“Thánh Tử đại nhân, chúng ta trực tiếp đến Kleist hay là?” Jocelyn ở ngoài xe ngựa dò hỏi.

Lucia tận lực xem nhẹ ánh mắt đối diện của Arnold, nói với Jocelyn: “Đi tìm một quán trọ nghỉ ngơi chuẩn bị một chút trước, sau khi ăn cơm xong sẽ đi Kleist.”

“Vâng.” Cung kính đáp lại, Jocelyn tiếp tục chuyên tâm điều khiển Bằng Mã, không lên tiếng quấy rầy Thánh Tử đại nhân nghỉ ngơi nữa.

Trong xe ngựa, mắt Lucia hàm chứa u buồn nhìn chằm chằm vách xe, giống như trên đó có đồ vật gì đáng để nghiên cứu vậy, cmn thật im lặng, thật xấu hổ, mau đưa nhân vật chính bình thường trước kia trở về cái đi, hiện tại không có việc gì liền nhu tình nhìn chằm chằm vào cậu làm cái quỷ gì?

Cho đến khi Lucia nhịn không được muốn lên tiếng phá vỡ bầu không khí quỷ dị này thì, xe ngựa dừng lại, tiếng của Jocelyn lại truyền vào một lần nữa, “Thánh Tử đại nhân, đã đến quán trọ.”

Gần như là khẩn cấp, Lucia nhanh chóng đẩy cửa xe ngựa ra, cúi đầu từ trong xe đi ra ngoài, trốn thoát bầu không khí kỳ quái trong xe ngựa, hít thở không khí tươi mới bên ngoài, Lucia cảm thấy tốt hơn nhiều, cũng không để ý Arnold có theo kịp hay không, cậu dẫn đầu nhóm người Jocelyn đi vào trong quán trọ.

Arnold bị bỏ rơi nhìn theo bóng dáng của Lucia, cong khóe miệng lên, cười ôn nhu mà thỏa mãn, thẳng cho đến khi không còn nhìn thấy anh, hắn mới thu hồi tầm mắt, quét mắt nhìn đám người vây xem chung quanh, trong nháy mắt khí tức trên trở nên nguy hiểm, thật muốn giấu anh đi, chỉ có mình hắn là có thể thấy, mà anh cũng chỉ có thể nhìn hắn….

Chờ Arnold bước nhanh đi vào quán trọ, liếc mắt liền thấy anh đã ngồi yên vị ở giữa đại sảnh, anh chói mắt như vậy, thời thời khắc khắc đều hấp dẫn hắn, đôi môi kia, đôi mắt kia, lông mi dài kia…. Trong mắt hắn đều là dụ hoặc trí mạng, không thể kháng cự, nỗ lực áp chế dã thú đang rục rịch trong nội tâm, hắn cước bộ vững vàng đi đến.

Đứng trước bàn Lucia, Arnold như theo bản năng lộ ra khuôn mặt tươi cười vô hại, “Anh, sao lại đi nhanh như vậy, lỡ ta bị lạc thì phải làm sao?” Không đợi Lucia trả lời, hắn như đùa hỏi tiếp: “Nếu không thấy ta, anh sẽ đi tìm ta chứ?”

Hơi ngửa đầu ra sau nhìn Arnold một thân đồ đen có vẻ hơi lạnh lùng, Lucia nháy mắt mấy cái, trong lòng vội vàng chờ mong nữ chính mau xuất hiện, lôi cái tên Arnold càng ngày càng kỳ quái này đi đi, để hắn khỏi dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm cậu hay là hỏi những vấn đề kỳ kỳ quái quái nữa.

“Em ngồi xuống đi.” Cao như vậy mà còn đứng, không biết cổ cậu mệt chết hay sao?

Arnold nghe lời, ngồi đối diện Lucia, chờ cậu trả lời.

“Chờ sau khi Jocelyn an bài, chúng ta cơm nước xong với nghỉ ngơi thêm một hồi, chiều em cùng ta đi thăm hỏi Pháp Thánh Ciza Luddimiro – hiệu trưởng trường Kleist.”

“Vâng, tất cả đều nghe theo anh, nhưng anh vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc trước đâu.” Cách nói sang chuyện khác của Lucia thật sự vụng về, tuy rằng Arnold cảm thấy anh như vậy rất đáng yêu, nhưng hắn cũng rất muốn biết câu trả lời của anh.

Khóe mắt Lucia nhẹ nhàng run rẩy một chút, cậu nói sang chuyện khác rõ ràng như vậy, sao đứa nhỏ bướng bỉnh này vẫn không chịu buông đề tài phía trước, cái người ôn nhu săn sóc hiểu ý người khác lúc trước đâu rồi, cậu có thể nói lúc nãy đi nhanh như vậy là vì không muốn cùng hắn ngốc một chỗ hay không? Về phần không thấy, giờ cậu ước gì không thấy hắn đây, dù sao mạng của nhân vật chính rất lớn, không thấy khẳng định là lại đụng tới kỳ ngộ gì đó, chỉ cần không hủy diệt thế giới, cậu mới sẽ không tìm hắn đâu.

Lưng thẳng lại, tư thế ưu nhã ngồi ở trên ghế, Lucia nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng với Arnold, đối với câu hỏi thứ nhất lựa chọn quên đi, chỉ đáp mơ hồ: “Nếu không thấy em, đương nhiên anh sẽ đi tìm em rồi.”

Lucia cảm thấy lời nói của mình có bao nhiêu chột dạ, ngay cả bản thân cậu nghe vào cũng thấy giả tạo, nhưng lại nhìn biểu tình của Arnold, hình như rất cao hứng, chẳng lẽ mình thực sự diễn tốt như vậy sao, “Arnold.”

“Vâng, anh?” Đương nhiên Arnold có thể nghe ra sự chột dạ trong lời nói của Lucia, nhưng cho dù là giả dối, hắn vẫn có cảm giác rất khoái trá.

Lucia chậm rãi xoay xoay nhẫn không gian trên ngón trỏ tay trái, châm chước hỏi: “Sao gần đây em thường xuyên hỏi mấy câu như vậy, có phải đã phát sinh chuyện gì hay không?” Mở miệng hỏi, Lucia không thể nhận ra đây là lần thứ mấy mình thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Không, không có chuyện gì cả.” Nhìn thẳng vào đôi mắt màu lam của Lucia, Arnold cười rồi bổ sung: “Chỉ là đột nhiên muốn xác định tầm quan trọng của ta ở trong lòng anh mà thôi, đại khái là do thấy không đủ an toàn.” Ngữ khí nửa giả nửa thật.

Nhìn bộ dạng không giống như đang diễn của Arnold, Lucia không khỏi nghĩ rằng có phải bản thân đã quá mức mẫn cảm hay không, hơn nữa khi nhìn vào đôi mắt màu nâu nhạt của hắn, đột nhiên có chút áy náy, ngẫm lại có phải trong hai ngày này, chính mình đã hơi lãnh đạm với Arnold không, hình như mỗi lần hắn định giúp mình làm cái gì thì, cậu đều tìm đủ loại cớ để cự tuyệt, càng nghĩ càng thấy áy náy, ánh mắt của Lucia nhìn Arnold không tự giác liền mềm xuống.

Đương lúc cậu định nói an ủi gì đó cho Arnold an tâm thì, ngoài cửa quán trọ truyền đến một trận rối loạn, Lucia giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một người đàn ông quần áo xa hoa mang theo năm sáu thị vệ đi vào, bên ngoài còn có rất nhiều người đứng vây xem.

Người đàn ông kia vừa vào liền quét mắt nhìn khắp đại sảnh, sau đó ánh mắt tỏa sáng nhìn Lucia, trên mặt mang theo tươi cười bỉ ổi, đi thẳng về phía cậu, đồng thời mở miệng nói: “Người đẹp Lucia, đã lâu không thấy, quả nhiên ngươi vẫn xinh đẹp như trước đây a.” Giọng nói hơi khàn khàn, như thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, nhưng lại dễ nghe ngoài ý muốn.

Lucia nghe tiếng gọi ‘Thất hoàng tử’ trong đám người bên ngoài, hơn nữa người trước mặt này một đầu màu tím phát sáng, từ trong trí nhớ, một đứa nhỏ bướng bỉnh có thân hình ốm yếu mới đi hai bước đã phải thở, nhưng tính tình lại như tiểu bá vương liền nhảy ra, Lucia nâng tay đỡ lấy trán, bất đắc dĩ mở miệng: “Alvis Orly.”

Alvis giống như không nghe ra sự bất đắc dĩ trong giọng nói của Lucia, thái độ hào phóng tự nhiên đi đến cạnh bàn, ngồi lên cái ghế được người hầu phía sau kéo ra sẵn, liếc mắt nhìn Arnold ở bên cạnh, trong chớp mắt, hai đôi mắt cùng là màu nâu đối diện với nhau, Alvis là người đầu tiên dời tầm mắt đi, chỉ là trong đáy mắt xẹt qua một suy nghĩ sâu xa.

Quay đầu đối với Lucia lại là cười sáng lạn nhưng mười phần bỉ ổi, “Người đẹp Lucia đến giờ vẫn còn nhớ rõ ta, không phải là đã chung tình với ta rồi chứ.” Nói xong, như nghĩ tới chuyện vui gì, tươi cười trên mặt Alvis càng thêm sáng lạn, đồng tử màu nâu nhạt phảng phất như có tia sáng đang nhảy nhót.

Lucia không nói gì nhìn Alvis còn khó chơi hơn so với trước kia, sau mười mấy năm không gặp, người này thân cận như vậy, một chút cũng không cảm thấy xa lạ sao? Hơn nữa, tên này bị đột biến gen sao? Tiểu bá vương trước đây sao lại lớn lên thành tiểu lưu manh rồi, tuy rằng bộ dạng thật sự rất cao quý rất phong nhã, nhưng vẫn không thể che dấu sự thật là y đang đùa giỡn cậu a! Cmn, bộ dạng của y mới xinh đẹp, ta rõ ràng là đẹp trai, có được hay không, khen người khác cũng đừng khen loạn a! Mặc kệ trước đây hay là hiện tại, tên thất hoàng tử này vẫn đứng nhất với biệt tài chọc người ta nổi giận.

Lucia duy trì hình tượng ôn hòa ân cần trước sau như một của mình, xem nhẹ lời nói của Alvis, giọng nói thanh nhuận nói: “Thất hoàng tử, không biết ngươi cố ý tới tìm ta là có chuyện gì sao? Chúng ta còn đang muốn dùng cơm.” Ngụ ý là chúng ta sắp ăn cơm, ngươi không có việc gì thì có thể mượt mà rời đi.

Giống như hoàn toàn không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Lucia, như loại người nhu nhược, Alvis thả lỏng cơ thể dựa vào lưng ghế phía sau, thoải mái tự nhiên nói: “Cố ý đến, đương nhiên là vì người đẹp, chẳng lẽ Lucia không vui khi ôn chuyện với ta sao?”

Nhìn thoáng qua Sandy từ lúc y đến liền đứng sau Lucia cùng với đội Kỵ Sĩ cách đó không xa, Alvis nâng tay vuốt vuốt tóc, cười hỏi: “Vì gặp người đẹp, ta còn chưa ăn cơm nhưng vẫn chạy ra khỏi hoàng cung, tin rằng Lucia sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt lời thỉnh cầu dùng cơm cùng nhau của ta đi?”

Không, ta thật sự rất muốn nhẫn tâm từ chối ngươi, Lucia yên lặng nói trong lòng, nhưng ở mặt ngoài, cậu vẫn chỉ có thể ôn hòa đáp: “Không, thất hoàng tử điện hạ cứ tùy ý, hy vọng điện hạ không để ý chuyện ta chiêu đãi ngài không chu toàn.”

“Chúng ta đều là bạn bè lâu năm, người đẹp Lucia, ngươi vẫn nên gọi tên của ta, thất hoàng từ, cách gọi mới lạ như vậy thật sự khiến ta đau lòng a.” Alvis nói, thậm chí y còn phối hợp đưa tay bưng kín ngực, làm ra vẻ thương tâm.

Tầm mắt của người trong đại sảnh đều dao động từ trên người Alvis sang Lucia, danh tiếng phong lưu của Alvis trong Xigal đã sớm truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, Alvis là hoàng tử được sủng ái nhất, đương nhiên là được dân chúng Xigal chú ý, mà sau khi hoàng tử Alvis trưởng thành, tin đồn yêu đương không ngừng truyền ra, nào là hôm nay hoàng tử Alvis cùng tiểu thư quý tộc nhà ai hẹn hò dưới trăng, nào là ngày mai hoàng tử lại mang người đẹp nào đi tham gia dạ hội quý tộc…. Chuyện như vậy nhiều không đếm xuể, cho nên mỗi người trong Xigal đều biết chuyện Alvis đam mê người đẹp.

(Editor: Hoa hoa công tử, à lộn, phải là hoa hoa hoàng tử mới đúng. Vậy mà đòi nhúng chàm Lucia của chúng ta, mau biến qua một bên đi)

Hiện tại, trong đại sảnh, ngoại trừ người Lucia mang đến, những người khác bao gồm thị vệ phía sau Alvis nhìn khuôn mặt tinh xảo tuyệt trần của Lucia đều lộ ra vẻ mặt thấu hiểu, khó trách lần này hoàng tử lại có thể không để ý hình tượng như vậy, thì ra là đụng phải người đẹp như vậy a, xem ra, lần này phỏng chừng hoàng tử là nghiêm túc.

Lucia cảm nhận tầm mắt kỳ quái của mọi người trong đại sảnh, không khỏi hơi hơi nhíu mi, sao cậu lại có cảm giác đã xảy ra chuyện gì ghê gớm ngay lúc cậu không biết thế nhỉ? Nhìn Alvis vẫn còn đang duy trì bộ dạng đau lòng kia, Lucia nhịn không được thấy đau đầu, cậu luôn luôn không có cách gì để đối phó với loại người này.

“Alvis, không cần náo loạn.” Trong giọng nói nồng đậm bất đắc dĩ và thất bại.

Alvis vừa nghe Lucia gọi tên mình, lập tức thu hồi biểu tình, một lần nữa khôi phục khuôn mặt tươi cười, “Quả nhiên nghe người đẹp gọi tên ta là một loại hưởng thụ a. Nhưng mà người đẹp Lucia này, theo lý thuyết mà nói, ngươi hẳn là đến Kleist từ năm ngoái đi, năm ngoái ta còn vì người nào đó mà đã mong đợi rất lâu đấy.”

“A, cái này…. Giáo Đình có chuyện nên trì hoãn một chút.” Lúc Lucia nói, không tự giác nhìn thoáng qua Arnold, trả lời có chút chần chờ.

Tuy rằng Alvis có chú ý tới tầm mắt của Lucia, nhưng cũng không nghĩ nhiều, y ngồi thẳng người lại, cầm lấy chén trà mà người hầu đã rót sẵn, uống một ngụm, sau đó mới hạ giọng nói: “Là vì chuyện của Ma tộc sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương