Lừa Tình
-
Chương 14
“Lệ Lệ! Em ổn không?” Hoằng Lâm tỏ vẻ rất lo lắng. Hắn biết đầu cô ta bị thương không nặng, nhưng vẫn rất săn sóc cho cô ta ở phòng VIP, thuận tiện quấn một vòng băng trắng thật dày trên đầu cô ta.
La Lệ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng lắc đầu. Cô ta nghĩ nghĩ, cuối cùng nói ra mong muốn của bản thân:
“Em có thể vào công ty anh làm thư kí được không? Cảm giác thất nghiệp thật không tốt tí nào. Sau vụ lần trước, Triệt… Mộ Vân Triệt không có khả năng nhận em vào làm nữa.”
Triệt? Gọi thân thiết quá nhỉ? Mắt Hoằng Lâm híp lại đầy sắc bén, dò hỏi:
“Em… không phải đã yêu Mộ Vân Triệt chứ?”
Nghe tới đó, La Lệ lập tức khóc lên, dáng vẻ oan ức làm người ta thương tiếc.
“Sao anh lại có thể nghi ngờ em? Anh quên là anh ta hận em như thế nào sao? Em… Em làm sao có thể yêu người hận mình được chứ?” La Lệ nức nở nói.
“Được! Đừng khóc! Là anh sai.” Hoằng Lâm vội vàng dỗ dành, hi vọng là hắn nghĩ quá nhiều. “Đợi khi nào đầu em khỏi thì có thể đến công ty làm việc.”
“Cảm ơn anh nhiều lắm!”
Hoằng Lâm cười cưng chìu, nhưng lòng lại âm thầm tính toán. Xem ra, hắn vẫn phải đề phòng La Lệ một chút.
Trong bệnh viện, không khí lừa mình dối người bao nhiêu thì tại nhà Mộ Vân Triệt lại đầm ấm bấy nhiêu. Bạch Diễm mặt dày chạy đến nhà Mộ Vân Triệt ăn, lấy cớ là chăm sóc La Tâm Di và đề phòng Mộ Vân Triệt hóa sói gây tổn hại cho đứa bé. Mộ Vân Triệt nghiến răng ken két nhìn tên bạn thân đang phá hủy không gian ngọt ngào của anh và Tâm Di nhưng không thể làm gì được. Nhìn Bạch Diễm cợt nhả cười nói, chợt nhớ sắp tới Valentine, anh thở dài:
“Cậu… có dự định tái hôn không? Dù gì Mộc Mộc cũng đã đi gần một năm.”
Nghe tới đó, tươi cười của Bạch Diễm lập tức cứng đờ. La Tâm Di không hiểu chuyện, ngây thơ hỏi:
“Anh bác sĩ có vợ sao? Vậy vợ anh đi đâu rồi?”
“Cô ấy… đi thăm mẹ anh rồi.” Bạch Diễm khàn giọng trả lời.
“Nha? Vậy bao giờ chị ấy về? Vợ anh bác sĩ nhất định là rất đẹp.”
“Phải! Em nói đúng! Cô ấy rất đẹp!”
Nhìn Bạch Diễm lại rơi vào trạng thái khi Mộc Mộc ra đi, Mộ Vân Triệt cảm thấy có lỗi vô cùng. Đáng ra anh không nên xé toạc vết thương mà Bạch Diễm đã băng bó kín kẽ. Anh thở dài:
“Bạch Diễm! Tôi tin là Mộc Mộc không trách cậu. Đừng tự dằn vặt bản thân nữa. Nhà họ Bạch cần cậu.”
“Triệt! Nhưng… cô ấy cũng cần tôi. Vậy mà tôi lại bỏ cô ấy.” Bạch Diễm ôm mặt khóc rống.
La Tâm Di ngơ ngác, không hiểu gì đứng một bên. Mộ Vân Triệt bèn ôm cô vào phòng, nhẹ giọng nói:
“Vợ của anh bác sĩ không về được nữa, nên em đừng nhắc tới trước mặt anh bác sĩ, nhé? Nếu không anh bác sĩ sẽ buồn.”
“Sẽ buồn sao? Em sẽ không nói nữa.”
“Ngoan!”
Mộ Vân Triệt ra khỏi phòng, uống rượu cùng với Bạch Diễm.
“Nếu biết sẽ hối hận, thì ban đầu tại sao còn đối xử tàn nhẫn với cô ấy? Bạch Diễm, kết cục ngày hôm nay là một tay cậu gây nên. Nhưng cậu đã ăn năn, đã hối cải rồi, tôi tin Mộc Mộc đã tha thứ cho cậu rồi. Cô ấy thiện lương như vậy, hơn nữa còn rất yêu cậu, sẽ không trách cậu đâu.”
Bạch Diễm thì thào trong làn nước mắt, không ngừng uống rượu. Mộ Vân Triệt ghé sát tai nghe anh đang nói gì. Nghe xong, chính anh cũng thấy đau lòng.
“Vợ à! Thực xin lỗi!”
Bạch Diễm vừa uống rượu, vừa lặp đi lặp lại câu nói đó. Mộ Vân Triệt mặc anh say, có lẽ say rồi, sẽ không thống khổ như lúc tỉnh. Mộ Vân Triệt không khỏi có chút lo lắng. Mới nhắc đến thôi đã thành ra thế này, vậy đến ngày Valentine -ngày Mộc Mộc mất- thì Bạch Diễm còn thành ra cái dạng gì nữa đây?
Sáng hôm sau, Mộ Vân Triệt quyết định dẫn La Tâm Di đi mua sắm. Anh muốn mua quần áo cho bảo bảo. Mộ Vân Triệt ân cần đỡ La Tâm Di vào trung tâm mua sắm, vừa đi vừa lải nhải như gà mẹ:
“Em không biết đường, nhất định phải theo sát anh. Lỡ em đi lạc thì anh sẽ rất lo lắng. Muốn mua gì thì nói với anh, anh sẽ mua cho em. Hôm nay chúng ta đi mua quần áo cho bảo bảo, em thấy thích kiểu nào thì cứ lấy. Còn nữa,…”
“Được rồi!” La Tâm Di ngắt lời anh. “Em sẽ theo sát anh, không cần suốt ngày nói bên tai em. Em sắp điếc rồi đây này.”
Lại còn dám chê anh dài dòng? Mộ Vân Triệt đen mặt nhìn cô, nhưng La Tâm Di hoàn toàn không bị mặt than của anh dọa sợ, còn thực cao hứng véo hai má anh.
“Mặt anh thế này thực khốc nha. Rất đẹp trai!”
Anh dở khóc dở cười, công phu chọc tức anh của con thỏ ngốc ngày càng thâm hậu rồi. Anh dẫn cô đi đến quầy mua quần áo cho em bé, La Tâm Di rụt rè kéo kéo góc áo anh.
“Triệt! Ánh mắt của mấy cô bán quần áo thật đáng sợ!”
Mộ Vân Triệt khó hiểu nhướng mày, đám nhân viên lập tức quay đầu đi. Bọn họ chắc đang suy đoán thân phận của cô đây mà. La Tâm Di ở đây chắc sẽ không được tự nhiên, anh dịu dàng nói:
“Vậy em đến phòng nghỉ chờ anh được không? Anh rất nhanh sẽ mua xong.”
“Được! Em đợi anh!”
Mộ Vân Triệt bảo quản lí dẫn cô đến phòng chờ, thuận tiện để mắt đến cô, còn anh thì cố gắng chọn quần áo thật nhanh.
“Phu nhân! Cô ngồi đây một lát, tôi đi lấy nước uống cho cô.” Quản lí cung kính nói.
“Cảm ơn bác nhiều!”
Quản lí vừa đi, một cô gái ăn mặc sành điệu cũng đi vào phòng chờ. Cô ta vừa nhìn thấy La Tâm Di, lập tức trợn tròn mắt, giận dữ hét lên một tiếng:
“Là mày!”
La Lệ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng lắc đầu. Cô ta nghĩ nghĩ, cuối cùng nói ra mong muốn của bản thân:
“Em có thể vào công ty anh làm thư kí được không? Cảm giác thất nghiệp thật không tốt tí nào. Sau vụ lần trước, Triệt… Mộ Vân Triệt không có khả năng nhận em vào làm nữa.”
Triệt? Gọi thân thiết quá nhỉ? Mắt Hoằng Lâm híp lại đầy sắc bén, dò hỏi:
“Em… không phải đã yêu Mộ Vân Triệt chứ?”
Nghe tới đó, La Lệ lập tức khóc lên, dáng vẻ oan ức làm người ta thương tiếc.
“Sao anh lại có thể nghi ngờ em? Anh quên là anh ta hận em như thế nào sao? Em… Em làm sao có thể yêu người hận mình được chứ?” La Lệ nức nở nói.
“Được! Đừng khóc! Là anh sai.” Hoằng Lâm vội vàng dỗ dành, hi vọng là hắn nghĩ quá nhiều. “Đợi khi nào đầu em khỏi thì có thể đến công ty làm việc.”
“Cảm ơn anh nhiều lắm!”
Hoằng Lâm cười cưng chìu, nhưng lòng lại âm thầm tính toán. Xem ra, hắn vẫn phải đề phòng La Lệ một chút.
Trong bệnh viện, không khí lừa mình dối người bao nhiêu thì tại nhà Mộ Vân Triệt lại đầm ấm bấy nhiêu. Bạch Diễm mặt dày chạy đến nhà Mộ Vân Triệt ăn, lấy cớ là chăm sóc La Tâm Di và đề phòng Mộ Vân Triệt hóa sói gây tổn hại cho đứa bé. Mộ Vân Triệt nghiến răng ken két nhìn tên bạn thân đang phá hủy không gian ngọt ngào của anh và Tâm Di nhưng không thể làm gì được. Nhìn Bạch Diễm cợt nhả cười nói, chợt nhớ sắp tới Valentine, anh thở dài:
“Cậu… có dự định tái hôn không? Dù gì Mộc Mộc cũng đã đi gần một năm.”
Nghe tới đó, tươi cười của Bạch Diễm lập tức cứng đờ. La Tâm Di không hiểu chuyện, ngây thơ hỏi:
“Anh bác sĩ có vợ sao? Vậy vợ anh đi đâu rồi?”
“Cô ấy… đi thăm mẹ anh rồi.” Bạch Diễm khàn giọng trả lời.
“Nha? Vậy bao giờ chị ấy về? Vợ anh bác sĩ nhất định là rất đẹp.”
“Phải! Em nói đúng! Cô ấy rất đẹp!”
Nhìn Bạch Diễm lại rơi vào trạng thái khi Mộc Mộc ra đi, Mộ Vân Triệt cảm thấy có lỗi vô cùng. Đáng ra anh không nên xé toạc vết thương mà Bạch Diễm đã băng bó kín kẽ. Anh thở dài:
“Bạch Diễm! Tôi tin là Mộc Mộc không trách cậu. Đừng tự dằn vặt bản thân nữa. Nhà họ Bạch cần cậu.”
“Triệt! Nhưng… cô ấy cũng cần tôi. Vậy mà tôi lại bỏ cô ấy.” Bạch Diễm ôm mặt khóc rống.
La Tâm Di ngơ ngác, không hiểu gì đứng một bên. Mộ Vân Triệt bèn ôm cô vào phòng, nhẹ giọng nói:
“Vợ của anh bác sĩ không về được nữa, nên em đừng nhắc tới trước mặt anh bác sĩ, nhé? Nếu không anh bác sĩ sẽ buồn.”
“Sẽ buồn sao? Em sẽ không nói nữa.”
“Ngoan!”
Mộ Vân Triệt ra khỏi phòng, uống rượu cùng với Bạch Diễm.
“Nếu biết sẽ hối hận, thì ban đầu tại sao còn đối xử tàn nhẫn với cô ấy? Bạch Diễm, kết cục ngày hôm nay là một tay cậu gây nên. Nhưng cậu đã ăn năn, đã hối cải rồi, tôi tin Mộc Mộc đã tha thứ cho cậu rồi. Cô ấy thiện lương như vậy, hơn nữa còn rất yêu cậu, sẽ không trách cậu đâu.”
Bạch Diễm thì thào trong làn nước mắt, không ngừng uống rượu. Mộ Vân Triệt ghé sát tai nghe anh đang nói gì. Nghe xong, chính anh cũng thấy đau lòng.
“Vợ à! Thực xin lỗi!”
Bạch Diễm vừa uống rượu, vừa lặp đi lặp lại câu nói đó. Mộ Vân Triệt mặc anh say, có lẽ say rồi, sẽ không thống khổ như lúc tỉnh. Mộ Vân Triệt không khỏi có chút lo lắng. Mới nhắc đến thôi đã thành ra thế này, vậy đến ngày Valentine -ngày Mộc Mộc mất- thì Bạch Diễm còn thành ra cái dạng gì nữa đây?
Sáng hôm sau, Mộ Vân Triệt quyết định dẫn La Tâm Di đi mua sắm. Anh muốn mua quần áo cho bảo bảo. Mộ Vân Triệt ân cần đỡ La Tâm Di vào trung tâm mua sắm, vừa đi vừa lải nhải như gà mẹ:
“Em không biết đường, nhất định phải theo sát anh. Lỡ em đi lạc thì anh sẽ rất lo lắng. Muốn mua gì thì nói với anh, anh sẽ mua cho em. Hôm nay chúng ta đi mua quần áo cho bảo bảo, em thấy thích kiểu nào thì cứ lấy. Còn nữa,…”
“Được rồi!” La Tâm Di ngắt lời anh. “Em sẽ theo sát anh, không cần suốt ngày nói bên tai em. Em sắp điếc rồi đây này.”
Lại còn dám chê anh dài dòng? Mộ Vân Triệt đen mặt nhìn cô, nhưng La Tâm Di hoàn toàn không bị mặt than của anh dọa sợ, còn thực cao hứng véo hai má anh.
“Mặt anh thế này thực khốc nha. Rất đẹp trai!”
Anh dở khóc dở cười, công phu chọc tức anh của con thỏ ngốc ngày càng thâm hậu rồi. Anh dẫn cô đi đến quầy mua quần áo cho em bé, La Tâm Di rụt rè kéo kéo góc áo anh.
“Triệt! Ánh mắt của mấy cô bán quần áo thật đáng sợ!”
Mộ Vân Triệt khó hiểu nhướng mày, đám nhân viên lập tức quay đầu đi. Bọn họ chắc đang suy đoán thân phận của cô đây mà. La Tâm Di ở đây chắc sẽ không được tự nhiên, anh dịu dàng nói:
“Vậy em đến phòng nghỉ chờ anh được không? Anh rất nhanh sẽ mua xong.”
“Được! Em đợi anh!”
Mộ Vân Triệt bảo quản lí dẫn cô đến phòng chờ, thuận tiện để mắt đến cô, còn anh thì cố gắng chọn quần áo thật nhanh.
“Phu nhân! Cô ngồi đây một lát, tôi đi lấy nước uống cho cô.” Quản lí cung kính nói.
“Cảm ơn bác nhiều!”
Quản lí vừa đi, một cô gái ăn mặc sành điệu cũng đi vào phòng chờ. Cô ta vừa nhìn thấy La Tâm Di, lập tức trợn tròn mắt, giận dữ hét lên một tiếng:
“Là mày!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook