Luân Hồi Đại Đế Truyện
-
Chương 55: Bị vây công
Như nghĩ đến điều gì đó, lúc này ánh mắt Long Huyền mới lấp lóe một cái rồi hướng về phía Liễu Minh hỏi.
“Liễu gia các ngươi cấu kết với đám người của Long gia?”
Ban nãy Long Huyền còn đang thắc mắc ‘đám người khác’ mà tên mặt sẹo kia nói là ai, hiện tại Liễu Minh lại trùng hợp xuất hiện ở chỗ này khiến hắn không nghi ngờ không được.
Liễu Minh càn rỡ cười: “Haha rất thông minh, kể ra thì thật sự là trùng hợp!”
Hóa ra, sau cái ngày bị Long Huyền làm cho mất mặt trước bao nhiêu người thì Liễu Minh đã phái người điều tra về hắn, mới đầu còn chưa có thông tin gì, nhưng mấy hôm sau Liễu Minh cùng cha hắn tới phủ thành chủ thì lại tình cờ gặp được Long gia gia chủ cũng đang ở đó.
Cũng vô tình biết được Long gia đang muốn tìm kiếm tung tích của một nhà ba người Long Huyền. Lúc này, Liễu Minh rất nhanh liền nhận ra một người trong số đó, chính là tên nhóc đã đắc tội với hắn mấy hôm trước, do vậy liền đứng ra báo tin.
Vốn dĩ ban đầu Liễu gia muốn để Liễu Minh tiếp cận với Diệp Linh Nhi, từ đó kéo gần quan hệ với phủ thành chủ. Hiện tại lại gặp một thế lực không thua kém gì chính là Long gia, cho nên bọn họ liền xung phong nhận việc điều tra về tung tích của gia đình Long Vô Tâm, cũng để lấy lòng Long Càn.
Càng trùng hợp hơn nữa là hai ngày trước Diệp Linh Nhi mới được Long Huyền cứu về thì sau đó thông tin Long Huyền đi vào Hoàng Phong sơn mạch cũng bị Liễu gia biết được, từ đó mới dẫn đến việc Long Huyền bị đám người này chặn đường ở đây.
Vốn dĩ Long Huyền hoàn toàn chẳng biết gì về Liễu gia cả, lần trước chẳng qua cũng chỉ là xích mích nho nhỏ, nhưng việc lần này đã liên quan tới an nguy của cha mẹ hắn, hơn nữa tên Liễu Minh này cũng ba lần bốn lượt nhắm vào bản thân, vậy thì cũng đừng trách hắn hung ác.
. . .
Liễu Minh nhìn thấy Long Huyền lặng im đứng đó không lên tiếng liền cho rằng Long Huyền bị đám người bên mình dọa sợ rồi, lúc này tiến lên trước một bước nói.
“Một nhà các ngươi cũng thật ngu ngốc, vậy mà lại dám đắc tội với Long gia!! Cha mẹ ngươi hẳn là đã rơi vào trong tay chúng ta rồi, mà hiện tại… liền đến lượt ngươi.”
Dứt lời, hắn quay sang đám thủ hạ ra lệnh một tiếng: “Tiến lên, bắt lấy hắn!”
Đám người xung quanh nãy giờ vẫn luôn chờ lệnh, sẵn sàng bất cứ lúc nào, bây giờ nghe thấy chủ nhân ra lệnh liền lập tức lao thẳng về phía Long Huyền.
Đối mặt với thế tiến công đầy mạnh mẽ của đối phương, nhưng Long Huyền cũng không hề tỏ ra lo lắng chút nào, ngược lại hắn còn có chút thất thần, lúc này trong đầu hắn đang nhanh chóng suy nghĩ xem tiếp sau đây phải làm như thế nào.
Mấy kẻ kia thấy Long Huyền biểu tình ngơ ngơ ngác ngác thì chỉ nghĩ hắn đang sợ hãi nên càng không kiêng dè gì mà lao thẳng đến. Nhưng mà đến lúc xuất thủ thì Long Huyền lại dễ dàng đối chiêu, di chuyển qua lại giữa đám người như cá gặp nước, hoàn toàn không hề cảm thấy có chút khó khăn nào.
Lúc này, đám người đang vây công Long Huyền thật sự là trợn mắt há mồm, hoàn toàn không thể tin tưởng được!! Trong đám bọn họ người có thực lực yếu nhất cũng đã là cửu tinh nhập vi, thậm chí còn có cả Võ giả cảnh, thế nhưng mãi vẫn không đụng được vạt áo của Long Huyền, chứ chưa nói đến việc bắt được đối phương.
Càng để cho bọn hắn khiếp sợ hơn là Long Huyền dường như có mắt ở sau lưng vậy, nhiều phen đánh lén mà hắn không cần nhìn vẫn dễ dàng né tránh được. Chưa dừng lại ở đó, quanh thân Long Huyền không có ngôi sao nào hiện lên, hiển nhiên là còn chưa bạo lộ ra toàn bộ thực lực, cứ như là đang chơi đùa vậy.
Đứng ở một bên quan sát thấy cảnh này, trong lòng Liễu Minh dần dần dâng lên một cảm giác bất an, hắn lớn tiếng hô: “Một đám vô dụng các ngươi, lề mề cái gì đó, nhanh bắt hắn lại!”
. . .
Mặc kệ đám người đang cố gắng, võ kỹ cùng linh lực đánh ra tứ tung, nhưng Long Huyền vẫn cứ nhàn nhã tránh né hoàn toàn không chịu chút áp lực nào.
Nếu như là mấy ngày trước có lẽ hắn sẽ thật sự gặp phải nguy hiểm tính mạng, chẳng qua sau khi đột phá đến thất tinh nhập vi cảnh Long Huyền liền ẩn ẩn có cảm giác Luân Hồi Đạo Quyết đang dần dần thoát biến. Chiến lực cũng tăng lên một mảng lớn.
Hắn nhớ rất rõ Bạch lão từng nói hắn muốn luyện thành tầng đầu tiên của Luân Hồi Đạo Quyết thì ít nhất phải đạt tới nhập vi đỉnh phong mới được, lúc này Long Huyền đã là nhập vi hậu kì, do vậy đối với Luân Hồi Đạo Quyết hắn cũng có một chút cảm nhận.
Về phần những kẻ xung quanh này, dù cho có người đã đạt đến cảnh giới Võ giả rồi nhưng khi Long Huyền vận dụng thừa phong bộ để di chuyển thì hoàn toàn chẳng sợ bị mấy người đó vây công, thân pháp này phiêu miểu khó nắm bắt, cho nên lúc mấy kẻ kia tấn công Long Huyền cứ có cảm giác như đang đánh vào không khí, thật sự là cảm thấy cực kỳ bất lực, có nỗi khổ nhưng không thể nói ra.
Nhưng là việc này hiện tại Long Huyền cũng không có thời gian để nghĩ đến, trong lòng hắn còn đang xoắn xuýt không biết nên làm thế nào để đối phó với Long gia, hiện tại Long Càn đã đích thân tới đây. Một tên Võ tông cảnh cường giả không phải Long Huyền hiện tại có thể đối phó được, suy cho cùng thực lực hai bên cách biệt quá xa.
“Chỉ mới vài ngày trôi qua mà tiểu tử ngươi tiến bộ cũng không ít!!”
Đang lúc Long Huyền rơi vào tuyệt vọng thì một âm thanh truyền vào trong tai làm cho hắn nhịn không được mà nở nụ cười. Giọng nói nhàn nhạt, mơ hồ còn lộ ra vẻ suy nhược, bất quá Long Huyền rất nhanh đã biết được người vừa lên tiếng là ai.
“Sư phụ, người tỉnh rồi?!!”
Bạch lão: “Ừm, vừa mới tỉnh!”
Bạch lão vẫn lãnh đạm như vậy, có lẽ ngoài việc cà khịa Long Huyền ra thì đối với những chuyện khác hắn chẳng hề quan tâm. Về phần tại vì sao mà Bạch lão lại có thể tỉnh lại vào đúng lúc này thì kể ra cũng rất vừa vặn.
Hắn nương nhờ trong Hắc bạch ngọc châu, trước đó linh hồn bị thiên kiếp tổn thương dẫn đến không thể không rơi vào trạng thái ngủ say. Mấy ngày nay, ngọc châu liên tục hấp thu tinh hoa từ ngũ độc, một phần cũng ôn dưỡng linh hồn của hắn. Nhưng nếu chỉ có như vậy thôi thì cũng vẫn chưa đủ để Bạch lão có thể thức tỉnh.
Nguyên do lớn nhất chính là tinh thần lực của Long Huyền vừa mới đột phá đến cảnh giới Võ giả. Long Huyền cùng với Hắc bạch ngọc châu có huyết mạch tương liên, hắn càng mạnh thì uy năng của ngọc châu cũng càng được khai phá ra mạnh mẽ hơn, nhờ đó mà Bạch lão mới có thể tỉnh lại nhanh như thế.
Đối với Hắc bạch ngọc châu này, tuy rằng sống nhờ trong đó nhưng chính bản thân Bạch lão cũng không biết được đây là bảo vật gì, hiện tại ngọc châu tuy rằng nghịch thiên nhưng chung quy vẫn chưa có bộc lộ ra uy lực gì quá lớn, chỉ có thể chờ xem tương lai Long Huyền có thể phát huy nó đến mức nào.
Bạch lão tỉnh lại giống như một liều thuốc an thần đối với Long Huyền, lúc này hắn rất nhanh chóng lấy lại tinh thần, quét mắt về phía kẻ địch ở xung quanh. Từ nãy đến giờ Long Huyền không có thời gian để quan tâm bọn hắn, chỉ dựa vào Vô định giới cùng thừa phong bộ để tránh né, hoàn toàn không có ý định tấn công, chính vì thế mà đám người này mới có thể vây lấy hắn lâu như vậy.
Còn hiện tại thì… ánh mắt Long Huyền hiện lên một tia sắc bén, lúc này có hai tên đang lao thẳng về phía hắn, bọn họ rất ăn ý một trái một phải ép vào bên sườn của Long Huyền, sau lưng cũng có người chặn lại, trước mắt thì có thêm hai tên sử dụng võ kỹ đánh tới, có thể nói là bốn bề thọ địch, nguy hiểm vô cùng.
Tình huống như vậy đáng lý ra Long Huyền sẽ không mắc phải, bằng vào thừa phong bộ thì hắn có thể dễ dàng thoát ra mới đúng. Chẳng qua ban nãy Bạch lão lên tiếng làm cho Long Huyền vui mừng, trong chốc lát mất tập trung khiến bước chân của hắn hơi chậm lại một nhịp, chính vì thế mới bị mấy kẻ này chớp lấy thời cơ.
Đám người kia sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, vừa lúc bắt được cơ hội tốt như thế thì khóe miệng đều đang hiện lên nét cười, kẻ nào kẻ nấy dốc hết toàn lực để đánh ra một chiêu mạnh nhất của bản thân.
Mắt thấy ánh kiếm sắp chém lên người của Long Huyền, Liễu Minh há miệng cười lớn: “Tránh đi, ngươi tiếp tục tránh cho ta xem, haha!!”
Ngay lúc này, Long Huyền đã xuất thủ, thân thể hắn rất nhanh liền chuyển động. Dưới chân vòng một cái, cát bụi bị cuốn lên mù mịt, trong nháy mắt đó chỉ có một người đứng đối diện với Long Huyền kịp nhìn thấy khóe miệng của hắn cong lên một nụ cười quỷ dị.
“Ahh—!!”
“Phốc, phốc!!”
. . .
Ngay lúc mà bụi mù bị cuốn lên, tầm nhìn của tất cả mọi người đều bị che lấp, tiếp theo sau đó là những tiếng binh khí va chạm cùng với tiếng hét thảm vang lên.
Liễu Minh: “Đã xảy ra chuyện gì? Liễu Thạch, Liễu Nham!!”
Thấy chuyện bất ngờ phát sinh biến hóa, Liễu Minh đứng một bên hét lớn gọi mấy kẻ thủ hạ nhưng không ai đáp lại hắn.
“Oành—”
Vèo một tiếng, một thân ảnh từ trong bụi mù văng thẳng ra ngoài lăn về phía của Liễu Minh. Lúc này Liễu Minh nhìn kĩ mới thấy người đang ngã chổng vó dưới chân mình, còn không phải Liễu Thạch thì là ai.
Hắn khiếp sợ vô cùng, cũng hiển nhiên thôi, trong đám thuộc hạ hắn dẫn đi lần này có hai người chính là Võ giả cảnh, mà Liễu Thạch là một trong số đó. Vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này dễ như ăn cháo, nhưng hắn thật sự không ngờ được lại xảy ra biến cố như vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía khói bụi kia.
Bụi đất chỉ bay lên trong thoáng chốc rất nhanh đã tan ra, nhưng chỉ trong giây lát đó thôi cũng đã đủ để Long Huyền hoàn thành mục đích của hắn rồi. Đứng trước ánh mắt hoảng sợ của Liễu Minh, Long Huyền tà tà nở nụ cười.
Giờ phút này, trên thân hắn có thêm hai vết chém một trước một sau, cũng may là không sâu lắm, có thể coi là vết thương ngoài da. Trên khóe miệng cũng có máu tươi tràn ra, nhưng dù như vậy Liễu Minh cũng không thể nào vui vẻ được, ngược lại hắn càng cảm thấy người trước mắt quá đáng sợ, giọng run run nói không hết câu.
“Ngươi, ngươi… ngươi— sao có thể?!!”
Không thể trách được Liễu Minh thất thố như thế, phải biết lúc này Long Huyền đứng thẳng tắp, thanh kiếm trên tay hắn còn đang có máu tươi giọt giọt chảy xuống mà xung quanh hắn thình lình có thêm bốn cái thi thể, trong đó còn có Liễu Nham là một tên Võ giả cảnh, đầu một nơi thân một nẻo.
Vờn quanh người Long Huyền lúc này đang có bảy ngôi sao lấp loáng trôi nổi, điều này nói lên cái gì? Chính là nói Long Huyền cũng như Liễu Minh, chỉ là một tên thất tinh nhập vi mà thôi, thế nhưng mà điều Long Huyền vừa làm nào có giống như một tên nhập vi tu sĩ có thể làm được chứ?
Trong nháy mắt tránh thoát được một đám cửu tinh nhập vi còn có Võ giả cảnh vây công từ bốn phía, mà hắn chỉ là bị vài vết thương nhỏ, ngược lại đám thuộc hạ của mình lại gần như toàn quân bị diệt. Chuyện này thật sự quá mức không thể tưởng tượng được.
Về phần Long Huyền, tuy rằng thân thể đứng thẳng tắp, vẻ mặt bình tĩnh nhưng vừa rồi hắn cũng không phải dễ dàng như vậy. Trong thời gian ngắn đó linh quang chợt lóe hắn mới nghĩ ra được cách dùng chân quét một cái tạo ra bụi mù để che mắt đối phương rồi đánh lén bọn họ.
Trong lúc tất cả mọi người bị cát bụi che mắt, Long Huyền nhờ vào Vô định giới lại không bị ảnh hưởng chút nào, tiếp đó sử dụng thừa phong bộ tránh né rồi luồn ra sau lưng đối phương nhất kích tất sát thành công giết được bốn người.
Dù là vậy thì hắn cũng xem như đã xuất ra toàn bộ thủ đoạn, thêm nữa dùng thương đổi thương, chấp nhận chịu thương tổn mới thành công làm ra chuyện không tưởng.
Lúc này Liễu Thạch dùng thanh đao của mình chống xuống đất gian nan đứng dậy, trong lòng hắn cũng rất là sợ hãi.
Trong số những người vừa vây công Long Huyền thì hắn có thể xem như già dặn kinh nghiệm nhất, tu vi cũng cao nhất, vừa nãy hắn nhìn thấy nét cười trên miệng đối phương thì vô thức lùi về sau mấy bước tránh khỏi bụi mù nên cũng nhờ vậy mà giờ này mới có thể còn sống đứng đây.
Chẳng qua phút cuối hắn bị Long Huyền đánh cho một chưởng, chiêu thức kia cũng là chiêu mạnh nhất mà Long Huyền có thể phát ra – Ba động chưởng, uy lực hiển nhiên không thể khinh thường. Dù cho hắn cũng kịp thời chém lại đối phương một đao, biết chắc Long Huyền đã bị thương nhưng lúc này hắn thật sự không dám lao lên lần nữa.
“Phù!!”
Thở ra một hơi, cưỡng ép đè nén lại linh lực đang nhộn nhạo trong cơ thể xuống, lúc này Long Huyền mới chậm rãi tiến từng bước về phía hai người Liễu Minh. Vừa rồi giao thủ, Long Huyền có thể thành công đánh chết một tên Võ giả cảnh lại trọng thương Liễu Thạch hoàn toàn là nhờ vào đánh bất ngờ làm cho mấy kẻ kia không phản ứng kịp.
Đám người kia hoàn toàn không ngờ tới Long Huyền bộc phát lên lại lợi hại như thế nên mới ăn phải quả đắng, về phần hiện tại nhìn như Long Huyền chiếm hết lợi thế nhưng chỉ bản thân hắn mới hiểu rõ nhất. Tuy hắn đột phá đến thất tinh nhập vi cảnh nhưng mà chính diện đối cứng với Võ giả cảnh cũng miễn cưỡng vô cùng.
Dù cho Liễu Thạch kia chỉ là nhất tinh Võ giả thì đối với Long Huyền hiện tại cũng là một đối thủ nặng ký. Nhưng dù là vậy, quyết đấu sinh tử không chỉ so tu vi mà còn so khí thế, mà xem tình hình hiện tại thì hai người của Liễu gia sớm đã tâm thần hoảng loạn, chiến ý mất sạch, ngược lại Long Huyền ở phía bên này dù bị thương lại càng tỏ ra cường thế chèn ép tới.
Liễu Minh: “Khốn… khốn kiếp! Liễu Thạch nhanh… lên chém hắn, hắn chỉ là một tên thất tinh nhập vi mà thôi.”
Nhìn Long Huyền đang chậm rãi áp sát, lý trí nói cho Liễu Thạch biết là ban nãy một đao kia của bản thân đã làm cho Long Huyền trọng thương, hơn nữa hắn hơn tên nhóc trước mặt hẳn một cảnh giới, hoàn toàn chiếm thượng phong mới đúng.
Nhưng dù là vậy hắn lại càng sợ rằng bản thân đoán sai, hai chân còn đang run run cũng biểu hiện nội tâm của hắn giờ này khiếp sợ Long Huyền đến mức nào… sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, cắn răng một cái hắn dồn lực vào bàn chân lao lên.
Long Huyền tuy ngoài mặt nhàn nhã, nhưng vẫn luôn tập trung vào đối thủ, thấy đối phương dị động liền chuẩn bị dốc sức chiến đấu… Chẳng qua ngay giây sau, một màn bất ngờ phát sinh làm hắn không cách nào ngờ được.
Liễu Thạch nhìn như muốn lao lên đánh về phía hắn thì lúc này lại quăng mạnh thanh đao rồi quay đầu nhanh chân chạy trốn, sau đó lớn tiếng nói.
“Công tử cố gắng cầm cự một chút, ta về gọi thêm người đến giết hắn!!”
Nhìn bóng người nhanh chóng chạy mất dạng, trong lúc nhất thời Liễu Minh cũng không kịp phản ứng, hắn há hốc mồm... Wtf, mẹ nó, ngươi là Võ giả cảnh còn chạy, ta chỉ có tu vi thất tinh nhập vi thì cầm cự thế nào, hơn nữa làm gì có đạo lý để chủ nhân cầm cự cho thuộc hạ bỏ chạy chứ?
Thất thần giây lát, Liễu Minh cuối cùng cũng kịp phản ứng lại liền nhanh chóng xoay người bỏ chạy, trong miệng la ầm lên.
“xxx mẹ ngươi Liễu Thạch, nhanh đứng lại cho bản công tử!!”
So với Long Huyền thì lúc này Liễu Minh hận tên thuộc hạ của mình gấp mười lần. Chẳng qua hận thì hận, hắn vẫn biết chuyện bây giờ mà bản thân cần làm nhất là phải nhanh chân chạy, nhưng mà chỉ vừa mới quay người thôi thì ngay lập tức hắn đã bị một bàn tay chụp lấy đè xuống.
Nhất thời khiến cho sắc mặt của Liễu Minh xám như tro tàn.
. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook