lại đôi chút.

Long Huyền sau khi đấm ra một quyền kia, toàn thân lập tức hơi chếch, bàn tay trái cũng vận dụng toàn lực, không giữ lại chút nào đánh ra tuyệt kĩ mạnh nhất của bản thân là ba động chưởng, nhắm vào hùng quyền uy mãnh đang quất tới kia.

Bành – !

Kết cục không chút hoài niệm, Long Huyền tựa như một viên đạn pháo bị đánh bay ngược về phía sau, va đập vào thân cây, sau đó bật ra, đổi hướng lăn trên mặt đất mấy vòng, cuối cùng kéo lê một quảng trên mặt đất mới dừng lại.

Tay phải vịn lấy tay trái, dùng khuỷu tay chống mắt đất, cố gắng bò lên.

“Phốc – ”

Ruột gan cồn cào, máu tươi không kìm được mà hộc ra khỏi miệng, va đập mạnh làm cho thân thể Long Huyền tơi tả, như thân cây con vừa bị mưa bão vùi dập qua.

Thế nhưng, trong ánh mắt của Long Huyền hiện giờ cũng không có vẻ khiếp sợ, hắn vô cùng bình tĩnh, cũng tự ép bản thân phải bình tĩnh, trên miệng còn toát ra nụ cười gằn, nhịn đau đớn. Đối mặt với một con hung vật mạnh ngang ngửa yêu thú tam giai trung kỳ, Long Huyền biết trận chiến này không dễ dàng chút nào.

Lúc bình thường nhìn xem hắn luôn sợ hãi, bị Bạch lão hành hạ chết đi sống lại, chỉ có thể kêu thảm, nhưng đừng lầm, hơn ai hết Long Huyền tu luyện cực kỳ khắc khổ cùng điên cuồng. Mỗi đêm khi nhắm mắt lại, cảnh tượng cha mẹ bị sát hiện luôn hiện ra ngay trước mắt hắn, càng như thế hắn càng chấp nhất với việc tu luyện. Ở bên cạnh hắn không bao lâu, nhưng Tiêu Viễn đã có thể nhìn ra, tiểu tử Long Huyền này đối với bản thân quá mức tàn nhẫn… mà người như vậy, nếu ai làm kẻ địch của hắn, chắc chắn không thể có kết cục tốt đẹp!

Lại nhìn vào tình thế lúc này, chỉ mới giao phong một lần thôi, Long Huyền máu me be bét, thê thảm vô cùng, tay trái vô lực rủ xuống, hơn phân nửa là phế mất rồi. Khi quyết định dùng ba động chưởng chọi cứng với một quyền kia của bạo liệt hùng, Long Huyền cũng lường trước cái giá phải trả.

Chẳng qua khi đó hắn nhận định, cơ thể đủ khả năng chịu đựng, một quyền đó của bạo liệt hùng chẳng thể giết chết hắn, thì lập tức chẳng thèm quan tâm mà lao lên chọi cứng.

Đấu pháp giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm này, điển hình là cách đánh của kẻ điên hay dùng, càng chưa nói đến hắn chỉ là một võ giả, còn kẻ địch lại mang thực lực đỉnh cấp võ sư.

“Thế gian còn có tên tiểu bối võ giả nào điên cuồng được như hắn sao?” Tiêu Viễn mãi mới có thể thở ra một hơi, quan sát từ đầu đến cuối pha quyền chưởng tương giao kia, trái tim hắn tựa như muốn vọt thẳng ra khỏi miệng rồi.

Tiểu tổ tông của ta, ngươi có thể làm cho người khác bớt lo chút được không, mạng sống mới là chết hết, chơi như vậy rất dễ chết người đó – Tiêu Viễn gào thét trong lòng. Hắn quấn quít như vậy không phải vì chưa trải sự đời, bằng lịch duyệt của mình, trong mắt hắn, một con yêu thú tam giai chẳng mạnh hơn con kiến là mấy. Nhưng mà Long Huyền bây giờ so với con kiến còn yếu hơn nhiều a, lỡ như ăn một quyền vừa rồi lập tức nát bấy thành thịt vụn, đến khi đó lão Tiêu hắn đi tìm ai để khóc đây? Hắn còn chờ mong Long Huyền đi cứu người mà.

Đồng dạng, Bạch lão cũng lo lắng hãi hùng một phen, sắc mặt y trắng bệnh, mặc dù toàn thân trên dưới của hắn trắng từ đầu rồi, cho nên người khác chưa hẳn đã nhận ra được biểu hiện thất thường. Trong khoảnh khắc đó, Bạch lão thật sự rất kinh ngạc với bản năng chiến đấu của Long Huyền, phán đoán tình huống, làm ra quyết định, tất cả mọi thứ chỉ xảy ra trong vòng vài giây ngắn ngủi.

Người bình thường có thể không biết, đối phó với một con dã thú đang phẫn nộ phát cuồng không phải là chuyện đơn giản, sinh tồn trong vòng lặp giữa thợ săn và con mồi, dã thú một khi đã phát cuồng sẽ bộc lộ ra hung tợn chi ý, rất nhiều tu sĩ lần đầu tiên đối mặt với thứ hung sát chi ý này có thể bị dọa cho nhũn chân, không thể động đậy chứ đừng nói chi đến phản kháng.

Việc này không có liên quan gì đến cảnh giới thực lực, lại nhìn Long Huyền lúc này, Bạch lão chỉ có thể cảm thán: Tiểu tử này… so với dã thú, càng thêm dã thú!

Lịch duyệt cao nhất ở đây hiển nhiên là Bạch lão cùng Tiêu Viễn, cho nên thấy Long Huyền vừa thoát khỏi nguy hiểm, tính mạng không vấn đề gì thì lập tức cho ra nhận xét. Nhưng hai người khác cùng nhìn thấy cảnh này thì không thể bình tĩnh như vậy, nam tử trung niên cùng đứa bé ở đằng xa vẫn còn đang ngây ra như phỗng.

So với việc vui mừng khi bản thân vừa thoát chết trong gang tấc, nam tử trung niên càng thêm để ý đến biến cố vừa phát sinh trong nháy mắt vừa rồi. Mọi việc diễn ra quá nhanh, thêm nữa hắn bị thân thể to lớn của thiết trảo bạo liệt hùng che chắn, không nhìn rõ ràng. Chỉ biết bạo liệt hùng bị đánh lén, sau đó là hình ảnh quyền chưởng tương giao nổ ầm lên, người kia tuy rằng bị đánh cho trọng thương bay ngược về sau, thế nhưng lại không chết, ngược lại còn có thể gượng dậy được.

Về phần bạo liệt hùng cũng thê thảm không kém, trước đó giao đấu với nam tử trung niên, bạo liệt hùng đã bị thương không nhẹ, thân thể bị cốt thương đánh cho máu me đầy mình, nặng nhất là vết thương ngay giữa người, kéo dài từ ngực xuống bụng, cùng với một chi sau bị phế đi.

Hiện tại, bị một người thần bí ẩn nấp đánh lén từ phía sau, thành công phế đi một chân khác, chẳng những thế hùng chưởng va chạm với người ta cũng bị đánh cho gãy gập xuống, máu tươi từ trên tay gấu đang nhỏ giọt.

Thiết trảo bạo liệt hùng, vì sao lại gọi thiết trảo, chính là bởi vì hùng trảo có uy lực kinh người, bỏ qua việc móng vuốt của nó cứng rắn, sắc bén thế nào, cánh tay gấu đó cũng ẩn chứa sức mạnh to lớn, vậy mà giờ đây, đòn công kích gần như mạnh nhất của bạo liệt hùng, cứng chọi cứng lại bị người ta đánh tan. Mặc dù so ra thì kẻ bị thương nặng hơn trong lần giao chiến đó hẳn là người thân bí kia.

Đến khi định thần nhìn rõ người đến là ai, trung niên nam tử tưởng như bản thân bị điên rồi, đó chẳng phải là một thiếu niên sao? Nhìn tuổi tác, có lẽ là đồng lứa với tiểu An nhà mình. Mà người thiếu niên trẻ tuổi trước mắt này đủ sức làm bị thương thiết trảo bạo liệt hùng kém chút lấy mạng một tên bát tinh võ sư như hắn, điều này làm sao không khiến hắn kinh ngạc, há hốc mồm cho được?

“Mẹ nó, từ khi nào Vĩnh Yên trấn lại xuất hiện một thiếu niên lợi hại như thế này?” Trung niên nam tử tán thán nói.

Ở một phía khác, một đứa trẻ trừng to hai mắt, kinh ngạc qua rồi, trong mắt lại lập tức toát lên vẻ cuồng nhiệt cùng kính nể.

“Lợi hại quá!!” Lý An khuôn mặt tràn đầy hưng phấn nói.

. . .

P/s: Ta nói cái gì ấy mà, tỷ như tiền a… loại tục vật này, hãy ném vào mặt con tác đi, sẽ nôn ra rất nhiều chữ!!!

Momo: 0339288913 (Do Hoang Long)

STK ngân hàng BIDV : 65010002629542

Xin đạ tạ!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương